Các Thiên Thần Bản Mệnh Đình Công Trên Thiên Đàng
- Chúa Giêsu cất giọng:
– Hãy yên lặng, Micae, tối nay con hãy mau họp tất cả các thiên thần bản mệnh ở đây. Chúng ta sẽ lắng nghe những than phiền của họ.
Buổi tối, thánh Micae xếp đặt các ngôi sao trong bầu trời theo một trình tự từ nhỏ đến lớn: các thiên thần bản mệnh được gọi về trời, hướng Tây, vào lúc trăng bắt đầu mọc.
Các thiên thần bản mệnh đã lên gặp Chúa. Khi tất cả ngồi trên các tầng mây, tạo thành một số lượng lớn không đếm xuể.
Chúa Giêsu tiến lên giữa họ:
– Hỡi các thiên thần, Ta biết các con muốn đình công. Điều đó thực sự không hợp lý. Vậy có điều gì không hay?
Họ la lên:
– Chúng con thấy chán nản về công việc bạc bẽo của chúng con! Chúng con không thể làm được nữa! Chúng con muốn trở về thiên đàng! Trên trần gian chúng con quá cô đơn!”
Chúa Giêsu ngạc nhiên hỏi:
– Cô đơn trên trần gian ư? Nhưng các con đã làm gì cho nhân loại? Mỗi người các con không có một người bạn mà chúng con gắn bó ngày đêm sao?
Một tổng thần vừa đứng dậy vừa nói:
– Lạy Chúa! Điều làm chúng con bị cơ đơn là loài người không biết đến chúng con.
Một thiên thần khác thêm vào:
– Quả thật, nhân loại đã lôi kéo nhau vào trong những cuộc rộn ràng điên rồ mà không bao giờ có lấy một chút quan tâm đến chúng con. Có ai nghĩ rằng có một thiên thần luôn theo sát bước chân của họ không?
Đến lượt một thiên thần Sêraphim tóc hoe, đứng lên nói:
– Chính con, con là thiên thần bản mệnh của Gioan, người ta luôn thấy chú bé nghịch ngợm, và đứng trên bờ tường sắp đổ nát, hoặc trên một sà lúp sửa soạn lật đổ, hay trên một cành cây mỏng manh. Tuy nhiên, nhờ con mà nó chưa gặp một điều bất trách. Một ngày kia, nó bị ngã xuống nước, chính con đã ra tay để nó móc vào rễ cây. Có ngày nó bị lao đầu từ trên cây táo xuống, con đã trải áo của con xuống đất để làm giảm bớt sự va chạm. Chú bé Gioan đã đứng dậy không bị sao cả. Chúa nghĩ rằng nó sẽ cảm ơn con ư? … Không, nó không hề nghĩ tới con.
Khi thiên thần Sêraphim im lặng, một thiên thần áo trắng, thắt lưng vàng phát biểu. Ngài nói:
– Con có sứ vụ bảo vệ Lisa, một cô bé khờ khạo luôn băng qua đường mà không nhìn phải trái. 20 lần con đã kéo tay áo nó lại lúc mà một chiếc xe điện hoặc xe hơn sắp cán nát nó. Người ta hỏi nó: nhờ phép lạ nào mà nó được đưa ra đúng lúc, vậy mà không bao giờ có ai nghĩ rằng con đã ở bên nó trong sự việc ấy.
Một thiên thần mặc áo choàng xanh da trời đã thở than một cách chán nản:
– Ôi! các trẻ em đều phụ bạc!
Một thiên thần khác buồn rầu chậm rãi nói:
– Chúng cũng không nhận ra giọng nói của chúng con trong lúc chúng con thì thầm bên tai chúng lời khuyên tốt lành.
Thiên thần Kêrubin nói:
– Đối với con, còn tệ hại hơn nữa, Loulou bạn đồng hành của con cũng không biết có con không. Mẹ nó chưa bao giờ nói điều đó cho nó biết.
Những phàn nàn vẫn tiếp tục kéo dài, với giọng điệu dai dảng đó. Bỗng nhiên, thấy một nhóm thiên thần tỏ ra buồn bã, mệt mỏi hơn các thiên thần kia, Chúa Giêsu hỏi họ:
– Còn các con hỡi các thiên thần, các con muốn nói gì?
Các thiên thần đáng thương trả lời với một giọng trầm khàn:
– Ôi lạy Chúa! Nỗi bất hạnh của chúng con còn vượt quá những điều mà Chúa vừa nghe thấy! Chúng con là những thiên thần bản mệnh của người lớn.
Vua vũ trụ trở lên căng thẳng. Người xoáy bộ râu cằm lộ vẻ bối rối. Một sự trầm lặng nặng nề trên cõi thiên đàng. Cuối cùng, sau một lúc lâu, Chúa Giêsu nói:
– Hỡi các thiên thần, điều các con nói cho Ta đủ làm Ta chán nản. Cha đã sai các con đến với các thụ tạo yếu hèn để giúp đỡ chúng trong cuộc hành hương ngắn ngủi ở trần gian. Nhưng sự việc tỏ ra quá đau buồn. Ta không còn tâm tư để buộc các con làm việc đó quá lâu nữa. Vậy các con có thể trở về thiên đàng.
Qua câu nói vừa rồi vui mừng bọc lộ vang ra từ muôn đôi cánh, và các tầng trời thiên đàng đang rung lên. Nhưng bỗng nhưng Đức Thánh Trinh Nữ xuất hiện giữa đám đông:
– Tới phiên ta, ta muốn nói.
Như ai cũng biết, Chúa Giêsu, Đấng không bao giờ từ chối Mẹ, Ngài nói:
– Vâng, thưa Mẹ.
Quay hướng về các thiên thần bản mệnh, Mẹ nói với họ:
– Hỡi các thiên thần bản mệnh, còn hơn cả con Ta nữa, ta thấy chán nản về cuộc đình công mà các con dự định. (Đức Trinh Nữ đã biết rõ rằng các trẻ em ở trần gian sẽ bị mất, không còn các thiên thần bản mệnh nữa!) Ta muốn các con, vì đặc ân cuối cùng, các con trở lại nhiệm sở của các con trọn một ngày nữa. Trong thời gian này chúng ta sẽ tổ chức một cuộc bỏ phiếu, và tối mai các con hãy trở về để bỏ phiếu thuận hay chống lại cuộc đình công bi thảm này, nếu đa số thì thắng.
Lập tức các thiên thần bản mệnh, quỳ rạp trước nhan Chúa Giêsu và Mẹ Người mà xin bay về trần gian lần nữa.
Đêm đó Nữ Vương các tầng trời đã rời thiên đàng và thực hiện một cuộc kinh lý lạ thường. Âm thầm vào từ nhà này sang nhà khác, vì duy chỉ có Thần Ánh Sáng mới biết được việc này. Mẹ cúi xuống từng giường của các trẻ em đang ngủ và thì thầm vào tai chúng điều gì đó. Mẹ thích chọn những em bé, những người lớn thì ‘nặng tai’ hơn. Mẹ đã làm như thế cho đến hết vòng trần gian.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, các trẻ em trần gian biết rằng chúng có một giấc mơ! Giấc mơ nào? … không ai nhớ đúng cả. Nhưng bỗng nhưng chúng biết rằng mỗi người trong chúng đều có bên cạnh một thiên thần, họ sẽ buồn rầu, chán nản và ra đi nếu như người ta không có lấy một chút yêu mến họ. Thế là các trẻ em trần gian bắt đầu chắp tay lại và nói: “Hỡi thiên thần bản mệnh của con, xin đừng đi! Con yêu mến Ngài, vì Ngài đã cứu con thoát khỏi nhiều thảm họa. Con xin Ngài luôn mãi phù hộ con.”
Tối hôm đó có nhiều cuộc đi lại giữa thiên đàng và trần gian. Các thiên thần bản mệnh hôm trước quá sa sút, quá mệt mỏi; bây giờ với vẻ mặt rạng rỡ họ đã bỏ lá phiếu của họ vào thùng và trở lại trần gian với tiếng vỗ cánh vui tươi. Lúc đến mở thùng phiếu, ông Chủ Vũ Trụ đã ngạc nhiên! Hôm trước các thiên thần đã bằng mọi giá bỏ mặc trần gian, thì bây giờ, tất cả đã tuyên bố chống lại cuộc đình công.
Đó là phương cách mà Đức Trinh Nữ Maria đã dùng để hơn một lần cứu thoát nhân loại bất hạnh…
Hỡi các bạn nhỏ, chuyện này có xảy ra vào thời của các con không? Các con có nhận ra sự viếng thăm của Đức Trinh Nữ trong giấc ngủ của các con không? … Có lẽ không. Nhưng hãy coi chừng! Thiên thần bản mệnh của các con cũng sẽ rất buồn và sẽ muốn rời xa các con nếu các con quên họ.
Trích từ “L’Oratoire kỷ yếu về thánh Giuse ở Mont royal, Montréal”