NIỀM TIN ĐƠN THÀNH
Trong hành trình hành hương về với Mẹ, hết sức may mắn khi tôi được tiếp xúc với một tân tòng còn rất là “tân” bởi đơn giản cô bé mới được chính thức gia nhập Đạo Kitô Giáo vào chiều ngày hôm qua trước khi đến đây. Tâm tình của người ngoại đạo trở thành Kitô giáo này thật dễ thương.
Gần 8 năm về trước, trong lần đối diện căn bệnh thập tử nhất sinh của ba mình, cô bé đến trước Đài Đức Mẹ ở gần nhà và … xin. Đơn thành, cô bé xin Chúa và Mẹ cho ba của cô bé vượt qua cơn thử thách khi nghe tin bác sĩ báo cơ may sống không còn. Và, như một phép lạ, cha của cô bé đã tỉnh dậy, đã sống bình thường dẫu còn hạn chế nhưng ngoài sức tưởng tượng của gia đình và nhất là bác sĩ.
Từ ngày cha cô ta bình phục, cô đã “bén duyên” với đạo. Từ ngày ấy, cứ mỗi Chúa Nhật, chả ai nhắc nhở hay thúc đẩy, cô bé vẫn đi lễ nhà thờ như người đã có đạo.
Dù bận rộn để học hành nhưng cô bé chưa bao giờ bỏ Lễ Chúa nhật suốt 8 năm qua.
Và rồi, chuẩn bị bước đường mới để qua xứ người du học. Cô chuẩn bị hành trang niềm tin của mình bằng cách đi học … Giáo Lý. Sau 6 tháng học và tìm hiểu về Chúa, cô bé đã quyết định xin rửa tội.
Trong vài phút riêng tư, cô bé chia sẻ niềm tin của mình : “Ngày mỗi ngày con cứ phó thác cho Chúa đời con. Con thấy Chúa thương con và gia đình con nhiều lắm …”.
Điều rất thật mà ngạc nhiên trong dòng tâm sự đó là có những lúc Chúa thử thách ghê lắm nhưng rồi cô bé lại vượt qua và cứ vững tin. Cô kể rằng khi đi thi tiếng Anh, lần ấy chỉ được 6 chấm. Nếu như được 6.5 thì coi như đạt nguyện ước. Khi cầm kết quả trong tay cô cũng buồn vì công sức kèm theo lời cầu nguyện nhưng kết quả chỉ có thế.
Thế nhưng rồi, khi làm hồ sơ để đi học, nhân viên họ báo cho biết rằng nếu như điểm là 6.5 sẽ bất lợi hơn so với 6. Vì nếu là 6 thì khi qua đó, sẽ có thời gian chuẩn bị để hội nhập và có một khoảng học bổng đáng kể để chập chững bước những bước rất khó nơi xứ người.
Với cái bảng điểm cũng như nhiều lần gặp khó khăn khác, lẽ ra cô sẽ nản và chẳng tin vào Chúa nhưng ngược lại. Cô bé nói rằng giờ cô nghiệm ra rằng : “Không phải mỗi lần đến xin Chúa là mình phải ép Chúa cho mình được cái này hay cái kia mà mình đến mình phải xin cho mình theo Thánh ý Chúa. Con thấy có những điều con xin Chúa không cho như ý, con cảm thấy cũng khó chịu nhưng dần dần, con khám phá ra rằng Chúa không cho mình như ý mình xin nhưng Chúa lại có cách của Chúa”.
Thế đó ! Một niềm tin có thể nói là đẹp và tinh tuyền. Đơn giản rằng cô bé có khi xin không được theo ý mình xin, hoàn toàn khác ý mình xin nhưng cô nhận ra rằng Chúa có cách của Chúa.
Với một tấm gương của đức tin và những chia sẻ rất thật của một người mới trở lại chắc có lẽ cũng ít nhiều đánh động với niềm tin của những người tin lâu năm như chúng ta. Tâm trạng chúng ta vẫn thường đến với Chúa và bảo Chúa hay nói đúng hơn là bắt Chúa phải làm theo ý của chúng ta. Nếu Chúa không làm theo ý chúng ta, chúng ta sẽ nghỉ chơi với Chúa và đi tìm thần thánh nào khác mà ta có thể điều khiển được.
“Thiên Chúa vẽ đường thẳng bằng compa”. Đúng như vậy khi ta nhìn vào cuộc đời của Đức Kitô trên thập giá. Không thể nào tin được rằng Chúa đã muốn con mình dâng mình hiến tế trên bàn thờ thập tự. Và, có thể không tin và đả phá lòng của Chúa Cha. Thế nhưng, trong niềm tin, qua thập giá mới đến vinh quang và chính Chúa Giêsu đã đi theo con đường ấy. Con đường thập giá của Chúa Giêsu quả là quá chua xót và đắng cay. Nhưng rồi cuối đường hầm hay nói cách khác “sau cơn mưa trời lại sáng”, ta lại thấy một Đức Kitô Phục Sinh vinh hiển trong vinh quang của Thiên Chúa Cha.
Niềm tin của người Kitô hữu chúng ta là niềm tin biến thiên của mỗi ngày, mỗi giây, mỗi phút trong cuộc đời. Người Kitô hữu luôn được mời gọi đặt cuộc đời mình theo Thánh Ý Chúa chứ không phải theo ý của mỗi người chúng ta.
Trên nẻo đường đức tin của ta, nhiều khi ta cũng nhận được chỉ 6.0 thay vì 6.5, nhiều khi ta không được như lòng sở nguyện như cô bé tân tòng kia nhưng biết đâu được bên dưới của những sự không vừa ý chúng ta Thiên Chúa lại mở cho chúng ta một con đường khác mà chúng ta không hề hay biết.
“Bạn hãy ký thác đường đời cho Chúa, và Chúa chính Chúa, Ngài sẽ ra tay”.
Tâm tình đó, bỏ ngỏ đó của một con người ký thác đường đời cho Chúa vẫn mời gọi mỗi người chúng ta. Có can đảm, có hoàn toàn tín thác cho Chúa như cô bé tân tòng mới rửa tội hay không đó là lời đáp trả của mỗi người chúng ta.