CỨ HỞ MỘT CHÚT LÀ THAN ! TÁNH KỲ ! (PHẤN 5)
Con mắt sáng quắt ! Thấy tiền còn sáng hơn nữa nhưng lúc nào cũng than thân trách phận ! Tánh kỳ !
Ở chung với Cha già bị lòa hoàn toàn nên hiểu được phận của người lòa. Hoàn toàn không thấy đường và tất cả cha lệ thuộc vào người khác ! Lòa mà còn đi đứng được thì cũng gọi là ngon ! Lòa mà không đi được chỉ ngồi xe lăn thôi và đứng lên ngồi xuống hay nằm rất vất vả thì kinh khủng đến dường nào.
Ngày nào mang nỗi đau tôi mới hiểu nỗi đau là gì ? Ngày nào tôi bị lòa tôi mới hiểu được sự sáng mắt kỳ diệu :
Ôi lạy Chúa, mở cho con đôi mắt,
Thấy tình yêu kỳ diệu Chúa khắp nơi.
Con mù lòa, bên vệ đường hành khất,
Xin chữa con để nhìn thấy mặt Ngài.
Thật sự thì lời cầu nguyện này chẳng bao giờ thừa vì rất cần để thấy Chúa, thấy đời và thấy người.
Dừng xe ở trên đường Nguyễn Tri Phương thật lâu vì đèn đỏ ở ngã tư này dài. Thấy đứa bé có đôi mắt lạ lạ và nhìn kỹ thì 2 mắt của cháu bị hư.
Thương thật thương ! Con người có đôi mắt là cửa sổ tâm hồn vậy mà cháu không có đôi mắt bình thường như bao người khác,
Tiếp tục chạy xe đi bệnh viện nhưng lòng nao nao thế nào đó ! Cuộc đời của bé phải nói rằng cực kỳ vất vả.
Vậy đó ! Có những người sáng mắt, có những người lành lặn nhưng con mắt tâm hồn bị mù vì không thấy tình thương của Chúa.
Tánh kỳ ! Sinh ra lành lặn và đôi khi đẹp nữa nhưng không bằng lòng với những gì mình có mà cứ đi than !
Dẹp cái thói than khi thấy những người hư mắt hay sống chung với Cha già bị lòa nhé ! Bớt bớt cái mỏ than dùm.
Ngày mỗi ngày, bỉ nhân lại thầm thì với Chúa Thánh Thi thật hay :
Ôi lạy Chúa, mở cho con đôi mắt,
Thấy tình yêu kỳ diệu Chúa khắp nơi.
Con mù lòa, bên vệ đường hành khất,
Xin chữa con để nhìn thấy mặt Ngài.
Cúi lạy Ngài, cho tai con nghe rõ,
Tiếng tha nhân cầu khẩn lượng hải hà,
Họ khổ đau, họ kêu gào than thở,
Ðừng để con cứ giả điếc làm ngơ.
Cúi lạy Ngài, xin mở rộng tay con,
Luôn nắm lại giữ khư khư tất cả,
Trước cửa nhà có người nghèo đói lả,
Xin dạy con biết chia sẻ vui lòng.
Cúi lạy Ngài, cho chân con vững chãi,
Ðể tiến lên dẫu đường sá hiểm nguy.
Nguyện theo Ngài, thập giá đâu quản ngại,
Chúa cầm tay mà dẫn bước con đi.
Cúi lạy Ngài, giữ lòng con tin tưởng,
Mặc ai bảo: Chúa đã chết đâu còn.
Khi chiều về gánh thời gian trĩu nặng,
Xin dừng chân ở lại với con luôn!
Lm. Anmai, CSsR
CỨ HỞ MỘT CHÚT LÀ THAN ! TÁNH KỲ ! (PHẤN 4)
Trên đường đến bệnh viện. Bên vệ đường có bà bán xôi vò và xôi gấc ! Không thích gấc cho lắm ! Chỉ thích vò !
- Bà cho con 2 gói nha
Bà mừng lắm và lấy cái túi cho 2 gói vào.
Chương trình “nhiều chuyện” xin được phép bắt đầu.
- Bà ơi ! Mỗi ngày bà bán như vậy bà kiếm được bao nhiêu ?
- Ừa chú ! Được tám chục ?
- Vậy sao Bà đủ sống ?
- Thì bữa sáng 3 chục. Còn 5 chục đi chợ ăn qua ngày.
- Bà nhiêu tuổi rồi ?
- 74
- Có gia đình chồng con gì không Bà ?
- Không ! Bà có mình không chồng con
- Bà ở với ai ?
- Ở chung với đứa em. Bữa nào có đủ tiền chợ thì đi. Không thì ăn ké với nó !
- Con cảm ơn Bà ! Con chào Bà con đi nha
- Ừa con ! Khi nào đi ngang ghé ủng hộ cho Bà nha
Đố ai nhìn bà cụ 74 tuổi ngồi bên vệ đường với thùng xôi mà không thương ! Chỉ có trái tim chai đá mới không thương thôi,
Phận người, có ai muốn vậy đâu ta ? Ở cái tuổi 74 lẽ ra nghỉ ngơi chứ đâu có ngồi vệ đường như vậy đâu.
Một lần nữa qua cụ bán xôi để cho thấy kẻ nào hay than thân trách phận thì cứ đến gặp bà cụ bán xôi ở đường Lý Thường Kệt gần bệnh viện Trưng Vương hen ! Ghé gặp để thấy cuộc đời của cụ bà 74 tuổi vất vả hen
Tánh kỳ thiệt ! Lại nhớ ngoại của nhỏ bạn. Bà ngoại hắn dù sao đi chăng nữa cũng chẳng lao đao như cụ bà bán xôi hay cụ bà bán vé số mà mình gặp sáng nay. Ấy vậy mà …
Thôi nha ! Chịu khó bớt bớt cái tánh kỳ dùm hen ! Hạnh phúc hơn bao nhiêu người mà lúc nào cũng mở miệng ra là than.
Bớt than dùm hen ! Tánh kỳ !
Lm. Anmai, CSsR
CỨ HỞ MỘT CHÚT LÀ THAN ! TÁNH KỲ ! (PHẤN 3)
Chờ khám chữa bệnh nên nhiều thời gian mà ! Có làm gì đâu ! Chờ bác sĩ thôi mà ! Vào bệnh viện không có vội được đâu ! Tranh thủ viết tiếp thôi.
Cũng tại cái quán cà phê cóc đó ! Tiếp tục gặp “đại gia”.
Thấy chị đi chân chấm phẩy nên hỏi thăm.
Hỏi thăm thì chị nói : Năm nay 59 tuổi ! Bị tai biến từ năm 18 tuổi ! 41 năm tai biến rồi !
- Vậy có chồng con gì không chị ?
- Có chồng mà hông có con.
Ngưng một lát Chị nói tiếp :
- Có chồng nhưng hai vợ chồng ly dị rồi
- Chồng nhiêu tuổi Chị ?
- Nhỏ hơn vài tuổi. Mấy nay đòi quay lại nhưng tui chưa chịu
- Thôi cho quay lại đi chị ơi ! Dù sao cũng là nghĩa vợ chồng
Nghe nói vậy chị cười. Hỏi tiếp :
- Bán ngày được nhiêu tờ chị ?
- Cả ngày luôn được 200 tờ (nghĩa là được 200 ngàn).
- Vất vả quá hen Chị ?
- Không sao ! Nhiều người khổ hơn tui nữa. Thôi ! Chào nha ! Đi bán tiếp đây.
Nhìn chị chân đi chấm phẩy trên chiếc xe đạp với cái túi “tiền tỷ” trong đó sao mà thương quá ! Nghèo quá không biết làm gì nên đi bán vé số kiếm sống qua ngày.
Thương lắm những người “cầm bạc tỷ” trong tay và đi bán cái may mắn đó cho người (ai may người đó hưởng).
Thương cái thân bị tai biến 41 năm mà cứ phải lao đao với cuộc đời như thế
Chị đạp xe đi rồi nhưng hình ảnh của người phụ nữ lam lũ với cuộc sống vẫn còn đâu đây.
Những người hay than thân trách phận nên tìm và gặp chị bán vé số bị tai biến này để than thêm hen !
Tánh kỳ ! Cuộc sống an lành hơn bao người khác mà lúc nào cũng đi than. Thiệt sự là tánh ký
Lm. Anmai, CSsR
CỨ HỞ MỘT CHÚT LÀ THAN ! TÁNH KỲ ! (PHẤN 2)
Đang “nhiều chuyện” với cụ bà bán vé số, hai cha con tấp xe vào lề và ngồi chung bàn với 2 bà cháu.
Anh đi cùng với đứa bé (sau này mới biết cháu 10 tuổi). Hai cha con gọi ly bạc xỉu và cùng uống chung.
Cái tánh kỳ ! “Nhiều chuyện” nên có chuyện nhiều để viết và chia sẻ.
Mào đầu vào câu và nghe Cha đứa bé kể :
“Năm nay nó 10 tuổi ! Lúc 8 tháng thì cho vào bệnh viện Nhi Đồng. Nằm 2 tháng trời bác sĩ tìm không ra bệnh. Sau này bác sĩ nói do mẹ nó cho nó tắm dưới hồ (khu nhà thuê) nên con vi trùng nó vào từ hậu môn. Nó vào từ hậu môn và lên não. Lúc đó bác sĩ (Công Giáo) nói anh vái đi để bé được cứu sống. Nằm ở phòng cấp cứu thì 10 đứa chỉ còn sống sót có 2. Đêm đang nằm nghe tiếng khóc là biết có bé qua đời ! Bác sĩ nói trường hợp bé Tiên (con anh) là hết cứu rồi ! May mắn là bé sống cho đến giờ …”.
Ngưng một lát Cha bé nói tiếp : “Giờ thì cháu đang học ở 38 Tú Xương (nghe cái địa chỉ quen quen vì địa chỉ này là nơi cưu mang những trẻ cơ nhỡ và khuyết tật). Cứ cho bé đến đó học”.
- Bé có đọc chữ gì được không ?
- Dạ không ạ ! Không đọc được gì !
- Nói được không Anh ?
- Dạ không ! Lúc nào thích thì nói 1 chữ thôi.
Thật tình lúc đó nhìn bé mà tự nhiên 2 dòng lệ nó cứ trào trào ra. Nhìn bé Tiên xinh xắn lắm nhưng không ngờ cháu như thế. Như ba cháu nói thì trường hợp của cháu là bệnh rất hiếm.
Nhìn Tiên thương lắm !
Lấy số điện thoại của ba cháu (anh Tuấn) và nói : Em không dám hứa với Anh … Nếu có thể thì …
Thương chưa ?
Hỏi thăm gia đình thì được biết 2 vợ chồng có 2 con. Đứa lớn 12 tuổi tên Ngọc. Hiện Ngọc học lớp 4.
Ngạc nhiên nên hỏi tiếp :
- Ủa sao học lớp 4 Anh
- Dạ nó bị cận nặng, chậm phát triển.
- Cháu học ở đâu ?
- Trường tình thương ở gần phòng trọ (Bình Tân)
Tính đứng dậy để đi bệnh viện vì ly cà phê đã hết thì dì Nguyệt (bán vé số mà đã viết ở bài trước có 2 vợ chồng không có con) nói là 6 g là mẹ nó đi làm ra !
Thôi thì lỡ “nhiều chuyện” thì nhiều chuyện luôn.
Chút xíu nữa thì mẹ của Tiên ra.
Hỏi thăm thì mẹ của Tiên làm lao công trong bệnh viện. Làm ở khoa xương khớp.
“Nhiều chuyện” nên hỏi luôn về công việc, lương bổng : “Dạ em làm 2 tuần sáng 2 tuần đêm. Sáng thì 6 g sáng đến 5 g chiều. Chiều thì 5 giờ chiều đến 6 g sáng. Mỗi tháng mấy trăm tiếng. Tổng thu nhập tầm 4,6 triệu. Nếu mình làm thêm thì được thêm”.
Anh chồng thấy mình bối rối khi tính lương theo giờ trong bệnh viện thì Anh nói : “Chắc tại nhiều quá (4,6 triệu) nên ảnh nhẩm không ra”.
Thương dữ chưa ? Chồng chạy xe ôm, vợ lao công bệnh viện. Thuê phòng trọ ở Bình Tân với giá 2 triệu (cho rẻ) để 2 vợ chồng và 2 đứa con ở với nhau.
Hỏi thăm thì biết Ngọc (chị của Tiên) học như thế là do Bà Maria gì đó người Đức tài trợ cho trẻ em nghèo. Trường này chỉ dạy cấp 1 nhưng có cái hay là nếu lên cấp 2 và 3 thì học trường Công và cứ đưa phiếu thanh toán về thì trường này chi trả cho bé vì tất cả vào đây đều là con nhà có hoàn cảnh.
Nghe thấy thương quá, bỉ nhân chỉ biết thốt lên : “Sao sáng hôm nay tui gặp toàn “đại gia” không à !”.
Vậy đó ! Phải lang thang với người nghèo thì mới hiểu gia cảnh của họ.
Thứ nhất : Sinh ra 1 đứa con lành lặn quả là ơn phúc rồi ! Ở đó mà cứ than thân trách phận này nọ !
Cứ tìm đến gặp trực tiếp bé Tiên đi để thấy cuộc đời
Thứ hai : Than khổ ! Cứ gặp trực tiếp cha mẹ của Ngọc – Tiên đi để mà ở đó ai oán cuộc đời
Chả biết sao ! Sáng nay lại gặp những mảnh đời như thế.
Trước khi đi bệnh viện, bỉ nhân có xin số điện thoại của anh Tuấn (ba của Ngọc & Tiên) và nói : Em không dám hứa gì, nhưng … Và sáng mai ghé lại đây chắc có chút gì đó cho Tiên hen !
Dong xe đi bệnh viện nhưng lòng cứ nặng trĩu về cuộc đời của đôi vợ chồng nghèo này, nhất là bé Tiên bị chứng bệnh hiếm có.
Nhiều và rất nhiều người hạnh phúc sinh ra lành lặn mà cứ than ! Than bất kể ngày đêm ! Cứ hở ra là than thân trách phận ! Không bao giờ cảm thấy mình hạnh phúc mà cứ than hoài ! Tánh kỳ !
Lm. Anmai, CSsR
CỨ HỞ MỘT CHÚT LÀ THAN ! TÁNH KỲ !
Có nhỏ bạn ở xứ xa.
Ông bà ngoại của hắn cũng đông đông con cái. Hiện giờ thì tất cả định cư ở Mỹ.
Ông mất, bây giờ Bà ở một mình (trước đây có đứa con bị chậm phát triển, nay con đã mất).
Nói chuyện với mình, hắn nói chuyện mà xin lỗi, mình có cảm giác thảo mai : “Thương Bà lắm ! Bao nhiêu đứa con ! Bao nhiêu đứa cháu mà giờ ở một mình ! Thương Bà lắm …”
Trước đó thì hắn cho coi đoạn clip 2 ông bà ngoại ở với nhau cùng đứa con khái khờ như đã nói. Hắn diễn rất hay : “Ước gì được ở cùng để chăm sóc ông bà”.
Mình quá hiểu cái chuyện nói ! Nói thì ai nói không được ! Nói và còn khóc làm như mình có hiếu lắm !
Thật ra thì ở Mỹ nhưng làm nghề tự do thì vẫn có thể về Việt Nam ở cả tháng và cả năm cơ mà ! Thế nhưng có chịu về ở đâu ! Chỉ có cái nói là giỏi.
Mới đây hắn nói : “Tội bà quá ! Giờ sống một mình “!
Nghe cái giọng đó là mình thật sự không ưa dù là thân với nhau ! Nhưng tánh mình thẳng không im được : “Ê ! Nói cho nghe nha ! Bà dù sống một mình nhưng không đói, không thiếu không phải vất vả nha ! Sống hãy nhìn sâu chút chứ nhìn ngắn quá không hay đâu ! Bà may mắn hơn nhiều người lắm !”
Nói như thế vì mình chứng kiến nhiều người lam lũ và quá lam lũ chứ không đùa.
Đi khám bệnh, đến sớm ! Ngồi quán cà phê cóc bên vệ đường. Ngồi cũng mấy hôm và thấy cứ 5 giờ là bà đến.
Mon men thăm dò thì Bà kể chuyện rằng hai vợ chồng già năm nay ngoài 70. Trước thì gia đình ở khu này ! Bán nhà chia cho 2 ông bà được 3 cây vàng (thời điểm 6,8 triệu đồng 1 cây) thì làm gì mua nhà được. Thế là 2 vợ chồng dắt díu nhau xuống tận Bình Hưng Hòa thuê nhà trọ.
Bà kể giờ mỗi ngày bán được trăm mấy ! Hôm nào hên được 200. Còn ông xã thì mua bán phế liệu. Hai vợ chồng sống không có con.
Bà kể thương lắm ! Lúc trẻ thì cũng muốn đi khám để sao không có con nhưng rồi nghèo quá cũng không nghĩ đến chuyện có con. Đến giờ thì đành chịu.
Bà kể : “Giờ chỉ mong có sức khỏe đi kiếm sống qua ngày ! Trời cho đi luôn cho nó khỏe vì có nhà có cửa đâu. 2 ông bà giờ sống chờ ngày đi ! Mà có ai không đi đâu Chú !”
Thương chưa ! Giờ cứ cặm cụi bán đời cho khói và bụi với tập vé số để sống qua ngày.
Mình không mua vé số ! Thôi thì xin phép thanh toán phí cà phê cho Bà.
Mình viết những dòng này để gửi đến những ai hay than thở ! Hở ra là than ! Tánh kỳ !
Thật sự như Bà nói : “Tui nói Chú nghe ! Tui nhìn lên tui không bằng ai nhưng nhìn xuống tui cũng hơn nhiều người. Tui xin Trời Phật cho tui khỏe thôi để đi bán vé số !”
Vậy đó ! Hơn bảy chục tuổi mà cứ phải vất vả để kiếm sống
Thương quá ! Nạp vào tài khoản cho Bà chút chút gì đó gọi là sẻ chia.
Thật sự, ở cái vùng núi dân đã nghèo mà về Sài Gòn cũng không thoát được người nghèo. Thương thật sự nhưng ngoài tầm tay với ! Mình chia sẻ được gì thỉ chia thôi.
Thương lắm những mảnh đời vất vả.
Cũng thương lắm những người quá sướng mà hay than !
Mình nghĩ những người than cứ tiếp cận với những người già nua tuổi tác mà phải quá vất vả mưu sinh.
Hạnh phúc hơn bao người mà cứ thích than ! Tánh kỳ !
Lm. Anmai, CSsR