NGẮM CÂY ĐINH – TA NGHĨ GÌ ?

33

NGẮM CÂY ĐINH – TA NGHĨ GÌ ?

Người ta tạo ra tôi – cây đinh – để gắn kết hai vật lại với nhau. Khác với dây, khác với keo, muốn gắn hai vật với nhau bằng đinh, nó phải bị đâm thủng. Như vậy, tôi làm đau, làm bị thương những vật tôi chạm vào, xuyên qua.

Ngày hôm ấy, một ngày không như bao ngày khác. Người ta dùng tôi để gắn chặt một xác thân tả tơi vào một cây thập giá. Người ta bảo đó là một tử tội. Tôi là cây đinh bình thường như bao cây đinh khác. Tôi làm bổn phận của tôi là liên kết, là gắn chặt hai vật thể. Sắc bén. Lạnh lùng. Vô tình. Thế nhưng ngày hôm đó, tôi có một linh cảm lạ lùng. Bàn tay mà tôi xuyên qua rất lạ. Bàn chân tôi xuyên qua cũng rất lạ. Từng nhát búa nện xuống. Mũi đinh đâm thủng bàn tay. Xuyên qua da thịt, cắm vào thân cây gỗ. Đớn đau. Quằn quại. Máu chan hòa. Nhưng… không có nguyển rủa, không có oán trách. Chỉ có lời xin tha thiết “Lạy Cha, xin tha cho họ… vì họ không biết việc họ làm”. Tôi tự hỏi: Người này là ai?

Vài tiếng đồng hồ sau, người ấy chết, chết trên cây thập giá đó. Tôi bàng hoàng khi biết con người ấy là Con Thiên Chúa. Tôi rúng động khi biết cái chết ấy là giá máu cho nhân loại. Lỗ đinh trên đôi tay và đôi chân bị xé toạc vì sức nặng của thân thể. Một xác thân không còn nguyên hình hài giữa trời và đất. Trái tim thoi thóp những nhịp đập cuối cùng cố vắt cạn từng giọt máu vì tình yêu. Tôi không dám tin một Thiên Chúa có thể hạ mình đến mức không thể thấp hơn để cứu con người lên. Tôi thổn thức, nghẹn lòng, sao con người lại nhẫn tâm đến mức kết án cả Thiên Chúa của mình?

Tôi là cây đinh trong ngày đáng nhớ ấy. Tôi là cây đinh đã để lại vết thương trên thân mình Con Thiên Chúa, như dấu vết đau thương từ nhân loại này. Buổi chiều thê lương đẫm máu ấy vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Hai ngàn năm đã qua nhưng hôm nay tôi muốn nói với bạn về ý nghĩa của lỗ đinh. Ngày Chúa phục sinh, tại sao dấu đinh vẫn còn? Phải chăng… lỗ đinh nhắc nhớ về một sự gắn kết thực sự giữa Thiên Chúa và phận người. Lỗ đinh nhắc nhớ về một tình yêu không ngại thương tích. Lỗ đinh cho nhân loại hiểu rằng Thiên Chúa không giả vờ, nhưng Người thật sự đã chạm, đã thấu, và Người không xa lạ với những nỗi đau của phận người. Lỗ đinh nhắc con người về tự do mà Thiên Chúa đã chấp nhận trở nên như kẻ bất lực để chuộc về. Lỗ đinh cũng nhắc con người về những nỗi đau họ có thể gây ra cho nhau mà chẳng dễ gì được chữa lành…

Chiêm ngắm lỗ đinh, ta nghĩ gì ?

 

Previous articleSống giây phút hiện tại
Next articleNhững Vết Thương Còn Ẩn Khuất