TÌNH NGHĨA KEO SƠN TRONG ĐỜI VỢ CHỒNG
“Tôi là John nhận em Yvonne làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ, để yêu thương và tôn trọng em, mọi ngày suốt cuộc đời tôi”.
Đó là lời ông John Anderson trang trọng thề hứa cùng bà Yvonne, vào ngày ông bà nên duyên vợ chồng. Cuộc sống lứa đôi hạnh phúc kéo dài trong vòng 40 năm trời. Mãi cho đến một ngày, bà Yvonne rơi vào chứng bệnh gọi là Alzheimer. Người mắc bệnh này dần dần bị mất trí nhớ và không còn làm chủ đời sống mình như một người bình thường. Bệnh tình kéo dài trong vòng 6 năm, cho đến khi bà Yvonne từ giã cõi đời, hưởng thọ 63 tuổi.
Ông John Anderson mô tả chặng đường khốn khó trải qua, in đậm tình nghĩa vợ chồng, thủy chung trong gian nan bệnh hoạn như sau.
Vợ chồng chúng tôi vừa dọn nhà ra ở một khu phố mới của Johannesburg, thành phố lớn nhất Nam Phi. Tôi bước vào lục tuần. Yvonne vợ tôi, 57 tuổi. Cho đến lúc đó, nhà tôi vẫn yêu thích tự lái xe đến sở làm việc. Chỉ một sớm một chiều, Yvonne nhất định không muốn nhìn đến chiếc xe. Nàng đi về bằng xe buýt và thường cau có khó chịu vì xe đò quá đông khách. Rồi một hôm trong lúc chuyện trò, tình cờ Yvonne thổ lộ cho tôi biết: mỗi ngày đều có người bạn đồng sở đưa nàng ra trạm buýt để nàng khỏi đi lộn hướng. Chưa hết. Vào một buổi chiều, tôi thấy Yvonne đổ thêm dầu vào nồi cơm đang sôi. Ngạc nhiên tôi hỏi tại sao thì nàng trả lời: “Em vẫn luôn luôn làm như thế mà!”
Tôi cảm thấy ớn lạnh và lặng lẽ bỏ ra phòng khách. Một nổi âu lo to lớn xâm chiếm tâm hồn. Tôi muốn tìm ra nguyên do. Từ ít lâu nay, tôi nhận ra nơi Yvonne có những thái độ và hành động “khang-khác”.. Nàng bỏ rơi các trò chơi giải trí nàng vẫn ưa thích như đan áo và tìm ra các chữ viết ngang dọc. Từ từ, những cử chỉ khác lạ bắt đầu mang một ý nghĩa. Tôi bỗng rùng mình nghĩ đến chứng bệnh Alzheimer. Quả đúng như thế. Người phụ nữ tôi yêu và đã chung sống từ 40 năm qua, có bộ óc đang chết dần chết mòn. Nàng mới mừng sinh nhật thứ 57.
Vào một buổi sáng, lúc đang dùng điểm tâm, tôi đề nghị đưa nàng đi khám bác sĩ. Nàng bật khóc nức nở và nói trong nghẹn ngào: “Hẳn anh muốn đẩy em khỏi nhà, đưa vào sống một nơi khác!” Nàng đã lầm to. Ngày lấy nhau, chúng tôi đã thề hứa nâng đỡ nhau và yêu thương nhau, lúc mạnh khoẻ cũng như khi gian nguy, mãi cho đến khi nào cái chết chia lìa chúng tôi. Không hề có giây phút nào nẩy sinh trong đầu óc tôi ý tưởng đưa nàng sống xa tôi. Tôi đoan chắc với nàng là điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra. Xong, tôi thì thầm vào tai nàng những lời nói âu yếm tràn đầy yêu thương như thói quen chúng tôi vẫn làm: “Anh yêu em. Anh mãi mãi yêu em cho đến tận cùng thời gian!”
Điều tôi lo sợ đã xảy ra. Trong hai năm liền sau đó, các cuộc khám bệnh và các lần thử nghiệm đã đưa tới kết luận: “Yvonne đã mắc chứng Alzheimer”. Tôi kinh hoàng đối diện với thực tế phũ phàng. Sức khoẻ tâm thần của vợ tôi mỗi ngày một sút giảm trầm trọng. Đôi khi nàng trở thành như một đứa trẻ. Nhưng tình yêu giữa chúng tôi không mảy may thay đổi. Những buổi chiều, khi tôi đi làm về, Yvonne ra cửa đón tôi bằng câu nói reo vui: “Anh đã về rồi!”
6 năm bệnh hoạn của vợ cũng là thời gian vô cùng thử thách đối với tôi. Tôi có cảm tưởng chứng bệnh đã cướp mất của tôi người vợ hiền dấu ái và người bạn thân quí nhất. Bởi vì, khi chấp thuận lấy nhau, chúng tôi chẳng những trở thành vợ chồng, nhưng còn trở nên bạn hữu, người yêu, kẻ đồng liêu trong tất cả những gì hai người cùng làm.
Ngày 12-1-1999, ba tháng trước khi mừng sinh nhật thứ 63, Yvonne đi liểng-xiểng và ngã ập xuống đất. Cú ngã quá nặng. Nàng tắt thở ba ngày sau đó. Buổi tối tháng Giêng năm ấy, tôi thắp một cây nến và đặt nơi nàng có thói quen vẫn ngồi trong thời gian cuối cùng. Ngọn nến chiếu sáng suốt đêm và tôi cũng ngồi yên đó, nước mắt không ngừng chảy ra.
Giờ đây vợ tôi đã yên nghỉ trong an bình. Nhưng nàng vẫn sống động trong tâm trí tôi và mãi mãi bao lâu tôi còn có thể nói với nàng rằng: “Anh yêu em. Anh sẽ yêu em cho đến tận cùng thời gian!”