Tôi có trở về với Chúa khi tôi gặp khốn khó không?
Tôi có tham dự Thánh lễ ngày Chúa nhật và các ngày lễ buộc không?
Tôi có cầu nguyện sáng tối không?
Tôi có hổ thẹn khi tỏ mình là người Kitô hữu không?
Tôi có đi ngược lại chương trình của Thiên Chúa không?
Tôi có ganh tị, nóng nảy, thiên kiến không?
Tôi có trung thực và công bằng với mọi người hay tôi cổ võ cho “nền văn hóa vứt bỏ” ?
Trong các mối tương quan hôn nhân và gia đình, tôi có sống đạo đức như Phúc Âm đã dạy không?
Tôi có kính trọng cha mẹ không?
Tôi có chối bỏ cuộc sống mới được tượng thai không? Tôi có tiêu huỷ hồng ân sự sống không? Tôi có cộng tác vào việc ấy không?
Tôi có tôn trọng môi trường không?
Tôi có vừa theo Chúa vừa theo thế gian không?
Tôi có quá độ trong việc ăn uống, hút thuốc và giải trí không?
Tôi có lo lắng quá mức về đời sống vật chất và của cải không?
Tôi sử dụng thời giờ như thế nào? Tôi có lười biếng không?
Tôi có đòi người khác phải phục vụ mình không?
Tôi có mong muốn báo thù, nuôi dưỡng thù hận không?
Tôi có hiền lành, khiêm tốn và xây dựng hòa bình không?
Đức Thánh Cha nói, người Công giáo cần phải xưng tội, bởi vì ai cũng cần được tha thứ tội lỗi, tha thứ những cách “chúng ta suy nghĩ và hành động trái với Phúc Âm”.
“Ai bảo mình vô tội thì người ấy là kẻ nói dối hoặc bị mù”.
Xưng tội chính là lúc hoán cải chân thành, là lúc bày tỏ niềm tin tưởng vào Thiên Chúa là Đấng sẵn sàng tha thứ cho con cái mình và giúp chúng ta quay về con đường theo bước Chúa Giêsu.