TIN VÀO QUYỀN NĂNG CHÚA

123

“Chúa Giêsu chính là ánh sáng. Chỉ trong Ngài chúng ta mới thực sự là người được sáng mắt; chỉ trong Ngài chúng ta mới biết chúng ta là ai, sẽ đi về đâu và đâu là ý nghĩa cuộc sống? Nhưng dĩ nhiên, để có thể tiếp nhận được ánh sáng của Chúa Kitô, điều kiện tiên quyết là chúng ta phải ý thức được sự mù lòa của mình và quyết tâm ra khỏi sự mù lòa ấy.”

Chúa Giêsu như là Đấng Thiên Sai mà các ngôn sứ đã loan báo và muôn dân đang mong đợi, khi Ngài chữa cho hai người mù thấy được sự mù loà thể xác và tinh thần đều là nỗi khổ đau muôn thưở của loài người, vì hạnh phúc là được nhìn thấy Thiên Chúa.

Hai người mù trong trang Tin Mừng hôm nay tuy không có những cử chỉ như người mù Thành Giêricô, nhưng thái độ bền bỉ của họ cũng nói lên được tâm trạng khát vọng sự sáng. Chúa Giêsu đã gặp họ dọc đường, họ lớn tiếng kêu xin Người nhưng Ngài không chữa họ tại nơi đó, Ngài tiếp tục hành trình.

Người mù Thành Giêricô đang ngồi ăn xin bên vệ đường, nhưng vừa nghe biết Chúa Giêsu đi ngang qua, anh liền vội vàng lớn tiếng kêu xin: “Lạy Ngài xin cứu chữa tôi”. Những người chung quanh cản ngăn thì anh lại càng la to hơn để rồi một khi đã nghe tiếng Chúa gọi, anh ta vứt bỏ tất cả để kịp đến với Ngài.

Hai người mù không thấy đường đi nhưng vẫn theo bước Đấng họ tin rằng Ngài giàu lòng xót thương và có khả năng chữa họ sáng mắt. Chúa Giêsu nhìn thấy lòng tin ấy qua những bước chân xiêu vẹo và tiếng kêu đầy tín thác, nhưng Ngài vẫn cần ở họ lời tuyên tín nơi cửa miệng trước khi được ban ơn (x. Rm 10, 10). Hai người mù đã tuyên xưng niềm tin, và họ không phải chờ đợi lâu: họ đã thấy điều họ tin.

Hai người mù bày tỏ lòng tin vào Chúa Giêsu như Đấng Cứu thế dòng dõi Đavít mà Thiên Chúa hứa cho dân Người, để xin Ngài thương cứu giúp. Họ kêu xin lần thứ nhất lúc Chúa đang trên đường: Ngài không trả lời. Thái độ yên lặng của Chúa Giêsu là một thử thách đức tin cho họ. Nhưng họ đã chứng tỏ một đức tin mạnh mẽ khi kiên trì theo Ngài về nhà. Chúa Giêsu đòi những người mù phải tuyên xưng niềm tin của mình vào Ngài một cách công khai. Không thấy Đức Giêsu bằng mắt, nhưng họ đã thấy bằng đức tin, nên đã kiên trì và tuyên xưng cách vững vàng.

Hai người mù họ đã tuyên xưng Chúa Giêsu, và kêu cầu sự thương xót của Ngài: “Lạy Con Vua Đavít, xin thương xót chúng tôi.” Trong đời sống của chúng ta có khi nào đã thống thiết kêu xin Chúa như vậy hay chưa? Trong sự kêu xin đó chúng ta có tin là sẽ được Chúa nhậm lời và Ngài sẽ làm điều tốt đẹp nhất cho chúng ta hay không? Đây chúng ta hãy xem hai người mù này họ đi theo và đến gần rồi mới kêu xin. Điều kiện thứ nhất là phải biết Ngài là ai đối với chính mình, thứ đến là phải có quyết tâm đi theo Ngài. Tiến gần bên Ngài. Đi theo Ngài để được nghe lời của Ngài phán dạy, và đem ra thực hành trong đời sống của mình. Đặt tất cả niềm tin vào Ngài, chấp nhận tất cả mọi hoàn cảnh trong cuộc sống của mình và những gì liên quan đến mình đều có sự hiện diện của Ngài.

Khi hai anh mù gọi Đức Giêsu là Con vua Đavít (c. 27),họ nhìn nhận Ngài là Đấng Mêsia, Đấng Thiên Sai.Bởi thế họ hy vọng Ngài sẽ cho họ quà tặng của thời thiên sai.“Xin thương xót chúng tôi” là xin đưa chúng tôi ra khỏi cảnh mù lòa.Đức Giêsu đã muốn chữa hai anh một cách kín đáo, tại nhà của Phêrô.Ngài không chữa cho họ ngay lập tức, nhưng lại hỏi họ một câu rất lạ:“Các anh có tin là tôi có thể làm được điều ấy không?” (c. 28).Chỉ khi họ tuyên xưng niềm tin vào quyền năng của Ngài,Đức Giêsu mới mở mắt cho họ bằng một lời và một chạm nhẹ (c. 29).Niềm vui quá lớn khiến họ không giữ được lặng thinh (c. 31).

Dù chưa được Chúa đáp lời chữa ngay nhưng họ không thất vọng bỏ cuộc và vẫn tiếp tục theo Ngài. Về đến nhà, họ tiến lại gặp Ngài để một lần nữa xin Ngài chữa lành. Câu hỏi Chúa Giêsu đã đặt ra cho hai người mù là để gián tiếp diễn tả một câu hỏi khác: “Các ngươi có tin Ta là Ðấng Cứu Thế không?” Vì theo các tiên tri khi thời Ðấng Cứu Thế đến thì mọi bệnh tật sẽ được chữa lành như: người câm nói được, người điếc được nghe, kẻ què được lành và người mù được thấy… Họ đáp: “Có” và lòng tin đã khiến cho họ được chữa lành. Trước và sau khi được chữa lành, người mù đều lớn tiếng. Lúc trước họ lớn tiếng vì lòng khát khao tìm thấy ánh sáng, và lần sau họ cũng lớn tiếng với nỗi vui mừng đã được thấy ánh sáng. Khi tìm được nỗi vui mừng thì dù Chúa Giêsu có ngăn cấm, họ vẫn cao rao danh Ngài.

Mù lòa thể xác ai cũng biết, nhưng mù lòa tâm hồn thì không dễ nhận ra. Chúa Giêsu chính là ánh sáng. Chỉ trong ánh sáng của Chúa người ta mới thực sự nhìn thấy ánh sáng. Mùa Vọng nhắc cho ta: Chúa Kitô đã đến để cứu độ ta. Tôi có đến với Chúa Giêsu để xin Người mở con mắt đức tin, xóa cảnh mù lòa để tôi thấy Chúa hiện diện trong mọi sự, để tôn vinh, cảm tạ, lắng nghe và cầu xin với Người?

Thế giới hôm nay cũng đang có những luồng ánh sáng và cơn lốc tối mù lý trí và lương tâm con người, bệnh mù này còn nguy hiểm hơn bệnh mù thể xác. Vì lắm lúc con người đang mù mà vẫn cứ tưởng là mình sáng, hoặc có quá nhiều người mù nên con người lại lấy số đông để khỏa lấp cơn bệnh. Phần nào như tâm trạng của Tú Xương: “Thiên hạ có khi đang ngủ cả, viêc gì mà thức một mình ta”.

Nhiều khi ta cũng mù mờ về chính mình và mùa lòa trên đường đời. Mù mờ về chính mình, nên ta khó nhận ra những khát vọng chính đáng từ sâu thẳm hồn ta, khó nghe được tiếng của Đấng đang ẩn náu nơi kín đáo nhất của tâm linh ta, vì thế mà ta khó lòng trung thành với Đấng ta đã từng tuyên xưng niềm tin vào Ngài, khó mà trả lời cho những ai cật vấn niềm tin của ta, nhất là khó đứng vững trước những trào lưu tư tưởng và xu hướng sống tuy trái ngược với niềm tin nhưng lại rất hấp dẫn và mời mọc ta. Mù lòa trên đường đời, nên ta dễ dàng chạy ngược chạy xuôi vì những điều người ta nói Đấng Kitô ở đây hay ở kia (Lc 17,23), ta dễ dàng rơi vào tình trạng hoảng loạn vì những tin tức về ngày tận thế, điều mà chính Chúa Giêsu cũng không biết (Mt 24,36).

Nhiều khi trong cuộc sống hằng ngày, ta xem mình là trung tâm của vũ trụ nên chẳng thấy mình thiếu điều gì, và cũng chẳng quan tâm đến bất cứ ai. Đời sống tâm linh cũng không vượt ra khỏi điều ấy. Chúng ta có nhận thấy mình mù không hay chúng ta chỉ cho mình là người thông suốt mọi sự không cần đến ơn Chúa nữa?

Ðể chữa trị bệnh mù này cũng không dễ dàng gì, nó đòi hỏi con người phải có một thái độ bền bỉ và vững tin vào Chúa Giêsu như hai người mù ở trên. Bước theo Ngài nhưng nhiều lúc như bị Ngài bỏ quên không nhìn tới. Tha thiết tìm đến Ngài thế mà chẳng được đoái hoài. Thất vọng để rồi buông xuôi bỏ cuộc thì con người sẽ mãi mãi ở trong bóng tối, nhưng vững bước theo Ngài để rồi tuyên xưng Ngài là Ðức Kitô thì con người sẽ tìm thấy ánh sáng, sẽ được nhìn ngắm những điều tuyệt vời mà trước đấy họ chưa từng thấy và cũng chẳng ai có ngoài một mình Thiên Chúa.

Ta xin Chúa ban cho chút can đảm như hai người mù hôm nay, để dám lên đường, dám bước theo Chúa mà xin Người chữa con mắt thiêng liêng, con mắt đức tin của ta. Đừng đợi khi tin vững vàng rồi mới đến với Chúa, hãy đem đến cho Người niềm tin non yếu của ta, để được đỡ nâng và bổ sức.

Và cũng thầm mong rằng trong Mùa Vọng này, mỗi người trong chúng ta sẽ hiểu được giá trị sự sáng Chúa đã đem đến cho trần gian, cũng như biết rõ tình trạng mù lòa của mình để rồi chúng ta sẽ tìm đến với Ngài, bất chấp mọi khó khăn trở ngại và nhờ vào lòng tin, chúng ta sẽ được chữa lành.

 

Previous articleNGƯỜI KHÔN XÂY NHÀ TRÊN ĐÁ
Next articleXét mình Mùa Vọng: Tỉnh thức trước nhiếu lối sống nguy hiểm