Cô gái cài hoa hồng

570

JOHN BLANCHARD đứng dậy, vuốt phẳng lại bộ quân phục đang mặc trên người và đưa mắt lướt nhìn đám đông đang bước ra khỏi khu vực nhà ga trung tâm.

Anh đang đợi một người – một cô gái mà anh rất hiểu tâm hồn nàng nhưng lại chưa biết mặt Một cô gái cài đoá hoa hồng trên ve áo. Anh bắt đầu chú ý đến nàng cách đây 13 tháng lúc anh vào một thư viện ở Florida ( 1 bang Hoa Kỳ ).

Khi lật quyển sách vừa lấy từ kệ xuống, anh chợt thấy tò mò, không phải bởi nội dung quyển sách, mà bởi những dòng viết chì ghi chú bên lề một trang sách.

Nhìn nét chữ gọn gàng, mềm mại, anh đoán người viết chắc hẳn phải có một trái tim nhân hậu và một cái đầu tinh anh. Nhìn trang trước quyển sách, anh đọc được tên người đọc trước đó:

Hollis Maynell. Sau đó với một chút công sức tìm hiểu, anh biết được Hollis hiện đang sống ở New York và có được địa chỉ của nàng. Anh liền viết thư và ngỏ lời làm quen với cô gái. Và qua ngày hôm sau anh được lệnh lên tàu đi tham chiến ở châu Au.

Suốt hơn một năm sau đó, anh và Hollis trở nên thông hiểu và thân thiết với nhau hơn qua những trang thư. Mỗi lá thư như một hạt mầm gieo xuống hai tâm hồn tràn đầy mộng ước và một tình cảm lãng mạn nảy sinh giữa đôi trai gái này.

BLANCHARD gợi ý gửi hình cho nhau nhưng nàng từ chối. HOLLIS nói rằng nếu anh thật lòng lưu luyến thì hình ảnh không là vấn đề quan trọng.

Rồi ngày nghỉ phép của anh cũng đến, anh báo tin cho nàng và sắp xếp cuộc hẹn đầu tiên của hai người : 7 giờ tối tại ga Trung Tâm New York. “ Anh sẽ nhận ra em ngay thôi ”, nàng viết cho anh. “ em sẽ cài một bông hồng ngay trên ve chiếc áo khoác mà em đang mặc ”.

Vì vậy lúc này đây, đúng 7 giờ anh có mặt tại nhà ga trung tâm và đôi mắt kiếm tìm người con gái đã làm trái tim anh thổn thức yêu thương từ bấy lâu nay nhưng chưa hề biết mặt.

Tại nhà ga trung tâm New York

Một thiếu nữ bước lại phía tôi. Vóc dáng nàng cao ráo, thon thả với mái tóc vàng óng buông từng lọn nép sau vành tai xinh xắn. Đôi mắt nàng xanh biếc như màu nước biển, đôi môi và chiếc cằm của nàng thật duyên dáng và thanh tú. Trong bộ đồ màu xanh lá mạ, nàng như mang mùa xuân đến theo từng bước chân.

Hai chân tôi tự dưng bước tới mà hoàn toàn không chú ý là ve áo cô gái này không hề có gắn một đoá hồng nào. Khi thấy tôi chuyển động, đôi môi xinh xắn của nàng nở một nụ cười như trêu chọc và tôi nghe tiếng nàng thầm thì: “Anh thủy thủ ơi, đi theo tôi chứ ? ”

Gần như mất tự chủ, tôi tiến thêm một bước đến gần cô gái hơn. Và đúng lúc ấy tôi chợt nhìn thấy HOLLIS MAYNELL. “ Nàng ” đứng gần như ngay phía sau cô gái. Một phụ nữ luống tuổi, khoảng ngoài 40, mái tóc ngả bạc được dấu dưới chiếc nón rộng vành. Dáng “ nàng ” đẫy đà và chân “ nàng ” đi giày gót thấp để lộ hai cổ chân tròn trĩnh.

Cô gái mặc đồ xanh nhạt đã nhanh chóng lảng ra xa. Tôi thấy muốn được phân thân làm hai, nửa thì rất muốn được bước theo cô gái kia, nhưng sâu tận đáy lòng tôi lại mong mỏi được gặp người phụ nữ đang đứng đây – người đã thật sự chia sẻ, bầu bạn và nâng đỡ tinh thần cho tôi trong suốt nhiều tháng qua.

Người phụ nữ vẫn đứng yên một chỗ. Gương mặt bà mũm mĩm, xanh xao nhưng dịu dàng và phúc hậu. Đôi mắt màu xám của bà tỏa ra tia nhìn nồng ấm và tử tế. Tôi không do dự nữa.

Các ngón tay của tôi nắm chặt quyển sách nhỏ, có bìa bằng da màu xanh – vật dùng để nhận diện. Đây có thể không phải là tình yêu nhưng sẽ là một điều đáng quý, thậm chí có lẽ còn hơn cả tình yêu – một tình bạn mà tôi đã, và phải, rất biết ơn.

Tôi đứng thẳng người, cất tiếng chào người phụ nữ rồi trao quiyển sách cho bà và cố giữ cho giọng được bình thường, dù rằng cuộc gặp gỡ này không đúng như ý muốn, rồi nói : “ Tôi là trung uý JOHN BLANCHARD và bà chắc hẳn là MAYNELL.

Tôi rất vui vì được gặp bà. Bà cho phép tôi mời bà dùng bữa tối chứ ạ? ”.

Gương mặt bà chợt sáng lên khi bà nở nụ cười thật tươi : “ Ta không biết chuyện này là như thế nào, con trai ạ ! ”, bà trả lời. Nhưng cô gái mặc bộ đồ xanh lúc nảy cứ nài nỉ ta gắn hoa hồng này lên ve áo, và rồi nói rằng nếu anh bạn mở lời mời tôi dùng bữa tối, thì tôi có thể đi được, và nhờ nhắn rằng cô ấy đang chờ anh ở khách sạn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cách kiểm tra gì đó!

Con đường đến với tình yêu không phải là một sớm một chiều. Nó đòi hỏi kiên nhẫn và cả khôn ngoan. “Trong tình yêu phải có sự kính trọng”.

Để có sự kính trọng, người ta phải biết tìm thấy nét đẹp tâm hồn của nhau.

Một chàng trai không vội chọn lựa người yêu chỉ vì nhan sắc.

Một cô gái không vội tin người chỉ vì lời đường mật.

Chàng trai trong câu chuyện hôm nay chắc sẽ “mất người yêu” nếu có thái độ vội vàng vì háo sắc.

Cô gái trong câu chuyện hôm nay nếu không nghĩ ra cách “kiểm tra” vừa “nghịch ngợm” vừa “khôn ngoan” như đã thực hiện, chắc không thể hiểu được lòng “chàng” trung tín và tự chủ đến như vậy!