Thứ Hai Tuần Thánh Mùa Coronavirus: Tình Yêu Được Đáp Trả
Bước vào Tuần Thương khó trong tâm trạng não nề, sầu muộn vì không được tham dự những ngày lễ trọng đại của mầu nhiệm Vượt qua: cuộc khổ nạn – cái chết và sự phục sinh của Đức Giêsu, vì chúng ta nghĩ mình là tôi tớ, nên phải phục vụ Chúa. Việc ngừng những ngày đại lễ khiến tâm tư chúng ta bối rối, như có lỗi một phần, Hội thánh có lỗi nhiều phần và Thiên Chúa có lỗi toàn phần (?)
Nhưng thật ra, chính Chúa Giêsu yêu thương chúng ta trước một cách nhưng không, nên đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ phục vụ chúng ta như một tôi tớ: rửa chân – gánh lấy mọi án phạt tội lỗi – tái tạo chúng ta thành người mới. Vì chúng ta rất quý giá đối với Chúa, nên Người đã phải trả giá đắt.
Ba ngày đầu của Tuần thánh họa lại tình cảnh bi đát, bế tắc của Đức Giêsu trước ngày chịu khổ nạn. Một đám đông kéo đến nhà cô Mác ta không chỉ vì muốn gặp Người, mà còn để thấy Ladaro, kẻ được Người làm cho sống lại; các thượng tế tìm cách giết Đức Giêsu, và cả Ladaro nữa, vì tại anh, mà nhiều người Do thái bỏ họ và tin vào Đức Giêsu; và trước đó thượng tế Cai pha trong buổi họp của Thượng hội đồng Do thái đã quyết định giết Đức Giêsu, vì cho rằng: “Thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt” (Ga 11,50); và môn đồ Giu đa, kẻ hay ăn cắp quỹ chung cũng có ý định nộp Người.
Thật khó để yêu thương những con người “khó thương”; thật khó bình an giữa những mưu mô chết người; thật khó hy sinh cho những kẻ chẳng đáng tin; thật khó phục vụ những kẻ đãi bôi và thật khó cho đi tình yêu mà không được đáp trả.
Nhưng một tín hiệu “từ đất” khiến Đức Giêsu xác tín tín hiệu “từ trời”. Cô Maria ấy, chỉ là cái bóng đối với cô chị Mác ta, cũng chẳng nhận được phép lạ cả thể như người em Ladaro, chẳng được hầu bàn để gần gũi Đức Giêsu như Mác ta cũng không được dự tiệc như Ladaro, đã tỏ bày trọn vẹn tình yêu của mình đối với Đức Giêsu.
Một cân dầu cam tùng nguyên chất: một tài sản lớn và quý giá đối với một cô gái, không là gì so với sự hiện diện của Đức Giêsu. Nó chỉ dùng để diễn tả tấm lòng quý mến cô dành trọn vẹn cho Người.
Có lẽ vì thấy mình nhỏ bé, tầm thường, bất xứng trước vị thầy vĩ đại, thay vì xức trên đầu, như người ta thường làm, cô xức chân Đức Giêsu và lấy tóc để lau, một hành vi “bất kính” của hạng người “không ra gì” đối với nhãn quan của người Do thái, nhưng Đức Giêsu lại thấy nghĩa cử đó là hành vi tiên tri “cô ấy giữ dầu thơm này là có ý dành cho ngày mai táng thầy.”
Đấy là dấu chỉ để Đức Giêsu xác tín vào kế hoạch cứu chuộc của Chúa Cha “Vì Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ, và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người” (Mc 10,45)
Chính tình yêu lớn của một con người nhỏ bé, tầm thường và mất hút giữa đám đông cũng làm lay động trái tim Đức Giêsu, cũng trở thành tín hiệu vững chắc để Người xác tín thánh ý của Chúa Cha và định hướng cho tương lai mình.
Bước vào Tuần thánh mùa Coronavirut trong sự ngậm ngùi, có cần phải tiếc xót ôn lại những kỷ niệm xưa, hay cần phải trở nên giống Chúa trong việc phục vụ cách nhưng không? Phải yêu mến Chúa hơn mọi sự đáng được yêu và vâng phục Chúa trong mọi sự ?
Hãy để cho Đức Giêsu phục vụ chúng ta trong cách thức mới, trong sự khiêm nhường, kiên nhẫn và vâng lời của một Người tôi tớ cùng với sức mạnh của tình yêu, dù có bị phản bội và bị ruồng bỏ.
Nếu Thiên Chúa đã không đánh bại cái ác nhưng như để sự ác nghiền nát tấm thân của Con Chúa; nếu Thiên Chúa đã nâng đỡ Con Chúa trong đau khổ và nhậm lời giải thoát Đức Giêsu theo cách của Người (Dt 5,7-9), thì chúng ta cũng hãy đập nát cái ác, sự bất tuân, gièm pha, tức tối, cay đắng trong chúng ta bằng sự phục vụ cụ thể, bằng một tình yêu cho đến cùng.