ĐƯỢC RỖI PHẦN LINH HỒN NHỜ THÓI QUEN ĐỌC BA KINH KÍNH MỪNG DÂNG MẸ

105

ĐƯỢC RỖI PHẦN LINH HỒN NHỜ THÓI QUEN ĐỌC BA KINH KÍNH MỪNG DÂNG MẸ

Trong sách “Thánh Mẫu Phương danh Kim thư”, Thánh Anphongsô thuật truyện sau này:

Vào khoảng năm 1604, tại một tỉnh thuộc miền Flandre (Phờ-lăng) nước Pháp, có hai chàng thanh niên trẻ tuổi tên là Richard (Risa) và René (Rơ-nê) cùng lưu học. Nhưng cả hai chẳng lo học tập, chỉ mải vùi đầu trong cuộc truy hoan…

Một đêm, hai người hẹn nhau tới vui đùa trong một xóm thanh lâu, mãi tới khuya Richard bỏ ra về, René vẫn còn mải vui ở lại.

Về đến nhà thay quần áo ngủ xong, Richard chợt nhớ lại, ngày hôm ấy chưa đọc ba kinh Kính mừng dâng Đức Mẹ như đã quen.

Người mỏi mệt, mắt díp lại vì buồn ngủ, nhưng chàng cũng cố đọc cho xong mấy kinh Kính mừng thường lệ, vừa đọc vừa ngủ gật, tắc trách cho chóng xong rồi ngả lưng.

Vừa mới chợp mắt, chàng bỗng thấy có tiếng đập cửa, và liền khi ấy cánh cửa phòng tuy vẫn đóng, Richard kinh hãi thấy một người mặt mày hốc hác, thân hình tiều tụy, sừng sững đứng đối diện với chàng về phía cuối giường. Chàng thất đảm kêu lên:

– “Ngươi là ai?”

Người kia đáp:

– “Kìa anh, anh không nhận ra tôi à?”

Nghe tiếng nói, Richard nhận ra được tiếng René, bạn chàng.

Chàng hỏi:

“Nhưng trông sao anh kinh hãi thế? Anh làm sao mà ra nông nỗi này?”

Người bạn rền rĩ nói: “Khốn nạn thân tôi!..Anh ôi, tôi bị đày… ”

Richard ngắt lời: “Nhưng vì cớ gì?”

– “Để tôi kể cho anh nghe. Khi tôi vừa bước chân ra khỏi căn nhà khốn nạn, mà chúng ta vừa vui chơi khi nãy, tôi liền bị một thằng quỷ bóp chặt lấy cổ, làm tôi tắt hơi. Xác tôi nằm ngang giữa phố vắng, hồn tôi bị dẫn đưa xuống hỏa ngục.

Về phần anh, anh ơi, giá không có mấy kinh Kính mừng hằng ngày anh dâng kính Đức Mẹ, thì có lẽ anh cũng đã cùng chung một số phận như tôi rồi, Đức Mẹ đã thương anh lắm, Người có ý dùng miệng tôi để bảo cho Anh biết liệu sớm ăn năn hối cải, mà lo tu tỉnh, kẻo chậm mất”.

Vừa nói, người bạn khốn khổ kia vừa mở rộng tà áo cho Richard trông thấy những ngọn lửa bùng bùng đương thiêu đốt, những nanh dữ tợn đương cấu xé anh. Đoạn anh lặng lẽ nhìn Richard, rồi biến mất.

Richard vội nhảy xuống giường, sấp mặt xuống đất, nước mắt chảy chan hòa. Chàng thực tình hối lỗi và thầm tạ ơn Đức Mẹ đã dủ lòng thương cứu giúp chàng.

Trong khi chàng suy nghĩ sửa đổi cuộc đời trụy lạc của mình, thì tiếng chuông cửa nhà Dòng gần đấy nhịp nhàng ngân hiệu báo sáng.

Tiếng chuông ngân dài trong sương sớm khiến Richard tưởng như tiếng Đấng chí nhân phán bảo: “Hãy đền tội, hãy đền tội”.

Chàng theo tiếng chuông, lần tới cửa nhà Dòng gõ cửa xin đi tu. Sau một cuộc điều đình rất khó khăn, Richard được nhận vào Dòng, ăn năn đánh tội…

Về sau chàng đem ơn Cứu chuộc đi thức tỉnh tội lỗi thiên hạ, qua đất Ấn, tới đất Nhật, và ở đấy, chàng được phúc chết vì đạo.

***

Bạn thấy chưa, chàng thanh niên trụy lạc kia, mới được thấy có một phần nhỏ hỏa ngục, mà đã kinh khiếp đến chừng ấy, và cái phần nhỏ mọn chàng được chứng kiến, cũng đủ làm cho chàng từ chỗ trụy lạc đến chỗ chết vì đạo. Huống chi, nếu chúng ta được thấy chính hỏa ngục, và cả hỏa ngục thì còn ghê gớm đến chừng nào nữa.

Lạy Chúa, xin giúp chúng con hiểu được đôi chút hỏa ngục là gì, và ban sức cho chúng con đừng khi nào dám phạm tội trọng mất lòng Chúa nữa.