Học Sinh Cá Biệt!
Nó là một học sinh…không dạy nổi.
Tất cả các Thầy Cô giáo đã dạy Nó đều nhận xét như vậy về Nó. Chưa có lớp học nào chịu thu nhận Nó quá một tháng. Mẹ Nó khóc. Ba thở dài: thằng này vậy là coi như xong…
Chuyển qua trường mới. Nhìn sơ qua học bạ, Thầy Hiệu trưởng đã muốn không nhận Nó nhưng nể bà ngoại Nó là đồng nghiệp cũ, Thầy đành nhận. “Tôi sẽ xếp em vào lớp Thầy Ngô”
Thầy dạy lớp toàn học sinh cá biệt của trường. Thầy gầy gò, mang cặp kính gọng đen nặng trịch. Thầy xếp Nó ngồi với một con nhóc tóc tém mặt mũi lanh lẹ. Nhỏ đó khẽ hích vào vai Nó giành chỗ ngồi rộng hơn. Nó đành chịu, chưa bao giờ Nó đánh con gái cả. Thầy thắng Nó 1-0 rồi.
“Thầy biết tại sao em dây mực vào áo bạn”, Thầy nói với Nó khi bạn Phúc mếu máo mách chuyện. Sao ông ấy lại biết nhỉ? Mình đã khai gì đâu. Vậy mà hôm nay Thầy bảo là Thầy biết. Ngạc nhiên hơn là Thầy chẳng phạt Nó gì cả. Thầy chỉ nhỏ nhẹ bảo Nó: “Lần sau em nhớ cẩn thận hơn”. Mấy hôm sau nữa Nó lại vẩy mực lên áo 2 bạn nữa. Thầy vẫn bảo biết rồi và không phạt. Nó bắt đầu chán trò vẩy mực cũ rích chẳng ấn tượng gì cả.
… Ra chơi, Nó gom phấn ném vào bọn con gái nhảy dây trước sân. Hết buổi học Nó xô lũ bạn ngã dúi dụi… Hôm sau Thầy gọi Nó lên phòng giáo viên, Thầy mở tủ ra, đưa cho nó hộp phấn nguyên mà không nói gì. Nó mắc cỡ quay mặt đi tránh ánh nhìn của Thầy. Nó nhớ Nó đã lì mặt ra như thế nào khi Cô giáo cũ mắng Nó. Cầm hộp phấn lên trả cho Thầy, Nó lí nhí: “Lần sau em không làm thế nữa”. Thầy mỉm cười bảo: “Em ngoan lắm!”.
Lần đầu tiên Nó được Thầy, Cô khen ngoan…
Nhưng ngoan chưa chắc đã giỏi, hễ cứ ngồi vào bàn học là Nó chán ngay. Môn toán còn đỡ, có tí gì dính đến văn chương là Nó tệ hơn.
Vào học được một tháng, Nó thấy Thầy đạp xe qua nhà. Thầy đứng luôn ngoài sân nói chuyện với Ba Nó.
Thầy bảo cần một người đọc và ghi chép lại tài liệu giúp Thầy. Nhất thiết phải là chữ trẻ con. Ba Mẹ Nó mừng quá vì không phải khản cổ quản Nó nửa ngày không đến trường. Ngày một buổi, Nó gò lưng ghi chép lại những gì đọc được.
Thầy bắt Nó viết những dòng cảm nhận ngắn sau mỗi tác phẩm. Sau đó Nó đọc to lên và Thầy chỉnh sửa những điều Nó nghĩ lệch lạc, thêm vào một số ý. Thỉnh thoảng Thầy bảo Nó chuyển qua tính toán giúp Thầy vài việc… Dần dần, kiến thức “tự nhiên” đến với Nó lúc nào không biết. Lần đầu tiên cầm tờ giấy khen của Nó trên tay, Mẹ Nó đã khóc, Ba Nó thì không nói gì.
Năm học qua đi nhanh chóng. Ngày khai trường, Nó tìm mãi vẫn không thấy Thầy đâu. Đến gần trưa, Cô phụ trách lớp mới của Nó đưa cho Nó lá thư của Thầy.
Nó rưng rưng nước mắt mở ra, bức thư rất ngắn. “Thầy mong em cố gắng học thật tốt. Em luôn là học trò ngoan của Thầy!”.
Mười năm qua đi, Nó mới hiểu hết những gì Thầy muốn nhắn. Có những điều không hay nhưng không thể thay đổi bằng sự giận dữ. Tình yêu thương và sự sáng tạo mới là thứ giúp Nó thay đổi chính mình, thay đổi cho mọi người.