Xuân trong lòng

38

Xuân trong lòng

Một chàng trai trẻ mù lòa đã học được những tuyệt chiêu của đàn violon bốn dây. Vì không nhìn thấy ánh sáng nên nguyện vọng lớn nhất của cuộc đời chàng chính là có thể mở mắt nhìn thấy thế giới rực rỡ muôn màu này trong những năm còn sống.

Chàng vừa đánh đàn vừa hỏi thăm danh y khắp thiên hạ, nhưng không ai chữa mắt sáng cho chàng.

Một hôm, chàng gặp được một vị đạo sĩ, giống như rất nhiều người mà trước đây chàng đã gặp, chàng hỏi thăm ông ta cách trị sáng mắt.

Đạo sĩ nói với chàng:

– May mắn ở đây ta có một bài thuốc trị sáng mắt.

Nhưng bài thuốc của ta phải gặp được chữ ‘ngàn’ trong công việc tốt lành mà chính người giữ nó làm mới có hiệu nghiệm.

Anh là người chơi đàn, thế thì bắt đầu từ bây giờ, anh phải đàn cho đến khi đứt một ngàn dây đàn thì mới có thể mở bài thuốc ra, nếu không, nó chỉ là một tờ giấy trắng.

Người chơi đàn trẻ tuổi này dẫn một đồ đệ cũng là người mù bắt đầu ngao du khắp thiên hạ, dốc tâm kiếm sống bằng việc đánh đàn ca hát, và luôn tính kỹ mình đã đàn đứt bao nhiêu sợi giây đàn.

Ngày này sang ngày khác, năm này sang năm khác, ngày tháng thấm thoát thoi đưa. Khi đàn đứt sợi giây thứ một ngàn, người đánh đàn giờ đã trở thành một thầy giáo già yếu. Ông vội vàng lấy bài thuốc năm xưa, đem đi nhờ người sáng mắt biết chữ xem dùm.

Người mắt sáng đón nhận bài thuốc, nhìn tới nhìn lui, nhưng không thấy gì, đành nói với ông:

– Đây chỉ là một tờ giấy trắng, không có dòng chữ nào cả. Ông thầy giáo dạy đàn nghe xong, nước mắt rơi lã chã…

Bỗng nhiên ông hiểu ra tất cả !

Vị đạo sĩ đã cho ông “một niềm hy vọng”, niềm hy vọng này đã giúp ông kiên trì việc đánh đàn một cách tận tình, cứ như vậy, ông đã theo nghiệp này được tròn 53 năm.

Người thầy dạy đàn này nói với đệ tử của mình rằng ông đã tìm được ánh sáng. Sau đó ông trân trọng trao tờ giấy đó cho người đệ tử cũng đang khao khát có thể nhìn thấy ánh sáng như ông.

Previous articleTrân châu bọt nước
Next articleKhông buông tay