Vinh danh Chúa hay đánh bóng chính mình?

186

 

Chẳng biết bao lần, chúng ta trả giá với Chúa khi thực hiện một việc phục vụ nào đó: Con đã hy sinh cái này…. chỉ cầu xin Chúa cho con cái kia… Điều đó cũng có nghĩa là: Con làm điều này cho Chúa chỉ vì con muốn có được điều kia.

 

Thật là chính đáng cho bất cứ Kito hữu nào luôn biết thao thức và trăn trở trước những công việc phục vụ nhà Chúa, bởi ước muốn mọi sự luôn được hoàn hảo và tốt đẹp! Chẳng ai làm việc lại không mong chờ sự thành công, và cũng chẳng ai nghĩ rằng thành công trong công việc phục vụ được quyết định bởi chính tài năng của mình. Thế nhưng, khi thất bại xảy ra; chúng ta lại thường quy trách nhiệm cho nhau như một sự vô tình đẩy Thiên Chúa ra rìa. Quên mất sự hiện diện của Thiên Chúa, hay chẳng còn nhớ công việc chúng ta đang làm cho ai và vì ai, là nguyên nhân đưa chúng ta đến thái độ làm việc chỉ để đánh bóng chính bản thân mình. Danh Chúa đã hoàn toàn bị lu mờ trước mắt chúng ta.

Ngày nay, chúng ta thường có cái nhìn chẳng mấy thiện cảm với một số nhà tài trợ khi họ bỏ ra một số tiền giúp đỡ cho một cá nhân hay một tổ chức nào đó, kèm theo những điều kiện bắt buộc, để tên tuổi họ phải được sự chú ý của mọi người. Đó chẳng khác gì một sự đổi chác danh tiếng! Tệ hại hơn nữa là dùng chính tiền bạc để mua chuộc danh lợi cho cá nhân mình. Chúng ta thường lên án tình trạng này trong xã hội, nhưng chúng ta lại quên nhìn lại chính mình khi bước vào môi trường hoạt động tông đồ. Hằng ngày, tôi đến nhà thờ vì mục đích gì? Tôi làm công việc bác ái vì ai? Tôi đòi hỏi một sự đáp trả như thế nào?…

Thói quen tham dự thánh lễ hằng ngày thật là tuyệt vời biết bao khi chúng ta dành trọn tâm tình cho Chúa! Những giây phút ấy quả là thiêng liêng để chúng ta được chìm đắm trong mầu nhiệm tình yêu của Thiên Chúa. Từng câu, từng chữ trong mỗi lời nguyện dâng lên Thiên Chúa đã được Giáo Hội gói ghém dưới sự mạc khải của Chúa Thánh Thần; là tất cả tâm tình của từng người chúng ta để ngợi khen, chúc tụng, tạ ơn và xin lỗi Chúa. Ấy vậy mà nhiều lúc, chúng ta cứ mong muốn những lời nguyện ấy được đọc thật nhanh, hoặc đọc cho xong để đỡ mất thời gian. Đi tham dự thánh lễ hằng ngày trở nên một nhu cầu không phải vì lợi ích cho phần hồn của chúng ta nữa, mà bởi một sự chứng tỏ hay một sự phô bày cho người khác thấy mình đạo đức; hoặc tệ hơn là chỉ vì sở thích muốn phô trương cá nhân mình trước mặt mọi người. Như thế, thay vì danh Chúa được cả sáng nơi cuộc đời của chúng ta, thì Ngài đã hoàn toàn bị che khuất bởi cái bóng loáng giả hình bên ngoài của chúng ta.

Tôi nhớ đến hình ảnh của Mẹ Teresa Calcuta, mỗi khi đến với người nghèo, Mẹ luôn ân cần chu đáo. Mẹ đã xem những con người khốn khổ ấy như là Giesu và đón tiếp họ như đón tiếp Giesu. Thái độ đó của Mẹ đã làm cho Mẹ được trở nên vĩ đại trước mặt Thiên Chúa và cả nhân loại chúng ta. Cúi xuống với người bất hạnh bằng một thái độ khiêm tốn và tình yêu chân thật, sẽ làm cho chúng ta được trở nên rạng ngời bởi ánh sáng của Thiên Chúa bao phủ lấy chúng ta. Ngược lại, làm việc bác ái bằng một thái độ kiêu ngạo của kẻ luôn nghĩ rằng mình là quan trọng, thì việc làm của chúng ta chỉ để lấp đầy những lợi ích cá nhân và bị che phủ bởi những hào nhoáng nhất thời. Việc làm bác ái luôn phải kín đáo như Chúa Giesu đã từng dạy: “Đừng cho tay trái biết việc tay phải làm” (Mt 6,3); nếu không thì việc chúng ta làm chỉ cốt được tiếng khen của người đời, mà thiếu mất tình yêu chúng ta dành cho Chúa và cho tha nhân.

Chẳng biết bao lần, chúng ta trả giá với Chúa khi thực hiện một việc phục vụ nào đó: Con đã hy sinh cái này…. chỉ cầu xin Chúa cho con cái kia… Điều đó cũng có nghĩa là: Con làm điều này cho Chúa chỉ vì con muốn có được điều kia, và nếu Chúa không ban cho con điều kia thì con khỏi làm điều này nữa. Thật đáng buồn làm sao khi cuộc đời chúng ta luôn là một sự cân đo, tính toán! Nhiều khi chúng ta còn ngả giá với Chúa cả việc đánh bóng danh dự của chính mình: Con sẽ phụng sự Chúa hết mình, miễn sao Chúa cho mọi người cả nể con, quý trọng con và hoàn toàn theo sự hướng dẫn của con. Chúng ta đã quên mất rằng: Mọi việc phục vụ chúng ta làm đều là việc của Chúa, chúng ta chỉ là những khí cụ trong tay Ngài, Ngài muốn dùng chúng ta như thế nào là tùy ý Ngài. Chúng ta đã chiếm lấy vị trí quan trọng bậc nhất của Chúa Thánh Thần nơi mọi hoạt động, để tự ý điều khiển mọi sự theo ý mình và cuối cùng chỉ để đạt một mục tiêu: Mọi người đều khẳng định tôi tài giỏi. Quả thật, một công việc của Thiên Chúa dù phải đánh đổi bằng nhiều sức lực và thời gian; nhưng để cho tên tuổi của mình sáng chói thì cũng chẳng nề hà. Đó là suy nghĩ của khá nhiều Kito hữu ngày nay khi sẵn sàng dấn thân phục vụ. Tình yêu dành cho Thiên Chúa và cho tha nhân không còn là điều chính yếu hay cốt lõi nữa. Cuối cùng, một Thiên Chúa vĩ đại dường bao vẫn bị che khuất bởi cái nhỏ nhen của con người.

Thật chẳng dễ dàng để làm mọi sự theo ý Chúa và sáng danh Chúa. Có những việc mà Chúa mong muốn chúng ta phải bị che khuất để Ngài được lớn lên, hay những công việc mà chúng ta bị phô bày tất cả khuyết điểm của mình… chúng ta có còn thật sự yêu Chúa và tiếp tục làm sáng danh Chúa không? Chúng ta có sẵn sàng để cho chính mình lui lại đằng sau trước những thành công vì đó là kết quả của Thiên Chúa, và biết can đảm đứng lên trước những thất bại vì khả năng yếu kém của mình? Trong tất cả mọi sự, chúng ta hãy để cho ánh sáng vinh quang của Thiên Chúa bao phủ lấy chúng ta và cho chúng ta được hưởng nhờ nơi Ngài. Hãy nhớ rằng: Tên của chúng ta chỉ được viết một cách rực rỡ và sáng chói bằng chính ánh sáng vinh quang ấy mà thôi.

Therese Trần Thị Kim Thoa

Previous articleNgười tôi yêu…
Next article“Bộ Giáo dân, Gia đình và Sự sống” được chính thức thành lập