CÀ PHÊ BAO CẤP

33

CÀ PHÊ BAO CẤP

– Đầu những năm 80 tôi cùng mấy thằng bạn buổi chiều cuối tuần rảnh nên hay rủ nhau đi uống cà phê ở cái quầy ăn uống mậu dịch nhà nước.

Mỗi thằng tự tới quầy mua phiếu, rồi cầm cái phiếu đó qua chỗ chế biến đưa cho mấy chị mậu dịch viên tóc dài cột lại như cái đuôi con chồn lắc lư, chị nào cũng có gương mặt cau có như phụ nữ tiền mãn kinh cùng những đôi mắt mang hình viên đạn và nói giọng Bắc the thé như dao đ.âm vào tai người nghe.

Tui: Chị bán cho em 1 phiếu!

Đuôi chồn lắc lư hỏi cộc lốc: Đen hay sữa?

– Dạ! Đen đá!

– Đắng hay thêm đường?

– Dạ em hảo ngọt!

– Phiếu đây! Xéo qua bên kia cho người tiếp theo!

Qua chỗ chế biến, nội nhìn cái mặt bàn cáu bẩn nhớp nháp mà muốn ói.. Rón rén đưa cái phiếu cho chị pha chế có gương mặt khá xinh cùng hàm răng chìa ra ngoài như cái bàn nạo dừa

– Chị cho em gửi phiếu !

– Đen à?

– Yes chị!

– Yes là cái gì?

– Dạ! Ngoài Bắc gọi là vâng, trong Nam là dạ đó chị!

Bàn nạo dừa: Lắm chuyện!

Có mấy con ruồi đang vo ve gần đó trên mặt bàn cáu bẩn. Bàn nạo dừa lấy tay phủi phủi mấy con ruồi rồi tiện tay đập cái” bốp”, tui giật mình thấy con ruồi bẹp lép trong lòng bàn tay chị. Chị phủi cho con ruồi rơi khỏi tay rồi lấy muỗng múc chút xíu đường cát vàng khè bỏ vô ly cà phê. Chị lùa cái ly về phía tui rất điệu nghệ và nói: Cầm ra kia uống!

– Yes! Cảm ơn chị!

– Khỏi dzét! Anh kia, phiếu đâu…??? Thằng bạn xanh mặt, rụt rè đưa phiếu cho chị ấy.

Quán khá đông, toàn dân lao động như xích lô, ba gác má(y) bốc vác, buôn bán lặt vặt, rồi thì dân chợ trời đủ hết.

Mấy thằng tụi tui kiếm cái bàn trống trống rồi ngồi chung với mấy ông xích lô. Bàn ghế cái nào cũng đen thui, đầy bụi bẩn nhưng không ngồi thì không lẽ ngồi dưới đất còn ghê hơn.

Ly cà phê của tui đắng quá nên tui đánh liều cầm ly tới quầy pha chế:

– Chị..chị cho em thêm chút đường, tại đắng quá…!!!

Bàn nạo dừa liếc xéo tui một phát muốn rụng tim: Đưa ly đây nỡm!

Tui run run cầm ly cà phê đưa cho chị, chị múc thêm muỗng đường cho vào ly. Chợt tui thấy có một con ruồi đen thui trong đường rớt vô ly

Tui: Á chị, có con ruồi chị lấy ra giùm em cái!

Chị ấy thò hai ngón tay cáu bẩn vô ly cà phê cầm con ruồi ra rồi nói: Rồi đó! Thanh niên gì mà thấy con ruồi cũng sợ..!!!

Tui cầm ly tới bàn khuấy khuấy cho tan đường rồi đưa lên miệng nhấp nhấp.. Má ơi! Ngọt như chè đậu đen. Tui cầm ly nhổm đít lên, mấy thằng bạn hỏi: Mày đi đâu đi hoài vậy?

Mẹ, cà phê ngọt như chè sao uống, tao đi xin thêm chút cà phê đây!

Tới quầy vừa thấy mặt tui, bàn nạo dừa lườm lườm: Gì nữa đây?

– Dạ! Cà phê ngọt quá, chị cho em xin chút nước cà phê cho nó bớt ngọt! Chị có mái tóc đẹp quá, với lại chị xinh ơi là xinh. Em nói thiệt đó!

– Bàn nạo dừa tươi ngay nét mặt: Đưa ly đây, chị cho mày thêm cà phê, nhưng lần này thôi nhé, không thì mấy con kia nó nói tao mê giai đẹp miền Nam!

– Yes! Em hứa em xin lần này lần cuối cùng!

Cầm ly tới bàn, tui cười tủm tỉm. Mấy thằng bạn hỏi: Rồi bả có cho thêm cà phê không?

– Sao không chứ! Tao khen bả đẹp gái nên bả đổ cho gần đầy ly cà phê luôn… Phụ nữ mà…Hahaha….!!!

Cả đám cười nắc nẻ!

Mà công nhận hồi đó tui cũng đẹp trai ác!

Previous articleKHÁC BIỆT GIỮA NGƯỜI VIỆT VÀ NGƯỜI TÂY
Next articleNHỮNG CÂU NÓI NỔI TIẾNG BẠN NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐỌC MỘT LẦN.