MỘT CHÚT VỀ “THIỀN SƯ KHÔNG ĐỘNG”

199

MỘT CHÚT VỀ “THIỀN SƯ KHÔNG ĐỘNG”

          “Thằng đầu trọc Chúa Cứu Thế đâu rồi ? … Thằng đầu trọc Chúa Cứu Thế đâu rồi ? …” Còn văn vẳng bên tai thằng đệ hèn mọn này của “Thiền Sư Không Động” cũng như người thầy quá cố Giuse Đỗ Ngọc Bảo dòng Đaminh.

          Chuyện là ngày xưa đi học, ngủ là chứng bệnh nan y của sinh viên. Bản thân tôi là đồ đệ của  thần ngủ.

          Hôm nào buồn ngủ là chui xuống cái phên sau giảng đường ngủ. Chưa đi vào giấc mộng thì thiền sư Đặng Chí San hay cha Giuse Nguyễn Trọng Viễn hay là cố linh mục Giuse Đỗ Ngọc Bảo đi tìm. Đơn giản : “Thằng đầu trọng Chúa Cứu Thế đâu rồi ?”.

          Anh em Chúa Cứu Thế không bao giờ dám bỏ học. Chỉ có cái buồn ngủ thì ngủ tí tí trong lớp. Vì ngủ không có nghệ thuật nên đành chui xuống cái phên ngủ mà ngủ có yên với mấy Cha giáo thân thương đâu.

          Cái tựa bài của tôi là một chút bởi đơn giản ngôn ngữ thật vẫn là vô ngôn và làm sao dùng từ để diễn tả hết cả cuộc đời của một con người trầm lắng trong Phật Pháp, trong Giêsu, trong thiền lặng. Quả thế, ai nào đó gần “Thiền Sư Không Động” sẽ hiểu được thế nào lặng và lắng. Nếu không lặng và lắng sẽ không hiểu cũng như không đối thoại được với cái con người “kỳ quái” này.

          Từ bài giảng đến bài chia sẻ Tin Mừng hay tâm tư hàng ngày mà Không Động Thiền Sư viết, chỉ những ai lắng và lặng đủ mới hiểu mà thôi. Tin Mừng mà không phải Tin Mừng ! Sắc sắc không không hình như là tâm tình của “Thiền Sư Không Động”. Nhiều và nhiều lắm cái kiểu Chúa trong Phật – Phật trong Chúa cũng như con người chìm đắm trong cõi thinh không mới cảm nhận ra Chúa được.

          Có lẽ, điều mà những ai hơn một lần được thụ huấn từ cái ông già này đó chính là thao thức về việc dâng Thánh Lễ. Lão “Thiền Sư Không Động” nói với anh em như thế này : “Anh em ơi ! Mình nói thật với anh em. Bí tích Thánh Thể thánh thiêng lắm. Mình xin anh em mỗi khi dâng Thánh Lễ hãy trang nghiêm sốt sắng nhé ! Lúc đó mình kết hiệp với Đồng Chí Giêsu và Đồng Chí Giêsu ở trong mình đó ! Anh em nhớ cẩn thận khi truyền phép nhé !”.

          Những tâm tình đó lẽ ra toát ra khỏi con người chỉn chu, giày tây, cà ra vát … nhưng không. Tâm tình ấy được toát ra từ cáo lão mà ai nào đó mới viết về lão là cái lão khìn khìn hay nói chuyện Phật Pháp …

          Cái ngộ nơi con người “lão” gia Đặng San là như vậy. Lão nhìn vậy nhưng cực kỳ dễ thương.

          À ! Mà hình như cái lớp gần gần nhau của Lão như Đổ Ngọc Bảo, Nguyễn Trọng Viễn … nó cứ còn in đậm vào tâm trí lũ học trò chúng tôi. Và, hình như cái “e” sống của những con người cùng thời đó là như vậy.

          “Lão” Nguyễn Trọng Viễn đi dạy học thì quần ống thấp ống cao. Có khi mặc cả quần ống loe … Loe đây là rách cái gáy quần nhưng chả có ai khâu nên có sao mặc vậy. Triết gia Nguyễn Trọng Viễn là vậy đó.

          Còn cố linh mục Giuse Đỗ Ngọc Bảo thì có khác hơn 2 “lão” kia đâu. Con người nhỏ thó đi trên con mô tô to gấp 3, gấp 4 lần con người “lão”. Nhìn “lão” Bảo, ai ai cũng thán phục sự miệt mài chuyên cần đi tìm Chân Lý và rao truyền Chân Lý trong dòng giảng thuyết anh em.

          May mắn, thời chúng tôi, chúng tôi được thụ hưởng nền giáo dục xem ra “khìn khìn” ấy. Những thiền sư, triết gia sống tuềnh toàng ấy đã chuyển vào trong chúng tôi tấm lòng, tình yêu của anh Hai Giêsu.

          Thương nhất là lần nọ. “Thiền Sư Không Động” gọi qua OP để … giải tội !

          Chúa Mẹ ơi ! CSsR đi giải tội cho Op !

          Chúa Mẹ ơi ! Học trò đi giải tội cho thầy giáo !

          Chúa Mẹ ơi ! Thằng phàm phu tục tử giải tội cho đại lão đại trượng phu Đặng Chán Si !

          Chúa Mẹ ơi ! Kẻ tội lỗi đi giải tội cho một bậc cao nhân thánh thiêng !

          Chúa Mẹ ơi ! Một kẻ chưa thấm đậm Đồng Chí Giêsu mà dám đi giải tội cho một “Đồng Chí Giêsu” mang tên Đặng Chí San.

          Với ai chứ với San là như vậy ! San tự cho mình là không động ! Không chấp hình chấp tướng nữa.

          Khi giải tội cho ông Thầy. Bỉ nhân nhận ra mình cũng chả ngon hơn gì ông Thầy. Chả qua là nhờ và qua chức Thánh bỉ nhân giải tội cho sư tổ đó thôi.

          Dễ thương lắm con người của “Thiền Sư Không Động”. Ai nào đó phải sống, phải gần và phải cảm chứ không thì sẽ sốc bởi lẽ một ông cha chả ra cha ra cụ gì cả. Thằng đệ này nó tuềnh toàng còn sư tổ nó còn tuềnh toàng hơn nữa.

          Thế đó ! Người đời vẫn nhìn và đánh giá cái vẻ bên ngoài. Giêsu thì lại khác, Anh Hai Giêsu thì thường nhìn bên trong và thấu suốt bên trong chứ không nhìn bên ngoài.

          Anh Hai Giêsu nhìn thấy tận đáy lòng của kẻ phàm phu tục tử cũng như ông thầy “Thiền Sư Không Động” này. Chỉ có cái ngộ là ân sủng của Chúa cứ ngày mỗi ngày tuôn đổ trên những con người tuềnh toàng như thầy trò “Thiền Sư Không Động” và kẻ mọn này.

          Những ngày này, những ngày không động của Không Động thật là ý nghĩa. Những ngày này Không Động có những cảm xúc và cảm thấu sự gần gũi hơn bao giờ hết Đấng Tình Quân của mình.

          Vui cứ như vui ngày nào.

          Không cứ như không ngày nào.

          Và yêu Giêsu cũng như yêu anh em đồng loại như chưa yêu ngày nào “Thiền Sư Không Động” đáng yêu của con nhé !.

 

 

117183238_10157227449292301_7627068290817642836_o 117199511_10157227449442301_4437222536737417468_o

Previous articleTấm phông và bức tranh có tên gọi Maria
Next article10 ngôi sao Hollywood Công giáo