Đừng Vội Xét Đoán
Vừa nhận được điện thoại, bác sĩ vội vã tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục giải phẩu và tới ngay phòng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa được mổ đang ngồi đợi tại cửa phòng.
Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay: “Tại sao giờ này ông mới đến? Ông không hay biết con trai tôi đang rất nguy kịch sao? Thực lòng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời: “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị ca mổ”. Người cha giận dữ: “Tịnh tâm à? Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời: “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Các bác sĩ chúng tôi không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.
Người cha hậm hực phàn nàn: “Hừm! Khuyên lơn người khác khi mà bản thân mình chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”.
Cửa phòng mổ khép lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong phòng mổ. Và cuối cùng ông đã bước ra trong niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, ông hãy hỏi cô ý tá vừa giúp tôi mổ cho bé nhé”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ vội vã rời khỏi bệnh viện.
Vừa thấy bóng cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay: “Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành ra vài giây trả lời cho tôi biết tình trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, nghẹn ngào xúc động, chậm rãi trả lời: “Con trai duy nhất của bác sĩ ấy vừa mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay ông ta đang lo tang sự cho cậu con trai. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác sĩ ấy đã vội tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ thì ông ấy phải trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của mình”.
Người cha đứng lặng người, không nói thêm được một lời nào nữa. Ông ta đã khóc vì hối hận!
Đừng vội xét đoán và kết án ai. Vì bạn không biết cuộc sống của họ thế nào, điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ, và những gì họ đang phải nỗ lực vượt qua. “Anh em đừng xét đoán…” Chúa Giêsu đã chẳng dạy ta như thế sao?