Hè về
hèHè mang đến cho tôi những chuyến đi ý nghĩa và thật thú vị. Sau gần hai ngày “vật vã” đổ mồ hôi trên chuyến tàu từ Sài Gòn về Vinh, cuối cùng tôi cũng phấn khởi leo lên xe buýt trở về mái nhà thân yêu.
Những ngày hè ở quê tôi có cái nóng khủng khiếp. Nhà tôi nằm ngay hướng đón nắng trưa về chiều nên căn nhà giống như một cái lò hầm. Để tránh nóng, tôi thường cùng mẹ ngồi dưới bóng cây để phẻ lạc.
Căn nhà thờ gỗ của Giáo xứ chúng cũng đang trong quá trình xây. Cứ sau thánh lễ tối, tầm hơn tám giờ là bà con giáo dân thi nhau bốc gạch chuyển vào địa điểm cho thợ sáng mai xây. Tôi sức tuy yếu nhưng cũng hào hứng tham gia vào công việc ý nghĩa này. Tôi tròn mắt ngạc nhiên khi chứng kiến bàn tay của một cô mới ngoài bốn mơi tuổi đang mạnh mẽ đẩy chiếc xe rùa đầy gạch. Nhìn cách cô làm việc cũng đủ biết là dân phụ hồ chuyên nghiệp. Tôi thấy bàn tay của người mẹ này đã trải qua bao nhiêu vất vả và bươn chải để nuôi nấng con cái. Cô rất vui vẻ và hứng thú với công việc thiết nghĩ chỉ dành cho cánh đàn ông này. Những cụ già cũng phấn khởi tham gia đánh nhám lại số tượng thiên thần mới được chuyển về. Nhìn cảnh mọi người trong Giáo xứ hăng say xây dựng ngôi Thánh đường mới, tôi thấy lòng mình thật vui.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên. Tôi dắt tay đứa cháu gái bốn tuổi đi Lễ. Tới cổng nhà thờ, tôi dặn cháu: “Em Vi vô nhà thờ phải ngồi ngoan nghe chưa! Nếu ngồi không ngoan, lần sau dì không cho đi nựa”. “Dạ ! Nhưng tại răng lại phải ngồi ngoan ạ ?”. Câu hỏi đơn sơ ấy khiến tôi phải bật cười. “À ! Nếu em Vi ngồi ngoan, Chúa sẽ thương”. “Ngồi ngoan thì được Chúa thương hả dì ?”. “Ừ !” Hình như đã bằng lòng với câu trả lời của tôi nên nó không thắc mắc nữa. Thế rồi, suốt Thánh lễ, nó cứ ngồi khoanh tay ngoan ngoãn. Chỉ đến lúc thấy bà ngoại lên rước lễ, nó mới ngọ nguậy đồi chút nhưng khi tôi ra hiệu thì nó lại ngồi ngoan. Câu hỏi đơn sơ của cô cháu gái lại khiến tôi phải suy nghĩ. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng thắc mắc giống như thế. Có lẽ tôi chỉ đi Lễ, đi nhà thờ theo thói quen chăng ? Tôi chẳng để ý tới mục đích, lý do tại sao phải như thế. Tôi ngẫm ra thái độ đến với Chúa của mình thật hờ hững. Chính Chúa đã dùng đứa cháu dễ thương này mà gửi đến cho tôi một bài học, đó là khi biết tại sao tôi chọn cái này mà không chọn cái kia, tôi sẽ tự do chọn lựa và sống trong vui vẻ và bình an hơn. Cũng giống như việc tôi biết tại sao tôi tin yêu Chúa. Trả lời được câu hỏi đó bằng chính giáo lý được học và đặc biệt là bằng chính kinh nghiệm đức tin của bản thân thật quan trọng. Tôi nhớ trong kinh tiền tụng có một lời nguyện như thế này: “Việc chúng con ca tụng Chúa không thêm gì cho Chúa nhưng mang lại ơn cứu độ cho chúng con”. Chúa vẫn gửi đến cho tôi những bài học qua người này người nọ và tiếp sức cho tôi trên từng chặng đường.
Trở về lại Sài Gòn, trở về với nhịp sống của một Thanh Tuyển sinh, tôi lại tiếp tục bước đi trên con đường đã chọn. Ước mong sao tôi cũng luôn biết đặt câu hỏi tại sao đúng lúc để tôi được Chúa thức tỉnh và tìm được câu trả lời cho mình để cuộc sống của tôi thật sự trở thành lời chúng tá sống động, chí ít là cho người thân cận nhất của tôi.
Lạy Chúa! Hè đến mang theo những cơn mưa. Sài Gòn có mưa tắm gội. Miền Trung quê con đang khô cằn, nắng cháy. Xin Chúa ban mưa hồng ân tắm gội quê hương và nhất là ban những cơn mưa hồng ân xuống trong tâm hồn khô cằn của con. Amen.