Đem niềm vui đến cho nhau

43

Mỗi khi căng thẳng hay mệt mỏi, tôi thường lái xe ra bãi biển để tìm cảm giác bình an, thanh thản. Một lần, khi tôi đang lững thững bước dọc bờ cát với nỗi lòng phiền muộn, thì bắt gặp một bé gái đang nghịch cát trên bãi biển.

Tôi lơ đãng bước đi, chợt đôi mắt xanh thẳm của cô bé ngước nhìn tôi:

– Chào cô

– Cô bé mỉm cười.

Tôi chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Khi ấy, tôi thật lòng không có tâm trạng trò chuyện với bất cứ ai. Chợt một con chim gi-cát liệng qua chỗ chúng tôi.

– Một niềm vui sắp đến!

– Cô bé thốt lên vui sướng.

– Ý cháu nghĩa là sao?

– Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Mẹ cháu bảo những con chim gi cát thường mang niềm vui đến cho chúng ta.

– Tên cô là gì thế?

– Cô bé gợi chuyện.

– Ruth.

– Tôi đáp.

– Tên cô là Ruth Peterson.

– Còn cháu là Windy.

– giọng nó nhẹ như một làn gió thoảng.

– Cháu lên sáu tuổi.

– Chào Windy nhé.

– Tôi nói để cắt đứt cuộc trò chuyện và cất bước. Tiếng cười trong vắt của cô bé đuổi theo tôi.

Tôi nhanh chóng quên hẳn cô bé sau lần đi dạo đó. Một buổi sáng, tôi lại tìm đến bờ biển để thoát ra khỏi những mệt mỏi đang bủa vây.

Mặc cho cơn gió đông lạnh lẽo nhưng tôi vẫn rảo bước, mong tìm được cảm giác thanh thản trong lòng. Tôi bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng Windy:

– Chào cô Ruth. Chúng ta chơi trò gì đi nhé.

– Cháu muốn chơi trò gì?

– Tôi hỏi nhưng khá khó chịu khi bị quấy rầy.

– Cháu không biết. Cô nghĩ thử xem.

– Chơi đố chữ được không?

Nó bật cười vui vẻ:

– Cháu không biết chơi trò chơi đó!

– Vậy thì chúng ta hãy đi bộ thôi nhé!

Thế là con bé bước theo bên cạnh tôi. Khi ngắm nhìn kỹ, tôi nhận thấy cô bé thật xinh xắn dễ thương.

– Nhà cháu ở đâu?

– Tôi hỏi.

– Kia kìa!

– Nó chỉ tay về hướng một dãy nhà gỗ ở phía xa.

– Cháu học ở trường nào?

– Cháu không đi học. Mẹ bảo cháu đang được nghỉ hè.

Nó tíu tít trò chuyện với những câu hỏi trẻ con khi chúng tôi đi ngược lên bãi cát. Nhưng lúc ấy tâm trí tôi để ở một nơi khác. khi tôi chào từ giã, Windy bảo với tôi hôm nay là một ngày hạnh phúc. Tôi cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nên mỉm cười đồng ý với cô bé.

Ba tuần sau, tôi lại đến bãi biển. Lòng vô cùng đau khổ nên tôi không muốn trò chuyện với bất cứ ai.

– Này cháu, hôm nay cô muốn yên tĩnh một mình!

– Tôi nói một cách dứt khoát khi Windy đến gần. Hình như hôm nay nó trông xanh xao và thở khó khăn hơn những lần trước.

– Có chuyện gì vậy cô?

– Nó hỏi.

– Vì mẹ của cô chết rồi.

– Tôi chợt bối rối.

“Sao mình lại nói thế với một đứa bé nhỉ?”

– Vậy thì hôm nay là một ngày thật tệ.

– Windy lặng lẽ nói.

– Đúng, cả ngày hôm qua, hôm kia… nữa.

Thôi, cháu hãy đi chỗ khác đi!

– Chắc là cô buồn lắm nhỉ!

– Windy lí nhí.

Khoảng một tháng sau, tôi quay trở lại nơi ấy, nhưng không thấy Windy. Cảm thấy nhớ cô bé và ăn năn, xấu hổ vì thái độ của mình lần trước, tôi đến gõ cửa căn nhà gỗ mà cô bé đã chỉ.

– Chào chị, tôi là Ruth, hôm nay tôi thấy nhớ đứa con gái bé bỏng của chị, và muốn biết nơi cô bé ở.

Một phụ nữ trẻ có vẻ đẹp dịu dàng và đôi mắt xanh biếc giống Windy trong những lần đi dạo biển trước đây…

– Ồ, chào cô Ruth. Mời cô vào nhà. Windy đã kể rất nhiều về cô. Tôi e rằng tôi đã để cháu quấy rối cô nhiều quá.

– Không sao đâu, cháu là một đứa bé ngoan.

– Tôi đáp thật lòng.

– Cháu đâu hả chị?

Người mẹ trẻ bỗng nghẹn ngào:

– Windy mất hồi tuần trước rồi cô ạ… Cháu bị bệnh ung thư máu.

Tôi thấy choáng váng, phải vịn vào một chiếc ghế để khỏi bị ngã. Lời của mẹ cháu thì thầm như cố kiềm dòng nước mắt:

– Windy rất thích biển. Dường như thời gian ở đây cháu trở nên khỏe hơn và có rất nhiều điều mà cháu gọi là những ngày hạnh phúc. Cháu có gửi cho cô một thứ. Xin cô chờ giây lát để tôi tìm nhé.

Cảm giác bàng hoàng, hối tiếc dâng trào lẫn lộn khiến tôi nghẹn ngào không biết nói điều gì để an ủi người mẹ trẻ đáng thương này.

Tôi thật vô tâm với những gì mà Windy đã đem đến cho tôi.

Mẹ Windy trở ra và đưa cho tôi một phong thư. Ngoài bì thư là tên của tôi viết bằng nét chữ trẻ con của Windy.

Bên trong là một bức tranh vẽ bằng bút chì màu, có bãi biển dài cát trắng xóa, bầu trời trong xanh và một con chim gi-cát màu nâu.

Bên dưới là những dòng chữ được viết rất nắn nót:

“Cháu mong con chim gi-cát sẽ mang niềm vui đến cho cô.”

Nước mắt tôi chảy dài trên má, trái tim hầu như vô cảm của tôi chợt mở rộng tình thương yêu. Tôi lồng bức tranh của Windy vào trong khung rồi treo trang trọng trong phòng của tôi.

Những dòng chữ Windy để lại luôn nhắc nhở tôi về sự bao dung, lòng dũng cảm và tình yêu thương vô điều kiện. Đó là món quà của một cô bé có đôi mắt màu xanh nước biển mà tôi gặp như một định mệnh, và là người dạy cho tôi biết thế nào là quà tặng của cuộc sống.

Khi ta mang đến cho ai đó một niềm vui, cũng là lúc ta xóa đi một phần nào đó nỗi phiền muộn trong lòng ta. Một trái tim rộng mở giúp ta trở nên cao cả hơn và tâm hồn ta tươi vui hạnh phúc hơn.

Cô bé Windy đã để lại cho chúng ta một bài học thật cảm động về “một tình yêu hồn nhiên” vô điều kiện. “Bé mong con chim gi-cát sẽ mang niềm vui đến cho cô”.

Điều ước ấy cô bé Windy không chỉ dành cho cô Ruth mà cho tất cả mọi người chúng ta, nếu bất cứ ai đó trong chúng ta gặp cô bé trên bãi biển, chắc cô bé cũng ứng xử như vậy.

Cô bé Windy chính là con chim gi-cát mang đến cho cô Ruth – và cho tất cả chúng ta – niềm vui hạnh phúc.

Hãy là những con chim gi-cát như bé Windy để đem niềm vui đến cho nhau !