LÊN NÚI XUỐNG ĐỒI

39
?????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????

LÊN NÚI XUỐNG ĐỒI

“Ðức tin có những cao điểm và hạ điểm của nó. Nếu chúng ta luôn trung thành với niềm tin, Thiên Chúa sẽ chúc phúc và ban cho chúng ta cuộc sống vĩnh cửu”

John Updike có viết một truyện ngắn nhan đề “Lông Chim Câu” (Pigeon Feathers). Câu chuyện nói về một cậu bé tên là David, cậu bắt đầu biết nghi ngờ về niềm tin của mình. Một buổi tối nằm trên giường, David đang suy tư về vấn đề của mình, thì đột nhiên cậu quyết định làm một thí nghiệm táo bạo. Cậu để hai bàn tay ở trên khăn trải giường, rồi nâng hai tay lên khỏi đầu, và xin Đức Giêsu đụng tới chúng. Trong khi David nín thở chờ đợi, thì cậu nghĩ rằng cậu đang cảm thấy có một cái gì đó đụng vào bàn tay cậu, nhưng cậu không chắc lắm. Một lúc sau, cậu đưa tay trở về chỗ cũ mà không dám chắc chắn là có ai đụng vào tay cậu hay không.

Tất cả chúng ta đều có thể có những kinh nghiệm tương tự như David trong câu chuyện trên. Chúng ta cũng kinh nghiệm được những lần chúng ta dường như bị mất niềm tin hay niềm tin bị ẩn khuất sau một đám mây. Lúc đó chúng ta trông đợi một cách thất vọng có một dấu hiệu nào đó chứng tỏ Thiên Chúa có thực và Đức Giêsu chính là Con Thiên Chúa. Hay nói cách khác, chúng ta nóng lòng được thấy một dấu hiệu vinh quang của Đức Giêsu giống như dấu hiệu mà Phêrô, Giacôbê và Gioan đã được thấy như trong bài Tin Mừng hôm nay.

***

Điều đó khiến chúng ta tự hỏi: Tại sao Phêrô, Giacôbê và Gioan lại nhận được một dấu hiệu đặc biệt về vinh quang của Đức Giêsu như thế? Có thể là do những gì đã xảy ra trước đó một vài ngày lúc Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng Người sắp phải chịu đau khổ và chết tại Giêrusalem. Matthêu nói rằng khi Phêrô nghe những lời ấy, ông kêu lên: “Lạy Thầy, không thể được! chuyện ấy không thể xảy ra cho Thầy được!”. Chúa Giêsu bèn nói với Phêrô: “Hỡi Satan, hãy xéo khỏi mắt Ta! Con chỉ làm cản trở con đường của Thầy thôi: vì những tư tưởng ấy của con không phải xuất phát từ Thiên Chúa mà là từ con người” (Mt 16: 22-25)

Sau cái kinh nghiệm khó chấp nhận ấy, chắc hẳn Phêrô, Giacôbê và Gioan cần liều thuốc bổ tinh thần. Có lẽ đó cũng là lý do khiến Hội Thánh đem bài Tin Mừng hôm nay vào số bài đọc trong các Chúa Nhật mùa chay. Giáo hội muốn cho chúng ta một liều thuốc bổ tinh thần trước khi hướng toàn bộ chú tâm của chúng ta vào cuộc thương khó và cái chết của Đức Giêsu tại Giêrusalem hôm Thứ Sáu Tuần Thánh.

Điều này đưa chúng ta đến một điểm quan trọng về đức tin. Đức tin của chúng ta giống như một chiếc thuyền đi trên sóng. Có lúc được nâng cao lên, có lúc bị hạ thấp xuống. Nó có những điểm cao và điểm thấp của nó. Có lúc nó lên núi có lúc xuống đồi. Nói cách khác, có những lúc đức tin chúng ta cháy sáng rực. Nhưng cũng có những lúc leo lét dường như muốn tắt hẳn.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, đức tin của Phêrô, Giacôbê và Gioan sáng rực mạnh mẽ. Nhưng chỉ một vài tháng nữa, đức tin của các ông leo lét hầu như muốn tắt luôn. Điều đó sẽ xẩy ra trong một vườn gọi là Giệtsêmani, trên một ngọn núi khác, núi Cây Dầu Matthêu đã mô tả sự việc đó như sau:

Đức Giêsu cùng với các môn đệ đến một chỗ kia gọi là Giệtsêmani, rồi Người nói với họ: ‘Hãy ngồi đây trong khi Thầy lại đằng kia cầu nguyện’. Người đem theo Phêrô và hai người con của Giêbêđê, (tức Gioan và Giacôbê). Người trở nên buồn phiền và căng thẳng, nên Người nói với họ: ‘Tâm hồn Thầy buồn sầu đến chết được‘”(Mt 26, 36-38). Chẳng mấy chốc “một đám rất đông đem gíao mác gậy gộc” tới tìm Đức Giêsu. Ba môn đệ có đức tin thật mạnh mẽ trong bài Tin Mừng hôm nay thấy thế bèn hoảng sợ chạy thoát thân. Tệ hơn nữa, Phêrô còn chối không nhận mình biết Người.

Đức tin của chúng ta cũng có lúc cao có lúc thấp như thế đấy; khi lên tinh thần, đức tin của chúng ta cũng vững mạnh và sáng lạn như đức tin của các tông đồ trong bài Tin Mừng hôm nay. Khi đức tin ở đỉnh cao, chúng ta cảm thấy gần gũi Đức Giêsu đến độ chúng ta tưởng rằng có thể đụng rờ được Người. Chúng ta cảm thấy gần gũi với Thiên Chúa Cha đến độ dường như đôi tay của Người đang bao bọc chung quanh ta. Trái lại, khi xuống điểm thấp, đức tin của chúng ta yếu ớt như muốn mất hẳn, giống như đức tin của các môn đệ trong vườn Giêtsêmani. Suốt thời gian đức tin ở điểm thấp như thế, chúng ta cảm thấy Đức Giêsu dường như không còn ban sức mạnh cho ta để chiến đấu với Satan nữa, Thiên Chúa Cha dường như đã bỏ chúng ta mồ côi. Còn Chúa Thánh Linh thì xa xôi như ở đâu đâu.

Tác giả còn so sánh những điểm cao và thấp của đức tin với chính cuộc sống ở những điểm cao, đời sống thật tươi đẹp. Chúng ta yêu thương hết mọi người. Chúng ta thắm thiết với bạn bè, và chúng ta tha thứ cho tất cả mọi thù địch. Vào những ngày như thế, chúng ta không thể hiểu được tại sao chúng ta đã từng cho rằng cuộc đời là khó khăn. Nhưng khi ở những điểm thấp, không có gì là trôi chảy cả “chúng ta cảm thấy bị đè nén và đáng thương, bị hiểu lầm, chán nản, bị mất mát thiệt thòi. Đó là lúc chúng ta thấy mình có nhiều kẻ thù hơn là thực tế, và thấy người bạn nào của mình cũng đều có lỗi với mình cả. Vào những ngày như vậy, chúng ta khó mà biết được tại sao có những lúc chúng ta lại nghĩ rằng cuộc đời này là dễ dàng vui tươi” (Anthony Padovano)

Đức tin cũng giống như thế, cũng theo nhịp điệu lên xuống, vui buồn, sáng tối, mạnh yếu…

Khi gặp những giây phút đen tối, chúng ta hãy bắt chước gương của Abraham trong bài đọc I hôm nay. Niềm tin của Abraham yếu ớt và dường như phai mờ khi ông nghĩ rằng Thiên Chúa đòi hỏi ông phải hy tế con trai của ông là Isaac. Điều đó làm tâm hồn ông đau khổ và bối rối. Nhưng Abraham vẫn tin cậy vào Chúa, và Thiên Chúa không để ông thất vọng. Thiên Chúa đã chúc phúc và ban ơn cho ông hơn cả những ước mơ của ông. Thiên Chúa cũng thử thách niềm tin của chúng ta tương tự như thế, khi bị thử thách tâm hồn chúng ta đau khổ và bối rối. Nhưng nếu chúng ta tin cậy vào Thiên Chúa giống như Abraham, thì Thiên Chúa sẽ không để chúng ta thất vọng. Và cuối cùng Thiên Chúa cũng sẽ chúc phúc và ban ân huệ cho ta nhiều hơn những gì chúng ta mơ ước.

Thánh Giacôbê tông đồ đã nói về vấn đề đó: “Phúc cho ai bị thử thách mà vẫn trung thành, bởi vì khi thành công trong cơn thử thách như thế, người đó sẽ được Thiên Chúa ân thưởng bằng sự sống mà Thiên Chúa đã hứa cho những ai yêu mến Người” (Gc 1: 12)

Đó là Tin Mừng từ những bài đọc hôm nay. Nó cho ta thấy đức tin cũng giống hết như đời sống, cũng có những lúc lên núi, có những lúc xuống đồi. Khi lên núi chúng ta dễ dàng tin và yêu Chúa. Nhưng khi xuống đồi, chúng ta cảm thấy khó mà tin và yêu Người được. Nếu chúng ta vẫn trung thành trong những thử thách ấy. Thiên Chúa sẽ thưởng chúng ta ban cho chúng ta đời sống mà Người hứa cho những ai yêu mến Người.

Previous articleĐỊNH LUẬT VÀ Ý NGHĨA CUỘC ĐỜI
Next articleMỘT HOÀN THÀNH MÙA CHAY