ĐI TU : SƯỚNG HAY KHỔ ?
Đi tu sướng hay khổ ?
Có người bảo là sướng nhưng có người cho là khổ !
Thật ra tu sướng hay khổ là do mình đó thôi ! Vì lẽ nói gì nói, tu cũng là con người và sống trong kiếp người với trọn vẹn với cái chất người đầy tham sân si hỉ nộ ái ố … Có chăng điều khó nhất nơi người tu đó là chuyện giữ “giới”.
Đơn giản ! Chấp nhận “cuộc chơi” ngược dòng với đời thường thì vào tu ! Không thì xin rẽ lối.
Cái “cuộc chơi” ấy ai ai cũng biết đó là khó nghèo – khiết tịnh và vâng phục. Đã đi tu là phải gắn liền với bộ 3 ấy ! Nếu mất 1 trong 3 cái “chất” tu ấy chỉ còn là một thợ tu chứ không còn là thầy tu nữa. Và ai chấp nhận bước theo Đức Kitô với 3 cái “chất” tu đó thì tu.
Như đã nói, tu cũng là con người và có khi còn là rất người. Hơn nhau là chuyện bỏ cái tôi của mình, bỏ cái người của mình để sống thánh giữa dòng đời. Thế mới gọi là đời sống thánh hiến chứ không thì cũng như người đời thôi.
Thế rồi người tu cũng mang trong thân phận làm người ! Và rồi sướng hay khổ do ai ? Do mình chứ do ai nữa.
Có khi người tu biện bạch đủ thứ chuyện : Nào là bề trên thế này, nào là anh em thế này, nào là chị em thế kia, nào là Giám Tỉnh thế nọ, nào là Giám Đốc Học Viện chi chi đó.
Thật lòng xin hỏi những người đã nhiều năm tu nhé ! Có bao giờ Nhà Dòng tất cả đều hài lòng về Tập Sư hay về Giám Đốc Học Viện hay Bề Trên Cộng Đoàn hay Bề Trên Giám Tỉnh không ? Ai can đảm nói cả Nhà Dòng đều hài lòng về những vị đứng đầu hay có chức thì quả là Nhà Dòng đó là Nhà Dòng có ơn riêng và các vị đó đáng nể !
Trong cái thân phận làm người và trong mỗi chiều kích nhìn ! Làm sao có một vị Giám Tỉnh, Giám Đốc, Tập Sư nào hoàn hảo, vừa ý anh chị trong Dòng mình đâu ?
Có thời, anh em chê Giám Đốc Học Viện thế này thế kia ! Sau khi thay ! Vị Giám Đốc đó còn ngao ngán hơn vị Giám Đốc cũ.
Mơ ước vị Giám Tỉnh này lên sẽ thế này thế kia nhưng có vị nào là đạt được nguyện ước của anh em đâu ?
Như thế, rõ ràng rằng, chúng ta – những người tu – phải luyện thêm cái nhân đức đón nhận hay chịu vậy hay bằng lòng với vị bề trên của mình bên cạnh 3 lời khấn. Ai nào đó bằng lòng với hiện tại, bằng lòng với bề trên của mình sẽ hoàn toàn bình an và ngược lại.
Cái chuyện bằng lòng với bề trên, bằng lòng với vị trí của mình xem chừng khó lắm ! Trong thực tế mấy người bằng lòng nên họ không có bình an trong đời tu. Chính vì họ không có bình an trong đời tu nên họ tìm đủ mọi cách để lấp đầy cái không bình an. Họ có thể tìm ý riêng, làm việc riêng hay làm gì đó cho thỏa lòng miễn sao làm và sống cho bõ ghét vì vị bề trên đó !
Ngược lại, một tâm hồn bình an sẽ bằng lòng với thực tại của mình, bằng lòng với cộng đoàn của mình và bằng lòng với vị bề trên của mình. Để có được điều đó, người tu phải bám vào Chúa thật sâu ngang qua đời sống cầu nguyện. Khi đời sống cầu nguyện thật sâu và bám vào Chúa rồi thì sẽ chẳng còn bận tâm chuyện gì khác nữa và khi đó sẽ bình an.
Sướng hay khổ do đó do mình thôi.
Tại mình mộng cao quá ! Tại mình mơ ước nhiều quá !
Hãy luôn khiêm hạ và nhìn nhận mình là một tu sĩ khiêm hạ và như là một cây bút chì nhỏ trong lòng bàn tay của Thiên Chúa thì đời mình bình an thôi.
Là một tu sĩ hèn mọn trong Tu Viện thì giao việc gì làm việc ấy và tròn vẹn nhiệm vụ là hạnh phúc rồi.
Là một tu sĩ hèn mọn trong Tu Viện chỉ cần trung thành với giờ nguyện gẫm, Kinh Nguyện và Thánh Lễ là hạnh phúc rồi !
Là một tu sĩ sống bác ái yêu thương không nói ra nói vào không thêm mắm giậm muối không ác tâm là hạnh phúc rồi.
Tại mình trèo quá nên mình khổ thôi ! Cứ nghĩ rằng Chúa đang nhờ mình hay giao cho mình “nhiệm vụ” trông chừng Chúa Thánh Thể trong Nhà Nguyện đi ! Lòng mình sẽ bình an ngay mà !
Cứ sáng trưa chiều tối “đúng cử” vào đó cầu nguyện cho Nhà Dòng, cho mình và cho bề trên đi ! Lòng mình sẽ bình an thôi.
Chuyện quan trọng nhất là mình sống chân thành với mình mình, sử dụng những nén bạc Chúa trao đúng theo Thánh Ý Chúa thì mình sẽ bình an thôi.
Chúa cho anh em mình giảng hay thì để anh em mình đi giảng
Chúa cho anh em mình dạy giỏi thì để anh em mình đi dạy
Chúa cho anh em mình biệt tài gì đó thì để anh em mình chia sẻ biệt tài
Chúa cho mình “giữ” Nhà Nguyện thì mình “giữ” Nhà Nguyện cùng với những công việc và khả năng thích hợp thì mình sẽ bình an thôi mà
Tu ! Sướng hay khổ là do mình ! Biết đủ hay không là do mình ! Có Chúa trong đời thì chẳng còn quan tâm đến chuyện sướng khổ ! Vậy hen !
Tại lăn tăn hơn thua đua đòi nên không bình an đó thôi !
Lm. Anmai, CSsR
ĐỪNG NGẦN NGẠI KHI BẮT ĐẦU TỪ CÁI NHỎ
Trong cuộc sống, ai cũng mong muốn đạt được những thành tựu lớn lao, nhưng không phải ai cũng sẵn lòng bắt đầu từ những điều nhỏ bé. Chúng ta thường bị cám dỗ bởi ước mơ to lớn mà quên mất rằng hành trình vĩ đại nào cũng khởi đầu từ những bước đi đơn sơ. Không ai có thể một bước lên tới trời, không có vinh quang nào đến mà không trải qua gian khó. Thành công thực sự chỉ đến với những người biết kiên nhẫn, sẵn sàng gieo trồng từ hạt giống nhỏ và chăm sóc nó từng ngày với sự kiên trì và lòng tín thác.
Thiên Chúa đã dựng nên vũ trụ bao la từ hư vô, và Ngài cũng có thể làm những điều kỳ diệu trong cuộc đời chúng ta nếu ta để Ngài hướng dẫn. Nhưng điều quan trọng là chúng ta có dám tin tưởng vào Ngài trong từng việc nhỏ bé nhất không? Khi bắt đầu một hành trình, khi gieo xuống một hạt mầm, chúng ta không thể thấy ngay kết quả. Cần có thời gian để những nỗ lực nhỏ bé trở thành những thành tựu lớn lao. Nếu ta chờ đợi sự hoàn hảo ngay từ đầu, ta sẽ không bao giờ dám bắt tay vào làm bất cứ điều gì. Nhưng nếu ta tin rằng mỗi bước nhỏ đều có giá trị, ta sẽ không nản lòng và không bỏ cuộc giữa đường.
Có những người nhìn thấy khó khăn liền lùi bước, nhưng cũng có những người tin rằng chính những gian nan thử thách mới làm nên giá trị của con người. Không có một vĩ nhân nào chưa từng trải qua thất bại. Những bậc thánh nhân cũng đã từng đối diện với sự nhỏ bé và yếu đuối của bản thân trước khi họ được Chúa nâng lên. Mọi điều vĩ đại đều được xây dựng từ những viên gạch nhỏ. Một người thợ lành nghề trước hết phải là một người học việc kiên nhẫn. Một cây cổ thụ trước hết cũng chỉ là một mầm xanh mong manh. Và một tâm hồn lớn lao trước hết phải học cách khiêm tốn trước những điều nhỏ nhặt nhất.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng dễ dàng, và đôi khi, những khởi đầu nhỏ bé có thể khiến ta cảm thấy chán nản. Nhưng nếu ta biết tín thác vào Chúa, ta sẽ tìm thấy niềm vui và ý nghĩa trong từng việc mình làm. Chúa không đòi hỏi chúng ta làm những điều vĩ đại ngay lập tức, nhưng Ngài muốn chúng ta trung thành trong những điều nhỏ bé. Nếu ta biết chu toàn những việc nhỏ, Chúa sẽ giao cho ta những điều lớn lao hơn. Hãy nhìn vào gương của các thánh: họ không trở thành những vị anh hùng chỉ sau một đêm, nhưng từng ngày một, họ sống trọn vẹn từng giây phút, làm tốt từng việc nhỏ nhất với cả tình yêu.
Có lẽ bạn đang cảm thấy mình quá nhỏ bé, rằng những cố gắng của mình chưa đủ lớn để tạo nên sự khác biệt. Nhưng hãy nhớ rằng, một nụ cười cũng có thể làm ấm lòng người khác, một lời động viên cũng có thể thay đổi cuộc đời ai đó, một hành động nhỏ cũng có thể mang lại niềm hy vọng cho một tâm hồn đang mệt mỏi. Nếu bạn kiên trì làm điều thiện, dù là nhỏ bé nhất, thì một ngày nào đó, những điều bạn làm sẽ nở hoa và mang lại hoa trái ngọt lành. Khi bạn trung thành với việc nhỏ, Chúa sẽ làm phần còn lại.
Chúa Giêsu đã từng nói: “Ai trung tín trong việc nhỏ thì cũng trung tín trong việc lớn” (Lc 16,10). Điều này có nghĩa là không có việc gì là vô nghĩa khi ta làm với cả tấm lòng. Những việc nhỏ chính là bài kiểm tra cho lòng kiên nhẫn, sự khiêm nhường và sự tín thác của chúng ta vào Chúa. Nếu ta làm mọi việc dù nhỏ bé nhất với tình yêu và niềm tin, Chúa sẽ biến nó thành những điều kỳ diệu mà ta không ngờ tới.
Vậy nên, đừng ngần ngại khi bắt đầu từ cái nhỏ. Hãy cứ gieo trồng, cứ làm điều thiện, cứ kiên trì và tin tưởng. Dù hôm nay bạn chỉ mới bắt đầu, dù bạn chỉ có trong tay những điều ít ỏi, nhưng nếu bạn trung thành với ơn gọi của mình và luôn tín thác vào Chúa, bạn sẽ thấy sự kỳ diệu mà Ngài có thể làm trong cuộc đời bạn. Đừng sợ bắt đầu từ con số không, vì với Chúa, không gì là vô ích. Khi bạn bước đi với Chúa, Ngài sẽ dẫn bạn đến nơi mà chính bạn cũng không thể tưởng tượng được. Hãy tin tưởng, hãy trung thành, và hãy để Chúa làm điều tuyệt vời trong cuộc đời bạn!
Lm. Anmai, CSsR
LẤY TÂM LÀM GỐC
Trong cuộc sống, mọi hành động, lời nói và suy nghĩ của con người đều xuất phát từ tâm. Có câu nói rằng: “Tâm là tất cả. Bạn sẽ trở thành những gì bạn suy nghĩ.” Quả thực, tâm chính là cội rễ của mọi sự, là nơi phát sinh niềm vui, nỗi buồn, thành công hay thất bại. Một tâm hồn thanh thản, an nhiên sẽ dẫn đến cuộc sống bình yên và hạnh phúc, trong khi một tâm hồn đầy lo âu, sân hận và tham lam sẽ kéo con người vào vòng xoáy khổ đau không lối thoát.
Khi lấy tâm làm gốc, chúng ta học cách kiểm soát suy nghĩ của mình. Nếu bạn lấp đầy tâm trí bằng những suy nghĩ tích cực, yêu thương và thiện lành, bạn sẽ thấy cuộc sống trở nên dễ dàng hơn, nhẹ nhàng hơn. Trái lại, nếu bạn để những suy nghĩ tiêu cực chiếm hữu, bạn sẽ cảm thấy cuộc đời thật bế tắc và nặng nề. Con người thường hay đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho người khác về những điều bất hạnh trong cuộc sống, mà quên mất rằng chính tâm của mình mới là nguồn gốc của mọi thứ. Chỉ khi điều chỉnh được tâm, chúng ta mới có thể thay đổi thế giới xung quanh.
Tâm sáng suốt sẽ biết trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc sống. Khi ta sống với lòng biết ơn, ta sẽ thấy những điều nhỏ bé nhất cũng trở nên quý giá. Một nụ cười của ai đó, một lời động viên đúng lúc, một khoảnh khắc lặng yên bên người thân – tất cả đều mang đến hạnh phúc nếu ta biết mở lòng đón nhận. Tâm rộng lớn sẽ không vướng bận những điều nhỏ nhen, không sân si, không ganh ghét. Tâm rộng lớn sẽ biết yêu thương, tha thứ và bao dung, giúp chúng ta sống nhẹ nhàng và an vui hơn.
Để sống hạnh phúc, trước tiên chúng ta phải rèn luyện nội tâm. Giống như một khu vườn, nếu ta gieo vào đó những hạt giống tốt, chăm bón bằng sự kiên trì và tình yêu thương, ta sẽ có một khu vườn tràn đầy sắc hoa và hương thơm. Nhưng nếu ta để mặc cho cỏ dại mọc lên, không vun trồng điều thiện, thì khu vườn ấy sẽ chỉ toàn những rối ren và hỗn loạn. Tâm trí con người cũng vậy, nếu ta để tâm mình bị chi phối bởi sân hận, tham lam, đố kỵ, thì chính ta sẽ là người đầu tiên chịu khổ đau. Nhưng nếu ta biết nuôi dưỡng tâm bằng những suy nghĩ thiện lành, bằng lòng trắc ẩn và sự bao dung, thì chính ta sẽ là người đầu tiên hưởng được sự bình an.
Trong cuộc sống, có những lúc chúng ta gặp khó khăn, thất bại và đau khổ. Nhưng nếu giữ được một tâm hồn kiên định, ta sẽ không dễ dàng bị quật ngã. Những thử thách chỉ là những bài học giúp tâm ta thêm mạnh mẽ, giúp ta nhận ra giá trị của sự nhẫn nại và lòng can đảm. Khi ta thay đổi cách suy nghĩ, cuộc sống cũng sẽ thay đổi theo. Khi ta nhìn mọi sự bằng đôi mắt của yêu thương, ta sẽ thấy thế giới này đẹp hơn. Khi ta giữ lòng bình an, ta sẽ không bị ngoại cảnh làm cho chao đảo.
Lấy tâm làm gốc cũng có nghĩa là sống chân thành, không giả tạo. Khi ta đối xử với người khác bằng sự chân thành, ta sẽ nhận lại sự chân thành. Khi ta biết cho đi yêu thương, ta sẽ nhận lại yêu thương. Một người có tâm trong sáng, ngay thẳng, dù có gặp thử thách cũng sẽ không bị khuất phục. Ngược lại, nếu sống gian dối, lừa lọc, dù có đạt được thành công nhất thời, cuối cùng cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả. Một cuộc đời ý nghĩa không nằm ở danh vọng hay tiền bạc, mà nằm ở việc ta đã sống với một trái tim chân thật như thế nào.
Cuộc sống là một hành trình, và tâm chính là la bàn dẫn đường. Nếu ta giữ tâm thiện lương, hành trình ấy sẽ đầy ánh sáng và niềm vui. Nếu ta để tâm bị che phủ bởi những điều tiêu cực, ta sẽ tự làm khổ chính mình. Vì thế, hãy học cách kiểm soát suy nghĩ, hãy chọn gieo những hạt giống tốt vào tâm hồn. Khi tâm an, mọi thứ sẽ an. Khi tâm vui, cuộc đời sẽ tràn ngập những điều tươi đẹp. Và khi lấy tâm làm gốc, chúng ta sẽ tìm thấy chân lý của hạnh phúc đích thực.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY THA THỨ NHƯ CHÚA THỨ THA
Trong cuộc sống, ai cũng từng bị tổn thương, từng chịu những nỗi đau do người khác gây ra. Có những vết thương dễ dàng quên đi, nhưng cũng có những vết thương hằn sâu trong tâm hồn, khiến ta mang theo nỗi oán giận suốt đời. Thế nhưng, khi ta giữ chặt sự oán hận trong lòng, ta không chỉ trói buộc người khác, mà còn tự giam cầm chính mình trong sự đau khổ. Học cách tha thứ không phải là một sự yếu đuối, mà là một sức mạnh lớn lao giải phóng tâm hồn. Khi bạn giải phóng người khác khỏi “nhà tù của sự thù hận”, chính bạn cũng tìm thấy tự do và bình an thật sự.
Tha thứ là điều không dễ dàng, nhất là khi vết thương trong lòng còn đang rỉ máu. Nhưng hãy nhìn lên Chúa Giêsu, Đấng đã tha thứ cho cả những kẻ đóng đinh Ngài trên thập giá. Ngài đã không nuôi lòng giận dữ, không oán trách, nhưng đã cầu xin Chúa Cha tha thứ cho họ: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.” Nếu Chúa có thể tha thứ cho những kẻ bách hại Ngài, thì tại sao chúng ta lại không thể tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ bé của nhau? Tha thứ không phải là quên đi, cũng không có nghĩa là phủ nhận nỗi đau đã xảy ra, mà là học cách buông bỏ, không để quá khứ trói buộc hiện tại và tương lai của mình.
Tha thứ cũng không có nghĩa là dung túng hay chấp nhận sự bất công, nhưng đó là một lựa chọn cao cả để không bị nhấn chìm trong nỗi đau. Khi ta ôm giữ hận thù, tâm hồn ta sẽ không bao giờ được bình an. Nhưng khi ta tha thứ, chúng ta mở ra cánh cửa để tình yêu và sự chữa lành bước vào. Tha thứ là một hành trình, có thể cần thời gian, nhưng điều quan trọng là ta phải bắt đầu. Bằng cách tha thứ, ta không chỉ làm nhẹ lòng mình, mà còn lan tỏa tình yêu và lòng nhân ái đến những người xung quanh.
Hãy nghĩ về những lần chúng ta đã phạm lỗi và được Chúa tha thứ. Chúa không bao giờ từ chối khi ta ăn năn, Ngài luôn giang rộng vòng tay đón nhận ta. Nếu ta mong Chúa tha thứ cho mình, thì tại sao lại chần chừ trong việc tha thứ cho người khác? Hãy tha thứ không chỉ vì người khác, mà vì chính bản thân mình, vì tâm hồn chúng ta xứng đáng được bình an. Khi chúng ta buông bỏ oán giận, chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản, và tìm thấy niềm vui đích thực trong cuộc sống. Tha thứ chính là con đường dẫn đến tự do, là chìa khóa mở ra cánh cửa hạnh phúc. Hãy tha thứ như Chúa thứ tha, để cuộc đời này luôn tràn ngập yêu thương và ánh sáng của lòng nhân ái.
Lm. Anmai, CSsR
CHÍNH HÀNH ĐỘNG CỦA BẠN MỚI LÀ ĐIỀU ĐÁNG KỂ
Lời nói có thể hoa mỹ, có thể đầy sức thuyết phục, nhưng nếu không đi kèm với hành động thì cũng chỉ là những âm thanh vô nghĩa trôi theo gió. Cuộc sống không dành phần thưởng cho những ai chỉ biết mơ mộng hay nói suông, mà dành cho những người sẵn sàng hành động, dám bắt tay vào làm việc mỗi ngày để biến ước mơ thành hiện thực. Không ai có thể ngồi yên và chờ đợi thành công đến với mình. Thành công chỉ đến với những ai kiên trì, không ngại khó khăn, và sẵn sàng đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.
Số phận không định đoạt con người, mà chính con người bằng hành động của mình làm nên số phận. Không có con đường nào dẫn đến vinh quang mà không trải qua gian khổ. Những người thực sự vĩ đại không phải là những người ngồi một chỗ và chờ đợi phép màu, mà là những người không ngừng cố gắng, ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua, và ngày mai lại nỗ lực hơn ngày hôm nay. Mọi thành tựu lớn lao trong lịch sử nhân loại đều được xây dựng bằng những hành động bền bỉ, kiên trì và không bao giờ bỏ cuộc.
Chúa Giêsu không chỉ giảng dạy về tình yêu, nhưng Ngài đã hành động để yêu thương. Ngài không chỉ nói về sự tha thứ, mà chính Ngài đã tha thứ cho cả những kẻ đóng đinh mình. Nếu Ngài chỉ dừng lại ở lời nói, thì làm sao chúng ta có thể nhận ra tình yêu và lòng thương xót của Ngài? Chúa dạy rằng: “Không phải ai nói với Thầy: ‘Lạy Chúa! Lạy Chúa!’ là được vào Nước Trời, nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời” (Mt 7,21). Điều này có nghĩa là không phải chỉ tin hay nói về đức tin là đủ, mà phải thể hiện nó bằng chính đời sống của mình.
Hành động không chỉ là những việc lớn lao, mà còn là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày. Một lời động viên, một hành động giúp đỡ, một sự hy sinh thầm lặng cũng có thể làm thay đổi cuộc đời của một ai đó. Đôi khi, những hành động nhỏ lại có sức mạnh to lớn hơn hàng ngàn lời nói. Chúng ta hãy bắt đầu từ những việc đơn giản nhất: kiên trì trong công việc, chân thành trong tình yêu thương, sẵn sàng hy sinh vì người khác, sống khiêm nhường và luôn cố gắng mỗi ngày.
Không có thành công nào là tự nhiên đến, không có sự thay đổi nào mà không cần nỗ lực. Hãy hành động theo ý Chúa dạy, để mỗi ngày trôi qua không phải là một ngày lãng phí, mà là một ngày ý nghĩa. Hãy để cuộc sống của chúng ta không chỉ được ghi dấu bằng những lời nói, mà bằng những hành động đẹp, những nghĩa cử cao quý và những việc làm có giá trị thực sự. Khi chúng ta hành động với lòng tin tưởng vào Chúa, Ngài sẽ đồng hành và ban ơn cho mỗi bước đi của chúng ta. Vì thế, đừng chờ đợi, đừng do dự, hãy hành động ngay hôm nay để kiến tạo một tương lai mà chúng ta mong muốn, và hơn hết là để hoàn thành ý Chúa trong cuộc đời mình.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY CỐ GẮNG HIỂU NGƯỜI KHÁC
Cuộc sống sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn khi chúng ta biết lắng nghe và thấu hiểu người khác. Mỗi con người là một thế giới riêng với những suy nghĩ, quan điểm và cảm xúc khác nhau. Không ai sinh ra đã hoàn hảo, cũng không ai có thể sống mà không cần đến sự cảm thông. Khi chúng ta dừng lại một chút để lắng nghe, khi chúng ta đặt mình vào vị trí của người khác, ta sẽ nhìn thế giới bằng một đôi mắt rộng mở hơn và trái tim bao dung hơn. Một lời nói có thể xây dựng, nhưng cũng có thể làm tổn thương. Một hành động nhỏ có thể đem lại niềm vui, nhưng cũng có thể tạo ra vết thương khó lành. Thế nên, hãy cố gắng hiểu nhau thay vì vội vàng phán xét.
Sự hiểu biết không chỉ dừng lại ở việc nghe những lời được nói ra, mà còn là sự cảm nhận những điều không thể diễn tả bằng lời. Có những người đang cười nhưng trong lòng lại chất chứa nỗi buồn, có những người im lặng nhưng lại đang khao khát được sẻ chia. Chúng ta không thể đánh giá một ai đó chỉ dựa trên bề ngoài hay một khoảnh khắc nhất thời, vì mỗi người đều có câu chuyện riêng mà ta chưa từng biết đến. Thay vì chỉ tìm cách bảo vệ quan điểm của mình, hãy thử đặt câu hỏi: “Người ấy đang nghĩ gì? Người ấy đang cảm thấy thế nào?” Một khi ta mở lòng để hiểu, khoảng cách giữa con người với nhau sẽ không còn quá xa vời.
Hạnh phúc không đến từ việc ta áp đặt ý kiến của mình lên người khác, mà từ việc ta biết chấp nhận và tôn trọng sự khác biệt. Thế gian này không cần thêm những cuộc tranh cãi vô nghĩa, mà cần nhiều hơn những tâm hồn biết cảm thông. Cố gắng có được quyền lực có thể khiến ta thắng lợi trong một khoảnh khắc, nhưng cố gắng hiểu người khác mới giúp ta có được sự bình an lâu dài. Khi ta học cách lắng nghe, khi ta biết tôn trọng cảm xúc của người khác, ta đang gieo trồng những hạt giống yêu thương. Và rồi một ngày nào đó, những hạt giống ấy sẽ nở thành những bông hoa của sự gắn kết và thấu hiểu.
Hãy hiểu người khác như tâm tình của Chúa. Ngài không nhìn vào lỗi lầm, mà nhìn vào trái tim. Ngài không vội vàng kết án, mà luôn dành cho con người cơ hội để sửa đổi. Nếu Chúa đã luôn nhẫn nại với chúng ta, tại sao chúng ta lại không thể nhẫn nại với nhau? Nếu Chúa luôn lắng nghe lời cầu nguyện của chúng ta, tại sao chúng ta lại không thể lắng nghe nhau? Khi chúng ta yêu thương và hiểu nhau như Chúa đã dạy, cuộc sống sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn, và tình người sẽ trở thành ánh sáng soi rọi mọi góc tối của thế gian.
Lm. Anmai, CSsR
CHIẾN THẮNG BẢN THÂN
Cuộc chiến vĩ đại nhất không phải là đánh bại người khác mà là chiến thắng chính bản thân mình. Người làm chủ được suy nghĩ, kiểm soát được cảm xúc và vượt qua được những cám dỗ mới thực sự là người mạnh mẽ. Để làm được điều đó, không chỉ cần ý chí mà còn cần một điểm tựa vững chắc, một niềm tin bền bỉ. Khi ta biết bám vào Chúa, ta sẽ tìm thấy sức mạnh để chiến thắng bản thân và sống một cuộc đời trọn vẹn hơn.
Mỗi ngày, chúng ta đều đối diện với vô vàn lựa chọn, và không phải lúc nào cũng dễ dàng quyết định đâu là điều đúng đắn. Có những lúc lòng tham, sự nóng giận, hay những nỗi sợ hãi khiến ta chệch hướng. Nhưng nếu ta biết kiểm soát suy nghĩ của mình, biết loại bỏ những điều không phù hợp với nguyên tắc sống mà ta theo đuổi, ta sẽ tiến gần hơn đến sự hoàn thiện. Kiểm soát bản thân không có nghĩa là áp đặt những giới hạn khắc nghiệt, mà là biết điều gì thực sự có giá trị và điều gì cần phải buông bỏ. Đó là một hành trình dài, nhưng mỗi bước đi trong sự tỉnh thức và quyết tâm đều mang lại sự tự do nội tâm.
Chiến thắng bản thân không phải là trở thành một người hoàn hảo, mà là biết sửa đổi mỗi ngày, biết nhận ra sai lầm và đứng lên sau những lần vấp ngã. Khi bám vào Chúa, ta không còn đơn độc trong cuộc chiến này. Ngài chính là ánh sáng soi đường, là sức mạnh vực ta dậy khi yếu lòng. Khi ta để Chúa làm chủ cuộc đời mình, những cám dỗ sẽ không còn chi phối ta, những nỗi sợ hãi sẽ dần bị xóa nhòa, và sự bình an sẽ ngự trị trong tâm hồn.
Đừng để những yếu đuối kiểm soát cuộc sống của bạn. Hãy học cách chế ngự những suy nghĩ tiêu cực, những cảm xúc dễ làm lung lay tâm hồn. Đừng để những thất bại làm bạn chùn bước, hãy xem đó là bài học để bạn trưởng thành hơn. Khi bạn biết vững tin vào Chúa, khi bạn để Ngài hướng dẫn và đồng hành, bạn sẽ thấy rằng chiến thắng bản thân không còn là điều quá xa vời. Hãy bắt đầu bằng những thay đổi nhỏ, hãy kiên trì và trung tín. Hãy để Chúa làm nguồn sức mạnh cho bạn trong mọi thử thách, và bạn sẽ nhận ra rằng, chiến thắng bản thân chính là chiến thắng vĩ đại nhất mà một con người có thể đạt được.
Lm. Anmai, CSsR
TÌM KIẾM BÌNH YÊN TỪ TRONG TÂM
Ai trong chúng ta cũng khao khát bình yên. Chúng ta tìm kiếm nó trong danh vọng, tiền bạc, trong những mối quan hệ và trong những điều phù phiếm của cuộc đời. Nhưng càng tìm kiếm bên ngoài, ta càng cảm thấy trống rỗng. Bình yên không đến từ những thứ vật chất hay những thành công mà thế gian tán thưởng. Bình yên đích thực không phải là khi ta có tất cả, mà là khi trái tim ta không còn bận tâm đến những điều vô nghĩa. Đừng tìm kiếm những điều xa xôi, hãy nhìn vào trái tim của chính mình. Bình yên không phải điều thế giới ngoài kia đem đến, mà tồn tại trong sâu thẳm tâm hồn ta. Bình yên nhất là khi có Chúa ở cùng.
Trong cuộc sống, có những lúc ta bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, của trách nhiệm, của những kỳ vọng không ngừng nghỉ. Ta mải mê chạy theo thành công, lo lắng về tương lai, tiếc nuối quá khứ mà quên đi hiện tại. Nhưng bình yên không nằm trong những điều đó. Bình yên không phải là khi mọi thứ đều hoàn hảo, mà là khi ta chấp nhận mọi điều xảy ra với một tâm thế bình thản. Khi ta hiểu rằng có những thứ không thể thay đổi, có những điều phải buông bỏ, ta sẽ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Khi ta không còn cố gắng kiểm soát tất cả mọi thứ, ta sẽ cảm nhận được sự tự do trong tâm hồn.
Bình yên không phải là sự vắng mặt của sóng gió, mà là sự tĩnh lặng giữa bão giông. Có những người dù sống giữa nhung lụa nhưng tâm hồn luôn bất an, có những người dù không có nhiều thứ trong tay nhưng lại luôn cảm thấy hạnh phúc. Sự khác biệt nằm ở chính cách họ nhìn nhận cuộc đời. Nếu ta để những lo lắng và muộn phiền lấn át trái tim mình, ta sẽ không bao giờ cảm nhận được sự an nhiên. Nhưng nếu ta biết đặt lòng tin vào Chúa, ta sẽ tìm thấy một sự bình an không gì có thể lay chuyển.
Chúa Giêsu đã từng nói: “Ta để lại bình an cho các con, Ta ban bình an của Ta cho các con. Không như thế gian ban tặng, lòng các con đừng xao xuyến, đừng sợ hãi” (Ga 14,27). Điều đó có nghĩa là bình an thật sự không đến từ những điều phù phiếm, mà đến từ sự tín thác vào Thiên Chúa. Khi ta biết đặt mọi sự trong tay Ngài, khi ta tin rằng dù có chuyện gì xảy ra, Ngài vẫn luôn đồng hành với ta, thì ta sẽ không còn lo lắng. Bình an không phải là khi ta có câu trả lời cho mọi vấn đề, mà là khi ta biết rằng dù không có câu trả lời, ta vẫn có thể vững tin.
Hãy học cách sống đơn giản, đừng để lòng mình quá bận tâm đến những điều không đáng. Hãy trân trọng những gì ta đang có, biết ơn vì từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Bình yên đến khi ta ngừng so sánh mình với người khác, khi ta biết sống với hiện tại và trân quý từng phút giây. Bình yên là khi ta biết tha thứ, biết buông bỏ những oán giận để lòng mình không còn nặng trĩu. Bình yên là khi ta dành thời gian để lắng nghe chính mình, để kết nối với Chúa và để tâm hồn mình được nghỉ ngơi trong sự hiện diện của Ngài.
Thế gian có thể đem đến cho ta những điều đẹp đẽ, nhưng không thể cho ta bình an thật sự. Bình an không phải là một điều gì đó ta có thể nắm giữ, mà là một trạng thái tâm hồn. Để tìm thấy nó, ta không cần phải đi đâu xa, chỉ cần quay về với chính mình, lắng nghe tiếng Chúa trong lòng. Khi ta để Ngài làm chủ cuộc đời mình, khi ta tin tưởng vào sự dẫn dắt của Ngài, ta sẽ không còn sợ hãi. Dù cuộc sống có thế nào, dù thử thách có ra sao, ta vẫn có thể đứng vững, bởi ta biết rằng Ngài luôn ở bên ta.
Hãy dừng lại một chút, hãy hít thở sâu, hãy cảm nhận sự sống đang chảy trong từng khoảnh khắc. Đừng tìm kiếm bình yên ở những điều xa vời, bởi nó luôn hiện diện trong trái tim ta. Chỉ cần ta mở lòng ra, chỉ cần ta để Chúa bước vào, ta sẽ nhận ra rằng bình yên chưa bao giờ rời xa ta, chỉ là ta đã không nhìn thấy. Khi ta đặt mọi điều trong tay Chúa, khi ta để Ngài hướng dẫn và gìn giữ, ta sẽ có được bình an đích thực. Bình yên nhất không phải là khi không còn sóng gió, mà là khi ta biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn có Chúa đồng hành.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY SỐNG NHƯ CHÚA SỐNG
Trong cuộc đời này, không có gì đáng trân quý hơn là được sống thật với chính mình. Giữa thế giới đầy những định kiến, áp lực và những kỳ vọng từ người khác, ta dễ dàng bị cuốn theo dòng chảy của xã hội, để rồi quên mất mình thực sự là ai, mình muốn gì và đâu là giá trị chân thật mà mình theo đuổi. Nhưng nếu cứ chạy theo những điều không thuộc về mình, ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy sự bình an. Chỉ khi ta dám sống đúng với con người thật của mình, với những gì ta tin là đúng, thì ta mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa của cuộc đời.
Hãy sống như Chúa đã sống, luôn chân thành, bao dung và tràn đầy tình yêu thương. Chúa Giêsu đã đến trần gian không phải để làm hài lòng thế gian, mà để thực thi sứ mạng của Thiên Chúa. Ngài đã kiên định với chân lý, không bị lung lay bởi sự chê bai hay chống đối. Ngài không sợ bị hiểu lầm, không ngại bị khước từ, bởi Ngài biết rằng giá trị thật không nằm ở sự công nhận của con người, mà nằm trong sự trung tín với Thiên Chúa. Khi ta chọn sống như Ngài, ta không cần phải tìm kiếm sự đồng thuận của người đời, vì sớm muộn gì, những gì là chân thật cũng sẽ được tỏ bày, và thế giới sẽ hiểu ta theo cách riêng của nó.
Sống thật với chính mình không có nghĩa là cố chấp hay khư khư giữ lấy quan điểm của bản thân mà không lắng nghe người khác. Điều đó có nghĩa là ta biết rõ điều gì là quan trọng, đâu là điều không thể đánh mất, và can đảm bảo vệ những giá trị ấy dù có phải đi ngược dòng. Trong hành trình đó, sẽ có những lúc ta bị hiểu lầm, bị từ chối, thậm chí bị cô lập. Nhưng hãy nhớ rằng, ngay cả Chúa Giêsu cũng từng bị chống đối, bị chế giễu, nhưng Ngài không vì thế mà thay đổi con đường của mình. Ngài đã sống thật, sống trọn vẹn với sứ mạng của mình, và đó chính là con đường dẫn đến vinh quang.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng khi ta quyết định sống theo sự thật. Sẽ có những thử thách, những cám dỗ muốn kéo ta ra khỏi con đường ấy. Nhưng nếu ta giữ vững niềm tin, nếu ta không để những tiếng ồn ào bên ngoài làm lu mờ tiếng gọi bên trong, ta sẽ tìm thấy ý nghĩa sâu sắc của cuộc đời. Khi sống đúng với bản chất của mình, ta không chỉ đem lại hạnh phúc cho bản thân, mà còn lan tỏa sự chân thật đến những người xung quanh. Chân lý không cần phải gào thét để được lắng nghe, ánh sáng không cần phải tranh đấu để tỏa sáng – nó sẽ tự nhiên tỏ lộ theo thời gian.
Chúng ta có thể sống giữa một thế giới đầy những giả tạo, nhưng đừng để mình trở thành một phần của sự giả tạo đó. Khi ta chân thành, khi ta yêu thương thật lòng, khi ta trung thành với những điều tốt đẹp, ta đang trở thành ánh sáng giữa bóng tối, đang trở nên chứng nhân cho Chúa giữa cuộc đời. Hãy nhớ rằng, giá trị của một người không nằm ở việc họ có được bao nhiêu lời khen, mà nằm ở việc họ đã sống bao nhiêu sự thật.
Hãy dám là chính mình, nhưng đừng quên soi rọi bản thân dưới ánh sáng của Chúa. Sống thật không có nghĩa là làm theo những gì mình thích, mà là sống theo những gì đúng, những gì hợp với thánh ý Chúa. Nếu sống theo những chuẩn mực của thế gian, ta sẽ dễ dàng bị cuốn theo những điều tạm bợ. Nhưng nếu sống theo tinh thần của Chúa, ta sẽ tìm thấy giá trị bền vững, tìm thấy một cuộc sống đầy ý nghĩa và tràn đầy bình an.
Sẽ có lúc ta cảm thấy cô đơn khi sống đúng với con người thật của mình, khi chọn con đường công chính thay vì những lối tắt dễ dàng. Nhưng đừng sợ hãi, vì Chúa luôn đồng hành với ta. Ngài đã hứa: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Chỉ cần ta giữ vững lòng tin, chỉ cần ta sống chân thành và ngay thẳng, Chúa sẽ làm nốt phần còn lại. Đừng sống để làm hài lòng người khác, hãy sống để làm vui lòng Chúa, và rồi ta sẽ nhận ra rằng, phần thưởng Ngài dành cho ta quý giá hơn bất cứ sự công nhận nào của thế gian.
Hãy sống như Chúa sống, hãy yêu như Ngài yêu, hãy can đảm như Ngài đã can đảm. Khi đó, ta không chỉ tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời, mà còn giúp thế giới xung quanh ta trở nên tốt đẹp hơn. Hãy sống thật, hãy yêu thật, hãy tin thật, và rồi một ngày, thế giới sẽ hiểu ta theo cách của riêng nó, như chính Chúa Giêsu đã được thế gian nhận biết qua sự sống thật của Ngài.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY BIẾT ƠN
Cuộc sống là một món quà vô giá mà mỗi chúng ta đã được ban tặng, nhưng không phải ai cũng nhận ra giá trị của nó. Đôi khi, ta mải mê chạy theo những điều chưa đạt được mà quên mất những gì mình đang có. Ta quên rằng mỗi ngày thức dậy, ta vẫn còn hơi thở, vẫn còn cơ hội để yêu thương và được yêu thương, vẫn còn những người bên cạnh quan tâm, lo lắng cho ta. Hãy biết ơn vì tất cả, vì từng giây phút ta được sống, vì những gì ta đã trải qua, và vì những người đã đồng hành cùng ta trên chặng đường này.
Chúng ta thường chỉ biết ơn khi nhận được một điều gì đó lớn lao, mà quên rằng ngay cả những điều nhỏ bé cũng đáng được trân trọng. Một ánh mặt trời ấm áp, một cơn gió nhẹ giữa ngày oi ả, một lời động viên đúng lúc, một nụ cười chân thành – tất cả đều là những món quà quý giá mà cuộc sống ban tặng. Nếu ta chỉ mãi nhìn về những gì mình chưa có, ta sẽ đánh mất cơ hội tận hưởng những gì đang có trong tay. Biết ơn là nghệ thuật sống giúp ta trân quý mọi khoảnh khắc và tìm thấy hạnh phúc ngay trong những điều giản dị nhất.
Hãy biết ơn Chúa, Đấng đã tạo dựng nên ta và ban cho ta cuộc đời này. Ngài không hứa rằng cuộc sống sẽ luôn dễ dàng, nhưng Ngài hứa sẽ luôn đồng hành, nâng đỡ ta trong mọi hoàn cảnh. Khi ta cảm thấy cô đơn, khi ta gặp khó khăn, hãy nhớ rằng Chúa vẫn đang ở đó, lặng lẽ dìu dắt ta qua từng thử thách. Dù ta có yếu đuối, có lạc lối, Ngài vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi ta quay về. Một trái tim biết ơn Chúa sẽ luôn tìm thấy bình an, bởi ta biết rằng tất cả những gì xảy đến trong cuộc đời này đều có ý nghĩa theo cách của Ngài.
Biết ơn không chỉ dành cho những điều tốt đẹp, mà còn cả những khó khăn, thử thách. Đôi khi, những mất mát lại giúp ta trân trọng hơn những gì mình đang có. Những nỗi đau giúp ta trưởng thành, những thất bại dạy ta kiên trì. Nếu nhìn mọi thứ bằng con mắt của lòng biết ơn, ta sẽ thấy rằng không có điều gì là vô nghĩa. Ngay cả những người đã làm tổn thương ta cũng giúp ta học cách mạnh mẽ hơn, những lần vấp ngã giúp ta biết cách đứng lên. Mỗi trải nghiệm đều là một bài học quý giá mà cuộc đời dành cho ta.
Hãy biết ơn những ai đã nâng đỡ ta trong cuộc đời. Những người yêu thương ta vô điều kiện, những người đã ở bên ta trong những lúc khó khăn nhất, những người đã cho ta lời khuyên, động viên khi ta cần. Đừng đợi đến khi mất đi rồi mới nhận ra giá trị của họ. Hãy dành thời gian để nói lời cảm ơn, để bày tỏ lòng trân trọng khi còn có thể. Một lời cảm ơn chân thành có thể làm ấm lòng ai đó, có thể tạo nên sự khác biệt trong một ngày của họ. Hãy để lòng biết ơn không chỉ là một suy nghĩ, mà là một hành động, một thái độ sống.
Khi ta biết ơn, ta sẽ thấy cuộc sống này tươi đẹp hơn. Ta sẽ không còn dễ dàng phàn nàn hay than trách, bởi ta hiểu rằng mọi thứ đều có lý do của nó. Khi ta biết ơn, ta sẽ biết cách cho đi, bởi ta hiểu rằng mình đã nhận được quá nhiều. Một trái tim biết ơn sẽ luôn tràn đầy yêu thương, bởi ta hiểu rằng cuộc sống này không chỉ có nhận mà còn là trao đi. Hãy biết ơn, không chỉ trong những lúc vui vẻ, mà ngay cả trong những lúc khó khăn. Hãy biết ơn không chỉ bằng lời nói, mà bằng cách sống một cuộc đời có ý nghĩa, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày đáng sống.
Bình an và hạnh phúc không đến từ những gì ta có, mà đến từ thái độ của ta đối với những gì ta có. Khi ta biết ơn, ta sẽ thấy mình giàu có hơn bất cứ ai. Khi ta biết ơn, ta sẽ nhận ra rằng thế giới này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp. Hãy để lòng biết ơn trở thành ánh sáng dẫn lối ta trong cuộc sống, để dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, ta vẫn có thể mỉm cười và nói: “Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn Chúa, vì tất cả.”
Lm. Anmai, CSsR
HÃY THÀNH THẬT NHƯ CHÚA DẠY
Cuộc sống là một hành trình, và trên hành trình đó, sự thành thật chính là ánh sáng soi đường giúp ta không lạc lối. Thành thật với chính mình, thành thật với người khác, và quan trọng hơn cả, thành thật với những gì ta biết là đúng. Đừng để cuộc đời trôi qua trong sự nuối tiếc chỉ vì ta biết điều gì đó nhưng không dám làm, không dám hành động theo lẽ phải. Thất bại thực sự không nằm ở chỗ ta không có khả năng, mà nằm ở chỗ ta hiểu được điều đúng đắn nhưng lại chọn cách quay lưng, để cho nỗi sợ, sự do dự hoặc lòng ích kỷ ngăn cản mình hành động.
Có những lúc, ta bị cuốn vào những kỳ vọng của xã hội, bị ảnh hưởng bởi những lời nói của người khác, để rồi đánh mất đi tiếng nói chân thật từ sâu thẳm bên trong. Nhưng trái tim ta luôn biết rõ đâu là con đường đúng. Nếu ta đủ can đảm lắng nghe, nếu ta đủ dũng khí để hành động theo điều đó, thì dù có gặp thử thách, ta vẫn cảm thấy thanh thản và vững vàng. Không có gì quý giá hơn việc sống mà không phải giấu giếm điều gì, không phải che đậy sự thật, không phải lo sợ bị phát hiện ra điều gì đó. Một cuộc đời trung thực không chỉ mang lại sự nhẹ nhõm cho tâm hồn, mà còn là nền tảng để xây dựng lòng tin và những mối quan hệ bền vững.
Chúa Giêsu đã dạy ta về sự thành thật không chỉ bằng lời nói, mà bằng chính đời sống của Ngài. Ngài không bao giờ thỏa hiệp với sự giả dối, không bao giờ làm điều gì chỉ để lấy lòng người khác. Ngài sống và giảng dạy với một trái tim trong sạch, không sợ mất mát, không sợ bị chống đối, chỉ vì Ngài biết sự thật chính là con đường dẫn đến tự do. Khi ta sống thành thật, ta không chỉ tôn trọng chính mình mà còn tôn trọng người khác, bởi ta không lừa dối họ, không khiến họ phải đặt lòng tin vào một điều không thật. Khi ta sống đúng với những gì ta tin tưởng, ta trở thành một nhân chứng trung thành của Chúa giữa thế gian.
Thành thật không có nghĩa là luôn nói tất cả những gì mình nghĩ mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Nó có nghĩa là sống một cách chân thành, không giả tạo, không đóng kịch để làm hài lòng ai đó. Thành thật còn có nghĩa là dám đối diện với sai lầm của chính mình, dám thừa nhận những khuyết điểm và học cách sửa đổi. Một người thành thật không phải là người hoàn hảo, nhưng là người luôn cố gắng để tốt hơn mỗi ngày, biết nhận lỗi khi sai, biết khiêm tốn khi đúng, và không ngừng rèn luyện bản thân để trở nên chính trực hơn.
Hành động theo sự thật có thể không dễ dàng. Đôi khi, nói thật có thể khiến ta mất đi những mối quan hệ, có thể khiến ta gặp phải sự phản đối, có thể làm ta tổn thương. Nhưng hãy nhớ rằng, sự thật dù có bị che giấu thế nào, cuối cùng cũng sẽ được phơi bày. Còn sự giả dối, dù có tinh vi đến đâu, cũng không thể tồn tại mãi mãi. Hãy sống sao để khi nhìn lại, ta không phải hối tiếc vì đã không đủ can đảm để sống đúng với chính mình.
Hãy hành động theo những gì bạn biết là đúng, bởi tri thức không có giá trị nếu không được áp dụng vào thực tế. Không ai có thể đi hết hành trình cuộc đời chỉ bằng lý thuyết, mà phải dám bước đi, dám trải nghiệm, dám vấp ngã và đứng lên. Đừng để sự do dự cản trở ta đạt được điều mình mong muốn. Nếu ta tin vào điều gì đó, hãy hành động. Nếu ta biết điều gì đó là sai, hãy tránh xa. Nếu ta cảm thấy điều gì là đúng, hãy mạnh dạn bước theo. Đó là cách để ta sống một cuộc đời ý nghĩa, một cuộc đời không bị hối tiếc bởi những điều ta đã không làm.
Thế gian có thể thay đổi, con người có thể phản bội nhau, nhưng sự thật không bao giờ mất đi. Chúa đã dạy ta hãy sống ngay thẳng, hãy để lời nói của mình đơn giản chỉ là “có” hoặc “không”, không cần phải thề thốt hay che đậy. Khi ta chọn sự thật, ta không chỉ đang làm điều đúng, mà còn đang mở ra cánh cửa cho một cuộc sống bình an hơn, một tâm hồn nhẹ nhõm hơn. Hãy để sự thành thật trở thành kim chỉ nam cho cuộc đời ta, để dù bất kỳ điều gì xảy ra, ta vẫn có thể ngẩng cao đầu mà bước tiếp.
Hãy sống thành thật như Chúa dạy. Hãy can đảm để nói ra điều đúng, hãy mạnh mẽ để làm theo lẽ phải, hãy chân thành để không bao giờ phải sống trong sự dối trá. Cuộc sống là một hành trình, và hành trình ấy chỉ thực sự có ý nghĩa khi ta sống thật với chính mình, với những gì ta biết, và với những gì ta tin tưởng. Đừng để nỗi sợ làm ta chùn bước. Hãy trung thực, hãy hành động, và hãy để chính cuộc đời ta trở thành một chứng nhân cho sự thật, như Chúa đã dạy và như Chúa đã sống.
Lm. Anmai, CSsR
THƯƠNG THÁNH CẢ CÔ ĐƠN – CÔ QUẠNH !
Cứ đến ngày 13 hàng tháng, người ta rần rần kéo đi Đức Mẹ
Cứ 12 g 00 trưa 13 là phải đi Lễ Đức Mẹ mới chịu
Đầu năm cũng vậy ! Rần rần đi hành hương Đức Mẹ nơi này nơi nọ
Và thấy thương Cụ Giuse ! Thương thật sự chứ không phải thương môi miệng !
Thương vì hôm nay ngày thứ Tư đầu tháng cũng là đầu năm mới rất còn bầu khí thánh thiêng của thời khắc năm mới ! Thế nhưng thấy có gì đó lặng lặng với Thánh Cả Giuse thì phải.
Chả thấy người ta có Lễ Thánh Giuse đầu năm hay hành hương Thánh Giuse minh niên.
Đúng là cái số hẻo ! Hẻo từ đầu cho tới cuối ! Chả có nói lời gì trong Tin Mừng và cũng rất ít người nhắc đến ! Có nhắc chăng là khi … họ cần.
Hóa ra người ta tung hô gương Thánh Giuse này nọ, ca tụng Thánh Giuse này nọ là cho có đúng vào ngày 19 tháng 3. Còn lại quanh năm suốt tháng Cụ Giuse vẫn cô quạnh !
Thôi thì mình xin phép mạo muội làm “bạn” với Thánh Giuse trong thinh lặng, trong cô quạnh để Ngài đỡ “buồn”.
Nghĩ vui vui ! Giày dép cũng có số thì Thánh Cả cũng có số ! Có số là chẳng ai để ý, có chăng chỉ để ý khi cần xin ơn còn không thì bơ với Ngài luôn vậy.
Có ai cùng làm “bạn” trong cô quạnh, trong thinh lặng, trong xin vâng như Thánh Giuse với mình thì vui vẻ đồng hành với nhau trong tĩnh lặng và cô đơn nhé!
Thứ Tư đầu tháng đầu năm 2025
Lm. Anmai, CSsR
TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC – KHI ĐAM MÊ KHÔNG CÒN, HẤP DẪN PHAI NHẠT, MÂU THUẪN NHIỀU LÊN, NHƯNG HỌ VẪN CHỌN NẮM LẤY TAY BẠN, CHUNG THỦY VỚI BẠN, VÀ KHÔNG NỠ RỜI XA… BỞI VÌ Ở ĐÓ CÓ CHÚA HIỆN DIỆN
Tình yêu không phải là phút giây rạo rực ban đầu, không phải là những cái ôm siết chặt hay những lời hứa thề trong cơn say mê. Bởi nếu chỉ có vậy, tình yêu sẽ chóng tàn, như ngọn lửa rực cháy nhưng thiếu nhiên liệu nuôi dưỡng. Tình yêu thật sự chỉ bắt đầu khi những điều phù phiếm dần tan biến, khi đam mê không còn mãnh liệt, khi sự hấp dẫn thể xác dần phai nhạt, khi thực tế cuộc sống kéo theo những va chạm, bất đồng, và cả những khoảnh khắc đau lòng. Nhưng dù thế nào, họ vẫn chọn ở lại, chọn nắm chặt tay bạn thay vì buông bỏ.
Tình yêu không phải lúc nào cũng là một câu chuyện đẹp như cổ tích, nơi mọi thứ đều suôn sẻ, nơi không có tranh cãi, không có giận hờn. Ngược lại, tình yêu đích thực là hành trình hai người cùng nhau đi qua những thử thách, những hiểu lầm, những lần tổn thương, nhưng vẫn chọn tha thứ, vẫn chọn bao dung. Khi mọi thứ không còn dễ dàng, khi cám dỗ của thế gian đầy rẫy, nhưng họ vẫn chung thủy với bạn, không tìm kiếm một sự thay thế, không quay lưng khi bạn yếu đuối nhất – đó chính là tình yêu.
Và tình yêu thật sự, tình yêu có thể bền vững mãi mãi, không xuất phát từ chính con người mà từ Đấng Toàn Năng. Khi có Chúa trong tình yêu, người ta học cách yêu không chỉ vì cảm xúc nhất thời mà vì một sự cam kết thiêng liêng. Chúa dạy con người biết nhẫn nại, biết hy sinh, biết yêu thương không điều kiện. Tình yêu có Chúa ở cùng không phải là một tình yêu hoàn hảo, nhưng đó là một tình yêu biết cách vượt qua giông bão để hướng về ánh sáng.
Khi bạn yêu một người, và họ yêu bạn không phải vì bạn hoàn hảo, không phải vì bạn luôn làm họ vui, mà vì họ chọn yêu bạn ngay cả khi bạn không đáng yêu, đó mới là tình yêu thật sự. Một tình yêu có thể đứng vững trước thử thách, có thể vượt qua cám dỗ, có thể cùng nhau đi qua mọi khó khăn – đó là tình yêu có Chúa.
Tình yêu không phải là không có vấp ngã, nhưng là luôn tìm cách cùng nhau đứng dậy. Tình yêu không phải là không có thử thách, nhưng là chọn nắm tay nhau dù giông bão thế nào. Và tình yêu thật sự chính là tình yêu có Chúa ở cùng.
Lm. Anmai, CSsR
NGƯỜI CHỒNG VÔ TÂM – LƯỠI DAO GIẾT MÒN HẠNH PHÚC HÔN NHÂN
Hôn nhân là sự kết hợp của hai tâm hồn, là hành trình yêu thương, sẻ chia và đồng hành trong mọi thử thách của cuộc sống. Nhưng khi một người chồng vô tâm, hôn nhân không còn là tổ ấm, mà trở thành chiếc lồng giam giữ những nỗi cô đơn và tổn thương. Người vợ từng yêu thương hết lòng, từng hy sinh không toan tính, nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt, sự thờ ơ và những tháng ngày chờ đợi trong vô vọng.
Khi một người chồng đã trở nên vô tâm, thì mọi lời nói, những giọt nước mắt và những cố gắng của người vợ cũng trở thành vô nghĩa. Họ không cần biết vợ đang nghĩ gì, đang cảm thấy ra sao, cũng không bận tâm đến những mong ước, khát khao nhỏ bé của người phụ nữ đã cùng họ xây dựng mái ấm. Họ xem những hy sinh của vợ là điều hiển nhiên, coi sự chờ đợi, sự nhẫn nhịn của vợ là nghĩa vụ. Và thế là ngày qua ngày, sự vô tâm ấy như một con dao vô hình, cứa vào trái tim người phụ nữ, bào mòn niềm tin và giết chết dần tình yêu.
Người chồng vô tâm không hẳn là người không biết yêu thương, mà là người chỉ biết yêu thương bản thân mình. Họ có thể hào phóng, chu đáo với bạn bè, đồng nghiệp, có thể ân cần với những người xung quanh, nhưng lại thờ ơ với chính gia đình của mình. Ở ngoài xã hội, họ là người đàn ông lịch lãm, giỏi giang, được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng khi trở về nhà, họ trở nên xa lạ với vợ con, như thể gia đình không còn là điều quan trọng trong cuộc đời họ. Và người vợ, người phụ nữ đã dành cả thanh xuân để yêu thương họ, trở thành người cô đơn nhất trong chính ngôi nhà của mình.
Một người phụ nữ khi bước vào hôn nhân với tất cả sự chân thành, với hy vọng rằng mình sẽ được yêu thương và trân trọng, nhưng rồi nhận ra mình chỉ đang cố gắng một mình, đó là một nỗi đau không lời nào có thể diễn tả. Cô ấy từng tin rằng chỉ cần yêu thương đủ nhiều, đủ kiên nhẫn, đủ hy sinh thì sẽ có ngày chồng nhận ra, chồng sẽ thay đổi. Nhưng rồi năm tháng trôi qua, cô ấy nhận ra rằng, có những điều dù cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi. Khi một người đàn ông chọn sự thờ ơ, thì trái tim họ đã khép lại từ lâu.
Sự vô tâm không chỉ khiến người phụ nữ đau khổ, mà còn làm họ thay đổi. Từ một người dịu dàng, yêu thương, cô ấy dần học cách im lặng, học cách không còn chờ đợi, học cách che giấu nỗi buồn. Và rồi, khi đã quá mệt mỏi, cô ấy cũng dần trở nên vô cảm, như một cách để bảo vệ chính mình. Khi đó, hôn nhân không còn là sự gắn kết, mà trở thành hai con người xa lạ sống chung dưới một mái nhà, mỗi người đều có một thế giới riêng, không còn tìm thấy nhau trong những ánh mắt, những lời nói hay những cử chỉ ân cần như thuở ban đầu.
Hôn nhân không phải là trách nhiệm của một người, cũng không thể tồn tại nếu chỉ một người nỗ lực. Sự vô tâm không phải là một sự thiếu sót, mà là sự tàn nhẫn giết chết tình yêu một cách chậm rãi. Khi một người chồng không còn dành sự quan tâm cho vợ, không còn bận tâm đến những cảm xúc của cô ấy, thì cũng chính là lúc anh ta đang dần đánh mất gia đình của mình. Một người vợ có thể chịu đựng rất nhiều, có thể hy sinh rất nhiều, nhưng một khi tình yêu trong cô ấy đã chết, thì không có gì có thể cứu vãn được nữa.
Nhưng trước khi trách móc người đàn ông vô tâm, người phụ nữ cần nhớ rằng hôn nhân không chỉ là tình yêu, mà còn là ơn gọi, là một hành trình cần có Chúa đồng hành. Người nữ trước khi bước vào đời sống hôn nhân, cần phải cầu nguyện thật nhiều với Chúa, để Ngài ban cho mình sự khôn ngoan, để nhận ra ai là người xứng đáng, ai là người sẽ cùng mình xây dựng một gia đình vững chắc trong tình yêu Thiên Chúa. Bởi một người đàn ông có thể giàu có, có thể tài giỏi, nhưng nếu thiếu đi sự quan tâm, thiếu đi lòng yêu thương, thì gia đình chỉ là một mái nhà trống rỗng.
Hôn nhân là một con đường dài, chỉ những ai biết yêu thương và trân trọng mới có thể cùng nhau đi đến cuối con đường. Đừng để sự vô tâm giết chết tình yêu, đừng để người bạn đời của mình trở thành người xa lạ ngay trong chính gia đình mình. Bởi khi tình yêu đã chết, thì có hối hận cũng không thể nào quay trở lại.
Lm. Anmai, CSsR
VỢ LÀ NHÀ, GIA ĐÌNH LÀ NƠI YÊU THƯƠNG – ĐỪNG ĐỂ ĐÁNH MẤT RỒI MỚI HỐI TIẾC
Gia đình không phải là nơi để tranh cãi đúng sai, cũng không phải là chiến trường để phân thắng bại. Gia đình là nơi để yêu thương, là nơi để trở về sau những ngày dài mệt mỏi, là mái ấm mà mỗi người đều khao khát được bảo bọc trong bình an và hạnh phúc. Và trong gia đình ấy, người vợ không chỉ là một người đồng hành, mà còn là “nhà”, là tổ ấm, là nơi chốn bình yên nhất mà một người đàn ông có thể tìm thấy giữa những giông bão của cuộc đời.
Người đàn ông có thể vất vả ngoài xã hội, có thể trải qua biết bao áp lực, nhưng khi trở về nhà, điều anh ta cần nhất không phải là những cuộc cãi vã, không phải là những lời trách móc, mà là sự yêu thương, sự lắng nghe và sự sẻ chia. Nhưng nếu chính anh ta không biết trân trọng gia đình, nếu anh ta coi nhà như một bến đỗ tạm thời, nếu anh ta vô tâm, thờ ơ với vợ con, thì chính anh ta đang phá hủy nơi đáng lẽ phải là điểm tựa lớn nhất của đời mình.
Một người đàn ông khôn ngoan sẽ hiểu rằng, vợ không phải là đối thủ, mà là bạn đồng hành. Hôn nhân không phải là một cuộc chiến, nơi mỗi người cố gắng giành phần thắng, mà là hành trình mà cả hai cùng nhau vun đắp. Một người chồng biết yêu thương sẽ không bao giờ để vợ mình cảm thấy cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình. Một người đàn ông trưởng thành sẽ không bao giờ đem vợ ra so sánh với bất kỳ ai, bởi anh ta hiểu rằng, vợ không phải là để so sánh, mà là để yêu thương và trân trọng.
Người ta nói rằng: “Muốn biết một người đàn ông có thành công hay không, hãy nhìn cách anh ta đối xử với gia đình mình.” Và điều đó chưa bao giờ sai. Những người đàn ông biết tôn trọng gia đình, biết yêu thương vợ con, biết đặt mái ấm lên trên những thú vui cá nhân, luôn là những người có cuộc sống viên mãn, sự nghiệp vững vàng. Vì sao ư? Vì họ hiểu rằng, gia đình chính là nền tảng vững chắc nhất để họ có thể bước ra xã hội và chinh phục những đỉnh cao. Một người đàn ông biết yêu thương vợ con, biết dành thời gian cho gia đình, sẽ luôn có một tâm hồn bình an, một động lực mạnh mẽ để phấn đấu và một hậu phương vững chắc để tựa vào khi khó khăn.
Hãy thử nhìn lại những người đàn ông bê tha trong rượu chè, lạc lối trong cờ bạc, vùi mình vào những mối quan hệ ngoài luồng. Cuộc sống của họ có thực sự hạnh phúc không? Họ có thực sự thành công và được kính trọng không? Hay họ chỉ đang lãng phí cả đời mình trong những thứ phù phiếm, để rồi khi nhìn lại, họ mới nhận ra rằng, người vợ năm xưa đã từng yêu họ hết lòng, tổ ấm mà họ từng có, đã không còn chờ đợi họ nữa.
Người đàn ông có thể mạnh mẽ bên ngoài, có thể gánh vác nhiều trách nhiệm lớn lao, nhưng khi trở về nhà, anh ta cần phải biết cúi mình trước vợ con trong sự yêu thương. Không phải cúi vì thua cuộc, mà cúi vì biết trân trọng. Không phải cúi vì yếu đuối, mà cúi vì hiểu rằng, hạnh phúc gia đình quan trọng hơn cái tôi cá nhân. Một người chồng có thể thành công đến đâu ngoài xã hội, nhưng nếu không thể làm tròn vai trò trong gia đình, nếu để vợ con phải chịu tổn thương vì sự vô tâm của mình, thì thành công đó cũng chỉ là một lớp vỏ trống rỗng.
Hôn nhân không phải lúc nào cũng êm đềm, không phải lúc nào cũng là những ngày tháng ngập tràn niềm vui. Sẽ có những lúc cơm không lành, canh không ngọt, sẽ có những lúc bất đồng, giận hờn. Nhưng điều quan trọng nhất là cả hai phải biết cùng nhau gìn giữ, cùng nhau sửa chữa, thay vì để sự vô tâm làm rạn nứt, để cái tôi làm tổn thương nhau.
Vợ không phải là cái bóng trong cuộc đời của chồng, không phải là người để phục vụ, càng không phải là người phải gánh chịu những cơn giận dữ, những áp lực của chồng. Nếu một người đàn ông xem vợ như một người đồng hành, biết lắng nghe, biết thấu hiểu, biết nâng niu, thì gia đình ấy sẽ luôn tràn ngập hạnh phúc. Nhưng nếu anh ta chỉ biết yêu thương bản thân, chỉ biết đặt vợ phía sau những thú vui của mình, thì hạnh phúc gia đình sẽ ngày càng xa rời, để rồi đến một ngày, khi anh ta muốn giữ lại, có thể đã quá muộn.
Hãy lấy Chúa làm chủ gia đình của mình. Bởi một gia đình có Chúa sẽ biết cách yêu thương nhau trong sự hy sinh và tha thứ. Một gia đình đặt Chúa làm nền tảng sẽ không tìm kiếm chiến thắng trong tranh cãi, mà tìm kiếm sự bình an trong hòa giải. Một gia đình có Chúa sẽ không đặt cái tôi lên trên tất cả, nhưng đặt tình yêu và lòng bao dung vào vị trí quan trọng nhất.
Người phụ nữ có thể nhẫn nhịn, có thể chịu đựng, có thể tha thứ, nhưng họ cũng có giới hạn. Đừng để sự vô tâm của mình khiến họ dần trở nên xa lạ. Đừng để những thói quen xấu của mình làm vợ phải âm thầm khóc trong những đêm dài cô đơn. Đừng để đến khi họ chọn cách rời xa, ta mới giật mình hối hận, vì khi đó, có thể đã không còn cơ hội để quay lại.
Hãy yêu thương khi còn có thể, hãy trân trọng khi còn kịp. Một gia đình hạnh phúc không phải là một gia đình không có mâu thuẫn, mà là một gia đình biết vượt qua những mâu thuẫn bằng tình yêu và sự thấu hiểu. Một người chồng biết giữ gìn hạnh phúc gia đình không phải là người không bao giờ mắc sai lầm, mà là người biết sửa sai, biết yêu thương và trân trọng những gì mình đang có.
Đừng để đến khi mất đi, ta mới nhận ra rằng, điều quý giá nhất trong đời không phải là tiền bạc, không phải là danh vọng, mà chính là người vợ đã từng yêu thương ta bằng cả trái tim.
Lm. Anmai, CSsR
SỐNG CHÂN THÀNH – MÓN QUÀ VÔ GIÁ TRONG CUỘC ĐỜI
Cuộc đời là một hành trình dài với bao nhiêu cung bậc cảm xúc, từ niềm vui đến nỗi buồn, từ hạnh phúc đến khổ đau. Có những điều tưởng như đơn giản nhưng lại trở thành gánh nặng, có những thứ tưởng chừng quý giá nhưng lại vô nghĩa, và cũng có những giá trị đích thực lại bị con người lãng quên. Giữa dòng đời hối hả, người ta mải mê tìm kiếm, mải mê tranh giành, để rồi đôi khi đánh mất chính mình. Nhưng nếu dừng lại một chút, ta sẽ nhận ra rằng: sống chân thành là điều quý giá nhất mà mỗi người có thể trao đi và nhận lại.
Thứ đắng nhất không phải là thuốc, mà là sự tủi nhục. Không có gì đau đớn hơn khi bị coi thường, bị chà đạp, bị xem là vô giá trị. Một lời nói lạnh lùng có thể làm tổn thương sâu sắc hơn cả vết thương thể xác. Khi một người bị chối bỏ, khi sự chân thành bị đáp lại bằng sự vô tâm, đó là lúc trái tim phải nếm trải vị đắng cay nhất của cuộc đời. Nhưng Chúa Giêsu đã dạy chúng ta rằng, dù có bị tổn thương, dù có bị chối bỏ, cũng hãy tiếp tục sống với một tâm hồn rộng mở. “Hãy yêu thương kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em” (Mt 5,44). Sự tủi nhục có thể làm con người gục ngã, nhưng tình yêu và lòng bao dung có thể biến nó thành sức mạnh để đứng lên.
Thứ đẹp nhất không phải là dung mạo, mà là tâm hồn. Vẻ đẹp bề ngoài có thể phai nhạt theo thời gian, nhưng một tâm hồn đẹp thì mãi mãi tỏa sáng. Người ta có thể bị cuốn hút bởi một gương mặt xinh đẹp, nhưng chỉ có tâm hồn lương thiện, yêu thương và chân thành mới có thể giữ chân người khác lâu dài. Sống chân thành, không vụ lợi, không dối trá chính là cách làm cho tâm hồn trở nên đẹp đẽ nhất. Người có tâm hồn đẹp là người biết quan tâm, biết hy sinh, biết chia sẻ. Đó là người mà khi gặp gỡ, ta cảm thấy bình yên, cảm thấy được yêu thương và tôn trọng.
Thứ mệt mỏi nhất không phải là cơ thể, mà là trái tim. Có những ngày cơ thể rã rời vì công việc, vì trách nhiệm, nhưng chỉ cần một chút yêu thương, một chút sẻ chia, ta lại có thể đứng lên và tiếp tục bước đi. Nhưng khi trái tim đã mệt mỏi, khi lòng đã nguội lạnh, khi sự thất vọng và tổn thương chất chồng, đó mới là điều khó vượt qua nhất. Trái tim mệt mỏi không vì gánh nặng của cuộc đời, mà vì sự cô đơn, vì cảm giác bị bỏ rơi, vì không còn tìm thấy ý nghĩa trong từng nhịp sống. Khi đó, chỉ có Chúa mới có thể nâng đỡ, chỉ có tình yêu của Ngài mới có thể chữa lành.
Thứ khiến ta say không phải là rượu, mà là tình người. Rượu có thể làm con người quên đi thực tại trong chốc lát, nhưng chỉ có tình người mới làm ta say cả đời. Một lời động viên đúng lúc, một cái nắm tay khi khó khăn, một sự bao dung khi mắc lỗi – những điều ấy quý giá hơn mọi châu báu trên đời. Nhưng đáng buồn thay, trong thế giới này, tình người đôi khi lại trở nên hiếm hoi. Người ta chạy theo vật chất, chạy theo danh vọng, mà quên mất rằng chính tình yêu thương mới là điều làm nên ý nghĩa cuộc sống. Hãy sống chân thành, hãy trao đi tình yêu thương, vì đó là thứ duy nhất khi cho đi, ta không bao giờ mất đi, mà còn nhận lại nhiều hơn gấp bội.
Điều khó làm nhất không phải là đại sự, mà là sự kiên trì. Ai cũng muốn thành công, muốn đạt được những điều lớn lao, nhưng ít ai đủ kiên trì để theo đuổi đến cùng. Cuộc đời không chỉ cần những bước chạy dài, mà còn cần những bước đi chậm rãi nhưng vững vàng. Chúa Giêsu không hứa với chúng ta một con đường dễ dàng, nhưng Ngài hứa rằng “Ai bền đỗ đến cùng, người ấy sẽ được cứu độ” (Mt 24,13). Kiên trì trong đức tin, kiên trì trong tình yêu, kiên trì trong sự chân thành – đó mới là điều khó nhất, nhưng cũng là điều mang lại phần thưởng xứng đáng nhất.
Cái khó vượt qua nhất không phải là tình cảm, mà là thời gian từng ngày.
Có những nỗi đau trong tình cảm mà ta tưởng rằng mình không thể chịu đựng được, nhưng rồi thời gian sẽ giúp ta nguôi ngoai. Nhưng có một điều còn khó khăn hơn, đó là làm sao để từng ngày trôi qua đều có ý nghĩa. Sống một ngày không khó, nhưng sống mỗi ngày đều trọn vẹn, sống sao để không phải hối tiếc, đó mới là điều cần suy nghĩ. Đừng chờ đợi ngày mai để yêu thương, đừng chờ đợi một cơ hội hoàn hảo để làm điều tốt. Hãy sống ngay hôm nay, hãy chân thành ngay giây phút này, vì ta không biết được còn bao nhiêu ngày mai đang chờ đợi.
Chân thành mà sống, nhẹ nhàng mà buông. Cuộc đời này vốn dĩ vô thường. Những gì ta cố giữ, có khi lại là những điều làm ta đau khổ. Những gì ta dám buông bỏ, có khi lại là những điều giúp ta tìm thấy bình an. Đừng giữ trong lòng quá nhiều oán hận, đừng cố chấp với những điều không thuộc về mình. Hãy sống chân thành, sống với tất cả yêu thương, nhưng cũng biết nhẹ nhàng mà buông bỏ những gì không thể thay đổi.
Hãy sống chân thành như Chúa dạy! Chúa Giêsu đã đến trần gian không phải để tìm kiếm danh vọng, không phải để được tung hô, mà để yêu thương, để phục vụ, để hy sinh. Ngài đã sống một cuộc đời chân thành đến cùng, dù bị phản bội, bị chối bỏ, bị đóng đinh, nhưng vẫn tha thứ, vẫn yêu thương cho đến hơi thở cuối cùng. Ngài đã dạy chúng ta rằng: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15,12).
Hãy sống chân thành, vì đó là điều quý giá nhất ta có thể trao đi. Hãy yêu thương, vì đó là điều làm nên ý nghĩa cuộc đời. Hãy đặt Chúa làm trung tâm của cuộc sống, vì chỉ có Ngài mới là ánh sáng dẫn đường cho ta qua mọi thử thách. Hãy sống sao để khi nhìn lại, ta không phải hối tiếc vì đã không yêu thương đủ, không tha thứ đủ, không chân thành đủ.
Lạy Chúa, xin cho con biết sống chân thành, biết yêu thương như Chúa đã yêu thương, biết dâng hiến mà không tính toán, biết tha thứ mà không giữ lại điều gì. Xin cho con luôn giữ một tâm hồn trong sáng, một trái tim biết rung động trước những nỗi đau của tha nhân, và một đức tin vững vàng để bước đi trên con đường Chúa đã chọn cho con.
Vì cuối cùng, điều còn lại duy nhất trên đời này chính là tình yêu!
Lm. Anmai, CSsR
BƯỚC ĐI TRONG CHÚA – LỰA CHỌN NẰM Ở CHÍNH TA
Cuộc đời ban cho mỗi người một đôi chân, nhưng đi đến đâu là do chính ta quyết định. Cuộc đời ban cho ta một đôi tay, nhưng giữ chặt hay buông bỏ điều gì cũng nằm ở sự chọn lựa của ta. Cuộc sống trao cho ta một trái tim, nhưng yêu thương ai, đối xử với ai thế nào, là quyết định của ta. Tâm ta ra sao, cuộc đời sẽ như thế ấy. Không ai có thể thay ta sống cuộc đời này, cũng như không ai có thể chịu trách nhiệm cho những gì ta đã chọn.
Có những người đi qua cuộc đời với trái tim tràn ngập yêu thương, để lại những dấu chân hạnh phúc trên con đường họ đã chọn. Họ biết rằng mình được sinh ra không phải để hờ hững tồn tại, mà để yêu thương, để dấn thân, để đem đến niềm vui cho những người xung quanh. Nhưng cũng có những người, dù được ban cho tất cả, lại tự trói buộc mình trong những oán hận, những tính toán nhỏ nhen, những lựa chọn ích kỷ. Và rồi khi nhìn lại, họ mới nhận ra rằng, chính mình đã đánh mất đi những điều quý giá nhất trong đời.
Ngày mai ta cười hay khóc, hạnh phúc hay khổ đau, tất cả đều bắt đầu từ những gì ta quyết định trong hiện tại. Một hạt giống yêu thương được gieo hôm nay sẽ trổ sinh hoa trái của bình an trong ngày mai. Một sự tha thứ hôm nay có thể mở ra một cánh cửa hạnh phúc trong tương lai. Nhưng nếu ta chọn cách sống vô tâm, chọn cách tổn thương người khác, thì rồi chính ta cũng sẽ nhận lại những gì mình đã gieo.
Thế nhưng, giữa những chọn lựa ấy, liệu ta có đang bước đi đúng hướng? Giữa muôn ngả đường của cuộc đời, có khi nào ta tự hỏi mình: “Ta đang đi theo ai? Ta đang đặt niềm tin vào điều gì? Ta có đang bước đi trong Chúa hay chỉ đang chạy theo những thứ phù phiếm của thế gian?”
Chúa Giêsu không bắt buộc ai phải đi theo Ngài, nhưng Ngài luôn mời gọi: “Hãy theo Ta” (Mt 4,19). Ngài trao cho ta tự do, nhưng cũng chỉ cho ta con đường dẫn đến sự sống. Ngài không ép buộc, nhưng Ngài nhắc nhở: “Ta là đường, là sự thật và là sự sống” (Ga 14,6). Nếu ta bước đi trong Chúa, nếu ta để Ngài dẫn dắt, thì dù con đường có chông gai, dù thử thách có bủa vây, ta vẫn sẽ không lạc lối.
Nhưng nếu ta quay lưng lại với Ngài, nếu ta chỉ sống theo ý riêng mình, nếu ta để những cám dỗ của thế gian dẫn dắt, thì con đường ta đi sẽ trở nên mịt mờ. Ta có thể đạt được nhiều thứ, nhưng tâm hồn ta có thực sự bình an không? Ta có thể thỏa mãn những mong muốn của mình, nhưng liệu khi ngày cuối cùng đến, ta có thể an lòng trước Đấng đã tạo dựng nên mình không?
Cuộc đời là của ta, nhưng ta không thể sống một cách tùy tiện. Chúng ta không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh, không thể trách móc người khác vì những gì mình đang trải qua. Mỗi ngày, chúng ta đang xây dựng tương lai của mình bằng những quyết định nhỏ bé. Sống thương người hay phụ người, giữ lòng trung tín hay phản bội, yêu thương hay ích kỷ – tất cả đều là lựa chọn của ta. Và đến một lúc nào đó, những lựa chọn ấy sẽ định đoạt xem ta sẽ nhận được gì.
Hãy bước đi trong Chúa và với Chúa! Đừng để những nỗi lo lắng của cuộc sống làm ta quên mất mục đích thật sự của cuộc đời. Đừng để những cám dỗ của thế gian làm ta xa rời Đấng duy nhất có thể cho ta sự sống vĩnh cửu. Khi ta chọn yêu thương thay vì thù hận, khi ta chọn phục vụ thay vì ích kỷ, khi ta chọn sống chân thành thay vì dối trá, ta đang để Chúa hướng dẫn con đường của mình.
Một cuộc đời có thể ngắn ngủi, nhưng nếu ta sống trọn vẹn trong tình yêu của Chúa, nó sẽ trở thành một hành trình ý nghĩa. Một con đường có thể gập ghềnh, nhưng nếu ta đặt trọn niềm tin vào Chúa, ta sẽ luôn tìm thấy ánh sáng dẫn lối. Một trái tim có thể dễ dàng bị tổn thương, nhưng nếu ta để Chúa ngự trị, ta sẽ luôn có đủ sức mạnh để yêu thương đến cùng.
Lạy Chúa, xin hướng dẫn con trong từng bước đường con đi. Xin cho con biết chọn lựa những gì đẹp lòng Ngài, biết từ bỏ những điều không thuộc về Ngài. Xin giúp con hiểu rằng, cuộc đời này không phải là một cuộc đua tranh, nhưng là một hành trình tìm kiếm Chúa. Xin cho con đủ lòng tin để bước đi theo Ngài, đủ can đảm để từ bỏ những gì không thuộc về Ngài, đủ yêu thương để sống một cuộc đời ý nghĩa.
Vì cuối cùng, điều quan trọng nhất không phải là ta đã đi bao xa, mà là ta đã bước đi với ai. Nếu ta bước đi trong Chúa, ta sẽ không bao giờ lạc đường. Nếu ta để Chúa đồng hành, ta sẽ không bao giờ cô đơn. Nếu ta sống với tình yêu của Chúa, ta sẽ luôn tìm thấy bình an.
Lm. Anmai, CSsR
HẸN HÒ VUI VẺ BÊN NHAU ĐÂU NHẤT THIẾT PHẢI LÀ TÌNH YÊU
Có bao giờ bạn tự hỏi: “Tình yêu có phải là đích đến duy nhất của những mối quan hệ giữa con người với nhau không?” Hay có khi nào bạn cảm thấy rằng một cuộc gặp gỡ, một buổi hẹn hò vui vẻ cũng có thể mang lại những ý nghĩa sâu sắc, mà không nhất thiết phải gắn liền với tình yêu đôi lứa?
Chúng ta đang sống trong một thế giới mà tình yêu đôi khi bị thần thánh hóa đến mức trở thành một tiêu chuẩn bắt buộc. Một chàng trai và một cô gái đi chơi cùng nhau, chia sẻ niềm vui cùng nhau, thì xã hội mặc nhiên cho rằng đó là một mối quan hệ lãng mạn. Nhưng thực ra, có những cuộc hẹn hò đơn thuần chỉ để tận hưởng sự đồng hành, những buổi gặp gỡ chỉ để sẻ chia khoảnh khắc hạnh phúc, mà không cần đặt tên hay gắn mác tình yêu.
Cuộc đời là một chuỗi những khoảnh khắc. Chúng ta không nhất thiết phải dồn tất cả sự kỳ vọng của mình vào một tình yêu lý tưởng. Có những mối quan hệ đơn giản là sự kết nối của hai tâm hồn đồng điệu, là sự gặp gỡ của những con người có cùng sở thích, cùng quan điểm sống, cùng trân trọng những giây phút bên nhau mà không cần phải bó buộc trong bất kỳ danh xưng nào. Hạnh phúc có thể đến từ những điều giản dị nhất: một buổi cà phê cùng bạn bè, một cuộc trò chuyện dài không hồi kết, một chuyến đi xa cùng một người bạn tri kỷ mà chẳng cần đến lời hứa hẹn nào về tương lai.
Hẹn hò vui vẻ bên nhau không nhất thiết phải là tình yêu, bởi lẽ cuộc sống vốn dĩ rộng lớn hơn những gì chúng ta thường nghĩ. Có những con người đến với nhau không phải để trở thành người yêu, mà là để cùng nhau chia sẻ niềm vui, động viên nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau trưởng thành và khám phá thế giới. Tình cảm giữa con người với nhau không phải lúc nào cũng phải có đích đến rõ ràng, không phải lúc nào cũng cần một lời cam kết, một mối ràng buộc hay một danh xưng cụ thể.
Hãy thử nghĩ về những người bạn đã từng gặp trên hành trình cuộc đời. Có những người dù chỉ đi cùng bạn một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng vẫn để lại trong bạn những kỷ niệm khó quên. Có những người không cần danh phận, không cần hứa hẹn, nhưng vẫn là một phần quan trọng trong ký ức của bạn. Có những mối quan hệ tuy không phải là tình yêu, nhưng vẫn ấm áp, vẫn chân thành và vẫn đáng trân trọng.
Nếu chúng ta cứ mãi gán ghép mọi mối quan hệ vào khuôn khổ của tình yêu, chúng ta sẽ vô tình bỏ lỡ những kết nối đẹp đẽ khác mà cuộc sống ban tặng. Không phải cứ hai người bên nhau là phải yêu nhau, không phải cứ hẹn hò là phải có một kết thúc viên mãn theo kiểu ngôn tình. Đôi khi, chỉ cần có ai đó cùng ta tận hưởng những khoảnh khắc đẹp, cùng ta lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối, cùng ta ngồi lặng yên ngắm hoàng hôn mà không cần nói lời nào – thế là đủ.
Hạnh phúc không phải lúc nào cũng gắn liền với tình yêu lãng mạn. Đôi khi, hạnh phúc là những giây phút được là chính mình, được hiểu và được chấp nhận, được thoải mái sẻ chia mà không cần lo lắng về ngày mai. Đó có thể là một buổi tối cùng nhau lang thang trên những con phố, cùng nhau cười đùa về những câu chuyện ngớ ngẩn, cùng nhau thưởng thức một bữa ăn ngon mà không cần suy nghĩ xem ngày mai sẽ ra sao.
Đừng quá bận tâm về việc một mối quan hệ sẽ đi đến đâu, mà hãy tận hưởng hành trình của nó. Đừng vội gán nhãn mọi sự kết nối chỉ bằng hai chữ “tình yêu”, bởi lẽ tình cảm con người còn nhiều sắc thái phong phú hơn thế. Đôi khi, chỉ cần có một người để cùng nhau trải qua những khoảnh khắc bình yên, cùng nhau tận hưởng những niềm vui giản dị – thế là đủ.
Chúng ta không cần phải tìm kiếm một tình yêu hoàn hảo, mà hãy trân trọng những người luôn bên cạnh ta, dù với bất kỳ tư cách nào. Bởi vì, cuối cùng thì điều quan trọng nhất không phải là tình yêu có tồn tại hay không, mà là chúng ta đã từng có những phút giây đẹp đẽ bên nhau.
Lm. Anmai, CSsR
TÌNH YÊU KHÔNG CHỈ LÀ NHỮNG LỜI NÓI
Nói chuyện điện thoại suốt đêm cũng chưa chắc đã là tình yêu. Một cuộc trò chuyện có thể kéo dài hàng giờ, nhưng nếu nó chỉ lấp đầy khoảng trống cô đơn, nếu nó chỉ là những lời nói vô nghĩa mà không có sự chân thành, thì nó cũng chỉ là một hình thức gắn kết tạm bợ, không phải là tình yêu đích thực.
Tình yêu không nằm ở số giờ hai người trò chuyện với nhau, mà nằm ở sự thấu hiểu trong những lúc im lặng. Có những người dù không nói nhiều nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu, bởi vì họ hiểu nhau mà không cần đến ngôn từ. Ngược lại, có những người có thể nhắn tin cả ngày, có thể gọi điện cả đêm, nhưng vẫn xa lạ trong tâm hồn, bởi giữa họ chỉ có lời nói, nhưng không có sự sẻ chia thực sự.
Người ta thường lầm tưởng rằng tình yêu phải luôn tràn ngập những lời ngọt ngào, những lời hứa hẹn, những tin nhắn dài và những cuộc gọi không dứt. Nhưng tình yêu không chỉ là những điều đó. Bởi lẽ, ngôn từ có thể dễ dàng được thốt ra, nhưng hành động mới là điều chứng minh tất cả. Một lời yêu thương có thể khiến ta rung động trong phút chốc, nhưng một hành động nhỏ bé xuất phát từ sự quan tâm chân thành có thể nuôi dưỡng tình yêu bền vững qua năm tháng.
Có những người hứa hẹn mãi mãi bên nhau, nhưng khi thử thách đến, họ lại rời đi. Có những người nói yêu nhau thật nhiều, nhưng lại không sẵn sàng hy sinh vì nhau. Có những người luôn ở đó khi ta vui, nhưng khi ta mệt mỏi, cô đơn, họ lại chẳng còn ở bên. Vậy thì những lời nói ấy có nghĩa gì nếu không đi kèm với sự chân thành?
Tình yêu đích thực không được đo bằng số tin nhắn, không được xác nhận bằng thời gian gọi điện, mà được chứng minh qua những gì hai người làm cho nhau. Tình yêu là sự kiên nhẫn khi đối phương trở nên khó chịu, là sự quan tâm khi người kia mệt mỏi, là sự bao dung khi có những hiểu lầm, là sự chung thủy dù có bao nhiêu cám dỗ xung quanh. Tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau, mà còn là sự đồng hành trong những ngày giông bão.
Với người Kitô hữu, tình yêu còn cao cả hơn thế. Chúa Giêsu đã dạy rằng: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người hy sinh mạng sống mình vì bạn hữu” (Ga 15,13). Ngài không chỉ nói về tình yêu bằng lời, nhưng Ngài đã sống tình yêu ấy bằng cả mạng sống của mình. Ngài không chỉ an ủi những kẻ đau khổ bằng lời nói, nhưng Ngài đã chạm vào họ, đã chữa lành họ, đã khóc với họ, đã chết vì họ. Và đó mới là tình yêu thật sự: một tình yêu không dừng lại ở ngôn từ, nhưng đi đến hành động, đến sự hy sinh.
Nếu yêu một ai đó, hãy yêu họ bằng cả tấm lòng, bằng sự chân thành, bằng những hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Hãy yêu bằng sự lắng nghe khi họ cần được sẻ chia, bằng sự hiện diện khi họ cô đơn, bằng sự trung thành dù có những lúc khó khăn. Hãy yêu như Chúa đã yêu, một tình yêu không cần phô trương, không cần ồn ào, nhưng sâu sắc và vĩnh cửu.
Bởi vì đến cuối cùng, những lời nói rồi cũng sẽ qua đi, nhưng những gì chúng ta làm cho nhau, những gì chúng ta hy sinh vì nhau, sẽ mãi mãi được ghi khắc trong trái tim.
Vì tình yêu thật sự không cần nói quá nhiều, chỉ cần cảm nhận bằng trái tim.
Lm. Anmai, CSsR
TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC KHÔNG CHỈ LÀ ĐAM MÊ THỂ XÁC
Có những thứ tưởng như là tình yêu, nhưng thực chất chỉ là đam mê thoáng qua. Có những người ngỡ rằng mình đang yêu, nhưng thật ra họ chỉ đang chạy theo những cảm xúc nhất thời, những khao khát thể xác không có nền tảng của sự chân thành. Tình yêu đích thực không thể được xây dựng chỉ trên đam mê xác thịt, bởi vì thứ đam mê ấy chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc, và khi cơn khát thể xác qua đi, họ nhận ra rằng chẳng còn gì để níu giữ nhau ngoài sự trống rỗng.
Tình yêu không chỉ là sự gần gũi về thể xác, mà trước hết là sự kết nối của hai tâm hồn, là sự đồng hành, thấu hiểu và hy sinh cho nhau. Một tình yêu xây dựng trên nền tảng của sự say đắm thể xác mà không có sự hy sinh, không có sự kiên nhẫn, không có trách nhiệm thì chỉ giống như một ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ rồi nhanh chóng vụt tắt. Đó không phải là tình yêu, mà chỉ là sự chiếm hữu, là khao khát thỏa mãn bản thân, là thứ tình cảm thiếu đi sự chân thành và lâu bền.
Tình yêu mà Thiên Chúa muốn con người sống không phải là tình yêu bị ràng buộc bởi nhục dục, nhưng là tình yêu biết hy sinh, biết cho đi, biết tôn trọng nhau. Chúa Giêsu đã dạy: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người hy sinh mạng sống mình vì bạn hữu” (Ga 15,13). Tình yêu đích thực không chỉ tìm kiếm điều mình nhận được, mà là điều mình có thể trao đi. Tình yêu thật sự không phải là một cảm xúc nhất thời, mà là một lời cam kết trọn đời, một sự dấn thân không tính toán, một sự trung tín dù có trải qua bao nhiêu thử thách.
Nếu tình yêu chỉ dựa trên đam mê thể xác, thì khi đam mê ấy qua đi, con người dễ dàng chán nản, dễ dàng rời bỏ nhau để chạy theo những cám dỗ mới. Nhưng nếu tình yêu được xây dựng trên nền tảng của sự chân thành, của sự hiến dâng, của lòng trung tín, thì dù có đi qua năm tháng, dù thể xác có đổi thay, tình yêu ấy vẫn mãi bền vững.
Những mối quan hệ chỉ dựa trên sự hấp dẫn về thể xác không thể mang lại hạnh phúc đích thực. Bởi vì con người không chỉ là thân xác, mà còn có linh hồn, có trái tim, có những khát khao sâu xa hơn là những đam mê tạm bợ. Một mối quan hệ chỉ tìm kiếm sự thỏa mãn về thể xác mà không có sự tôn trọng, không có tình thương thật sự, sớm muộn gì cũng rơi vào đau khổ, thất vọng và tiếc nuối.
Tình yêu mà Thiên Chúa chúc phúc là tình yêu biết giữ gìn sự trong sáng, biết nâng đỡ nhau về tinh thần, biết dẫn dắt nhau đến sự hoàn thiện. Một tình yêu đích thực là tình yêu hướng về hôn nhân, là sự gắn kết không chỉ trong những khoảnh khắc đam mê, mà trong cả những lúc khó khăn, trong những hy sinh thầm lặng, trong sự chung thủy trọn đời.
Người ta có thể bị thu hút bởi nhau vì ngoại hình, nhưng để đi cùng nhau suốt cả cuộc đời, cần nhiều hơn thế. Khi tuổi trẻ qua đi, khi nhan sắc không còn như thuở ban đầu, thì điều còn lại không phải là thể xác, mà là tâm hồn, là tình thương chân thành, là sự gắn bó mà không gì có thể lay chuyển. Tình yêu đích thực không thể chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời, mà phải có nền tảng của sự tôn trọng, của lòng trung thành, của sự đồng hành qua những thăng trầm của cuộc sống.
Lm. Anmai, CSsR
THỜI GIAN GIAN 24H Ở BÊN NHAU KHÔNG CHÁN – TÌNH YÊU HAY TRI KỶ?
Có những mối quan hệ kỳ lạ trong cuộc đời này. Chúng ta có thể dành cả ngày bên ai đó mà không thấy mệt mỏi, không cần khoảng cách, nhưng điều đó chưa chắc đã là tình yêu. Đôi khi, đó chỉ đơn thuần là một mối quan hệ tri kỷ – nơi tâm hồn được an ủi, được đồng điệu, nhưng không có sự ràng buộc của những đam mê hay khát khao chiếm hữu.
Chúng ta thường lầm tưởng rằng, nếu ai đó có thể ở bên mình 24 giờ mà không chán, không mệt, không thấy cần một khoảng không riêng tư, thì đó hẳn là tình yêu. Nhưng sự thật không phải lúc nào cũng vậy. Tình yêu thường đi kèm với những cơn sóng cảm xúc, với những lúc giận hờn, với sự khao khát có nhau đến mãnh liệt. Nhưng một tình bạn tri kỷ lại không như vậy – nó dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hơn, không có những yêu cầu khắt khe về sự đổi thay hay cam kết.
Tri kỷ không đòi hỏi những lời hứa hẹn, không cần những lần nắm tay chặt hay những cuộc gọi nhung nhớ mỗi đêm. Họ chỉ cần biết rằng, dù thế giới có đổi thay thế nào, vẫn có một người hiểu mình mà không cần phải giải thích quá nhiều. Tri kỷ là người có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh bạn, không cần nói gì, nhưng vẫn cảm nhận được nhau. Họ không làm trái tim bạn loạn nhịp vì sự say mê, nhưng lại khiến bạn bình yên đến lạ kỳ.
Tình yêu có thể rực rỡ như pháo hoa nhưng cũng dễ tàn lụi khi thời gian trôi qua. Nhưng tri kỷ thì khác, họ có thể song hành cùng ta suốt đời, không cần những danh xưng, không cần những định nghĩa. Họ là người mà ta có thể tìm đến bất cứ lúc nào, kể cả khi thế giới quay lưng lại với ta.
Vậy, nếu bạn có một người mà bạn có thể ở bên 24 giờ không chán, hãy tự hỏi: Đó là tình yêu hay là tri kỷ? Nhưng dù câu trả lời là gì, hãy trân trọng người đó, vì không phải ai cũng may mắn có được một mối quan hệ đẹp đẽ như thế.
Lm. Anmai, CSsR
CHẾT KHÔNG PHẢI LÀ HẾT, MÀ LÀ MỘT SỰ BIẾN ĐỔI
Đứng trước cái chết, con người thường đặt ra những câu hỏi sâu thẳm nhất về ý nghĩa của đời sống. Khi thân xác bị chôn vùi trong lòng đất hay hóa thành tro bụi, liệu tất cả những vui buồn, sướng khổ, yêu thương mà ta đã trải qua có tan biến theo mây khói hay không? Có phải sự tồn tại của một con người chỉ là một khoảnh khắc mong manh trong dòng chảy vô tận của thời gian, để rồi cuối cùng trở thành hư vô?
Nếu chỉ nhìn bằng đôi mắt hữu hạn của thế gian, cái chết dường như là điểm kết thúc, là dấu chấm hết cho tất cả. Nhưng với đức tin Công Giáo, cái chết không phải là sự tiêu tan, mà là một sự biến đổi. Nó không phải là kết thúc, mà là cánh cửa mở ra một hành trình mới – hành trình bước vào sự sống đời đời. Như Chúa Giêsu đã khẳng định: “Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống” (Ga 11,25).
Cái chết không hủy diệt linh hồn con người, cũng không xóa bỏ giá trị của những gì chúng ta đã sống. Những vui buồn, những đau khổ, những yêu thương không bị mất đi, nhưng trở thành những dấu ấn trong kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa. Khi một người qua đời, họ không biến mất, mà chỉ bước vào một trạng thái hiện hữu mới – từ thế giới hữu hình này đến thế giới vô hình của Thiên Chúa.
Trong niềm tin Kitô giáo, con người được tạo dựng không chỉ cho một cuộc đời tạm bợ trên trần thế, mà cho một sự sống vĩnh cửu bên Chúa. Đời sống hiện tại chỉ là một hành trình chuẩn bị, là thời gian thử luyện để mỗi người hoàn thiện mình, để khi giã từ cõi đời, chúng ta được vào hưởng sự sống trọn vẹn nơi Thiên Chúa. Như thánh Phaolô đã nói: “Chúng ta biết rằng: nếu ngôi nhà chúng ta đang ở dưới đất này bị phá hủy đi, thì chúng ta có một nơi cư ngụ do Thiên Chúa dựng nên, một ngôi nhà vĩnh cửu trên trời, không do tay người thế gian làm ra” (2Cr 5,1).
Khi nhìn về cái chết bằng ánh sáng đức tin, chúng ta không còn sợ hãi, nhưng biết sống mỗi ngày với ý nghĩa sâu sắc hơn. Nếu cái chết là một cuộc biến đổi, thì điều quan trọng không phải là chúng ta sống được bao lâu, mà là chúng ta đã sống như thế nào. Ta có sống với yêu thương, với hy sinh, với lòng tin tưởng vào Chúa không? Ta có tích lũy những kho báu trên trời bằng những nghĩa cử bác ái và lòng nhân hậu không?
Cái chết nhắc nhở chúng ta về sự mong manh của kiếp người, nhưng đồng thời cũng khơi dậy trong ta niềm hy vọng lớn lao vào sự sống đời đời. Người tín hữu không nhìn cái chết như một bi kịch, mà như một sự trở về – trở về với Đấng đã tạo dựng và yêu thương ta từ thuở ban đầu. Như lời thánh Augustinô từng nói: “Chúng ta không sinh ra để ở đời này mãi mãi, nhưng để hướng đến một quê hương vĩnh cửu trên trời.”
Vì thế, mỗi ngày sống là một cơ hội để chúng ta chuẩn bị cho ngày được gặp Chúa. Chúng ta không biết khi nào cái chết đến, nhưng nếu ta sống trọn vẹn từng ngày với lòng yêu mến Chúa và tha nhân, thì khi giây phút cuối cùng đến, ta có thể an lòng vì biết rằng mình không mất đi, mà chỉ đang bước vào một cuộc sống mới – nơi không còn đau khổ, không còn chia ly, nhưng chỉ còn niềm vui và sự hiệp nhất trong tình yêu Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR
CHẠNH LÒNG !
Thầy ghé thăm Cha già : “Cha ! Dạo này đi đứng vẫn ngon hen !”
“Ờ ờ !”
“Đứng dậy đi 1 vòng Cha nha !”
Ở trong phòng, nghe vậy sao thương quá !
Cha già có còn đi được đâu ! Cha già có nhìn thấy được đâu !
Ở cái tuổi già đầy hạn hẹp của phận người là như thế !
Một ngày nào đó mình cũng già như Cha già đó thôi mà ! Bận tâm làm chi cho mệt ! Có chăng hãy sống tốt nhất với giây phút hiện tại.
Nhìn Cha già, tôi nhớ đến câu nói của ai đó khi bạn thấy bạn không có đôi giày mới để mang thì hãy nghĩ đến những người chỉ có 1 chân. Hay như là khi bạn buồn vì bạn không có một ngôi nhà khang trang để ở thì hãy nhớ đến những người không có nhà để ở.
Trong cuộc sống, đôi khi khiến chúng ta cảm thấy bất công. Chúng ta nhìn thấy những người xung quanh có những thứ tốt đẹp hơn mình và rồi cảm thấy tủi thân, buồn bã. Bạn có bao giờ đứng trước một cửa hàng giày, nhìn những đôi giày đẹp đẽ mà thầm ước ao giá như mình cũng có được không? Bạn có từng cảm thấy chạnh lòng khi thấy người khác mang giày hàng hiệu trong khi mình chỉ có một đôi giày cũ kỹ? Nếu có, thì hãy dừng lại một chút và nghĩ đến những người không còn đôi chân để đi giày.
Chúng ta thường quên rằng có biết bao người trên thế giới này không có được những điều mà chúng ta đang có. Một người chỉ còn một chân sẽ không bao giờ cần đến một đôi giày mới. Một người khiếm thị sẽ không bao giờ có cơ hội chiêm ngưỡng những vẻ đẹp mà chúng ta vẫn nhìn thấy mỗi ngày. Một người đang chống chọi với bệnh tật trên giường bệnh sẽ chẳng còn quan tâm đến chuyện quần áo đẹp hay điện thoại đời mới. Khi chúng ta chìm đắm trong những nỗi buồn vì chưa có những thứ mình muốn, chúng ta quên mất rằng vẫn còn quá nhiều điều quý giá mà ta đang sở hữu.
Sự bất mãn và so sánh chỉ khiến chúng ta khổ sở hơn. Nếu cứ nhìn vào những gì mình chưa có, chúng ta sẽ chẳng bao giờ thấy đủ. Nhưng nếu nhìn vào những gì mình đang có, chúng ta sẽ nhận ra rằng bản thân thực sự may mắn biết bao. Hãy thử tưởng tượng nếu một ngày bạn mất đi đôi chân, mất đi ánh sáng của đôi mắt, mất đi sức khỏe – lúc ấy, bạn sẽ nhận ra rằng những điều mình từng buồn phiền trước kia thật nhỏ bé và vô nghĩa biết chừng nào.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý muốn của chúng ta. Nhưng thay vì oán trách, hãy học cách biết ơn. Biết ơn vì mình vẫn có đủ sức khỏe để bước đi, biết ơn vì mình vẫn có một mái nhà để trở về, biết ơn vì mình vẫn còn được nhìn thấy bầu trời xanh, nghe được tiếng chim hót, cảm nhận được tình yêu thương từ gia đình và bạn bè.
Hạnh phúc không đến từ những thứ xa hoa mà đến từ chính cách ta nhìn nhận cuộc sống. Khi bạn cảm thấy buồn vì không có giày đẹp để mang, hãy nhớ rằng có người chỉ mong được đi lại dù chỉ một lần. Khi bạn cảm thấy không hài lòng với cuộc sống của mình, hãy nhớ rằng có người ngoài kia đang ước ao có được một cuộc sống như bạn.
Vậy nên, đừng để những điều nhỏ nhặt khiến bạn quên đi giá trị của những gì bạn đang có. Hãy biết ơn, hãy trân trọng và hãy mỉm cười, vì bạn vẫn đang sống, và đó đã là một điều kỳ diệu rồi.
Trải qua những thăng trầm của cuộc đời và khi sống với các cha già hưu dưỡng mới thấy rằng cuộc sống khi còn đi được, còn nói được và còn đùa với nhau được là trân quý lắm !
Chúa ban cho mình nhiều quá nhưng vì cuộc sống quá ồn ào mà mình không biết đó thôi :
Mắt còn sáng để nhìn đời và để nhìn người và để nhìn cái đẹp của cuộc đời !
Chân còn đi được để đi đó đi đây để thấy được cuộc đời
Mũi còn ngửi được để ngửi thấy mùi thơm của thức ăn và mùi hương của nhang trầm
Tai còn nghe được để thưởng thức những giọng ca, những tiếng nói bên đời
Tay còn cầm được để có thể tự đưa thức ăn vào miệng hay còn khả năng để nối bàn phím với đời và với Trời !
Miệng còn nói được để nói những điều mình muốn và nhất là nói lời yêu thương vào rao truyền Chân Lý …
Khi các bộ phận còn hoạt động thì hãy tạ ơn Chúa và hãy sử dụng chúng như khí cụ bình an của Chúa để đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục.
Khi còn đi được hãy bước nhanh đến Nhà Thờ
Khi còn nhìn được hãy nhìn nhau với ánh mắt yêu thương
Khi còn nghe được hãy nghe Lời của Chúa
Khi còn ngửi được hãy ngửi mùi hương của những đóa hoa, những dòng khí thoảng quanh ta.
Khi còn thấy được hãy thấy vẻ đẹp nơi thiên nhiên và nơi mọi người
Khi còn nói được hãy nói lời yêu thương
Vậy nhé bạn ! Để lỡ ngày sau ta không còn chân tay mắt mũi miệng ta không phải hối tiếc khi ta còn mà ta đã không biết sử dụng đúng mục đích và tạ ơn Chúa vì những gì ta có.
Lm. Anmai, CSsR
THĂN LẮM HẢ CON ? COI CHỪNG THÂN AI NẤY LO HEN !
Cuộc sống mà ! Vui lắm ! Vì lẽ nơi mỗi người mình học được điều gì đó hay người nào đó mang lại niềm vui cho mình.
Hôm nọ, có chia sẻ chút chút về chuyện sức khỏe. Thế là có vài người vui tính nói là con quen thân với bác sĩ này, bác sĩ kia lắm Cha !
Tưởng thiệt ! Hỏi ra là : “Hôm nọ con đưa ba con đi khám ! Con quen bác sĩ đó ! Số đây ! Cha gọi đi !”
Rồi cũng tin mạng xã hội là bác sĩ đó chữa bệnh … Thế là gọi điện nhưng nào nghe máy ! Nhắn tin nhưng cũng bặt vô âm tính !
Có một người kia vui tính nhất là quăng 1 đống card visit về các bác sĩ có lẽ là Anh sưu tầm !
Tính ra họ cũng tốt bụng và quan tâm cho mình ! Thế nhưng rồi cái mức độ mà người ta cho là thân quen bác sĩ đó ở mức nào ? Và bác sĩ đó có sẵn lòng hay không mới là chuyện quan trọng.
Kinh nghiệm cho thấy cho dù là một bác sĩ xem như người nhà nhưng khi đổ chuyện thì nên đi luôn và không bao giờ quay lại cho nó lành ! Đâu phải cứ ngỡ thân là ngon ! Thế nhưng nhiều người bị lầm !
Chú em gọi điện ! Hỏi chuyện gì ? Chú em nói : “Cha ! Giờ bà dì anh ấy mất ! Mai an táng ! Sau đó để tro cốt ở nhà ! Gia đình tính thứ Hai dâng Lễ rồi đưa Bà vào Nhà Hài Cốt … Mà con không tìm được Cha !”
Nghe xong hỏi luôn : “Ủa sao kỳ vậy ! Anh ấy làm lớn trong Hội Đồng Mục Vụ, quen biết nhiều mà ta …”
Thôi ! Chuyện thiên hạ không bận lòng ! Chỉ chạnh lòng là thân thế và sự nghiệp cũng cao chót vót mà ! Nhưng sao khi nhà cần thì lại không có ai ?
Con của một gia đình qua đời ! Bà ngoại có thể tạm gọi là ân nhân lớn của Giáo Xứ. Thế nhưng khi hữu sự thì … Nhiều và nhiều trường hợp như thế trong cuộc đời. Chỉ đến khi xảy ra chuyện thì họ mới tá hỏa tam tinh.
Thật ra mà nói thì tại người ta vội tin và cả tin với những tương quan trên môi miệng thôi. Nhiều người vui vẻ khoe : “Cha ! Con thân vớI Cha đó lắm Cha ! … Gia đình con hay giúp Cha đó lắm Cha ! … Cha có biết Cha đó không Cha … gia đình con thân với Cha đó lắm Cha …”
Nghe họ nói vậy thì vui vẻ để họ tự sướng thôi. Từ từ thời gian trả lời cho cái nồng độ thân đó.
Ở đời ! Câu chuyện nhất thân nhì thế nó rất gần với con người. Nhiều người lầm tưởng để rồi hở cái là khoe hình chụp với Cha Bề Trên này với Đức Cha kia, bác sĩ nọ … xem chừng là thân lắm ! Thế nhưng khi hữu sự mới biết thôi.
Vui cái là thích nghe họ khoe mẽ hay họ tự sướng là họ quen Cha này, thân Đức Cha kia, biết bác sĩ nọ. Cứ để cho họ khoe và chờ khi hữu sự.
Câu nói đùa nhưng thật “Thân ai nấy lo” là đúng đó nha ! Bởi lẽ có những bác sĩ, có những gia đình bác sĩ hay gia đình có đời sống kinh tế nhỉnh một chút họ rất quảng đại với Nhà Thờ, với Cha này Cha kia … nhưng khi nhà có chuyện họ mới sáng mắt.
Nói như thế để chúng ta cần cân nhắc lại những mối tương quan của chúng ta trong cuộc đời. Giữa dòng đời ồn ào và vội vã ấy, cái gì cũng ăn liền uống liền, ăn nhanh … để rồi cũng cẩn trọng với những mối tương quan kiểu “mì ăn liền” như thế ! Khi mà gia đình kha khá một chút thì tương quan nó khác ! Thế nhưng khi gia đình rơi vào cảnh kinh tế đứng hình thì tương quan nó khác ! Cứ thử hỏi những người làm ăn thất bại hay kinh tế đứng hình thì biết ngay thôi !
Còn tiền còn bạc còn đệ tử ! Hết tiền hết bạc hết thầy tôi ! Đúng nhận sai cãi nhé !
Thử thời còn chức và có tiền xem ! Nhiều và nhiều tương quan lắm ! Thế nhưng khi hết tiền và hết chức thì biết ngay thôi !
Ai nào đó xem phim NỤ HÔN BẠN TỶ xong có lẽ khó quên câu nói của Tiến Luật (chồng Thu Trang) : “Ê, mày thấy tao hết thời, mày chê tao hả mày?”
Vậy hen ! Thử hết thời thì sẽ biết mình là ai hen ! Tương quan còn hay hết hen ! Còn bao người thân ở bên cạnh hen ! Hay như là khi mình nghèo mình khổ thì người quay lưng lại với ta nhanh nhất đó là người thân và họ hàng của ta hen !
Lm. Anmai, CSsR
TƯƠNG QUAN TRONG CUỘC ĐỜI !
Sống ở đời ! Không ai là không có tương quan và thật sự là không ai không cần tương quan. Thế nhưng rồi …
Xung quanh chúng ta, không có nơi đâu là không có cây cối ! Nhìn vào bất cứ một cây nào ta cũng sẽ thấy một cái gọi là cây đó có rễ, có gốc, có thân, có cành và có lá !
Theo đinh luật của thời gian thì lá là thứ dễ rơi nhất ! Chỉ cần một cơn gió thoảng là nó lìa cành !
Tiếp đến là cành ! Theo thời gian thì cành cũng sẽ gãy ! Cũng chỉ cần 1 cơn gió mạnh một chút là cành cũng sẽ gãy !
Còn lại thân ! Thân để nuôi dưỡng cành và lá ! Thế nhưng đến một lúc nào đ1o người ta chặt cái thân đi thì cây còn lại bộ rễ ! Bộ rễ là bộ phận ở lại mãi với cái cây cho đến cuối đời của nó.
Cuộc đời con người ta cũng có thể ví von như những cái cây vậy khi nhìn đến tương quan. Có những mối tương quan kể cả vợ chồng ! Vội đến cũng vôi đi và vội nhạt nhòa
Từ vợ chồng, bạn bè … tất tần tật trong đời con người thì có khi họ là lá, là cành và họ rất dễ bay đi chỉ với một cơn gió thoảng.
Bạn thử dừng lại dăm ba phút để bạn nhìn lại đời mình đi ! Bạn có thấy và có nhớ những mối tương quan đến thật nhanh và đi thật nhanh không ? Hay có những mối tương quan mà chỉ khi nào họ cần thì họ mến tìm đến chúng ta, còn khi chúng ta hoạn nạn, chúng ta cô đơn, chúng ta đau bệnh, chúng ta gặp khó khăn về tài chính … thì chỉ mình ta với ta nồng nàn.
Ngày hôm qua, đứa cháu ngoại gọi và nói : “Ngoại ngoại ! Nhỏ kia nó nhờ tối nay con đưa nó đi đẻ (sinh) kìa ngoại ! Con không biết có nên đi không ?”.
Thật ra cái cô nàng có chữa lần thứ 2 mà cả 2 đứa con của 2 người cha thì ngoại cũng biết chút chút về nhân thân.
Cô này sống như thế nào đó để đến lúc sinh nở mà gia đình từ mặt ! Cô đã có 1 đời chồng mà cũng chẳng phải là chồng. Khi có con thì quất ngựa truy phong. Kinh nghiệm còn đó với bao khó khăn. Thế nhưng vẫn chưa dừng lại ở kinh nghiệm đó và tiếp tục … đẻ ! Khi vừa hay tin có thai thì tác giả bào thai đang ủ mưu đi lấy cô khác nhưng tiếc thay bị phát hiện thế là không học giáo lý hôn nhân với cô kia nữa và dừng đám cưới.
Thế là tác giả bào thai cao bay xa chạy !
Tác giả của bào thai ấy hơn một lần ăn cơm chung với bỉ nhân. Tướng mạo rất đẹp và chỉn chu ! Lau chén lau muỗng cho bạn gái ! Trong lúc đó thì bỏ cái thai kia bơ vơ với cô kia.
Đời !
Giờ thì chuẩn bị sinh nở và chẳng có ai chăm sóc !
Ngoại nói : “Sao cô đó không thuê người nuôi đi !”
“Nó có tiền đâu ngoại !”
Nghe câu này không biết vui hay biết cười ! Đã là bà mẹ đơn thân không nghề ngỗng nuôi 1 đứa quá vất vả giờ đẻ thêm 1 đứa không cha ! Gia tài của cô gái này là 2 đứa trẻ không cha.
Nảy giờ lan man quá ! Chuyện chính là cái bà mẹ 2 con không có cha này có tương quan kỳ dị với cháu ngoại của bỉ nhân.
Trong tương quan với nhau đã nhiều lần không thật ! Vay mượn tiền không trả ! Đến lúc hữu sự thì lại nhờ cháu ngoại của bỉ nhân !
Câu chuyện thật muốn kể ra đây để thấy đời là thế đó ! Cháu ngoại kể thêm : “Thường thì nó cũng ít liên lạc với con và nó chơi xấu với con …”
Hay nhỉ ! Chơi xấu người ta và không liên lạc với người ta nhưng khi hữu sự thì lại nhờ ! Qua đó ta thấy và biết được tương quan của cái bà mẹ 2 con không có chồng là thế nào ? Nếu sống tốt và chân thành đủ thì cha mẹ và dòng họ lo cho cháu khi sinh nở. Đàng này gia đình từ mặt ! Không từ mặt sao được khi gia đình có một cao nhân như thế.
Vấn đề muốn chia sẻ ở đây đó là có những mối tương quan rất lạ ! Bình thường chẳng bao giờ ngó đến nhưng khi cần lại réo !
Vừa nói chuyện với đứa bạn ở bên kia trái đất : “Ê ! Mi ngồi lại ! 50 rồi ! Mi kiểm chứng cuộc đời mi ! Bao nhiêu tương quan thì còn ai ở lại khi gia đình mi đổ nát và cuộc sống của mi không bình an ?”
Hỏi thì cho có hỏi chứ biết mà ! Nếu như hắn có nơi để chia sẻ thì hắn không tìm đến mình.
Có khi nói với hắn : Hay là mi đừng gọi ta nữa ! Mi đừng liên lạc với ta nữa cho ta đỡ mệt !
Đời mà ! Vui thì khoe mẽ này nọ nhưng khi cuộc đời chông chênh có ai còn bên cạnh mới là chuyện quan trọng.
Có lẽ nhiều người ham vui với cái kiểu tương quan bè để đi đâu cũng có thể kết bạn với nhau. Đời mà ! Bè thì nhiều nhưng bạn thì ít ! Hay có khi bạn thì nhiêu nhưng tri kỷ được bao nhiêu ! Có khi có một đống bạn nhưng đêm về vẫn cô đơn.
Cuộc đời này qua đi rất nhanh và rất vội ! Hãy nhớ câu nói của Vũ Thành An khi ông gửi vào bài hát : Triệu người quen có mấy người thân ? Khi lìa trần có mấy người đưa ?
Chính vì lẽ đó, bỉ nhân bị liệt vào hàng khó tính vì lẽ khá kín kẽ để chọn bạn mà chơi vì lẽ nhiều bè quá mà không có bạn ! Thà ít mà chất ! Đó là quan điểm sống của bỉ nhân ! Bỉ nhân thật sự ít bạn lắm ! Thà ít mà nó chất như nước cất còn hơn nhiều mà cứ như nước sông Đà !
Vậy nhé ! Lớn rồi ! Nói ít hiểu nhiều hen !
Cứ về Nhà Hưu Dưỡng, cứ đến những nơi nghỉ bệnh lúc đó mới biết đá biết vàng và biết ai là bạn thật sự của bạn.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY KÝ THÁC ĐƯỜNG ĐỜI CHO CHÚA, TIN TƯỞNG VÀO NGƯỜI, NGƯỜI SẼ RA TAY
Lời Chúa này là một lời mời gọi đầy mạnh mẽ về sự phó thác trọn vẹn nơi Thiên Chúa, Đấng luôn quan phòng và hướng dẫn cuộc đời mỗi người chúng ta. Cuộc sống con người đầy dẫy những thăng trầm, những thử thách, những nỗi lo âu về tương lai và những điều không thể lường trước. Trong hành trình dương thế, chúng ta không ngừng tìm kiếm những giải pháp cho cuộc đời mình, không ngừng nỗ lực để kiểm soát mọi sự theo ý muốn của bản thân. Nhưng giữa những bộn bề ấy, Chúa mời gọi chúng ta hãy học cách ký thác đường đời cho Ngài, hãy đặt trọn niềm tin vào Đấng đã dựng nên chúng ta, bởi vì chỉ Ngài mới biết đâu là điều tốt nhất cho chúng ta và chỉ Ngài mới có thể dẫn chúng ta đến sự sống thật.
Ký thác đường đời cho Chúa không có nghĩa là thụ động, không có nghĩa là ngồi yên và chờ đợi phép màu xảy ra, nhưng là một sự tín thác sâu xa vào tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa, một sự chấp nhận để Ngài dẫn dắt chúng ta theo con đường của Ngài, chứ không phải theo những hoạch định giới hạn của con người. Khi chúng ta tin tưởng vào Chúa, chúng ta không còn phải gánh nặng những lo âu về tương lai, vì chúng ta biết rằng cuộc đời mình đã được đặt trong tay Đấng luôn yêu thương và chăm sóc chúng ta từng giây phút.
Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi những ai tín thác vào Ngài. Lịch sử cứu độ đã cho chúng ta thấy biết bao nhân chứng sống động của sự phó thác. Ông Ápraham, dù không biết rõ tương lai ra sao, nhưng khi nghe tiếng Chúa gọi, ông đã dám rời bỏ quê hương, ký thác đường đời cho Ngài, và cuối cùng đã trở thành tổ phụ của một dân tộc đông đảo. Mẹ Maria, khi được sứ thần truyền tin, đã không đòi hỏi một bảo đảm nào, nhưng với tất cả sự tín thác, Mẹ đã thưa “Xin Vâng” và để Chúa dẫn dắt cuộc đời mình theo kế hoạch của Ngài. Thánh Giuse, khi đối diện với những điều tưởng chừng như vượt quá khả năng con người, đã không tìm cách tự mình giải quyết mọi sự, nhưng đã lặng lẽ vâng theo thánh ý Chúa, để Ngài ra tay hành động.
Chúng ta cũng vậy, trong cuộc sống hằng ngày, có những lúc chúng ta gặp khó khăn, có những lúc mọi sự dường như đi ngược lại mong đợi của chúng ta, có những lúc chúng ta phải đối diện với những biến cố bất ngờ khiến chúng ta cảm thấy chao đảo. Những lúc như thế, Chúa vẫn đang mời gọi chúng ta: “Hãy ký thác đường đời cho Chúa, tin tưởng vào Người, Người sẽ ra tay.” Khi chúng ta biết đặt tất cả trong tay Chúa, chúng ta sẽ tìm thấy bình an, bởi vì chúng ta biết rằng Chúa không bao giờ để chúng ta đơn độc, nhưng Ngài luôn ở đó, sẵn sàng nâng đỡ và hướng dẫn chúng ta trên từng bước đường.
Nhưng ký thác đường đời cho Chúa không phải lúc nào cũng dễ dàng, bởi con người vốn có khuynh hướng muốn tự kiểm soát cuộc đời mình, muốn hoạch định mọi sự theo ý riêng. Chúng ta thường muốn biết trước mọi điều, muốn nắm chắc tương lai, muốn có sự bảo đảm trước khi bước đi. Nhưng Chúa không hoạt động theo cách đó. Ngài muốn chúng ta bước đi trong niềm tin, giống như một đứa trẻ hoàn toàn tin tưởng vào cha mẹ mình. Sự phó thác vào Chúa đòi hỏi một lòng tin sâu xa rằng dù có chuyện gì xảy ra, dù con đường phía trước có như thế nào, thì Chúa vẫn đang nắm giữ mọi sự trong tay Ngài.
Khi chúng ta thực sự ký thác đường đời cho Chúa, chúng ta sẽ thấy phép lạ xảy ra trong cuộc sống. Những điều tưởng chừng như không thể, sẽ trở thành có thể. Những cánh cửa đóng lại trước mắt ta, có thể sẽ mở ra theo một cách khác mà ta không ngờ tới. Những nỗi đau tưởng như không thể vượt qua, lại trở thành cơ hội để ta lớn lên trong đức tin. Thiên Chúa không bao giờ để ai tín thác nơi Ngài phải thất vọng, bởi vì Ngài là Cha nhân từ, là Đấng luôn biết điều gì là tốt nhất cho con cái mình.
Trong đời sống thực tế, có thể chúng ta đã từng trải qua những lúc mà chúng ta nghĩ rằng mình không thể vượt qua được, nhưng sau đó, nhìn lại, chúng ta thấy rằng Chúa đã hướng dẫn chúng ta theo một cách nào đó, đã đưa chúng ta ra khỏi những khó khăn ấy theo cách của Ngài. Điều đó nhắc nhở chúng ta rằng, hãy luôn đặt niềm tin vào Chúa, hãy luôn để Ngài hành động theo thời gian của Ngài, bởi vì Ngài luôn có kế hoạch tốt đẹp nhất cho mỗi người chúng ta.
Lạy Chúa, chúng con biết rằng đôi khi chúng con còn quá yếu đuối, quá lo âu, quá sợ hãi trước những điều chưa biết. Đôi khi chúng con vẫn muốn tự mình kiểm soát mọi sự, thay vì để Chúa dẫn dắt. Nhưng hôm nay, qua lời mời gọi của Chúa, chúng con xin dâng lên Ngài tất cả, xin giúp chúng con biết ký thác đường đời của mình cho Chúa với một lòng tin vững vàng. Xin cho chúng con biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, dù cuộc đời có biến động thế nào, thì Chúa vẫn đang nắm giữ tất cả trong tay Ngài.
Lạy Chúa, xin dạy chúng con biết sống trong sự phó thác, biết sống trong niềm tin tưởng, biết buông bỏ những lo âu để trao vào tay Chúa mọi kế hoạch của đời mình. Xin cho chúng con luôn nhớ rằng, chúng con không đơn độc, vì Chúa đang đồng hành với chúng con trên từng bước đường. Xin giúp chúng con biết chấp nhận ý Chúa ngay cả khi chúng con chưa hiểu hết được kế hoạch của Ngài, để mỗi ngày, chúng con biết sống với tâm hồn bình an, biết cậy trông vào Chúa, và biết rằng, khi chúng con ký thác đường đời cho Ngài, thì Ngài sẽ hành động theo cách tốt đẹp nhất.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con tín thác vào Ngài! Amen.
Lm. Anmai, CSsR
Ở RỘNG NGƯỜI CƯỜI – Ở HẸP NGƯỜI CHÊ !
Ông bà ta nói : Ở rộng người cười – ở hẹp người chê ! … Nhiều lời khác nữa để nói rằng sống ở đời này chẳng bao giờ làm vừa lòng người.
Nghe nói có phim Tết nên cũng thu xếp giờ để đi xem tí (vì thích xem phim VN)
Ngoại trừ YÊU NHẦM BẠN THÂN được mời với tư cách của người thân HK không phải mua vé còn BỘ TỨ BÁO THÙ và NỤ HÔN BẠC TỶ thì phải mua vé ! Mà cũng có nhiều gì đâu ! 2 vé 45 tiền.
Thiên hạ rần rần còm men này nọ ! Cũng đúng thôi ! Tự do ngôn luận mà !
BỘ TỨ BÁO THÙ xem ra thì cũng hài hài và cũng có cái thật của nó trong cuộc đời.
Đơn giản là một cô gái xinh đẹp được một chàng trai toàn diện yêu ! Thế nhưng tình nó không đẹp vì sự ghen tuông ! Đối tác yêu người yêu của cô nàng say đắm đến độ triệt hạ người yêu của cô.
Càng yêu cô càng ghen lồng lộn và bộ tứ đi báo thù …
Có người công kích phim, có người đồng tình với phim … quyền tự do mà !
Mình thì nghĩ như thế này ! Đơn giản bỏ ra 2 tiếng đồng hồ và mất 45 ngàn đồng thì có gì là quá đáng đâu ta ! Coi như trải nghiệm đi ! Vì đời sống cần phải có kiến thức trải nghiệm và kinh nghiệm.
Mất 45 ngàn cũng chả là gì mà có người ỏm tỏi thế này thế nọ ! Mắc cười quá ! Trong khi đó có khi họ mất cả triệu đồng, mất bao nhiêu thời gian và công sức để bị người khác lừa mà họ không dám nói.
Xét cho bằng cùng bất cứ phim nào cũng được thai nghén, dàng dựng rất công phu và cũng tốn rất nhiều tiền cùng với công sức. Thế cho nên nên trân trọng những gì họ làm và phải cảm ơn công lao và sự cống hiến cho nghệ thuật của đoàn làm phim.
Người mà thường dành thời gian chê bai người khác chắc chắn sẽ không có thời gian để yêu thương và trân trọng người khác. Và thường là người chê bai người khác thì chẳng làm được như người khác nên họ rảnh để chê bai. Thường thì người làm việc hết sức mình thì không còn thời gian để suy nghĩ hay chê bai người khác !
Vậy nhé ! Bỏ ra có 45 ngàn mà làm như 450 ngàn hay 4,5 triệu để đòi thưởng thức giá trị nghệ thuật cao !
Sống ở đời ! Đời ngắn lắm ! Yêu thương còn chưa đủ thì lấy giờ đâu để chê bai !
Mình thì đơn giản ! Không thích ai đó thì đừng vào trang hay xem đời của họ làm gì ! Đã không thíc thì không xem. Có người không thích cứ rình mò trang của người khác để đi gièm pha ! Trong thực tế thì mình chả có chút khả năng nào ngoài khả năng diễn sâu !
Nghe nhiều người phản ứng mạnh với cái anh chàng nào đó không xem phim, nghe vợ kể và chê bai phim ! Khó nghĩ nhỉ ? Đâu ra có người như thế ta ? Không xem sao mà biết để mà chê bao người ta ?
Nghe người ta chê phim mình nghĩ ngay đến bài viết ! Bài viết của mình cũng có thể xem như là món ăn tinh thần vậy. Có người ăn thấy ngon và có người thấy ghét ! Bình thường mà ! Mình cũng chẳng bận lòng vì ở đời làm sao tránh được chuyện kẻ ghét người ưa. Mình cứ như con ong tạo mật cho đời ! Ai thích thì vào nếm không thì thôi! Hơi đâu mà phải bận tâm với người bởi lẽ biết bao giờ mới sống vừa lòng người
Bạn cử thử tính đi nhé ! Người suốt ngày chê bai, dèm pha người khác thì họ không còn giờ đâu để yêu thương và trân trọng người khác nữa !
Lm. Anmai, CSsR
KHI BẠN MỆT MỎI, BẬN RỘN HÃY ĐỌC NHỮNG LỜI NÀY:
– Những chuyện khiến bạn buồn phiền, rồi cũng có ngày, bạn sẽ mỉm cười kể về nó.
– Hoa hướng dương rất quật cường, một mực chạy về hướng mặt trời không buông, mặc kệ bản thân bị đốt nóng đến bỏng rát.
– Khi tài hoa của bạn không gánh nổi dã tâm trong bạn, hãy bình tâm lại để học hỏi.
– Lúc tỉnh táo hãy làm việc, lúc mơ hồ hãy đọc sách, lúc giận dữ hãy đi ngủ, lúc một mình hãy suy ngẫm.
– Dù khó khăn mấy cũng phải kiên trì, dù tốt đẹp mấy cũng hãy bình thản, dù kém cỏi mấy cũng phải tự tin, dù nhiều tiền mấy cũng phải tiết kiệm.
– Đường là của riêng mình, đừng lấy tiêu chuẩn của người khác ra để hoạch định cuộc đời mình.
– Ngày hôm nay mà bạn lãng phí, là ngày mai mà người đã chết hôm qua khao khát. Hiện tại mà bạn chán ghét, là quá khứ mà bạn trong tương lai sẽ không thể quay đầu.
– Nếu bạn không thể làm chủ tâm thái của mình, thì chắc chắn sẽ trở thành nô lệ của cảm xúc.
– Cuộc đời quá ngắn ngủi, không cần dành một phút nào cho những người hoặc việc khiến bạn không vui.
– Không ai đi cùng bạn cả đời, nên bạn phải thích ứng với cô độc; Không ai giúp đỡ bạn cả đời, nên bạn phải luôn phấn đấu.
– Trong cuộc sống có nhiều chuyện đáng để vui vẻ lắm, đừng để những ánh nhìn chăm chú của người khác làm bạn thấy không vui.
– Đừng lặp đi lặp lại suy nghĩ về một vấn đề, không nên đem hết tình cảm đặt lên một người, bạn vẫn còn cha mẹ và bạn bè mà.
– Có tâm trạng tiêu cực cũng là chuyện bình thường, nhưng chính mình nhất định phải biết, phải hiểu đây chỉ là một phần nhỏ của cuộc sống. Trong khoảng thời gian này, nhất định phải cố gắng để cảm xúc vững vàng.
– Không cần sợ làm sai, cho dù sai cũng không cần phiền muộn. Cuộc sống có sai có đúng, huống chi có rất nhiều chuyện, quay đầu nhìn lại, đúng sai đã chẳng còn quan trọng.
– Trong cuộc sống, không có khó khăn nào không vượt qua được, chỉ có tâm tư khó mà hiểu được.
– Không muốn vào thời điểm quyết định bất cứ việc gì lại rơi nước mắt, thời điểm tâm trạng tiêu cực muốn hạn chế nói chuyện ít nhất có thể.
– Người ấy đột nhiên không còn liên lạc với bạn nữa, cũng bình thường thôi. Người ấy lại đột nhiên liên lạc với bạn, cũng bình thường mà, những điều ấy thực ra cũng không cần nói rõ.
– Nếu như không hiểu phải nói ngay. Nếu như hiểu rồi, không cần nói nữa, mỉm cười là được.
– Tất cả phiền não đều là tự mình tìm đến, bởi vậy cũng chỉ có thể tự mình giải quyết. Không nên tìm bạn bè khóc lóc kể lể, hãy rủ họ cùng đi chơi bóng.
– Đã nói nhất định phải làm, cho dù rất ngốc nghếch, vụng về cũng còn tốt hơn so với thất hứa.
TÌNH YÊU MẬT NGỌT – MẬT NGỌT TRÊN MÔI ! TÌNH YÊU MẬT ĐẮNG – MẬT ĐẮNG TRONG ĐỜI !
1. Cưới nhau cũng nhiều năm rồi !
Anh chị sinh được 2 “công chúa”.
Cuộc sống không thừa cũng không thiếu.
Tưởng chừng cuộc sống sẽ êm ả nhưng dòng đời không chảy như dòng sông.
Nửa thập kỷ, hai vợ chồng sống với nhau như những người độc thân vui tính sống cùng một mái nhà. Ngủ chung giường đó nhưng cả 2 thể xác và 2 tâm hồn là 2 đường thẳng song song.
Bi lụy hơn rằng thì là cuộc sống nó càng ngày càng ghẻ lạnh với nhau. Chồng không muốn tương tác với vợ dù rằng vợ muốn ngồi xuống để nói chuyện. Dẫu rằng vợ muồn nhưng vợ không muốn thì chẳng giải quyết được chuyện gì.
Khó nhỉ ! Cuối nhau đã lâu và con đã lơn chứ đâu phải như những đứa trẻ trâu. Hay là già rồi nên đổi tính ! Chưa hẳn là thế ! Có cái gì đó có nút thắt giữa hai người và chỉ có thể mình họ mới hiểu.
Vợ thì đổ cho chồng là tham tiền còn chồng thì im lặng. Có chăng là chồng so sánh tại sao vợ không khôn lanh như người này người kia để kiếm tiền.
Hôn nhân có thể ví như canh bạc may rủi rủi may ! Hay như là ông bà nói phận gái 12 bến nước trong nhờ đục chịu.
Chị tính viết cho chồng 1 tâm thư rằng thì là từ nay chồng không đóng góp gì để lo cho gia đình nữa để chồng an tâm tích lũy tiền già. Thật ra nó có cái gì đó bên dưới câu chuyện mà thấy bề nổi vì lẽ đến giờ thì không thể gần nhau cũng không thể nói chuyện với nhau nữa.
Chẳng có công ty nào làm từ sáng đến tối mịt cả. Thậm chí Chúa Nhật báo rằng vào Công ty để dọn dẹp và bỏ cả lễ Chúa Nhật và bỏ cả bữa cơm chung với vợ con. Vợ gọi không trả lời, vợ gửi tin không phúc đáp. Chỉ đến lúc con nhắn thì ba trả lời : Không cần lo gì cha Ba ! Ba tự lo !
Thế thì cuộc hôn nhân này ta gọi là hôn nhân gì khi họ hành xử với nhau như thế ! Có tìm thấy chút gì hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này không ?
Bỏ thì thương vương thì tội ! Bỏ thì chia gia tài thôi ! Còn vương thì sống trong bầu khí quá nặng nề !
Tình yêu mật ngọt ! Mật ngọt trên môi ! Tình yêu mật đắng ! Mật đắng trong đời.
2. Anh chị quen nhau cũng lâu lắm mới tiến đến hôn nhân.
Kinh tế thì ổn ! Anh theo đạo vợ ! Gia đình Vợ rất chỉn chu ! Em vợ là linh mục.
Tưởng chừng cuộc hông nhân ấy đẹp nhưng theo như chị kể chị chả khác gì bà thánh Monica.
Hơn chục năm nay anh ngoại tình ! Chả phải cao sang gì, đi ngoại tình với cô giúp việc trong công ty và cô gái làm spa.
Nước mắt ngắn nước mắt dài và có khi phải nằm viện vật vả vì chồng ngoại tình.
Theo dõi bằng mọi cách kể cả lén lấy điện thoại của chồng để cài phần mềm theo dõi từng cuộc điện thoại của chồng và tin nhắn trong máy chồng. Thế nhưng chồng hoàn toàn biện minh rằng không hề có chuyện đó !
Sống chung với nhau trong tình trạng ngờ vực như thế thì còn gì là hạnh phúc. Được một cái là người chồng rất điệu đà ! Sáng hôn vợ trước khi đi làm ! Đến cơ quan nhắn tin rằng chồng đã đến công ty. Vợ chồng như còn son lắm ! Đi uống cà phê! Đi coi phim với nhau xem chừng thật hạnh phúc ! Thế nhưng sau cái vẻ bề ngoài ấy là người chồng nghiện gái !
Ngon có, ngọt có nhưng giờ chưa biết Anh còn hay không ? Chị chỉ biết chấp nhận và sống chung với lũ vậy !
Đời người con gái ước mơ cũng nhiều ! Trơi cho không được mấy ! Đến khi lấy chồng ! Chỉ còn mối tình với người chồng ngoại tình mang theo !
Bỏ thì thương, vương thì tội ! Bỏ thì cũng chẳng giải quyết được gì vì còn 2 đứa con ! Vương thì cứ lo sợ không biết chồng đang ở đâu và làm gì ! Bi đát nhất là phải trả nợ ngân hàng vì chồng nuôi … gái
Tình yêu mật ngọt ! Mật ngọt trên môi ! Tình yêu mật đắng ! Mật đắng trong đời !
3. Sống với nhau 2 mặt con nhưng cảm xúc không thuộc về nhau.
Cùng ở chung nhà, đi chung xe, ăn cùng bàn, ngủ chung giường …
Cặp đôi này thật hạnh phúc nhưng không trọn vẹn, đơn giản là văn hóa, trình độ, cái nhìn của chồng khác vợ.
Vợ – người luôn cần được chỗ để tựa nương. Thế nhưng dần dần ngày mỗi ngày qua đi vợ vừa là mẹ, vừa là chồng, vừa là đứa ở trong nhà. Riết rồi quen và chai lỳ với cảm xúc cô độc.
Dù đi chơi chung, dù ở chung nhưng chồng cứ thích lang thanh đâu đó để chia sẻ và mặc vợ.
Kinh tế thì cũng vậy. Vợ nai lưng ra cày để lo toan cho gia đình. Vợ lo đến độ không còn gì để gọi là để cho mình. Kể cả cái đề dành chồng cũng phang mất !
2 đứa con. Từ mới sinh đã đón nhận được sự thờ ơ của chồng. Giờ chúng lớn cũng vậy. 1 tay mẹ lo toan. Lo đến độ chẳng còn cảm nhận gì về cuộc sống của riêng mình nữa kể cả những câu chuyện buồn vui của cuộc đời. Một mình tự gặm nhắm niềm vui và nỗi buồn của mình với mình và với Chúa.
Tờ mờ sáng khi gia đình còn ngủ thì vợ cứ lặng lẽ đến với Chúa và nguyện cầu.
Chồng vui vẻ và vô tư đến độ chẳng phải quan tâm gì cả vì lẽ mọi sự vợ đã lo.
Hôn nhân này có hạnh phúc không ? Cũng vì con, vợ vẫn gánh gồng từng ngày chờ con hạnh phúc chứ chẳng chờ chồng để hạnh phúc. Có chồng như có bạn sống chung nhà cho có bầu có bí vậy.
Tình yêu mật ngọt ! Mật ngọt trên môi ! Tình yêu mật đắng ! Mật đắng trong đời !
Lm. Anmai, CSsR
HÃY LẤY CHÚA LÀM NIỀM VUI CỦA BẠN!
Khi người đời muốn ta khóc, ta cứ cười. Khi người đời muốn ta buồn, ta cứ vui. Vì nỗi buồn của thế gian không phải là định mệnh của ta, và nước mắt của con người không thể dập tắt ánh sáng mà Chúa đã đặt trong lòng ta.
Cuộc đời vốn đầy rẫy thử thách, thị phi, và những nỗi đau tưởng chừng như không thể vượt qua. Có những lúc ta bị hiểu lầm, bị chê trách, bị phản bội. Nhưng nếu ta để lòng mình vướng bận bởi những điều đó, thì ta chẳng khác gì ngọn đèn để gió đời lay động, lúc sáng lúc tắt. Chúa dạy ta hãy vững lòng, vì thế gian có thể đổi thay, nhưng tình yêu của Ngài là bất biến.
Đừng để niềm vui của bạn phụ thuộc vào con người. Con người có thể khen, nhưng cũng có thể chê. Hôm nay họ tán thưởng, ngày mai họ có thể quay lưng. Nếu ta đặt hạnh phúc của mình vào lời nói và hành động của người đời, ta sẽ mãi sống trong bất an. Nhưng nếu ta đặt niềm vui vào Chúa, ta sẽ chẳng bao giờ thiếu thốn sự bình an.
Hãy vui trong Chúa, vì Ngài là nguồn sống, là niềm an ủi, là nơi trú ẩn vững chắc. Khi thế gian làm ta tổn thương, hãy đến với Chúa. Khi cuộc sống có lúc khiến ta tưởng chừng như gục ngã, hãy nhớ rằng Ngài đã hứa: “Ta chẳng hề lìa con, chẳng hề bỏ con đâu” (Hr 13:5).
Nụ cười của bạn không phải là một sự thách thức với thế gian, mà là một lời chứng về đức tin nơi Chúa. Khi bạn vui trong những lúc khó khăn, bạn đang nói với thế giới rằng: “Tôi có Chúa – tôi không sợ hãi.” Khi bạn bình an giữa sóng gió, bạn đang nói rằng: “Tôi tin Chúa – tôi không lo lắng.”
Hãy sống như một người con của Chúa, vui vẻ ngay cả khi cuộc đời chẳng như ý muốn. Đừng để nỗi buồn của người khác trở thành gánh nặng của bạn. Đừng để sự gian dối, ganh ghét, hay bất công của thế gian làm bạn nản lòng. Vì bạn không thuộc về thế gian, bạn thuộc về Chúa!
Hãy cứ cười, hãy cứ vui, vì niềm vui của bạn không đến từ con người mà đến từ Đấng đã ban sự sống đời đời. Hãy lấy Chúa làm niềm vui của bạn, và không gì có thể cướp mất được điều đó!
Lm. Anmai, CSsR