TẠI SAO TÔI KHÔNG MUỐN CẦU NGUYỆN?
Trong hành trình đức tin, cầu nguyện luôn được xem là nền tảng của đời sống tâm linh. Tuy nhiên, không ít lần tôi tự hỏi: “Tại sao tôi lại không muốn cầu nguyện?” Câu hỏi ấy như một tiếng gọi nội tâm, nhắc nhở tôi nhìn nhận lại chính bản thân, những cảm xúc và trở ngại bên trong. Chúng ta cần nhớ và phải nớ về vai trò của Chúa Thánh Thần trong đời sống cầu nguyện của người tín hữu, và những lời Ngài dạy đã mở ra cho tôi một góc nhìn mới về ý nghĩa thực sự của cầu nguyện.
Chắc chắn trong đời sống người Kitô hữu : Khi cầu nguyện, chúng ta không bao giờ đơn độc. Chính Chúa Thánh Thần là Đấng giúp chúng ta cầu nguyện, dẫn dắt chúng ta trong mối quan hệ thân thiết với Thiên Chúa. Chúng ta nên nhớ rằng “Chúa Thánh Thần vừa là chủ thể vừa là đối tượng của việc cầu nguyện Kitô giáo. Ngài là Đấng ban cho chúng ta khả năng cầu nguyện và cũng là Đấng được nhận qua cầu nguyện. Chúng ta cầu nguyện để nhận được Chúa Thánh Thần, và chúng ta nhận được Chúa Thánh Thần để có thể cầu nguyện một cách thật sự, tức là cầu nguyện như con cái của Thiên Chúa, không phải như những nô lệ.” Lời dạy ấy sẽ làm cho mỗi chúng ta nhận thức rằng sự yếu đuối của chính mình không phải là trở ngại mà là nơi mà Chúa Thánh Thần đến để ban cho ân sủng, biến những tiếng rên khôn tả của tâm hồn thành lời cầu nguyện chân thành.
Điều hết sức cần nhớ và ghi nhớ rằng “cầu nguyện là tự do.” Chúng ta cầu nguyện khi Chúa Thánh Thần giúp chúng ta cầu nguyện, khi trái tim cảm nhận được nhu cầu bộc bạch tâm sự với Thiên Chúa. Và quan trọng hơn, khi không cảm thấy gì cả, chúng ta cần dừng lại, tự hỏi: “Tại sao tôi không cảm thấy muốn cầu nguyện? Chuyện gì đang xảy ra trong cuộc đời tôi?” Câu hỏi ấy không nhằm phán xét bản thân mà là lời mời gọi tự khám phá, tự điều chỉnh để không bỏ lỡ cơ hội nhận được sự hiện diện thiêng liêng của Chúa Thánh Thần.
Chúng ta phải cầu nguyện để nhận được Chúa Thánh Thần. Như lời Kinh Thánh nói: “Nếu các ngươi là những kẻ xấu mà biết cho con cái mình những điều tốt, huống chi Cha của các ngươi ở trên trời sẽ ban Thánh Thần cho những ai xin Ngài!” (Lc 11,13). Thánh Phaolô cũng khẳng định: “Có Thần Khí giúp đỡ chúng ta là những kẻ yếu hèn, vì chúng ta không biết cầu nguyện thế nào cho phải; nhưng chính Thần Khí cầu thay nguyện giúp chúng ta, bằng những tiếng rên siết khôn tả. Và Thiên Chúa, Đấng thấu suốt tâm can, biết Thần Khí muốn nói gì, vì Thần Khí cầu thay nguyện giúp cho dân thánh theo đúng ý Thiên Chúa” (Rm 8,26-27). Những lời này sẽ nhắc nhớ chúng ta nhận ra rằng, mặc dù đôi khi chúng ta thật sự không biết cách cầu nguyện “đúng”, nhưng Chúa Thánh Thần luôn hiện hữu để giúp đỡ và dẫn dắt.
Vậy, phải cầu nguyện như thế nào? Cầu nguyện Kitô giáo không phải là từ đầu dây điện thoại bên này nói chuyện với Thiên Chúa ở đầu dây kia. Thay vào đó, đó là việc Thiên Chúa cầu nguyện trong chúng ta! Chúng ta cầu nguyện với Thiên Chúa nhờ Chính Ngài. Cầu nguyện là đặt mình vào trong Thiên Chúa và để Thiên Chúa vào trong chúng ta. Chính trong cầu nguyện mà Chúa Thánh Thần tỏ mình ra như “Paraclito” – Đấng bào chữa và người bảo vệ. Ngài không buộc tội chúng ta trước mặt Chúa Cha, mà Ngài bênh vực chúng ta, thuyết phục chúng ta rằng, dù chúng ta là những kẻ tội lỗi, Thiên Chúa vẫn là Đấng tha thứ, luôn sẵn lòng ban ơn và dẫn dắt chúng ta đến với niềm vui của lòng thương xót vô biên.
Hơn thế, Chúa Thánh Thần cầu thay cho chúng ta và dạy chúng ta cầu thay cho người khác – cầu nguyện cho người cần được giúp đỡ, cho bệnh nhân, cho người đang gặp khó khăn, và thậm chí cho cả những người mà ta không ưa thích. Đó là hình thức cầu nguyện vô vị lợi, không có động cơ ích kỷ, mà xuất phát từ tấm lòng yêu thương và mong muốn chia sẻ ân sủng của Thiên Chúa.
Cầu nguyện rất đơn giản và rất dễ cầu nguyện. Có thể cầu mọi lúc mọi nơi nhưng chúng ta nên nhớ rằng chúng ta “đừng cầu nguyện như con vẹt”. Không phải những lời “bla, bla, bla” xuất phát từ thói quen hô hào, mà phải là những lời cầu nguyện chân thành, nói lên sự khao khát thật sự: “Xin Chúa giúp con”, “Lạy Chúa, con yêu mến Chúa”. Đây là nhiệm vụ quý giá, đặc biệt trong thời gian chuẩn bị cho Năm Thánh, khi chúng ta cần hợp nhất với Chúa Thánh Thần – Đấng cầu thay cho tất cả chúng ta theo ý muốn của Thiên Chúa.
Nhìn nhận lại chính mình về đời sống cầu nguyện của tôi, tôi nhận ra rằng đôi khi tôi không muốn cầu nguyện không phải vì thiếu tôn trọng hay sự chán nản, mà bởi vì trái tim của tôi, của con người tội lỗi của kẻ hèn mọn này đang cần được làm mới, cần được Chúa Thánh Thần “đánh thức” niềm khát khao gần gũi với Thiên Chúa. Đó là lời nhắc nhở rằng, trong mỗi khoảnh khắc lặng im, tôi nên dừng lại và tự vấn: “Tại sao tôi không muốn cầu nguyện?” – từ đó, mở lòng đón nhận ân sủng thiêng liêng để được tiếp thêm sức mạnh, được chữa lành những vết thương tâm hồn, và được dẫn dắt trở lại con đường của niềm tin và yêu thương.
Chúng ta cần nhớ và hiểu rằng cầu nguyện không phải là nhiệm vụ nặng nề hay gánh nặng mà là một cuộc gặp gỡ tự do, nơi mà Thiên Chúa hiện hữu và cầu nguyện cùng với chúng ta. Chính nhờ có sự hiện diện của Chúa Thánh Thần, tôi được trải nghiệm một cầu nguyện thật sự – cầu nguyện như con cái của Thiên Chúa, không phải như những nô lệ, mà là những người được tự do yêu mến và được dẫn dắt bởi tình yêu vô biên của Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR