Một Phút Dại Khờ – Ngàn Đời Ân Hận

131

Một Phút Dại Khờ – Ngàn Đời Ân Hận

 Tôi được sinh ra trong một gia đình nghèo nhưng luôn đong đầy hạnh phúc. Gia đình tôi ở thôn quê với cảnh thanh bình; mọi người đối xử chân chất với nhau. Ba mẹ tôi sinh được 2 người con, tôi sinh năm 1979 và em tôi sinh năm 1982.

Năm 2002, có một chàng trai từ Sài Gòn xuống chơi, rồi làm quen với những thanh niên trong xóm. Những buổi đi uống cà phê làm chúng tôi thân nhau. Một ngày kia anh ta rủ chúng tôi thử chơi ma túy. Đang tuổi thanh niên “hăng tiết vịt”, lại mang yếu tố “bầy đàn”, chúng tôi lao vào “cô ba” như một con thiêu thân!

Khi gia đình phát hiện, mọi người rất lo lắng và hoảng sợ. Ba mẹ tôi thì luôn than phiền và trách hẩn. Sau đó, chúng tôi được đưa về nhà bà con ở miệt vườn để tự cai nghiện, nhưng chúng tôi đã bị “cô ba” như một con bạch tuột quấn chặt, không thể thoát ra được, cho dù có ý chí và mọi người thương giúp động viên. Bản thân tôi sau đó được đưa đi cai nghiện bắt buộc trong trung tâm cai nghiện của nhà nước. Tại đây, tôi được xét nghiệm HIV và kết quả là dương tính.

Biết mình có H, tôi run sợ, bàng hoàng, và tuyệt vọng. Hơn 2 tuần lễ tôi không thể chợp mắt cho dù người tôi rất mệt. Tôi sợ vì nghe người ta nói rằng: người nhiễm H là sống không thọ, khi chết chỉ còn xương với da… Chỉ tưởng tượng thôi tôi đã sởn gai ốc. Lo sợ, đầu óc tôi hoang mang nặng nề, không còn nghị lực. Tóc tôi bắt đầu rụng, hạch bắt đầu nổi khắp người…

Ngày tôi được trả về nhà cũng là ngày cuộc sống gia đình tôi đi vào ngõ cụt. Ba mẹ tôi phải chấp nhận cầm nhà để có tiền trị bệnh cho tôi, rồi sau đó phải bán luôn nhà vì không có tiền chuộc lại. Nhưng đúng là “tiền mất – tật mang”.

Điều trị ARV được một thời gian thì tôi bỏ uống thuốc, do sức khỏe tôi suy yếu, do cơn nghiện vẫn hành hạ, và tôi cũng hết tinh thần. Có người tìm đến nhà thăm hỏi, giải thích, động viên tôi tiếp tục điều trị ARV, và nếu không chia tay với “cô ba” được thì nên thay thế bằng Methadone để tránh những tác hại phụ vì “cô ba”.

Thằng em tôi đi xét nghiệm cũng bị nhiễm H. Rồi hai anh em đi uống Methadone với sự hỗ trợ của chính quyền địa phương. Tôi trở lại OPC tiếp tục uống ARV và em tôi cũng bắt đầu uống.

Năm 2015 ba tôi qua đời, để lại cho mẹ tôi (62t) hai thằng con vô tích sự và bà nội tôi khi đó đã 101 tuổi. Nhìn mẹ tôi vất vả lo cho chúng tôi và bà nội mà lòng tôi xót xa với sự hối hận không cùng.

Tôi bây giờ như phế nhân, không làm được gì. Em trai thường xuyên phải dìu tôi. Ngày nào tôi cũng bị nôn ói, chóng mặt, đau đớn,… Nhưng khi nghĩ đến tình thương mẹ dành cho anh em tôi, tôi lại cố vươn lên giúp mẹ một vài việc nhỏ trong nhà để có thể đem lại niềm vui nho nhỏ cho mẹ.

Căn bệnh H đã làm cho chúng tôi không còn là người nữa, nhưng khi đến phòng uống Methadone, nhiều còn rủ chúng tôi “chơi” tiếp. Tôi trả lời rằng: bỏ lâu rồi. Họ vẫn không tin, rồi thằng em tôi nói tiếp: tin hay không là tùy các người, nhưng anh em tôi sợ nó lắm rồi. Rất sợ! Không dám đụng tới nó nữa đâu. Không ngu gì làm khổ gia đình nữa, một phút dại khờ để phải hối hận cả đời, các người có biết không?!

Nếu lúc này được ước điều gì, chúng tôi sẽ ước là quay ngược thời gian lại trước lúc chúng tôi “chơi”, đầu óc chúng tôi sẽ sáng suốt hơn để không chọn chạy theo “cô ba” như vậy. Bây giờ chúng tôi hối hận thì đã quá muộn màng! Dù có ân hận đến mức nào, chúng tôi cũng không bù đắp được những đau khổ ba mẹ.

Càng ngày tôi càng bị dày vò hơn vì thấy mẹ già không được phụng dưỡng mà còn phải vất vả lo cho các con. Mỗi tháng Caritas của nhà thờ cho chúng tôi 10kg gạo. Họ cũng thường cho chúng tôi thức ăn và thuốc men. Nhất là họ đã quan tâm tinh thần để giúp cho chúng tôi vượt qua những tủi phận. Những việc ấy đã nâng đỡ gia đình tôi rất nhiều. Người ta nói:mộtmiếng khi đói bằng một gói khi no” là đúng lắm, nhất là trong những ngày trời mưa gió hay lúc mẹ tôi bị bệnh.

Mẹ tôi không ngại vất vả khổ cực mà chỉ lo sợ một ngày nào đó mẹ tôi nằm xuống, ai sẽ lo cho anh em chúng tôi?! Về phần mình, tôi rất lấy làm ân hận về một phút dại khờ để giờ đây tôi phải hối hận suốt cả cuộc đời. Ôi, sự hối hận quá muộn màng!!!

Xin mọi người hãy cầu nguyện cho mẹ và anh em tôi để gia đình tôi được thanh thản sống những tháng ngày còn lại.

TL

Previous articleBiết Ra Sao Ngày Mai???
Next articleĐồng cảm và giúp đỡ những ai đang khổ đau