Sau khi Check-in xong, cô gái trong chiếc áo dài tươi thắm đã ghé mua một gói bánh để nhâm nhi trong khi chờ chuyến bay. Phòng khách khá đông người. Cô chọn chiếc ghế cạnh một người đàn ông trung niên, cô khoan thai ngồi xuống và lấy sách ra đọc.
Đến một đoạn lý thú, cô nhóm lấy một cái bánh để trên thành ghế khẽ mỉm cười thưởng thức.
Chỉ mới cắn vài miếng, cô ngạc nhiên thấy người đàn ông bên cạnh cũng lấy một cái ‘trong gói bánh của cô’ vừa ăn vừa tiếp tục đọc báo!
Một chút nhăn mặt, cô thầm nghĩ: “Ông này thật bất lịch sự, không một lời hỏi han xin phép mà dám lấy bánh người ta ăn tỉnh queo!”.
Đến khi cô ăn cái bánh thứ hai thì anh kia cũng lại lấy một cái nữa. Mặt cô nóng bừng lên. Cô lúng túng thấy rõ. Những dòng chữ trong cuốn sách trên tay cô đã bắt đầu nhảy múa lung tung! Liếc bên cạnh, thấy ông vẫn điềm nhiên đọc báo.
Cô cố gắng dằn sự bực bội để tránh tạo ra những tình huống không hay. Cô hít một hơi thở thật sâu và đọc sách tiếp … Cứ vậy, mỗi lần cô ăn một cái bánh thì anh kia cũng lẳng lặng lấy một cái.
Một lát sau, nhìn bên cạnh thấy chỉ còn một cái bánh duy nhất, cô tự nhủ: “Để coi ông này sẽ làm gì đây!? ” và yên lặng chờ đợi. Chỉ vài phút sau, người đàn ông lại thò tay đến gói bánh. Hơi do dự, ông nhẹ nhàng bẻ lấy nửa cái bánh, thản nhiên ăn và tiếp tục đọc báo… Không dằn nổi cơn tức giận, cô lập tức gập mạnh cuốn sách, nắm chặt cái xách tay, đứng ào dậy và bỏ đi chỗ khác.
Ngồi trên máy bay, vẫn chưa quên hình ảnh người đàn ông bất nhã vừa rồi, cô mở xách tay lấy kính đọc sách … bỗng nhìn thấy gói bánh mình mua vẫn còn y nguyên trong xách tay.
Cô chợt hiểu. Ngơ ngác nhìn qua cửa sổ máy bay như muốn tìm lại người đàn ông, người đã chia sẻ phần bánh cho cô không một chút phiền hà.
Cô muốn ngỏ lời giải thích hoặc thậm chí chỉ một lời xin lỗi đơn giản. Nhưng cô biết rõ sẽ không bao giờ có dịp gặp lại người đàn ông đó nữa.