Lẽ sống ngày 12 tháng 2 – Lm. Anmai, CSsR (nhiều bài)

40

BỐ – NGƯỜI ĐÀN ÔNG THẦM LẶNG NHẤT ĐỜI TA

Cuộc đời là một vòng tuần hoàn nghiệt ngã, nơi những đứa con lớn lên trong vòng tay cha mẹ, rồi một ngày cha mẹ già đi trong sự lặng lẽ, còn ta thì bận rộn chạy theo những hoài bão, những ước mơ của riêng mình. Rồi đến một lúc nào đó, ta nhận ra người đàn ông từng cõng ta trên lưng khi nhỏ giờ đã không còn đủ sức để tựa vào ta. Người đàn ông từng dựng lên mái nhà cho ta trú ngụ giờ lại cần một nơi để yên nghỉ. Ngày ta cất tiếng khóc chào đời, bố là người đầu tiên ký vào tờ giấy khai sinh, và có lẽ, đến cuối cùng, ta chính là người ký vào tờ giấy khai tử của bố.

Tạo hóa thật nghiệt ngã. Đưa bố đến bên ta, để yêu thương, để chở che, để hi sinh cả tuổi trẻ, rồi một ngày lại bắt ta phải vĩnh biệt bố mà chẳng thể làm gì khác ngoài nén đau thương. Khi ta còn nhỏ, bố là người nâng niu ta trong vòng tay, là người dắt ta đi những bước đi đầu tiên. Khi ta chập chững ngã, bố là người nâng ta dậy, vỗ về bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương dù chẳng nói thành lời. Khi ta lớn lên, bố là người âm thầm dõi theo ta, lo lắng khi ta mệt mỏi, hạnh phúc khi ta thành công.

Tình yêu của mẹ có thể dễ dàng nhận ra, bởi mẹ luôn vỗ về, luôn thể hiện sự quan tâm bằng những cái ôm, những lời dặn dò, những lo toan thường ngày. Nhưng bố thì khác. Bố là người đàn ông ít nói, tình yêu của bố là những ngày dầm mưa dãi nắng để ta có được một cuộc sống đủ đầy. Là những buổi tối muộn bố vẫn miệt mài làm việc, là những lần bố lặng lẽ nhìn ta từ xa, không cần một lời cảm ơn, không đòi hỏi một sự báo đáp. Nếu như mẹ là ánh trăng dịu dàng, thì bố là bầu trời bao la che chở, rộng lớn nhưng lặng thầm.

Có bao giờ ta tự hỏi, bao lâu rồi ta chưa từng ôm lấy bố? Bao lâu rồi ta không hỏi bố một câu “Bố có khỏe không?” Bao lâu rồi ta chưa từng để ý rằng tóc bố đã bạc hơn trước, dáng bố đã không còn thẳng, đôi bàn tay từng mạnh mẽ giờ đã chai sần và run rẩy? Có thể ta đã lớn, nhưng bố thì đã già. Và đến khi nhận ra điều đó, có thể thời gian đã không còn cho ta cơ hội bù đắp.

Bố là người sẵn sàng làm việc đến kiệt sức để ta có một tương lai. Nhưng đến khi ta thành công, có thể bố chỉ đứng nhìn từ xa, tự hào mà không cần một lời cảm ơn. Bố không đòi hỏi gì từ ta ngoài việc ta sống hạnh phúc, sống một cuộc đời có ý nghĩa. Đó là vòng quay nghiệt ngã của tạo hóa, nhưng cũng là quy luật tự nhiên mà chẳng ai có thể tránh khỏi.

Cuộc đời là một chuyến hành trình một chiều, thời gian giống như dòng sông luôn chảy về phía trước, không bao giờ ngừng lại. Ta có thể mãi mê chạy theo những điều xa vời, nhưng xin đừng quên rằng ở một góc nào đó, bố vẫn đang lặng lẽ chờ ta, chờ một cuộc gọi hỏi thăm, một cái ôm ấm áp, một giây phút ngồi cạnh nhau mà chẳng cần nói gì. Vì có thể một ngày nào đó, khi ta ngoảnh lại, bố đã chỉ còn là một ký ức xa xăm, chỉ còn là một di ảnh đặt trên bàn thờ, chỉ còn là những kỷ niệm mà ta chẳng thể nào chạm tới nữa.

Sinh – lão – bệnh – tử là quy luật của cuộc sống, nhưng điều quan trọng là cách ta trân trọng những người thân yêu khi họ còn bên cạnh. Bố là điểm tựa của ta khi ta bé nhỏ, vậy khi ta trưởng thành, xin hãy để ta là điểm tựa của bố lúc người già yếu. Đừng để đến khi bố nằm xuống, ta mới giật mình hối hận vì những tháng năm vô tâm đã lãng quên đi người đàn ông vĩ đại nhất đời mình. Hãy yêu thương bố khi còn có thể, hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên bố, vì một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là những điều dang dở ta chẳng thể nào quay lại để sửa chữa.

Lm. Anmai, CSsR

GẶP ĐÚNG NGƯỜI, CẢ ĐỜI KHÔNG LO ĐƯỢC MẤT

Có những điều trong cuộc đời không thể dùng lý trí để cân đo đong đếm, cũng chẳng thể ép buộc mà có được. Một trong số đó chính là việc gặp đúng người – người mà khi ở bên họ, ta không cần phải lo lắng về chuyện được mất, không phải dè dặt từng lời nói hay dò xét từng ánh mắt để biết liệu bản thân có đang làm phiền họ hay không. Một người mà dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng khiến ta cảm thấy yên lòng, không sợ bị bỏ rơi, không lo mình trở thành một kẻ cô đơn giữa dòng đời rộng lớn. Người ấy không cần phải là người hoàn hảo nhất, nhưng sẽ là người phù hợp nhất – phù hợp với trái tim ta, với những khát khao thầm lặng mà đôi khi chính bản thân ta cũng chưa nhận ra.

Cuộc đời là một hành trình dài, và trên hành trình ấy, có những người bước vào đời ta chỉ để dạy ta một bài học, rồi lặng lẽ rời đi. Nhưng cũng có người đến để ở lại, để trở thành một phần không thể thiếu trong những tháng năm sau này. Khi gặp đúng người, cả thế giới bỗng chốc thu nhỏ lại chỉ còn hai người – không phải vì ta không cần ai khác, mà vì chỉ cần có người ấy ở bên, mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn, bình yên hơn, an nhiên hơn.

Đúng người không có nghĩa là không bao giờ cãi vã, không bao giờ có những phút giây mệt mỏi hay bất đồng. Nhưng dù có giận hờn, có hiểu lầm, người ấy cũng không bao giờ rời bỏ ta. Họ không để ta một mình đối mặt với những nỗi đau, không làm ta tổn thương bằng sự im lặng hay hờ hững, không khiến ta phải sống trong những hoài nghi về tình cảm. Khi ở bên họ, ta không cần phải gồng mình lên để trở thành một phiên bản hoàn hảo, không cần phải sống theo cách mà người khác mong muốn. Họ yêu thương ta vì chính con người ta, chấp nhận những điểm chưa hoàn hảo và cùng ta hoàn thiện dần theo năm tháng.

Người ấy không cần phải luôn nói những lời hoa mỹ, nhưng sẽ biết cách khiến ta cảm nhận được tình yêu. Một cái nắm tay thật chặt giữa dòng người đông đúc, một tin nhắn giản dị nhưng đủ khiến ta mỉm cười, một ánh mắt dịu dàng giữa những ngày giông bão – chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để ta biết rằng mình đang được trân trọng, đang được yêu thương một cách chân thành nhất.

Có một câu nói rằng: “Gặp đúng người, không phải là tìm được người hoàn mỹ, mà là tìm được người dù biết rõ những khiếm khuyết của ta nhưng vẫn ở lại.” Khi ta gặp đúng người, ta không cần phải giả vờ mạnh mẽ, không cần che giấu những phút giây yếu lòng. Ta có thể khóc nếu muốn, có thể nói ra những điều mình nghĩ mà không sợ bị phán xét hay xem thường. Ta có thể tự do là chính mình, với tất cả những gì chân thật nhất.

Tình yêu không phải là trò chơi, càng không phải là cuộc trao đổi để cân nhắc xem ai cho nhiều hơn, ai nhận ít hơn. Khi ở bên đúng người, ta không cần phải tính toán, không cần sợ bị tổn thương hay bị bỏ rơi. Bởi người ấy sẽ luôn biết cách bảo vệ ta, không để ta phải chịu thiệt thòi, không để ta phải buồn lòng vì những điều nhỏ nhặt. Người ấy sẽ không khiến ta cảm thấy mình chỉ là một sự lựa chọn trong vô vàn sự lựa chọn khác, mà sẽ cho ta biết rằng: “Ngoài em ra, anh chẳng cần ai khác.”

Thật may mắn cho những ai đã gặp được đúng người – người mà dù thế giới ngoài kia có ra sao, dù thời gian có trôi qua thế nào, họ vẫn sẽ luôn ở đó, vẫn yêu thương, vẫn trân trọng, vẫn nắm tay ta thật chặt. Và nếu bạn chưa gặp được đúng người, đừng vội vã, đừng hoài nghi hay mất niềm tin vào tình yêu. Hãy cứ sống tốt, hãy cứ tin tưởng rằng, vào một thời điểm nào đó, ở một nơi nào đó, người dành riêng cho bạn rồi cũng sẽ xuất hiện. Và khi ấy, bạn sẽ hiểu rằng: gặp đúng người, cả đời không cần lo được mất, vì họ sẽ chẳng bao giờ để bạn phải chịu thiệt thòi hay cô đơn.

Lm. Anmai, CSsR

GẶP ĐÚNG NGƯỜI

Có những người bước vào đời ta như cơn gió, thoáng qua rồi tan biến, để lại chút ký ức nhạt nhòa, chút dư âm mơ hồ không thể gọi tên. Nhưng cũng có những người đến và ở lại, không phải bằng những lời hứa hẹn hay những điều hoa mỹ, mà bằng sự thấu hiểu lặng thầm, bằng cách họ nhìn ta và biết ta cần gì mà chẳng cần lên tiếng.

Đúng người không phải là người yêu ta bằng những lời nói, mà là người đủ kiên nhẫn để lắng nghe ngay cả khi ta chẳng thể diễn đạt thành lời. Họ không cần phải hỏi ta muốn gì, bởi chỉ cần nhìn vào ánh mắt, họ đã hiểu. Họ sợ ta buồn, sợ ta mệt mỏi, sợ cả những khoảng lặng trong tâm hồn ta mà chính ta còn chưa nhận ra. Họ không cần những biểu hiện ồn ào, không cần những cử chỉ phô trương, chỉ đơn giản là luôn ở đó, im lặng nhưng không xa cách, dịu dàng nhưng không hời hợt.

Đúng người là khi ta không cần phải gồng mình mạnh mẽ, không phải khoác lên bộ mặt vui vẻ giả tạo, không phải chứng tỏ điều gì cả. Ta có thể yếu đuối, có thể im lặng, có thể để lộ những vết xước sâu trong tim mà không sợ bị phán xét. Họ sẽ không rời đi khi thấy ta khóc, cũng không rút lui khi ta chẳng còn gì để trao.

Có đôi khi, ta không cần một tình yêu rực rỡ, mà chỉ cần một sự thấu hiểu không lời. Cần một ai đó có thể bước vào thế giới của ta, cảm nhận được những cơn bão trong lòng ta mà chẳng cần ta phải giải thích. Một người có thể chạm đến những ngóc ngách sâu kín nhất của tâm hồn ta mà không khiến ta thấy trần trụi hay lo sợ. Một người khiến ta tin rằng, dù có bao nhiêu đổi thay, họ vẫn sẽ ở đó, lặng lẽ nhưng vững vàng.

Thế gian rộng lớn, người đến người đi, những cuộc gặp gỡ cứ thế nối tiếp nhau như dòng chảy thời gian không ngừng nghỉ. Nhưng giữa muôn vàn bóng hình lướt qua, tìm được một người thực sự hiểu ta, thực sự lo lắng cho ta ngay cả trong những khoảnh khắc ta im lặng nhất, đó mới là điều đáng quý nhất. Đời người không sợ cô đơn, chỉ sợ gặp sai người, trao sai tình cảm, đặt niềm tin vào những điều không xứng đáng.

Gặp đúng người, không phải là người khiến ta cười mỗi ngày, mà là người đau lòng khi thấy ta rơi nước mắt. Là người dù bận rộn thế nào cũng không để ta một mình trong những khoảnh khắc yếu lòng nhất. Là người dù không cần nói quá nhiều nhưng mỗi hành động nhỏ đều mang theo sự quan tâm chân thành. Họ không cần những lời hoa mỹ, không cần những lời hứa xa vời, mà chỉ cần một trái tim đủ ấm áp, đủ tinh tế để hiểu rằng ta đang cảm thấy thế nào.

Thế giới này đầy rẫy những ồn ào và vội vã, người ta thường lướt qua nhau mà không kịp ngoái nhìn, cũng chẳng đủ kiên nhẫn để thực sự lắng nghe. Nhưng đúng người sẽ khác. Họ sẽ biết khi nào ta cần một cái ôm, khi nào ta cần một khoảng lặng. Họ hiểu rằng có những nỗi đau không cần lời an ủi, có những lúc mệt mỏi chẳng cần phải nói ra. Chỉ cần sự hiện diện của họ thôi cũng đủ để xoa dịu mọi sóng gió trong lòng ta.

Cuộc đời vốn ngắn ngủi, có thể đi qua bao nhiêu con đường, gặp bao nhiêu người, nhưng tìm được một người thực sự hiểu mình, thực sự sợ mất mình, thực sự quan tâm đến mình, đó mới là điều quan trọng nhất. Không phải ai cũng may mắn có được điều đó, nhưng nếu một ngày nào đó ta gặp được, hãy biết trân trọng. Vì gặp đúng người không phải là một sự ngẫu nhiên, mà là một món quà quý giá mà cuộc đời ban tặng.

Ta không cần một tình yêu hoàn hảo, không cần một người yêu ta bằng những lời hứa, mà cần một người đủ sâu sắc để nhận ra những điều ta chưa nói, đủ nhạy cảm để sợ làm ta buồn, và đủ chân thành để không rời đi dù bất cứ điều gì xảy ra. Vì cuối cùng, điều ta cần không phải là một tình yêu vĩ đại, mà là một người thực sự hiểu ta, trân trọng ta, và luôn ở bên ta ngay cả khi thế giới quay lưng.

Lm. Anmai, CSsR

GẶP ĐÚNG NGƯỜI, ĐƯỢC YÊU THƯƠNG DÙNG TRỌN VẸN CON NGƯỜI MÌNH

Trong thế giới rộng lớn này, đôi khi em sẽ tự hỏi, đâu là điểm tựa cho trái tim mình giữa muôn vàn biến động, đâu là bến đỗ cuối cùng mà em có thể an tâm dừng chân sau những tháng năm rong ruổi tìm kiếm? Cuộc đời có vô vàn ngã rẽ, có những con đường chằng chịt dấu chân người đi trước, có những lối nhỏ chỉ đủ cho một trái tim đơn côi lang thang. Nhưng em biết không, lẽ sống đôi khi không phải là tìm kiếm những điều thật lớn lao hay hoàn mỹ, mà đơn giản chỉ là gặp đúng người, người mà dù cho em có bướng bỉnh hay giận dỗi vô cớ thế nào đi nữa, vẫn đủ kiên nhẫn để yêu thương trọn vẹn con người em.

Đúng người không phải là người đến với em khi em vui vẻ, tươi cười, khi em đẹp nhất trong những bộ váy kiêu sa hay khi em là niềm tự hào của ai đó. Đúng người chính là người vẫn ở lại khi em lạc lối giữa những cảm xúc hỗn độn của chính mình, khi em tự thu mình lại, cứng đầu và vô lý, khi em giận dỗi chẳng vì một lý do cụ thể nào cả. Người ấy không cố gắng lý giải xem em vì sao lại bướng bỉnh, vì sao lại gắt gỏng mà chỉ nhẹ nhàng bao dung, bởi họ hiểu rằng em cũng chỉ là một đứa trẻ lớn lên giữa những sóng gió của cuộc đời, đôi khi chỉ muốn có một nơi để được tự do thể hiện bản thân mà không cần phải gồng mình lên mạnh mẽ.

Yêu đúng người không có nghĩa là mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, không có cãi vã hay mâu thuẫn. Nhưng yêu đúng người nghĩa là dù có bao nhiêu lần cãi nhau, họ vẫn không muốn rời đi. Dù có những khoảnh khắc cả hai đều mệt mỏi, họ vẫn muốn cùng nhau tìm cách để thấu hiểu thay vì buông bỏ. Đúng người là khi em có thể thoải mái mà sống với những cảm xúc thật nhất của mình, không cần sợ bị phán xét, không cần kìm nén hay gồng gượng.

Cuộc đời này vốn dĩ là những chuỗi ngày dài đầy thử thách. Ai trong chúng ta cũng từng ít nhất một lần hoài nghi tình yêu, từng sợ rằng mình yêu sai người, từng lo lắng rằng mình sẽ không gặp được người có thể yêu thương trọn vẹn cả những điều không hoàn hảo nhất của mình. Nhưng em biết không, đúng người sẽ luôn là người khiến em cảm thấy yên tâm, khiến em tin rằng dù có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ luôn có một vòng tay rộng mở để em trở về.

Có những ngày em sẽ cảm thấy lòng mình nặng trĩu, những ngày em tự dưng cảm thấy buồn vô cớ, muốn giận dỗi một chút, muốn trở thành một đứa trẻ cần được vỗ về. Nếu gặp đúng người, em sẽ không cần phải kìm nén những cảm xúc ấy chỉ vì sợ người kia chán ghét hay rời đi. Đúng người sẽ là người biết cách ôm lấy em trong những khoảnh khắc ấy, cho em thấy rằng ngay cả khi em không hoàn hảo, em vẫn xứng đáng được yêu thương.

Người yêu em thật lòng sẽ không thấy sự bướng bỉnh của em là điều phiền phức. Họ sẽ không vì một chút giận hờn mà quay lưng đi. Họ sẽ không chỉ yêu em trong những ngày em vui vẻ, mà họ yêu cả những lúc em yếu lòng, cả những lần em khó chịu hay cau có, cả những ngày em không muốn nói chuyện với ai.

Ai cũng có những góc khuất, những nỗi niềm không thể nói thành lời, những lúc muốn làm nũng hay thậm chí là bướng bỉnh đến mức vô lý. Nhưng yêu thương thật sự không phải là yêu những gì đẹp đẽ nhất của nhau, mà là yêu cả những điều chưa hoàn thiện. Là khi em vô lý giận hờn, họ vẫn kiên nhẫn mà xoa dịu em. Là khi em trẻ con đến mức muốn cãi nhau chỉ để được quan tâm nhiều hơn, họ vẫn chẳng nỡ buông tay.

Cuộc sống này vốn ngắn ngủi, thời gian trôi qua chẳng chờ đợi ai, nhưng trong suốt hành trình ấy, nếu em gặp đúng người, em sẽ thấy mình không cần phải cố gắng trở thành một phiên bản hoàn hảo để được yêu. Em chỉ cần là chính em, với tất cả những cung bậc cảm xúc mà em có, và họ vẫn yêu em theo cách dịu dàng nhất.

Hãy tin rằng, ở đâu đó trên thế giới này, vẫn có một người sinh ra là để dành cho em, một người có thể yêu cả những khuyết điểm và những điều không hoàn hảo nhất nơi em. Một người sẽ đủ kiên nhẫn để yêu thương cả những lúc em ngang bướng, giận dỗi vô cớ. Vì với họ, tình yêu không phải là sự đổi chác, mà là sự thấu hiểu và bao dung. Và nếu em gặp được người như thế, hãy trân trọng, bởi đó chính là món quà quý giá nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho em.

Lm. Anmai, CSsR

GẶP ĐÚNG NGƯỜI, DÙ EM KHÔNG HOÀN HẢO

Cuộc đời là một hành trình dài, đầy những ngã rẽ và biến động. Có những ngày chúng ta tự tin với chính mình, rạng rỡ như ánh ban mai, nhưng cũng có những ngày ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, tầm thường và chẳng có gì nổi bật giữa muôn vàn con người khác. Đôi khi, ta chật vật với cân nặng, đôi khi làn da chẳng được mịn màng như mong muốn, đôi khi ánh mắt ta thấm mệt sau những ngày dài kiệt sức. Thế nhưng, nếu ta gặp được đúng người, thì dù trong bất cứ hình hài nào, ta vẫn sẽ được yêu thương. Không phải vì ta hoàn hảo, mà vì ta là chính mình.

Đúng người, không phải là người chỉ yêu ta khi ta đẹp nhất, hoàn hảo nhất, lộng lẫy nhất. Đúng người, là khi ta vừa thức dậy với mái tóc rối bời, với gương mặt chưa kịp trang điểm, với dáng vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt họ vẫn nhìn ta dịu dàng như thể ta là cả thế giới. Là người không để tâm đến lớp phấn son, không phán xét khi ta tăng vài cân, không chán ghét khi ta trở nên trầm lặng, mà vẫn luôn sẵn sàng ôm lấy ta vào lòng, vỗ về và nhắc nhở rằng: “Em vẫn là em, và như thế đã đủ rồi.”

Chúng ta vẫn luôn mải miết chạy theo những tiêu chuẩn của xã hội. Phụ nữ phải gầy, phải có làn da trắng, phải biết trang điểm, phải lúc nào cũng rạng rỡ xinh đẹp. Nhưng tình yêu đích thực không được xây dựng trên những tiêu chuẩn hào nhoáng ấy. Nó không đòi hỏi ta phải cố gắng trở thành một ai khác, không yêu cầu ta lúc nào cũng phải xuất hiện với hình ảnh đẹp nhất. Tình yêu ấy nhìn thấy vẻ đẹp trong những khoảnh khắc chân thật nhất của ta. Khi ta ngồi bên cửa sổ với ánh mắt trầm tư, khi ta lặng lẽ đọc một cuốn sách yêu thích, khi ta mỉm cười nhẹ nhàng dù chẳng cần tô son điểm phấn.

Người yêu ta thật lòng sẽ không yêu vì vẻ ngoài mà yêu vì tâm hồn. Khi ta cười, dù chẳng phải là nụ cười hoàn hảo như trong những bộ phim, nhưng đối với họ, nó vẫn là điều đẹp đẽ nhất trên thế gian. Khi ta khóc, họ không chán ghét mà chỉ muốn ôm lấy ta vào lòng, để ta tựa vào vai họ mà thở dài một chút, khóc một chút, rồi lại mạnh mẽ bước tiếp. Khi ta chán nản vì những áp lực của cuộc sống, họ không bỏ rơi mà sẽ nắm chặt tay ta, nhắc ta rằng mình không cô đơn. Khi ta thất bại, họ không quay lưng mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao cả, có anh/em ở đây.”

Gặp đúng người, ta không cần phải gồng mình trở thành một cô gái hoàn hảo. Ta không cần lúc nào cũng phải trang điểm cầu kỳ, không cần phải lo lắng rằng một ngày nào đó, khi mình già đi, khi làn da không còn căng mịn, khi mái tóc bắt đầu có sợi bạc, người ấy sẽ rời xa. Vì đúng người là người yêu cả những vết nứt, những khuyết điểm, những điều không hoàn hảo của ta.

Tình yêu chân thành không phải là yêu một con người vì vẻ ngoài rực rỡ, mà là yêu cả những điều bình dị, vụn vặt nhất. Đó là tình yêu khi ta vừa mới thức dậy, còn ngái ngủ và chưa sẵn sàng đối diện với thế giới. Đó là tình yêu khi ta tẩy trang, khi lớp kem nền không còn che đi quầng thâm, khi hàng mi không còn cong vút bởi mascara, khi đôi môi không còn đỏ thắm bởi son môi. Đó là tình yêu khi ta mệt mỏi trở về nhà sau một ngày dài, không còn chút sức lực nào để nói chuyện, nhưng người ấy vẫn lặng lẽ bên ta, không phán xét, không trách móc, chỉ đơn giản là ở cạnh ta mà thôi.

Trong thế gian rộng lớn này, có biết bao nhiêu người đẹp hơn ta, giỏi hơn ta, quyến rũ hơn ta. Nhưng gặp đúng người rồi, ta không cần phải lo lắng về điều đó nữa. Vì họ không yêu ta vì ta là người xinh đẹp nhất thế gian, mà vì ta là chính ta. Là người mà họ muốn che chở, muốn bảo vệ, muốn cùng nắm tay đi đến cuối cuộc đời.

Thế nên, nếu hôm nay em cảm thấy mình chưa đủ đẹp, chưa đủ hoàn hảo, thì cũng đừng buồn. Vì một ngày nào đó, em sẽ gặp một người, mà dù em có như thế nào, họ vẫn yêu em như ngày đầu tiên.

Lm. Anmai, CSsR

KHI GẶP ĐÚNG NGƯỜI, MỌI THỨ TỰ KHẮC AN YÊN

Có những điều trong cuộc sống không cần lý giải, chỉ cần cảm nhận. Cũng giống như tình yêu vậy, khi em gặp đúng người, em sẽ chẳng cần phải gò bó hay ép buộc họ vào một khuôn khổ nhất định, chẳng cần lo lắng hay bất an với những mối quan hệ xung quanh. Đơn giản là bởi vì, khi yêu em đủ nhiều, khi trân trọng em đủ sâu, họ tự khắc biết đâu là giới hạn, đâu là điểm dừng.

Em không cần phải chạy theo, không cần kiểm soát, cũng chẳng cần giận hờn hay tra hỏi. Một người thực sự yêu em sẽ không bao giờ để em rơi vào cảm giác bất an, không để em lạc lõng trong chính tình yêu của mình. Họ sẽ không cần em phải nhắc nhở rằng đừng quá thân thiết với người khác giới, đừng vui chơi quá đà với bạn bè, đừng đặt em vào tình thế phải ghen tuông hay hoài nghi. Bởi vì khi yêu em, họ tự biết cách làm thế nào để em cảm thấy được tôn trọng, được an toàn và yên tâm.

Tình yêu không phải là sự ràng buộc, mà là sự tự nguyện. Khi ai đó coi em là duy nhất, họ sẽ không để những thú vui bên ngoài làm lu mờ em trong lòng họ. Họ sẽ tự giác giữ khoảng cách với những mối quan hệ không cần thiết, không để em phải loay hoay trong những suy nghĩ mông lung về sự chung thuỷ. Một người đàn ông trưởng thành không phải là người có thể hứa hẹn thật nhiều, mà là người có thể hành động đủ để em tin tưởng.

Tình yêu đích thực không phải là việc lúc nào cũng ở bên nhau, mà là ngay cả khi xa nhau, em vẫn cảm thấy bình yên. Khi gặp đúng người, em sẽ hiểu rằng hạnh phúc không nằm ở việc kiểm soát hay chiếm hữu, mà nằm ở sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Họ sẽ không để em phải trở thành một người đa nghi, cũng không để em phải bất an mỗi khi họ ra ngoài. Vì họ hiểu rằng, điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ không phải là những lời hứa viển vông, mà là cách họ hành xử khi không có em bên cạnh.

Hãy tin rằng, dù ngoài kia có bao nhiêu cám dỗ, bao nhiêu niềm vui thoáng qua, nếu ai đó thật sự yêu em, họ sẽ không để em phải lo lắng hay mệt mỏi. Họ biết cách giữ mình, không phải vì sợ em giận, mà vì không muốn đánh mất em. Họ hiểu rằng một mối quan hệ bền vững không cần phải có quá nhiều quy tắc hay ràng buộc, mà chỉ cần có đủ sự chân thành và trách nhiệm.

Gặp đúng người, em sẽ thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Không còn những nỗi sợ hãi vô hình, không còn những lần dằn vặt vì nghi ngờ, không còn cảm giác phải tranh giành tình yêu của mình với bất cứ ai. Bởi vì họ sẽ đặt em vào một vị trí không ai có thể thay thế, sẽ yêu em theo cách mà em không cần phải hoài nghi hay kiểm chứng.

Vậy nên, đừng cố gắng thay đổi ai đó để họ trở thành người em mong muốn. Đừng ép họ từ bỏ những cuộc vui, đừng bắt họ xa lánh tất cả những mối quan hệ xung quanh. Nếu họ thực sự yêu em, họ sẽ tự biết đâu là giới hạn, tự biết cách yêu em mà không cần em phải nhắc nhở. Vì một tình yêu đích thực không phải là tình yêu cần phải canh chừng, mà là tình yêu khiến em có thể an tâm mà yêu.

Lm. Anmai, CSsR

LẼ SỐNG Ở ĐỜI

Có những con đường ta bước đi một mình, lạnh lẽo và đơn độc. Có những ngày mưa rơi tầm tã, lòng ta nặng trĩu những suy tư không thể gọi thành tên. Đôi lúc, ta mệt mỏi đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại, mặc cho cuộc đời đẩy đưa. Nhưng rồi, đâu đó giữa thế gian rộng lớn này, có một người sẽ xuất hiện, như ánh sáng len lỏi qua những tầng mây dày đặc. Một người mà khi ta gặp được, dù có lớn hay chưa kịp lớn, dù có mạnh mẽ hay còn yếu đuối, họ vẫn sẽ ở đó, bảo vệ ta, chở che ta, và làm mọi điều có thể để mang lại cho ta một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.

Người đó không cần phải là một người hoàn hảo, cũng không nhất thiết phải có tất cả những điều tốt đẹp nhất. Họ chỉ cần là chính họ – một người sẵn sàng đứng trước ta khi giông tố ập đến, một người không ngại hy sinh để thấy ta vui cười, một người mà khi ta lạc lối, chỉ cần quay đầu lại, họ vẫn ở đó, đợi ta với một tấm lòng bao dung vô bờ bến. Người đó có thể không nói những lời hoa mỹ, không hứa hẹn điều gì lớn lao, nhưng chính những hành động nhỏ bé, những quan tâm chân thành đã đủ để trái tim ta vững vàng hơn trước mọi biến động cuộc đời.

Gặp đúng người, ta không cần phải gồng mình lớn lên trong vội vã, cũng không cần cố gắng tỏ ra mạnh mẽ khi lòng đầy tổn thương. Ta có thể cứ thế mà sống, có thể thỉnh thoảng trẻ con một chút, có thể sai lầm mà không sợ bị trách móc, có thể khóc mà không sợ bị bỏ rơi. Đó là người sẵn sàng lau nước mắt cho ta, sẵn sàng chở che ta trước những bão tố cuộc đời, sẵn sàng để ta tựa vào khi đôi chân đã rã rời.

Có những người ta gặp rồi quên, nhưng có những người chỉ cần gặp một lần cũng đủ để khắc ghi suốt đời. Đó là người cho ta biết thế nào là yêu thương vô điều kiện, thế nào là được bảo vệ, thế nào là được sống một cuộc đời không phải lo âu điều gì ngoài việc tận hưởng hạnh phúc. Họ không yêu cầu ta phải thay đổi để trở nên tốt hơn, chỉ cần ta là chính mình, chỉ cần ta vui vẻ. Và rồi, khi có người như thế ở bên, ta sẽ nhận ra rằng, đôi khi, cuộc đời không cần phải quá rực rỡ, không cần phải có tất cả những gì người ta mơ ước, chỉ cần một người thật lòng với ta, một người sẵn sàng bảo vệ ta đến cuối con đường, thế là đủ.

Lẽ sống đôi khi chỉ đơn giản như vậy – tìm được một người mà dù ta lớn hay chưa lớn, dù ta mạnh mẽ hay yếu đuối, họ vẫn luôn ở đó, luôn yêu thương, luôn bao dung, luôn vì ta mà cố gắng. Và nếu một ngày nào đó, ta may mắn gặp được một người như thế, hãy trân trọng, hãy gìn giữ, vì trong một thế giới rộng lớn và bộn bề này, để tìm được một người thực sự sẵn sàng che chở ta cả đời, không phải ai cũng có được may mắn ấy.

Lm. Anmai, CSsR

TRONG SẠCH LÀ “CÓ”, KHÔNG CHỈ LÀ “KHÔNG”

Thiên Chúa đã dựng nên con người có nam có nữ, và ngay từ khởi nguyên, Ngài đã phán: “Con người ở một mình thì không tốt” (St 2,18). Trong sự khôn ngoan và tình yêu vô biên của Ngài, Thiên Chúa đã tạo dựng nên Adam và Evà theo hình ảnh Ngài, giống như Ngài, để họ có thể yêu thương và được yêu thương. Con người không chỉ đơn thuần là một sinh vật có lý trí mà còn là một hữu thể được dựng nên để yêu – yêu bằng chính bản thân mình, yêu bằng cả linh hồn và thể xác. Tình yêu không chỉ là một cảm xúc thoáng qua mà là một lời mời gọi vươn tới sự hiến dâng, hướng về một tình yêu hoàn hảo, một tình yêu biết trao ban mà không giữ lại điều gì cho riêng mình.

Trong thế giới ngày nay, khi nhắc đến sự trong sạch, nhiều người lầm tưởng rằng đó là một lối sống khắc khổ, một sự kiêng cữ hà khắc, một sự từ chối các khía cạnh tự nhiên của con người. Nhưng trong sạch không có nghĩa là sống độc thân. Trong sạch không có nghĩa là phải hoàn toàn từ bỏ hay xa lánh tình yêu lứa đôi. Trong sạch cũng không phải là một danh sách những điều được phép và không được phép làm. Nó không phải là một gánh nặng, một xiềng xích trói buộc con người trong những luật lệ cứng nhắc, không phải là một sự khước từ niềm vui và hạnh phúc trong đời sống hôn nhân. Trong sạch không phải là một chữ “không” kéo dài vô tận, một sự ngăn cấm lạnh lùng và vô cảm.

Trái lại, trong sạch trước hết là một chữ “có”. Là một sự khẳng định mạnh mẽ về tình yêu chân thật, là một lời đáp lại lời mời gọi yêu thương theo đúng phẩm giá mà Thiên Chúa đã đặt để nơi con người. Để gìn giữ được chữ “có” đó, con người cần phải có những chữ “không” dứt khoát – không để tình yêu rơi vào vị lợi, không để những đam mê ích kỷ chi phối, không để những ham muốn chóng qua che lấp đi ánh sáng của tình yêu chân thành. Trong sạch không phải là sự kiêng cữ cứng nhắc nhưng là sự tự do đích thực – một sự tự do khỏi những ràng buộc của dục vọng mù quáng để hướng về một tình yêu viên mãn, nơi mà thân xác và linh hồn hòa quyện trong sự hiến dâng trọn vẹn.

Từ thuở ban đầu, Thiên Chúa đã khắc ghi nơi thân xác con người dấu ấn của tình yêu. Thân xác không chỉ là một phương tiện để cảm nhận thế giới, mà còn là một ngôn ngữ – một ngôn ngữ có thể diễn tả tình yêu hoặc bóp méo nó. Sự trong sạch không có nghĩa là phủ nhận thân xác, nhưng là tôn trọng và nâng cao giá trị của nó. Đó là một sự mời gọi sống đúng với phẩm giá của chính mình, để yêu thương một cách trọn vẹn, không biến bản thân hay người khác thành đối tượng của ham muốn nhưng là người đồng hành trong một hành trình yêu thương thực sự.

Trong sạch không đồng nghĩa với chữ trinh. Một người có thể vẫn còn trinh nhưng chưa chắc đã sống trong sạch, nếu trong lòng họ chỉ đầy rẫy những ham muốn xác thịt và những suy nghĩ vị kỷ. Ngược lại, một người có thể không còn trinh nhưng lại sống trong sạch, nếu họ biết hoán cải, biết đặt tình yêu lên trên mọi ham muốn và chọn sống một cách có trách nhiệm với chính mình và với người khác. Trong sạch không chỉ là một tình trạng bên ngoài mà là một thái độ của trái tim, là một cách yêu thương không chiếm đoạt, không lợi dụng, không biến tình yêu thành một thứ hàng hóa có thể mua bán hay trao đổi.

Sự trong sạch đòi hỏi sự trưởng thành, sự tự chủ, và một trái tim rộng mở với tình yêu chân thật. Nó không phải là một sự từ bỏ hạnh phúc, nhưng là một con đường dẫn đến một tình yêu vững bền và trọn vẹn hơn. Tình yêu không thể bị bóp méo thành một thứ bản năng vô thức, một sự thỏa mãn nhất thời, mà phải là một sự dâng hiến hoàn toàn – nơi mà hai người tìm thấy nhau không chỉ trong thân xác mà còn trong tâm hồn, không chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi mà trong cả cuộc đời.

Thế giới ngày nay thường đề cao sự tự do phóng túng, xem tình dục như một trò chơi, một nhu cầu giống như bất kỳ nhu cầu sinh lý nào khác. Nhưng điều đó chỉ làm giảm giá trị của tình yêu, khiến con người trở thành những kẻ chạy theo khoái lạc mà quên mất ý nghĩa thực sự của sự kết hợp giữa nam và nữ. Khi tình yêu không còn được nâng đỡ bởi sự trong sạch, nó dễ dàng trở thành một sự chiếm hữu, một sự kiểm soát, một sự thỏa mãn ích kỷ. Nhưng khi có trong sạch, tình yêu trở nên đẹp đẽ, tinh tuyền, và vững chắc như một tòa nhà được xây trên nền đá.

Sống trong sạch không phải là điều dễ dàng. Nó đòi hỏi sự kiên trì, lòng can đảm, và một niềm tin sâu xa vào tình yêu đích thực. Nhưng phần thưởng của nó là một tình yêu không bị méo mó, một cuộc sống không bị ám ảnh bởi dục vọng và sự lo lắng về việc bị tổn thương hay phản bội. Khi ta sống trong sạch, ta không chỉ bảo vệ chính mình mà còn bảo vệ người mình yêu, giúp họ không rơi vào những cám dỗ hời hợt của thế gian.

Thiên Chúa đã dựng nên con người để yêu và được yêu. Ngài không bao giờ phủ nhận thân xác hay những khao khát tự nhiên của con người. Nhưng Ngài mời gọi chúng ta sống những khao khát đó trong sự tự do, trong ý nghĩa sâu xa nhất của tình yêu – một tình yêu không vị kỷ, không chiếm hữu, nhưng biết hiến dâng và đón nhận một cách trọn vẹn. Trong sạch chính là con đường để ta đi đến tình yêu chân thật đó, là ánh sáng soi đường cho ta biết cách yêu một cách đúng nghĩa.

Và khi ta yêu theo cách ấy, ta không cần phải lo lắng về việc liệu mình có đang làm đúng hay không, có đang bị mất mát điều gì không. Vì một tình yêu trong sạch là một tình yêu không có gì để mất – nó chỉ có thể ngày càng lớn lên, ngày càng vững bền, và ngày càng hướng về tình yêu vĩnh cửu của Thiên Chúa.

Lm. Anmai, CSsR

TRONG SẠCH – SỰ HÒA HỢP GIỮA THÂN XÁC VÀ LINH HỒN

Trong cõi nhân sinh, có những giá trị trường tồn theo thời gian, không bị cuốn trôi bởi những đổi thay của thế gian, không bị phai mờ bởi những cám dỗ phù phiếm. Trong sạch là một trong những giá trị như thế – một sự hòa hợp trọn vẹn giữa thân xác và linh hồn, một sự tinh tuyền không chỉ trong hành động mà còn trong cả suy nghĩ và trái tim.

Trong sạch không đơn thuần là sự kiêng cữ về thể xác, mà đó là một trạng thái tâm hồn thanh khiết, một đời sống phù hợp với bậc sống mà mỗi người đang gánh vác. Một người chưa lập gia đình gìn giữ sự trong trắng của mình, không để những dục vọng thấp hèn làm hoen ố tâm hồn. Một người đã có gia đình thì giữ gìn sự trong sạch trong đời sống hôn nhân, sống chung thủy, không chỉ bằng thể xác mà còn bằng trọn vẹn con tim. Trong sạch không phải là sự kiềm chế gượng ép, mà là sự điều hòa giữa cảm xúc và lý trí, để con người không bị nô lệ bởi những ham muốn nhất thời, mà sống theo những gì cao đẹp nhất mà lương tâm và đạo đức hướng dẫn.

Trong sạch là sự tự do đích thực, khi con người không để dục vọng chi phối mình, không để bản năng lấn át lý trí, không để những phù hoa thế gian làm mờ mắt. Một tâm hồn trong sạch không phải là một tâm hồn khô cứng, mà là một tâm hồn biết yêu thương đúng cách, biết đặt tình yêu vào đúng chỗ, đúng người, đúng thời điểm. Một người trong sạch không phải là người từ chối tình yêu, mà là người hiểu rằng tình yêu đích thực không chỉ dừng lại ở thể xác, mà còn là sự hòa quyện giữa hai tâm hồn, là sự chung thủy, là sự hy sinh, là sự nâng đỡ lẫn nhau trong cuộc đời.

Người sống trong sạch không để thân xác phản bội linh hồn, không để những đam mê thấp hèn làm vẩn đục trái tim. Họ không bị cuốn vào những cảm xúc nhất thời, không để mình trở thành nô lệ của dục vọng. Họ biết rằng thân xác là đền thờ của linh hồn, là nơi Thiên Chúa ngự trị, là biểu tượng cao quý của sự sống. Họ biết rằng một tình yêu đích thực không bao giờ có thể xây dựng trên sự giả dối, trên những đam mê không có trách nhiệm, trên những cảm xúc bốc đồng.

Trong sạch là một thử thách lớn trong cuộc đời, vì con người vốn dĩ mang trong mình bản tính yếu đuối, luôn bị cám dỗ bởi những điều ngọt ngào nhưng tạm bợ. Nhưng chính trong thử thách ấy, phẩm giá con người được nâng cao, vì họ biết đấu tranh để giữ gìn sự thanh khiết, biết tự chủ để không rơi vào những sai lầm đáng tiếc, biết tôn trọng bản thân và những người xung quanh.

Trong sạch không phải là sự lạnh lùng, không phải là sự khước từ cảm xúc hay tình yêu, mà là sự chọn lựa cách yêu thương một cách đúng đắn. Một người trong sạch yêu bằng một tình yêu chân thành, không giả dối, không lợi dụng, không xem người khác như một công cụ để thỏa mãn cảm xúc cá nhân. Một người trong sạch không chỉ giữ gìn thân xác mình mà còn tôn trọng thân xác của người khác, không biến tình yêu thành một cuộc trao đổi ích kỷ, không đánh mất ý nghĩa cao đẹp của sự kết hợp giữa hai tâm hồn.

Trong sạch còn là sự chung thủy – một phẩm hạnh cao quý của tình yêu đích thực. Chung thủy không chỉ là không phản bội bằng hành động, mà còn là sự trung thành từ trong tư tưởng, trong ánh nhìn, trong những khao khát thầm kín của trái tim. Một người chồng, một người vợ chung thủy không phải chỉ vì sợ luật lệ hay sợ bị phát hiện, mà vì họ hiểu rằng tình yêu chân chính đòi hỏi sự trao hiến trọn vẹn, cả thể xác lẫn tâm hồn. Họ hiểu rằng không thể yêu một người mà lại để trái tim mình lạc lối trong những đam mê ngoài luồng. Họ hiểu rằng sự chung thủy là nền tảng của hạnh phúc gia đình, là điều kiện để một tình yêu thực sự lớn lên và bền vững theo thời gian.

Trong sạch còn là sự tiết chế, sự từ bỏ những đam mê vô độ để đạt đến một sự tự do đích thực. Một tâm hồn trong sạch là một tâm hồn biết điều khiển cảm xúc của mình, không để những ham muốn thấp hèn làm mất đi phẩm giá con người. Họ biết rằng giá trị của con người không nằm ở sự hưởng thụ, mà nằm ở khả năng yêu thương một cách chân thành và tinh tuyền.

Sống trong sạch không phải là một điều dễ dàng, vì thế gian đầy rẫy những cám dỗ, những lời mời mọc ngọt ngào nhưng đầy nguy hiểm. Nhưng chính vì khó khăn, nên sự trong sạch mới trở thành một giá trị cao quý. Một người sống trong sạch không phải là người không bao giờ bị cám dỗ, mà là người biết cách vượt qua cám dỗ, biết chọn lựa điều tốt đẹp nhất cho cuộc đời mình.

Trong sạch mang lại sự bình an, vì một tâm hồn trong sạch không bị giằng xé bởi những dằn vặt, không phải sống trong sự dối trá, không phải lo sợ những hậu quả của những lỗi lầm sai trái. Một người trong sạch có thể ngẩng cao đầu, có thể sống một cuộc đời thanh thản, có thể yêu thương mà không sợ hãi, có thể tận hưởng những điều đẹp đẽ nhất mà tình yêu chân chính mang lại.

Trong sạch không phải là một sự áp đặt, không phải là một gánh nặng, mà là một lựa chọn cao đẹp. Người sống trong sạch không phải là người không biết yêu, mà là người yêu với một trái tim tinh tuyền, không bị hoen ố bởi những đam mê vị kỷ. Họ hiểu rằng một tình yêu đích thực không chỉ dừng lại ở thể xác, mà còn là sự kết nối thiêng liêng giữa hai tâm hồn, là sự đồng hành dài lâu trên con đường đời, là sự trân trọng nhau đến từng chi tiết nhỏ.

Thế gian có thể đổi thay, những giá trị có thể bị lung lay, nhưng sự trong sạch sẽ luôn là một điều cao quý, một điều đáng được gìn giữ. Bởi vì nó không chỉ mang lại sự bình an cho chính người sống trong sạch, mà còn là nền tảng của một tình yêu đích thực, một gia đình bền vững, một cuộc đời không hối tiếc.

Giữ gìn sự trong sạch không phải vì luật lệ, không phải vì sự ép buộc của bất kỳ ai, mà là vì bản thân mỗi người xứng đáng với những điều cao đẹp nhất. Một tình yêu trong sạch không phải là một tình yêu yếu đuối, mà là một tình yêu mạnh mẽ nhất, vì nó biết vượt qua những cám dỗ, biết chiến đấu để giữ gìn những giá trị thiêng liêng. Một người sống trong sạch không phải là người từ chối tình yêu, mà là người biết yêu thương một cách cao quý nhất – một tình yêu không chỉ cho hiện tại, mà còn cho cả tương lai, cho cả những gì trường tồn và vĩnh cửu.

Lm. Anmai, CSsR

TRONG SẠCH LÀ SỨC MẠNH CỦA TỰ DO VÀ TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Trong thế giới đầy những cám dỗ và định kiến, hai chữ “trong sạch” thường bị hiểu sai. Có người cho rằng đó là sự kìm nén, là sự cấm đoán hà khắc, là cách nhìn tiêu cực về tình dục, nhưng sự thật không phải như vậy. Trong sạch không phải là trốn tránh hay phủ nhận những khao khát của con người, mà là sức mạnh để chinh phục những ham muốn bất chính, là sự tự do để yêu thương theo đúng ý nghĩa của nó. Khi bạn có thể kiểm soát bản thân, khi bạn hiểu được giá trị của sự trong sạch, bạn không bị trói buộc bởi những dục vọng nhất thời, bạn không đánh mất chính mình chỉ vì những khoảnh khắc thoả mãn nhất thời. Và khi ấy, bạn tự do để yêu vì một lý do đúng đắn.

Thế giới ngày nay nói rất nhiều về tình dục, nhưng lại hiếm ai nói về sự trong sạch. Người ta quảng bá về khoái lạc như một thứ hàng hóa dễ dàng có được mà chẳng cần phải suy nghĩ đến hậu quả. Người ta ca ngợi sự tự do thể xác nhưng lại quên đi rằng, sự tự do thật sự không nằm ở việc làm bất cứ điều gì mình muốn, mà nằm ở khả năng làm chủ chính mình. Nếu bạn không thể từ chối một cám dỗ, nếu bạn để mình bị lôi kéo bởi những ham muốn tức thời, thì đó không phải là tự do – đó là sự nô lệ. Bạn bị điều khiển bởi chính những thứ mà bạn nghĩ rằng mình đang tận hưởng. Và nếu bạn không thể làm chủ bản thân trong những điều nhỏ nhặt, liệu bạn có thể làm chủ đời mình trong những điều lớn lao hơn?

Trong sạch không có nghĩa là phủ nhận hay xem thường tình dục. Ngược lại, đó là sự trân trọng, là sự nhận thức rõ ràng về giá trị của nó. Khi bạn hiểu được rằng tình dục không chỉ đơn thuần là khoái cảm, mà là một sự trao hiến trọn vẹn giữa hai con người trong tình yêu thực sự, bạn sẽ nhận ra rằng nếu bạn cho đi nó một cách dễ dàng, không cần sự cam kết, không cần trách nhiệm, thì chính bạn đang hạ thấp giá trị của nó. Điều gì dễ dàng có được thì cũng dễ dàng bị xem nhẹ. Một điều có giá trị chỉ khi nó được đặt đúng chỗ, trong một mối quan hệ có sự tôn trọng, yêu thương và trách nhiệm. Nếu tình dục chỉ là một cuộc vui chóng vánh, nếu nó không đi kèm với tình yêu thực sự, thì rốt cuộc, nó có khác gì một giao dịch hay một sự thỏa mãn đơn thuần?

Có những người nghĩ rằng sự trong sạch là lỗi thời, là điều chỉ dành cho những ai yếu đuối hay sợ hãi. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Chỉ những người mạnh mẽ mới có thể sống trong sạch. Chỉ những người hiểu rõ giá trị của mình mới có thể giữ gìn sự trong sạch. Sự buông thả dễ dàng hơn rất nhiều so với sự tự chủ. Ai cũng có thể chạy theo những đam mê nhất thời, nhưng không phải ai cũng đủ bản lĩnh để vượt lên trên nó, để kiểm soát chính mình, để biết chờ đợi cho đến khi tình yêu thật sự xuất hiện. Và sự chờ đợi ấy không phải là một sự hy sinh vô nghĩa, mà là một sự đầu tư cho một điều đáng giá hơn nhiều – một tình yêu vững bền, một sự kết hợp có ý nghĩa, một mối quan hệ được xây dựng trên sự chân thành chứ không phải chỉ là những đam mê thoáng qua.

Xã hội ngày nay không còn trân trọng sự trong sạch như trước kia. Người ta cười nhạo những ai giữ gìn bản thân, người ta gọi họ là ngây thơ, là cổ hủ. Nhưng nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy những người chạy theo dục vọng không hề hạnh phúc hơn. Họ có thể vui vẻ trong chốc lát, nhưng rồi họ vẫn cảm thấy trống rỗng. Bởi vì khoái cảm không bao giờ có thể thay thế tình yêu thật sự. Người ta có thể tìm kiếm nó hết lần này đến lần khác, nhưng càng tìm kiếm họ lại càng cảm thấy cô đơn. Bởi vì bản chất con người không chỉ cần thể xác, mà còn cần sự kết nối sâu sắc về tinh thần và tâm hồn. Khi bạn buông thả bản thân, bạn có thể có được khoái cảm, nhưng liệu bạn có thực sự cảm nhận được tình yêu?

Trong sạch là một lựa chọn. Một lựa chọn khó khăn nhưng đầy ý nghĩa. Nó không có nghĩa là bạn khước từ tình yêu hay hạnh phúc, mà là bạn chọn cách yêu theo một cách cao quý hơn. Nó có nghĩa là bạn biết chờ đợi, biết giữ gìn, biết trân trọng bản thân và những người xung quanh. Khi bạn sống trong sạch, bạn không đánh mất điều gì cả. Ngược lại, bạn giữ được lòng tự trọng, sự bình an và sự tự do thực sự. Bạn không phải lo lắng về những hậu quả không mong muốn, bạn không phải hối hận vì những quyết định bồng bột. Bạn có thể ngẩng cao đầu, biết rằng mình không bị điều khiển bởi dục vọng, biết rằng mình yêu bằng cả trái tim chứ không chỉ bằng thể xác.

Có thể sẽ có những lúc bạn cảm thấy cô đơn, sẽ có những lúc bạn bị cám dỗ, sẽ có những lúc bạn tự hỏi liệu sự chờ đợi này có xứng đáng không. Nhưng hãy nhớ rằng, những điều có giá trị không bao giờ dễ dàng có được. Một viên kim cương chỉ tỏa sáng sau khi đã chịu đựng áp lực khắc nghiệt. Một tình yêu chân thật chỉ đáng giá khi nó được xây dựng trên sự tôn trọng và chân thành. Nếu bạn giữ được sự trong sạch, bạn sẽ tìm được một người xứng đáng với điều đó. Một người không yêu bạn chỉ vì thể xác, mà yêu bạn vì chính con người bạn. Một người không lợi dụng bạn để thỏa mãn bản thân, mà trân trọng bạn, bảo vệ bạn, và cùng bạn xây dựng một mối quan hệ bền vững.

Sự trong sạch không phải là một gánh nặng. Nó là một món quà. Một món quà mà bạn dành cho chính mình, và dành cho người xứng đáng với tình yêu của bạn. Nếu bạn giữ được sự trong sạch, bạn sẽ có một trái tim không vướng bận, một tâm hồn thanh thản, một tình yêu đích thực. Bạn sẽ biết rằng mình yêu vì một lý do đúng đắn, không phải vì nhu cầu, không phải vì áp lực, không phải vì những đam mê tạm bợ. Bạn sẽ biết rằng tình yêu của mình là điều đáng quý nhất, và bạn sẽ trao nó cho người xứng đáng nhất.

Hãy tin rằng sự trong sạch không bao giờ là một sự mất mát, mà là một sự chiến thắng. Chiến thắng chính mình, chiến thắng những cám dỗ, chiến thắng những định kiến sai lầm. Và khi bạn bước vào một mối quan hệ với sự trong sạch, bạn sẽ cảm nhận được tình yêu theo một cách trọn vẹn nhất – một tình yêu không chỉ là sự gắn kết thể xác, mà là sự hòa quyện của tâm hồn, là sự hy sinh, là sự trân trọng lẫn nhau. Một tình yêu như thế không bao giờ phai tàn, bởi nó được xây dựng trên nền tảng vững chắc nhất – sự chân thành, sự tôn trọng, và sự tự do thật sự.

Lm. Anmai, CSsR

TRONG SẠCH – VẺ ĐẸP CAO CẢ CỦA TÌNH YÊU CHÂN THẬT

Trong thế giới đầy những cám dỗ và dục vọng, khi con người dễ dàng chạy theo những đam mê nhất thời, khi tình yêu thường bị đánh đồng với sự chiếm hữu, thì trong sạch trở thành một đức hạnh cao quý và hiếm hoi. Nó không phải là sự cấm đoán hay phủ nhận bản năng, mà là một cách sống, một lối yêu thương trong sáng và cao đẹp, nơi tình dục được đặt dưới ánh sáng của sự hiến dâng, tôn trọng và trách nhiệm. Trong sạch không có nghĩa là đàn áp cảm xúc hay khước từ bản năng con người, mà là biết đặt những ước muốn ấy vào đúng vị trí của nó – dưới sự hướng dẫn của một tình yêu chân thành và thiêng liêng.

Người có đức trong sạch không phải là người không có ham muốn, mà là người biết chế ngự chúng, biết điều hướng chúng đến một mục tiêu cao đẹp hơn. Cũng giống như can đảm hay trung thực, trong sạch không phải là điều tự nhiên có sẵn, mà là một nhân đức cần được rèn luyện, cần được nuôi dưỡng bằng ý chí mạnh mẽ và trái tim chân thành. Nó không phải là sự khô cằn hay lạnh lùng, mà là sự tinh tế và dịu dàng của một tâm hồn biết yêu thương một cách đúng đắn.

Khi một người thực sự yêu, họ sẽ không đặt bản thân lên trên người kia, không tìm cách thỏa mãn những khao khát cá nhân mà quên đi giá trị của người mình yêu. Họ sẽ không muốn làm tổn thương đối phương bằng những hành động ích kỷ hay vội vã, sẽ không vì đam mê nhất thời mà gây nên những vết thương khó lành trong tâm hồn nhau. Trong sạch là biết giữ gìn, biết chờ đợi, biết trân trọng từng khoảnh khắc của tình yêu thay vì vội vàng chiếm hữu.

Tình dục không phải là điều xấu xa, nhưng nó chỉ có ý nghĩa trọn vẹn khi được đặt vào một tình yêu thực sự, nơi hai tâm hồn đã sẵn sàng dâng hiến cho nhau trọn vẹn, không chỉ về thể xác mà còn về tâm hồn, về trách nhiệm và sự chung thủy. Trong sạch là không để tình dục trở thành một công cụ để thỏa mãn bản thân, mà là một sự kết hợp thiêng liêng giữa hai con người đã chọn thuộc về nhau trong một giao ước bền vững.

Trong một xã hội đề cao sự hưởng thụ, nơi con người dễ dàng bị cuốn vào những thú vui tức thời, nơi những giá trị truyền thống đôi khi bị xem nhẹ, thì đức trong sạch dường như trở thành một điều xa lạ, thậm chí bị coi là lỗi thời. Nhưng chính những gì hiếm hoi nhất lại là những gì đáng quý nhất. Một tình yêu trong sạch không chỉ mang lại sự bình an cho tâm hồn, mà còn bảo vệ trái tim khỏi những tổn thương không đáng có. Nó giúp con người yêu thương một cách chân thành, không vì bản năng mà vì sự tôn trọng, không vì chiếm hữu mà vì muốn mang lại điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu.

Trong sạch là sự hy sinh, nhưng đó không phải là sự hy sinh nặng nề hay gượng ép. Đó là một sự tự nguyện, một niềm vui khi biết rằng mình đang giữ gìn một điều quý giá, đang bảo vệ một tình yêu khỏi những điều có thể làm tổn hại nó. Giống như một người lính sẵn sàng hy sinh để bảo vệ quê hương, một người yêu thực sự cũng sẵn sàng hy sinh để bảo vệ người mình yêu khỏi những tổn thương, dù đôi khi điều đó có nghĩa là phải kiềm chế bản thân, phải bước chậm lại, phải chờ đợi đến khi cả hai thực sự sẵn sàng.

Thế giới có thể cười cợt những người sống trong sạch, có thể cho rằng đó là sự ngu ngốc hoặc ngây thơ. Nhưng ai mới thực sự là người ngây thơ? Là người sẵn sàng đánh đổi những giá trị cao quý để chạy theo những khoái lạc nhất thời, hay là người biết trân trọng và giữ gìn những điều thiêng liêng nhất của tình yêu? Một tình yêu đích thực không thể được xây dựng trên sự vội vàng hay dục vọng, mà phải được nuôi dưỡng bằng sự kiên nhẫn, bằng sự hiến dâng, bằng những hy sinh nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.

Những ai sống trong sạch không phải là những người yếu đuối, mà là những người mạnh mẽ nhất. Vì để chiến thắng bản năng của mình, để vượt qua những cám dỗ, con người cần có một ý chí sắt đá, một trái tim kiên định, một niềm tin vào những điều tốt đẹp hơn. Và phần thưởng cho những ai sống trong sạch chính là một tình yêu trọn vẹn, một trái tim không bị tổn thương bởi những mối quan hệ sai lầm, một cuộc đời mà họ có thể tự hào vì đã không đánh mất chính mình.

Có thể trên con đường ấy, sẽ có những lúc chông chênh, những lúc bị hiểu lầm, những lúc cảm thấy cô đơn. Nhưng hãy nhớ rằng, không có điều gì quý giá mà không đòi hỏi sự hy sinh. Một viên kim cương chỉ có thể trở nên lấp lánh sau khi trải qua quá trình mài giũa, một tâm hồn cũng chỉ có thể trở nên cao đẹp khi biết giữ gìn những điều tốt đẹp nhất trong mình.

Và một ngày nào đó, khi gặp đúng người, khi tình yêu ấy thực sự đến trong sự trưởng thành và sâu sắc, bạn sẽ hiểu rằng những gì mình đã giữ gìn không hề vô nghĩa. Bạn sẽ không hối hận vì đã chờ đợi, không tiếc nuối vì đã sống một cuộc đời trong sạch. Vì khi yêu đúng nghĩa, bạn sẽ muốn mang đến cho người ấy những điều tốt đẹp nhất, sẽ không muốn làm tổn thương họ dù chỉ là một chút.

Trong sạch không phải là một gánh nặng, mà là một món quà. Một món quà mà bạn có thể tự hào mang đến cho người mà bạn thực sự yêu thương, một món quà không bị hoen ố bởi những sai lầm hay vội vàng. Và khi tình yêu ấy đủ chín muồi, khi cả hai thực sự sẵn sàng để hiến dâng trọn vẹn cho nhau, thì đó sẽ là một tình yêu không chỉ đẹp, mà còn thiêng liêng.

Thế gian có thể thay đổi, nhưng giá trị của tình yêu chân thật sẽ không bao giờ thay đổi. Và trong sạch chính là một phần không thể thiếu của tình yêu ấy – một tình yêu không chỉ xuất phát từ cảm xúc, mà còn từ sự tôn trọng, từ ý chí, từ mong muốn mang đến điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Một tình yêu không chỉ lấp lánh trong những khoảnh khắc rực rỡ, mà còn bền vững theo năm tháng, như một ánh sáng không bao giờ tắt giữa những bấp bênh của cuộc đời.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỨC TRONG SẠCH – CHÌA KHÓA CỦA TÌNH YÊU CHÂN THẬT

Tình yêu chân thật không phải là thứ tình yêu bị che mờ bởi dục vọng hay những ham muốn ích kỷ. Nó là sự trọn vẹn của tâm hồn, nơi mà con người không chỉ yêu bằng cảm xúc nhất thời mà còn yêu bằng cả sự tôn trọng, sự nâng niu và lòng nhân ái. Chỉ khi con người được giải thoát khỏi những thái độ vị lợi, khi họ không coi người mình yêu như một đối tượng để chiếm hữu hay thỏa mãn, thì khi đó, họ mới thực sự yêu. Đức trong sạch không bóp nghẹt tình yêu, không khiến con người trở nên lạnh lùng hay xa cách, mà chính là ánh sáng soi tỏ giá trị thật của người mình yêu, không chỉ dừng lại ở những vẻ đẹp bề ngoài hay sự hấp dẫn giới tính, mà còn nhìn thấy được phẩm giá, nhân cách và tâm hồn của họ.

Thế giới hôm nay có quá nhiều quan điểm sai lầm về tình yêu. Người ta thường nhầm lẫn giữa tình yêu và đam mê, giữa sự hiến dâng và lòng chiếm hữu. Có những người lao vào tình yêu như một cơn cuồng phong của dục vọng, để rồi sau đó nhận ra rằng trái tim mình trống rỗng, rằng họ không thực sự yêu mà chỉ đang bị cuốn theo những xúc cảm nhất thời. Nhưng tình yêu chân thật không thể dựa trên những thứ phù phiếm như vậy. Nếu tình yêu chỉ dựa trên thể xác, nó sẽ tan biến như ngọn lửa rực cháy rồi lụi tàn. Nếu tình yêu chỉ dừng lại ở những ham muốn, thì khi ham muốn ấy không còn, tình yêu cũng sẽ chết theo. Nhưng nếu tình yêu được xây dựng trên đức trong sạch, nó sẽ vững bền, bởi vì nó không bị lệ thuộc vào những yếu tố tạm bợ, mà được nâng đỡ bởi sự hy sinh, sự tôn trọng và lòng nhân ái.

Đức trong sạch không phải là sự kiềm chế hay chối bỏ tính dục, nhưng là sự làm chủ và hướng nó đến một mục đích cao cả hơn. Khi một người trong sạch, họ không từ chối vẻ đẹp giới tính của người yêu, nhưng họ nhìn thấy nó trong một ánh sáng khác. Họ không coi người yêu như một công cụ để thỏa mãn, mà như một món quà quý giá cần được gìn giữ và nâng niu. Nhờ vậy, đức trong sạch mở ra một chân trời mới cho tình yêu – nơi mà hai con người có thể thực sự thuộc về nhau mà không bị ràng buộc bởi những khuynh hướng vị kỷ.

Một người có đức trong sạch không nhìn người yêu bằng đôi mắt của sự chiếm hữu, mà bằng ánh mắt của sự trân trọng. Họ biết rằng yêu không phải là lấy đi, mà là cho đi; không phải là chiếm hữu, mà là nâng đỡ. Chính nhờ đức trong sạch, họ được tự do để yêu – một sự tự do không phải là làm điều mình muốn, mà là làm điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Họ sẽ không ép buộc, không điều khiển, không lợi dụng, mà thay vào đó là hy sinh, là quan tâm, là tìm kiếm hạnh phúc thật sự cho nhau.

Tình yêu không thể tồn tại nếu nó chỉ là sự trao đổi dựa trên lợi ích. Một tình yêu chân thật không thể chỉ dựa trên sự hấp dẫn về thể xác, bởi vì thể xác rồi sẽ phai tàn, nhưng tâm hồn thì mãi mãi trường tồn. Một người trong sạch yêu không phải vì những gì người yêu có thể đem lại cho mình, mà yêu vì chính con người họ, vì sự hiện diện của họ là một món quà quý giá không thể thay thế. Đức trong sạch giúp tình yêu thoát khỏi sự ích kỷ, giúp tình yêu trở nên trong sáng và tinh tuyền, giúp người yêu nhìn thấy nhau không chỉ là một cơ thể, mà là một tâm hồn cần được yêu thương và trân trọng.

Trong hôn nhân, đức trong sạch không chỉ cần thiết trước khi cưới, mà còn trong suốt đời sống vợ chồng. Nó giúp người ta không rơi vào cám dỗ của sự ngoại tình, của những ham muốn bất chính. Nó giữ gìn sự chung thủy, sự tôn trọng lẫn nhau, giúp vợ chồng không chỉ yêu nhau trong những lúc hạnh phúc, mà còn yêu nhau ngay cả khi tuổi tác đã làm phai mờ vẻ đẹp ngoại hình, ngay cả khi cuộc sống có những thử thách khó khăn. Khi một người chồng yêu vợ với đức trong sạch, anh ta sẽ không bao giờ coi vợ là một công cụ để thỏa mãn, mà là một người bạn đời để cùng nhau chia sẻ, để cùng nhau đi đến cuối con đường. Khi một người vợ yêu chồng với đức trong sạch, cô ấy sẽ không tìm cách điều khiển hay chiếm hữu anh ta, mà sẽ giúp anh ta trở nên một người tốt hơn, một người có trách nhiệm hơn với gia đình, một người biết yêu thương đúng nghĩa.

Xã hội ngày nay dường như đánh mất đi giá trị của đức trong sạch. Người ta coi đó là một điều lỗi thời, là một rào cản đối với tự do cá nhân. Nhưng thực ra, đức trong sạch không phải là sự giới hạn, mà là con đường dẫn đến tự do đích thực. Một người không có đức trong sạch sẽ luôn bị ràng buộc bởi những ham muốn, những dục vọng, những thứ làm họ mất đi khả năng yêu thương thật sự. Nhưng một người có đức trong sạch sẽ được giải thoát khỏi tất cả những điều đó, để họ có thể yêu một cách trọn vẹn và chân thành.

Chỉ những người có đức trong sạch mới có khả năng yêu thật, bởi vì họ không để tình yêu của mình bị nhuốm màu bởi những tư lợi cá nhân. Họ biết rằng tình yêu không phải là thứ để sở hữu, mà là một điều cần được vun đắp mỗi ngày. Họ biết rằng tình yêu không phải là sự trao đổi, mà là sự cho đi mà không cần nhận lại. Và quan trọng nhất, họ hiểu rằng tình yêu không phải là một ngọn lửa bùng cháy rồi vụt tắt, mà là một ánh sáng dịu dàng nhưng bền vững, có thể sưởi ấm cả một đời người.

Đức trong sạch không khiến con người trở nên xa cách với tình yêu, mà chính là điều kiện để tình yêu trở nên thật sự đẹp đẽ. Nó giúp người ta yêu bằng cả trái tim, không phải bằng sự chiếm hữu, mà bằng sự hiến dâng. Nó giúp tình yêu không bị bóp méo bởi những dục vọng thấp hèn, mà được nâng lên thành một điều thiêng liêng và cao quý. Và chỉ khi một tình yêu được xây dựng trên nền tảng của đức trong sạch, nó mới có thể tồn tại mãi mãi, như một dòng suối trong lành không bao giờ cạn, như một ngọn lửa ấm áp không bao giờ tàn.

Lm. Anmai, CSsR

TRONG SẠCH LÀ CON ĐƯỜNG DUY NHẤT ĐỂ YÊU THƯƠNG THẬT SỰ

Một người không có đức trong sạch thì ở trong một tình trạng rất đáng buồn: người ấy không được tự do để yêu. Điều này nghe có vẻ nghịch lý, bởi thế gian ngày nay thường đề cao tình yêu theo cách mà nó chỉ được đo lường qua cảm xúc và khoái lạc. Nhưng một tình yêu không được thanh luyện bởi đức trong sạch thì không bao giờ thực sự là tình yêu, vì nó chỉ là sự chiếm hữu, sự thỏa mãn cá nhân hơn là sự hiến dâng chân thành. Một người có thể có ý định tốt, có thể mong muốn chăm sóc người mình yêu, nhưng nếu không có trong sạch, tình yêu ấy vẫn bị trói buộc bởi dục vọng và bản năng, không thể vươn tới sự hiến dâng vô điều kiện. Tình yêu đó không bao giờ thăng hoa, bởi nó không tinh tuyền, không tự do. Nó chỉ quẩn quanh trong những ham muốn chóng qua, trong sự tìm kiếm khoái lạc hơn là tìm kiếm hạnh phúc lâu dài của người mình yêu.

Con người được tạo dựng để yêu, nhưng tình yêu ấy không chỉ là những rung động nhất thời, không chỉ là sự hấp dẫn về thể xác hay những đam mê mãnh liệt. Tình yêu đích thực là một hành trình dài, nơi con người học cách hiến dâng, học cách đặt hạnh phúc của người khác lên trên niềm vui của chính mình, học cách chiến thắng những khuynh hướng ích kỷ để hướng tới một sự kết hợp sâu sắc và thiêng liêng hơn. Đức trong sạch không phải là một sự kiềm chế khổ hạnh, không phải là một sự phủ nhận thân xác hay những khao khát tự nhiên, mà là một sự thanh luyện những khát khao đó để chúng không bị biến thành những sợi xích ràng buộc con người vào những dục vọng mù quáng.

Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã từng nói: “Một người không có đức trong sạch không thể yêu người yêu của mình một cách vô vị lợi vì nàng là một con người, bởi vì lòng anh ta chỉ bận tâm đến những thú vui tình cảm và giác cảm mà anh ta nhận được từ nàng.” Đây là một sự thật sâu sắc về tình yêu. Khi một người yêu mà không có trong sạch, tình yêu ấy luôn có một điều kiện ngầm: “Anh yêu em vì em làm cho anh cảm thấy hạnh phúc.” Tình yêu đó không còn là một sự hiến dâng, mà trở thành một sự trao đổi, một sự tìm kiếm thỏa mãn bản thân hơn là tìm kiếm hạnh phúc của người mình yêu. Nhưng tình yêu đích thực không thể là sự trao đổi. Nó không thể là một mối quan hệ mà trong đó một người trở thành công cụ để thỏa mãn người kia.

Chúng ta đang sống trong một thế giới mà sự trong sạch bị xem nhẹ, bị coi là một điều lỗi thời, thậm chí bị nhạo báng. Văn hóa hiện đại cổ vũ một tình yêu không có trách nhiệm, một sự buông thả bản năng được ngụy trang dưới danh nghĩa “tự do cá nhân”. Nhưng sự thật là khi con người để mình bị cuốn theo những ham muốn thể xác mà không có sự kiểm soát, họ không hề tự do. Họ trở thành nô lệ của khoái lạc, của những cảm xúc nhất thời, của sự thèm khát không bao giờ được thỏa mãn hoàn toàn. Một người không có đức trong sạch sẽ luôn bị thôi thúc bởi những cơn khát dục vọng, luôn bị xáo trộn bởi những khao khát chưa được đáp ứng, và từ đó họ không thể thực sự yêu. Vì yêu không phải là chiếm đoạt, yêu là trao ban.

Sự trong sạch không phủ nhận vẻ đẹp của tình yêu thể xác, mà nó đặt tình yêu thể xác vào đúng vị trí của nó – như một phần của sự hiến dâng trọn vẹn trong tình yêu, chứ không phải như một thứ khoái lạc riêng lẻ tách biệt khỏi ý nghĩa của tình yêu đích thực. Trong hôn nhân, khi hai người đến với nhau trong sự tự do, trong sự hiến dâng trọn vẹn, tình yêu thể xác trở thành một ngôn ngữ của tình yêu, một sự diễn tả cụ thể của lời thề trung thành và sự kết hợp sâu sắc về tâm hồn. Nhưng nếu không có trong sạch, tình yêu thể xác sẽ chỉ là một hành vi bản năng, không còn mang ý nghĩa của sự hiến dâng, không còn phản ánh tình yêu mà Thiên Chúa đã đặt để trong con người.

Chính vì thế, trong sạch không phải là một sự cấm đoán, mà là một con đường dẫn đến hạnh phúc đích thực. Một người có trong sạch là một người có thể yêu một cách tự do, không bị trói buộc bởi những dục vọng ích kỷ, không bị che mắt bởi những ham muốn nhất thời. Một người có trong sạch là một người có thể nhìn thấy người mình yêu không chỉ như một đối tượng của đam mê, mà như một con người có giá trị, có phẩm giá, có một linh hồn bất diệt đáng được tôn trọng và yêu thương. Một người có trong sạch là một người có thể giữ gìn tình yêu khỏi những vết nhơ của sự ích kỷ, để tình yêu ấy trở thành một nguồn ánh sáng, một sự kết hợp thiêng liêng giữa hai tâm hồn hơn là chỉ giữa hai thân xác.

Những ai sống trong sạch không phải là những người không biết yêu, mà là những người biết yêu một cách trọn vẹn. Họ không để tình yêu bị méo mó bởi những cơn khát dục vọng, họ không để lòng mình bị thao túng bởi những cảm xúc chóng qua. Họ biết rằng tình yêu thật sự không chỉ nằm ở những giây phút đắm say mà còn ở những ngày tháng chung thủy, những hy sinh âm thầm, những quyết tâm không để người mình yêu trở thành một công cụ của khoái lạc, nhưng là một người bạn đời để cùng nhau hướng đến sự viên mãn trong tình yêu.

Có thể người ta sẽ nói rằng sống trong sạch là khó, rằng nó đòi hỏi quá nhiều sự kỷ luật và từ bỏ. Nhưng thực ra, chính những người sống buông thả mới là những người đang bị giam cầm. Họ không kiểm soát được chính mình, họ không có tự do thật sự, họ luôn bị thôi thúc bởi những dục vọng mà họ không thể chế ngự. Nhưng những ai có đức trong sạch thì tự do – tự do để yêu mà không bị ràng buộc bởi những động cơ ích kỷ, tự do để yêu mà không sợ bị tổn thương, tự do để yêu theo cách mà Thiên Chúa đã dựng nên con người để yêu.

Và khi tình yêu được xây dựng trên nền tảng của sự trong sạch, nó sẽ vững bền theo năm tháng. Nó không dễ dàng lung lay bởi những cám dỗ nhất thời, nó không dễ dàng vỡ vụn khi những cảm xúc thoáng qua không còn. Nó là một tình yêu có khả năng vượt qua mọi thử thách, vì nó được xây dựng trên sự tôn trọng, trên sự hy sinh, trên một ý chí yêu thương bền vững chứ không chỉ trên những cảm xúc phù du.

Trong sạch không phải là sự từ bỏ tình yêu, mà là con đường duy nhất để tình yêu trở nên trọn vẹn. Ai sống trong sạch thì có thể yêu một cách thật sự, và ai yêu một cách thật sự thì không thể không sống trong sạch. Vì tình yêu đích thực luôn là sự trao ban, chứ không bao giờ là sự chiếm đoạt.

Lm. Anmai, CSsR

YÊU THƯƠNG TRONG SỰ TRONG SẠCH LÀ CON ĐƯỜNG DẪN ĐẾN HẠNH PHÚC ĐÍCH THỰC

Con người sinh ra với một khát vọng sâu xa là được yêu và yêu thương, bởi vì chính Thiên Chúa đã đặt để nơi trái tim chúng ta ước mong đó ngay từ khi tạo dựng. Không ai sinh ra để sống một mình. Chúng ta luôn hướng đến người khác, luôn tìm kiếm một ai đó để sẻ chia niềm vui, nỗi buồn, để nâng đỡ, để đồng hành. Nhưng yêu thương không chỉ đơn giản là tìm một người để lấp đầy khoảng trống, để tìm kiếm sự thỏa mãn cho riêng mình. Tình yêu thật sự phải là một sự hiến dâng, một sự trao ban trọn vẹn, một sự tự do mà trong đó cả hai người cùng bước đi trên con đường dẫn đến hạnh phúc vĩnh cửu. Nhưng con đường ấy không dễ dàng, bởi tình yêu có thể bị bóp méo, có thể bị biến thành sự chiếm hữu, có thể bị trói buộc bởi những đam mê và dục vọng. Nếu không có sự trong sạch, tình yêu có thể bị hoen ố, có thể bị kéo xuống thành một sự trao đổi hơn là một sự hiến dâng.

Một người không có đức trong sạch thì ở trong một tình trạng rất đáng buồn: người ấy không được tự do để yêu. Người ấy có thể có những ý định tốt, có thể thật lòng muốn chăm sóc người mình yêu, nhưng nếu không có trong sạch, tình yêu của họ sẽ không bao giờ thăng hoa, bởi nó không tinh tuyền. Đức trong sạch không phải là sự cấm đoán, mà là điều kiện tiên quyết để tình yêu được triển nở một cách đúng nghĩa. Nếu tình yêu bị chi phối bởi dục vọng, bởi sự chiếm hữu, bởi những ham muốn nhất thời, nó sẽ không thể tồn tại lâu dài, không thể vững bền trước thử thách.

Trong một thế giới nơi mà giá trị của sự trong sạch bị xem nhẹ, nơi mà con người bị dẫn dắt bởi những khao khát thể xác hơn là sự gắn kết tâm hồn, việc sống trong sạch trở thành một thách đố. Nhưng điều nghịch lý là chính những người chạy theo khoái lạc, chạy theo những cảm xúc nhất thời mới là những người mất tự do. Họ không làm chủ được bản thân, họ bị điều khiển bởi những ham muốn, họ bị trói buộc bởi chính những gì họ tưởng rằng mang lại cho họ hạnh phúc. Một người có thể nghĩ rằng mình đang yêu, nhưng nếu trong tình yêu ấy không có trong sạch, thì đó không phải là tình yêu mà chỉ là sự thỏa mãn bản thân. Họ tìm đến người kia không phải vì muốn trao ban, mà vì muốn nhận lấy, không phải vì muốn làm cho người kia hạnh phúc, mà là để tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình.

Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã nói rằng: “Một người không có đức trong sạch không thể yêu người yêu của mình một cách vô vị lợi, bởi vì lòng anh ta chỉ bận tâm đến những thú vui tình cảm và giác cảm mà anh ta nhận được từ nàng.” Điều này có nghĩa là nếu tình yêu bị lẫn lộn với dục vọng, nó không còn là một tình yêu trọn vẹn. Một tình yêu thực sự phải là một sự tự do, phải là một sự cho đi mà không giữ lại điều gì, phải là một sự hướng về người khác với sự kính trọng, với sự chân thành. Nhưng để có thể yêu theo cách đó, con người cần phải thanh luyện trái tim mình, cần phải vượt qua những khuynh hướng ích kỷ, cần phải biết nói “không” với những gì làm tổn thương đến tình yêu đích thực.

Trong sạch không có nghĩa là phủ nhận thân xác hay phủ nhận những khao khát tự nhiên của con người. Trái lại, trong sạch chính là tôn trọng thân xác, là đặt thân xác vào đúng vị trí của nó trong kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa. Thân xác không chỉ là một phương tiện để tìm kiếm khoái lạc, mà còn là một ngôn ngữ để diễn tả tình yêu. Khi hai người yêu nhau trong sự trong sạch, họ không chỉ yêu bằng cảm xúc hay bằng thân xác, mà họ yêu bằng cả tâm hồn. Họ không chỉ hướng đến những gì là nhất thời, mà họ hướng đến một tình yêu vĩnh cửu.

Sự trong sạch giúp con người tự do. Một người sống trong sạch thì có thể kiểm soát chính mình, có thể làm chủ những ham muốn của bản thân, có thể nhìn người mình yêu với ánh mắt kính trọng và nâng niu. Ngược lại, một người không có trong sạch thì luôn bị trói buộc bởi những dục vọng không bao giờ thỏa mãn, luôn bị thôi thúc bởi những khao khát mà họ không thể kiểm soát. Họ tưởng rằng mình đang sống tự do, nhưng thực ra họ đang bị ràng buộc bởi chính những gì họ tìm kiếm.

Trong sạch cũng là một sự bảo vệ cho tình yêu. Khi một người sống trong sạch, họ sẽ không bị cuốn vào những mối quan hệ nhất thời, không dễ bị tổn thương bởi những tình cảm thoáng qua. Họ biết chờ đợi, biết gìn giữ tình yêu cho đến khi nó được diễn tả một cách trọn vẹn trong hôn nhân. Họ không để những ham muốn lấn át lý trí, không để những đam mê nhất thời phá hủy một tình yêu đích thực. Chính sự trong sạch giúp họ xây dựng một tình yêu vững chắc, một tình yêu không bị lung lay bởi những cám dỗ của thế gian.

Nhiều người nghĩ rằng sống trong sạch là khó, rằng nó đòi hỏi quá nhiều sự hy sinh. Nhưng thực ra, phần thưởng của sự trong sạch chính là một tình yêu vững bền, một tâm hồn bình an, một trái tim không bị giằng xé bởi những dục vọng. Khi con người sống trong sạch, họ có thể yêu một cách trọn vẹn, có thể yêu một cách tự do, có thể yêu mà không phải lo lắng rằng tình yêu của mình sẽ bị biến thành một sự chiếm hữu hay một sự trao đổi.

Yêu thương trong sự trong sạch không phải là điều lỗi thời, mà là điều cần thiết để tình yêu có thể thực sự triển nở. Một tình yêu không có trong sạch thì sẽ sớm lụi tàn, sẽ sớm bị thay thế bởi những cảm xúc khác, sẽ không thể đứng vững trước thử thách. Nhưng một tình yêu được nuôi dưỡng bởi sự trong sạch thì sẽ luôn bền vững, luôn mạnh mẽ, luôn có thể vượt qua mọi khó khăn.

Tình yêu đích thực không thể tách rời khỏi trong sạch. Nếu muốn yêu thật sự, con người phải học cách yêu một cách có trách nhiệm, phải học cách kiểm soát bản thân, phải học cách đặt hạnh phúc của người khác lên trên hạnh phúc của chính mình. Đó là cách duy nhất để có một tình yêu không chỉ đẹp trong khoảnh khắc mà còn đẹp mãi mãi. Vì tình yêu thật sự luôn là sự trao ban, chứ không bao giờ là sự chiếm đoạt.

Lm. Anmai, CSsR

HÃY TRÂN TRỌNG NHỮNG GÌ TA ĐANG CÓ

Cuộc đời là một chuyến hành trình dài mà mỗi người đều là lữ khách, bôn ba trên con đường mang tên số phận. Chúng ta sinh ra, lớn lên, rồi trưởng thành trong vòng tay của gia đình, giữa bộn bề của cuộc sống, giữa những niềm vui và cả những mất mát không thể tránh khỏi. Nhưng trớ trêu thay, giữa những bước chạy hối hả của thời gian, đôi khi ta quên mất những giá trị quan trọng nhất trong cuộc đời. Chúng ta mải mê kiếm tìm những điều xa vời mà không hay biết rằng những gì đẹp đẽ nhất có lẽ đã luôn hiện hữu ngay bên cạnh ta, chỉ là ta chưa kịp nhận ra hoặc đã quá muộn để có thể trân quý.

Bố mẹ là những người yêu thương ta vô điều kiện, những người đã cho ta hình hài, nâng niu ta từ khi còn bé nhỏ. Khi ta chào đời với tiếng khóc yếu ớt, họ là những người đầu tiên mỉm cười, hạnh phúc vì sự hiện diện của ta. Khi ta lớn lên, chập chững bước đi những bước đầu tiên, họ là người luôn ở phía sau, dang rộng vòng tay để đón ta mỗi khi ta vấp ngã. Họ không ngại dầm mưa dãi nắng, không ngại làm việc quên cả bản thân chỉ để ta có một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng rồi một ngày nào đó, khi ta đã đủ lông đủ cánh để bay đi, khi ta mải mê với những giấc mơ của riêng mình, ta có thể quên mất rằng ở một nơi nào đó, họ vẫn đang mong mỏi từng ngày, chờ ta quay về, chờ một cuộc điện thoại hỏi thăm, chờ một khoảnh khắc được nhìn thấy ta hạnh phúc. Và đến khi ta nhận ra thì có lẽ đã muộn, vì thời gian không bao giờ chờ đợi một ai.

Tạo hóa thật nghiệt ngã khi ban cho ta tình thân nhưng cũng đặt sẵn một dấu chấm hết. Bố là người ký vào tờ giấy khai sinh để ta được hiện hữu trên cuộc đời này, nhưng một ngày nào đó, ta sẽ là người ký vào giấy khai tử của bố. Bố là người dựng cho ta một ngôi nhà, cho ta một mái ấm, nhưng đến cuối cùng, ta lại là người xây cho bố một phần mộ. Đó là quy luật không thể tránh khỏi, là sự thật tàn nhẫn của cuộc đời mà mỗi người đều phải đối diện. Nhưng điều khiến ta day dứt nhất không phải là sự ra đi ấy, mà là những điều ta đã bỏ lỡ khi họ còn ở bên cạnh.

Cuộc sống vốn dĩ không dài như ta vẫn nghĩ. Chúng ta luôn cho rằng mình còn nhiều thời gian, rằng ngày mai ta sẽ về thăm nhà, rằng tuần sau ta sẽ gọi điện cho bố mẹ, rằng tháng sau ta sẽ dành một ngày bên họ. Nhưng rồi những ngày mai ấy cứ trôi qua, hết lần này đến lần khác, để rồi khi ta chợt nhận ra, tất cả đã chỉ còn là những tiếc nuối không thể nào sửa chữa. Một ngày, bố mẹ sẽ không còn ở đó để chờ ta về nữa. Một ngày, căn nhà từng ấm áp tiếng cười sẽ chỉ còn lại những ký ức. Một ngày, ta sẽ nhận ra rằng mình đã quá vô tâm, quá hời hợt với những người thương yêu ta nhất trên đời.

Tình cảm gia đình là thứ thiêng liêng nhất mà cuộc đời ban tặng, nhưng cũng là thứ mà nhiều người dễ dàng lãng quên nhất. Khi còn nhỏ, ta luôn muốn lớn lên thật nhanh để có thể tự do, để có thể thoát khỏi vòng tay của bố mẹ. Nhưng rồi khi trưởng thành, ta lại nhận ra rằng những năm tháng vô tư bên họ chính là khoảng thời gian đẹp nhất mà ta chẳng thể nào quay lại. Chúng ta có thể có nhiều bạn bè, nhiều mối quan hệ, nhiều người đi ngang qua cuộc đời mình, nhưng bố mẹ chỉ có một. Đừng đợi đến khi mất đi rồi mới học cách trân trọng.

Cuộc sống là một chuyến đi không có vé khứ hồi, và thời gian giống như một dòng sông chảy mãi về phía trước. Chúng ta không thể níu giữ, không thể quay lại, không thể sửa chữa những lỗi lầm của ngày hôm qua. Chúng ta chỉ có thể sống thật tốt trong hiện tại, yêu thương những người xung quanh khi còn có thể, trân trọng những khoảnh khắc quý giá mà cuộc đời ban tặng. Đừng để đến khi thời gian đã cạn kiệt, khi những người ta yêu thương đã không còn, ta mới nhận ra rằng mình đã quá thờ ơ.

Bố mẹ là điểm tựa của ta khi ta còn bé nhỏ, vậy khi ta trưởng thành, hãy để ta là điểm tựa của họ lúc tuổi già. Hãy yêu thương họ khi còn có thể, hãy dành thời gian cho họ khi vẫn còn cơ hội, hãy nói lời yêu thương khi họ vẫn còn có thể lắng nghe. Một ngày nào đó, khi ta ngoảnh lại, có thể họ đã chỉ còn trong ký ức. Và ta sẽ chỉ còn biết tiếc nuối vì những điều chưa kịp làm, những lời chưa kịp nói, những yêu thương chưa kịp trao đi.

Lẽ sống không nằm ở việc ta kiếm được bao nhiêu tiền, đạt được bao nhiêu thành công, mà là cách ta đối xử với những người yêu thương ta. Bởi suy cho cùng, tiền bạc có thể kiếm lại, danh vọng có thể phai mờ, nhưng tình thân một khi đã mất đi thì không bao giờ có thể lấy lại. Trân trọng những gì ta đang có, yêu thương khi còn có thể, đó chính là lẽ sống ý nghĩa nhất trong cuộc đời này.

Lm. Anmai, CSsR

KHÓ KHĂN KHÔNG PHẢI LÀ THẤT BẠI, MÀ LÀ BƯỚC ĐỆM CHO THÀNH CÔNG

Cuộc đời này vốn chẳng bao giờ là một con đường thẳng tắp. Có những ngày bầu trời trong xanh, nắng chan hòa rực rỡ, nhưng cũng có những ngày bầu trời xám xịt, mây mù giăng kín lối. Cũng giống như cuộc sống của mỗi chúng ta, có những giai đoạn thuận lợi, nhẹ nhàng, nhưng cũng có những thời điểm đầy thử thách, đầy chông gai. Nhưng em biết không, khó khăn không có nghĩa là thất bại. Đôi khi, những chướng ngại vật xuất hiện không phải để ngăn cản em, mà để thử thách xem em có đủ mạnh mẽ để bước tiếp hay không. Cuộc sống không đo lường em bằng số lần em gục ngã, mà bằng số lần em đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.

Có những lúc em sẽ cảm thấy bất lực, khi mọi nỗ lực của mình dường như đều trở thành vô nghĩa, khi những điều em mong chờ không diễn ra như em muốn. Có những ngày em mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi, chỉ muốn bỏ cuộc, vì em không còn đủ sức để chống chọi nữa. Nhưng hãy nhớ rằng, khó khăn không phải là dấu chấm hết. Nó chỉ là một đoạn đường em phải đi qua trước khi chạm đến đích đến của mình. Mọi người thành công trên thế giới này, dù là ai đi chăng nữa, cũng từng có những lúc hoài nghi bản thân, cũng từng có những thời điểm muốn dừng lại. Nhưng điều làm nên sự khác biệt giữa người thành công và kẻ thất bại, chính là người thành công chọn cách bước tiếp, dù cho mọi thứ có khó khăn đến đâu.

Thế giới không thiếu những câu chuyện về những con người từng đứng trước bờ vực của sự thất bại nhưng vẫn kiên cường vươn lên. Thomas Edison từng thất bại hàng ngàn lần trước khi phát minh ra bóng đèn. Walt Disney từng bị từ chối nhiều lần và bị cho là thiếu sáng tạo trước khi ông tạo ra đế chế hoạt hình huyền thoại. Steve Jobs từng bị sa thải khỏi chính công ty mình sáng lập trước khi quay lại và đưa Apple trở thành một trong những thương hiệu vĩ đại nhất thế giới. Họ đều trải qua những giai đoạn tối tăm nhất của cuộc đời, nhưng điều họ không làm chính là bỏ cuộc. Và rồi, chính những khó khăn đó lại trở thành động lực để họ tiến xa hơn, mạnh mẽ hơn.

Nếu em đang cảm thấy mình chìm trong bế tắc, nếu em đang có cảm giác như mọi thứ đang chống lại mình, hãy dừng lại một chút, hít thở sâu, nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng em đã thất bại. Khó khăn không có nghĩa là em đang đi sai đường. Nó chỉ đơn giản là em đang bước đi trên một con đường đầy thử thách, nhưng cũng chính những thử thách này sẽ giúp em trưởng thành, giúp em mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Nếu mọi thứ trong cuộc sống đều dễ dàng, em sẽ không bao giờ có cơ hội để rèn giũa ý chí, để học cách kiên nhẫn và bền bỉ. Nếu không có những ngày mưa, làm sao em có thể trân trọng những ngày nắng đẹp? Nếu không có những lần vấp ngã, làm sao em có thể biết được mình mạnh mẽ đến nhường nào?

Có một sự thật mà ít ai nhận ra, đó là đôi khi, những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời lại đến sau những giai đoạn khó khăn nhất. Cuộc sống luôn vận hành theo một quy luật đặc biệt – khi em sắp sửa đạt được điều gì đó ý nghĩa, nó thường sẽ thử thách em trước. Nó muốn biết rằng em có thật sự xứng đáng với điều em đang theo đuổi hay không. Nó muốn em phải trải qua đủ những gian truân để khi đạt được thành công, em sẽ biết cách trân trọng nó hơn.

Em không thất bại chỉ vì em gặp khó khăn. Em chỉ thất bại khi em quyết định dừng lại. Đừng để những vấp ngã làm em nản chí. Đừng để những lời nói tiêu cực của người khác làm em mất niềm tin vào chính mình. Đừng để một vài lần không đạt được điều mình mong muốn khiến em nghĩ rằng em không đủ giỏi. Bởi vì sự thật là, không ai giỏi ngay từ đầu. Không ai mạnh mẽ mà chưa từng yếu đuối. Không ai vững vàng mà chưa từng lung lay. Tất cả những người mà em ngưỡng mộ ngày hôm nay, tất cả những người đã đạt được thành tựu mà em mong muốn, đều đã từng đứng ở vị trí của em. Họ cũng từng băn khoăn, cũng từng mệt mỏi, cũng từng muốn bỏ cuộc. Nhưng họ đã không làm thế. Và chính điều đó đã làm nên sự khác biệt.

Hãy nghĩ về một cái cây. Khi hạt giống được gieo xuống đất, nó không thể ngay lập tức mọc lên thành một cái cây cao lớn. Nó phải trải qua thời gian dài trong bóng tối, phải chịu đựng sự khắc nghiệt của đất đai, phải vươn rễ thật sâu trước khi có thể nảy mầm. Và khi nó đã đủ mạnh mẽ, nó sẽ vươn lên, đón nhận ánh sáng, và trở thành một cái cây kiên cường. Nếu hạt giống từ bỏ chỉ vì quá trình nảy mầm quá khó khăn, nó sẽ không bao giờ có cơ hội để trở thành một cái cây xanh tốt. Và em cũng vậy.

Những ngày khó khăn rồi cũng sẽ qua. Những tổn thương rồi cũng sẽ lành. Những thất bại rồi cũng sẽ chỉ còn là ký ức. Nhưng những gì em học được, những gì em rèn luyện được từ những ngày tháng đó sẽ mãi mãi trở thành một phần của em, giúp em mạnh mẽ hơn, giúp em sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào trong tương lai. Đừng sợ hãi khi gặp khó khăn. Hãy đón nhận chúng như một phần của hành trình. Hãy tin rằng mỗi khó khăn em gặp phải không phải là một trở ngại, mà là một cơ hội để em phát triển.

Và một ngày nào đó, khi em nhìn lại, em sẽ thấy rằng tất cả những gì em đã trải qua đều có ý nghĩa. Những lần em tưởng như mình gục ngã, những lần em đau đớn đến mức không thể tiếp tục, hóa ra lại là những lần em học được những bài học quan trọng nhất. Những ngày tháng khó khăn không phải là những ngày tháng đen tối, mà là những ngày tháng tôi luyện em, giúp em trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Vậy nên, dù hôm nay em có cảm thấy mệt mỏi, có cảm thấy chán nản, có cảm thấy như cả thế giới đang chống lại mình, hãy nhớ rằng đó không phải là dấu hiệu của sự thất bại. Đó chỉ là thử thách mà cuộc sống đặt ra cho em, để xem em có đủ kiên cường để đi đến cùng hay không. Và nếu em tiếp tục bước đi, nếu em tiếp tục cố gắng, em sẽ nhận ra rằng, mọi khó khăn rồi cũng chỉ là một phần nhỏ trong hành trình dài của cuộc đời. Điều quan trọng nhất không phải là em đã vấp ngã bao nhiêu lần, mà là em đã đứng lên bao nhiêu lần sau những lần vấp ngã đó. Và khi em đứng vững, khi em vượt qua tất cả, em sẽ thấy rằng mọi nỗ lực đều xứng đáng.

Lm. Anmai, CSsR

TRƯỞNG THÀNH TỪ NHỮNG TỔN THƯƠNG

Cuộc đời là một hành trình dài, nơi mỗi con người đều phải đối diện với những nỗi đau và mất mát. Không ai có thể sống một cuộc đời mà chưa từng trải qua tổn thương. Có những vết thương đến từ những người ta yêu thương nhất, có những vết cắt do chính những kỳ vọng tan vỡ, và cũng có những nỗi đau lặng lẽ len lỏi vào tim ta từ những điều nhỏ bé tưởng chừng không đáng kể. Nhưng dù đau đớn đến đâu, dù tổn thương có khiến ta gục ngã thế nào, thì điều quan trọng không phải là ta đã bị tổn thương ra sao, mà là ta đã học được gì từ những vết thương ấy.

Tổn thương có thể làm ta khóc, có thể khiến ta hoài nghi về chính mình, có thể khiến ta đánh mất niềm tin vào con người, vào cuộc sống. Nhưng cũng chính những tổn thương ấy giúp ta trưởng thành, giúp ta mạnh mẽ hơn theo cách mà một con người bình yên mãi mãi sẽ không bao giờ hiểu được. Chúng ta không lớn lên từ những ngày tháng êm đềm, không khôn ngoan từ những niềm vui không chút muộn phiền. Chúng ta trưởng thành từ những lần vấp ngã, từ những đêm dài cô đơn, từ những khoảnh khắc tưởng chừng như không thể bước tiếp. Và khi nhìn lại, ta mới hiểu rằng chính những tổn thương ấy đã làm nên con người ta ngày hôm nay.

Có những nỗi đau khiến ta học được cách buông bỏ. Khi còn trẻ, ta thường ngây thơ tin rằng mọi thứ trên đời này đều có thể là mãi mãi, rằng nếu ta yêu đủ nhiều, đủ chân thành, đủ cố gắng, thì sẽ không có ai rời đi. Nhưng rồi một ngày, ta nhận ra rằng không phải ai cũng sẽ ở bên ta mãi, rằng có những người dù ta yêu thương đến đâu cũng chỉ có thể đồng hành cùng ta trong một đoạn đường nhất định. Và khi những người ấy rời đi, trái tim ta đau đớn, ta gào khóc, ta tự hỏi mình đã làm sai điều gì. Nhưng rồi, ta cũng sẽ học được cách chấp nhận rằng một số người xuất hiện trong cuộc đời ta không phải để ở lại, mà để dạy cho ta một bài học nào đó, để giúp ta hiểu hơn về chính mình, để khiến ta mạnh mẽ hơn cho những ngày sau.

Có những nỗi đau khiến ta biết cách yêu thương bản thân hơn. Có những ngày, ta mải mê chạy theo những điều không thuộc về mình, ta đặt hạnh phúc của mình vào tay người khác, để rồi khi họ rời đi, ta mất đi chính mình. Nhưng sau những tổn thương, ta hiểu rằng không ai có thể yêu thương ta nhiều hơn chính bản thân ta. Ta học cách dịu dàng với chính mình, học cách trân trọng từng khoảnh khắc, học cách nhìn vào gương và mỉm cười dù cuộc sống có tàn nhẫn đến đâu.

Có những nỗi đau giúp ta học được cách kiên cường. Có những ngày, ta tưởng như mọi thứ đều chống lại mình, ta thất bại, ta mất phương hướng, ta không biết mình phải đi về đâu. Nhưng chính những ngày ấy dạy ta rằng ta có thể yếu đuối, nhưng ta không được gục ngã. Ta có thể khóc, nhưng ta không được dừng lại. Cuộc đời sẽ không vì những giọt nước mắt của ta mà nhẹ nhàng hơn, nhưng nếu ta mạnh mẽ đứng lên sau mỗi lần ngã, ta sẽ thấy rằng không có gì có thể quật ngã được mình.

Có những nỗi đau giúp ta biết trân trọng những điều nhỏ bé. Khi còn trẻ, ta thường mải mê chạy theo những điều xa vời, ta nghĩ rằng chỉ khi đạt được những thứ lớn lao thì ta mới có thể hạnh phúc. Nhưng rồi, sau những lần mất mát, ta nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là một buổi chiều bình yên, là một cái ôm từ người thân yêu, là những tiếng cười không chút ưu tư. Ta hiểu rằng cuộc sống không chỉ là những giấc mơ xa xôi, mà còn là những khoảnh khắc giản dị mà ta đã từng bỏ qua.

Tổn thương không phải là điều gì đó đáng sợ, nó chỉ đáng sợ khi ta để nó định nghĩa con người mình. Nếu ta để nỗi đau nuốt chửng mình, ta sẽ trở thành một kẻ hoài nghi, một người lạnh lùng và vô cảm. Nhưng nếu ta dùng nỗi đau ấy để trưởng thành, ta sẽ trở thành một người mạnh mẽ, một người hiểu rõ giá trị của hạnh phúc và biết cách trân trọng những gì mình đang có.

Có những người sau tổn thương trở nên bi quan, đóng chặt trái tim mình, không còn dám tin vào ai nữa. Nhưng cũng có những người, sau tất cả, vẫn chọn yêu thương, vẫn chọn mở lòng, vẫn chọn nhìn cuộc đời bằng ánh mắt bao dung. Và đó mới chính là những con người thực sự mạnh mẽ. Vì dù có đau đớn thế nào, họ vẫn tin rằng cuộc đời này đáng sống, rằng tình yêu vẫn là một điều đẹp đẽ, rằng mỗi ngày mới đều mang đến một cơ hội để bắt đầu lại.

Tổn thương là một phần không thể tránh khỏi của cuộc sống. Nhưng thay vì sợ hãi nó, hãy học cách đón nhận nó như một phần của hành trình trưởng thành. Đừng để những vết thương biến bạn thành một con người cay đắng và khép kín. Hãy để chúng giúp bạn mạnh mẽ hơn, bao dung hơn, hiểu đời hơn. Vì sau tất cả, những ai biết cách đứng dậy sau tổn thương, những ai vẫn giữ được trái tim ấm áp sau những lần bị làm tổn thương, mới chính là những người đẹp nhất.

Lm. Anmai, CSsR

HÃY TRÂN TRỌNG

Có những con đường ta bước đi một mình, lạnh lẽo và đơn độc. Có những ngày mưa rơi tầm tã, lòng ta nặng trĩu những suy tư không thể gọi thành tên. Đôi lúc, ta mệt mỏi đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại, mặc cho cuộc đời đẩy đưa. Nhưng rồi, đâu đó giữa thế gian rộng lớn này, có một người sẽ xuất hiện, như ánh sáng len lỏi qua những tầng mây dày đặc. Một người mà khi ta gặp được, dù có lớn hay chưa kịp lớn, dù có mạnh mẽ hay còn yếu đuối, họ vẫn sẽ ở đó, bảo vệ ta, chở che ta, và làm mọi điều có thể để mang lại cho ta một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.

Người đó không cần phải là một người hoàn hảo, cũng không nhất thiết phải có tất cả những điều tốt đẹp nhất. Họ chỉ cần là chính họ – một người sẵn sàng đứng trước ta khi giông tố ập đến, một người không ngại hy sinh để thấy ta vui cười, một người mà khi ta lạc lối, chỉ cần quay đầu lại, họ vẫn ở đó, đợi ta với một tấm lòng bao dung vô bờ bến. Người đó có thể không nói những lời hoa mỹ, không hứa hẹn điều gì lớn lao, nhưng chính những hành động nhỏ bé, những quan tâm chân thành đã đủ để trái tim ta vững vàng hơn trước mọi biến động cuộc đời.

Gặp đúng người, ta không cần phải gồng mình lớn lên trong vội vã, cũng không cần cố gắng tỏ ra mạnh mẽ khi lòng đầy tổn thương. Ta có thể cứ thế mà sống, có thể thỉnh thoảng trẻ con một chút, có thể sai lầm mà không sợ bị trách móc, có thể khóc mà không sợ bị bỏ rơi. Đó là người sẵn sàng lau nước mắt cho ta, sẵn sàng chở che ta trước những bão tố cuộc đời, sẵn sàng để ta tựa vào khi đôi chân đã rã rời.

Những vết thương rồi sẽ lành, sau cơn mưa trời lại sáng. Sau bóng đêm dài tăm tối là ánh sáng rạng rỡ của buổi bình minh. Không có gì kéo dài mãi mãi, nỗi buồn rồi cũng qua, đau thương rồi cũng phai nhạt theo thời gian. Những ngày tưởng chừng như tuyệt vọng nhất cũng sẽ lùi xa, chỉ cần ta có đủ niềm tin, đủ sự kiên nhẫn để bước tiếp. Bởi lẽ, cuộc đời là một hành trình mà trên đó, mỗi niềm đau đều là một bài học, mỗi lần gục ngã đều là một cơ hội để ta đứng dậy mạnh mẽ hơn. Những tổn thương không thể định nghĩa ta, chỉ có cách ta đối diện với chúng mới thực sự tạo nên con người mà ta sẽ trở thành.

Có những người ta gặp rồi quên, nhưng có những người chỉ cần gặp một lần cũng đủ để khắc ghi suốt đời. Đó là người cho ta biết thế nào là yêu thương vô điều kiện, thế nào là được bảo vệ, thế nào là được sống một cuộc đời không phải lo âu điều gì ngoài việc tận hưởng hạnh phúc. Họ không yêu cầu ta phải thay đổi để trở nên tốt hơn, chỉ cần ta là chính mình, chỉ cần ta vui vẻ. Và rồi, khi có người như thế ở bên, ta sẽ nhận ra rằng, đôi khi, cuộc đời không cần phải quá rực rỡ, không cần phải có tất cả những gì người ta mơ ước, chỉ cần một người thật lòng với ta, một người sẵn sàng bảo vệ ta đến cuối con đường, thế là đủ.

Lẽ sống đôi khi chỉ đơn giản như vậy – tìm được một người mà dù ta lớn hay chưa lớn, dù ta mạnh mẽ hay yếu đuối, họ vẫn luôn ở đó, luôn yêu thương, luôn bao dung, luôn vì ta mà cố gắng. Và nếu một ngày nào đó, ta may mắn gặp được một người như thế, hãy trân trọng, hãy gìn giữ, vì trong một thế giới rộng lớn và bộn bề này, để tìm được một người thực sự sẵn sàng che chở ta cả đời, không phải ai cũng có được may mắn ấy.

Lm. Anmai, CSsR

TRÂN QUÝ CUỘC SỐNG VÀ TIẾP TỤC BƯỚC ĐI

Cuộc sống là một dòng chảy bất tận, mang theo những niềm vui bất ngờ, những nỗi buồn sâu thẳm, những khoảnh khắc huy hoàng và cả những giai đoạn đầy thử thách. Không ai có thể dự đoán được ngày mai sẽ ra sao, cũng không ai có thể kiểm soát mọi thứ theo ý mình. Nhưng điều quan trọng nhất không phải là tránh né khó khăn, mà là học cách đón nhận chúng bằng một trái tim bình thản và một ý chí kiên cường. Hãy trân quý những gì đang diễn ra trong cuộc đời mình, bởi vì dù có thế nào, mỗi ngày trôi qua vẫn là một món quà mà ta được ban tặng.

Có những ngày trời xanh, có những ngày bão tố, có những khi ta cảm thấy cuộc đời như một con đường rộng mở đầy ánh sáng, nhưng cũng có những lúc dường như mọi thứ đều quay lưng lại với ta. Những ước mơ có thể tan vỡ, những hy vọng có thể lụi tàn, những người ta yêu quý có thể rời xa, nhưng điều duy nhất không bao giờ thay đổi chính là thời gian vẫn cứ trôi, và ta vẫn phải tiếp tục bước đi. Không ai sống mà chưa từng trải qua khó khăn, không ai trưởng thành mà không nếm trải đau khổ. Thử thách không phải để quật ngã ta, mà là để dạy ta cách đứng vững. Mỗi lần vấp ngã là một cơ hội để ta học cách đứng lên, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, và sáng suốt hơn.

Có những nỗi đau tưởng chừng như không thể vượt qua, có những mất mát khiến ta tưởng như cả thế giới sụp đổ. Nhưng hãy nhớ rằng, chẳng có gì là mãi mãi. Ngay cả cơn bão mạnh nhất cũng sẽ có lúc tan, ngay cả đêm tối dài nhất cũng sẽ phải nhường chỗ cho bình minh. Vì thế, dù cuộc đời có đối xử với ta như thế nào, hãy cứ tiếp tục bước đi. Không cần vội vàng, không cần chạy đua, chỉ cần mỗi ngày một chút, một chút thôi, cũng đủ để ta không dừng lại.

Trân quý cuộc sống không có nghĩa là lúc nào cũng phải cảm thấy hạnh phúc hay lạc quan, mà là chấp nhận mọi cung bậc cảm xúc của nó, cả những nụ cười lẫn những giọt nước mắt, cả những ngày huy hoàng lẫn những ngày u tối. Đôi khi, nỗi buồn cũng có giá trị của riêng nó, giúp ta hiểu rõ hơn về chính mình, về những gì thực sự quan trọng, về những điều mà trước đây ta đã từng xem nhẹ. Khi ta học được cách trân trọng cả những khó khăn, ta sẽ không còn sợ hãi chúng nữa. Ta sẽ không còn né tránh hay oán trách số phận, mà sẽ nhìn chúng như một phần tất yếu của hành trình mà ta đang đi.

Có những người dành cả đời để mong chờ một điều gì đó hoàn hảo – một công việc lý tưởng, một tình yêu không tì vết, một cuộc sống không có bất kỳ vết xước nào. Nhưng cuộc đời không vận hành theo cách đó. Sẽ có những ngày ta cảm thấy mình đang lạc lối, sẽ có những lần ta thất vọng về chính mình, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là ta không bỏ cuộc. Không cần phải là người mạnh mẽ nhất, không cần phải là người giỏi giang nhất, chỉ cần là người không bao giờ ngừng cố gắng.

Đôi khi, ta nhìn lại quá khứ và tiếc nuối về những điều đã qua, ta tự trách mình vì những sai lầm đã mắc phải, ta tự dằn vặt vì những điều không thể thay đổi. Nhưng quá khứ không thể quay lại, và tương lai thì chưa đến. Điều duy nhất ta thực sự có chính là hiện tại. Vậy nên, thay vì mãi mãi chìm đắm trong những gì đã mất, hãy trân trọng những gì ta đang có. Hãy cảm ơn những gì đã xảy ra, dù đó là niềm vui hay nỗi buồn, vì tất cả đều đã góp phần tạo nên con người ta hôm nay.

Có thể hôm nay là một ngày tồi tệ, có thể hiện tại ta đang cảm thấy kiệt sức, nhưng hãy nhớ rằng, rồi một ngày nào đó, khi nhìn lại quãng đường mình đã đi qua, ta sẽ tự hào vì mình đã không bỏ cuộc. Mọi thứ có thể không hoàn hảo, nhưng cuộc sống vốn dĩ không cần phải hoàn hảo để đáng sống. Điều quan trọng là ta vẫn tiếp tục bước đi, vẫn tiếp tục tin tưởng vào chính mình, vẫn tiếp tục hy vọng vào ngày mai.

Đừng để những nỗi sợ hãi giữ chân ta lại, đừng để những tổn thương làm ta chùn bước. Hãy cứ tiến về phía trước, dù chỉ là một bước nhỏ mỗi ngày. Hãy cứ tin rằng, chỉ cần ta không dừng lại, ta sẽ đến được nơi ta muốn. Và quan trọng hơn hết, dù cuộc đời có thay đổi thế nào, dù ta có phải đi qua bao nhiêu giông bão, hãy luôn trân quý từng khoảnh khắc mà ta đang sống, vì đó chính là món quà quý giá nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho ta.

Lm. Anmai, CSsR

GIỮ MỘT TẤM LÒNG KHIÊM NHƯỜNG, SỐNG TỬ TẾ GIỮA DÒNG ĐỜI BIẾN ĐỔI

Ở đời, có chút tiền đừng nên hống hách, ra vẻ ta đây, lên mặt dạy đời người khác. Bởi lẽ cuộc đời, ai rồi cũng có lúc thăng, lúc trầm, lúc lên voi, lúc xuống chó, có thể hôm nay bạn giàu có, hơn người khác về vật chất, nhưng biết đâu ngày mai, bạn lại sa cơ, mất hết tất cả. Người ta thường nói: “Sông có khúc, người có lúc.” Chẳng ai mãi mãi đứng trên đỉnh cao, cũng chẳng ai mãi mãi chìm dưới vực sâu. Đời là một vòng xoay, hôm nay bạn giúp người, ngày mai người giúp bạn. Hôm nay bạn cười trên sự thất bại của kẻ khác, biết đâu ngày mai chính bạn sẽ nếm trải cảm giác ấy. Cho nên, dù lúc thăng hay lúc trầm, hãy vẫn sống tốt với mọi người xung quanh, hãy biết đối nhân xử thế một cách chân thành, bởi vì cuộc đời này khó nói trước lắm.

Tiền bạc là thứ có thể mua được nhiều thứ, nhưng không mua được nhân cách, không mua được lòng người, không mua được sự tôn trọng thật lòng. Có người khi có tiền thì nghĩ rằng mình đứng trên tất cả, xem người khác như kẻ dưới, nói lời khinh miệt, đối xử lạnh lùng. Họ quên rằng, tiền có thể đến rồi đi, nhưng nhân cách một khi đã mất thì không có gì có thể mua lại được. Khi bạn ở đỉnh cao, rất nhiều người vây quanh bạn, nhưng khi bạn mất tất cả, chỉ có những người thật lòng mới ở lại bên bạn. Và điều đáng sợ nhất không phải là mất đi tiền bạc, mà là đến lúc sa cơ, nhìn lại chẳng còn ai bên cạnh.

Cuộc sống không phải là một đường thẳng mà là những vòng quay bất ngờ, chẳng ai biết trước ngày mai sẽ ra sao. Có những người hôm qua còn sống trong nhung lụa, hôm nay đã trắng tay. Có những người hôm qua còn lận đận, hôm nay lại phất lên. Đời không ai biết trước được điều gì, nhưng có một điều chắc chắn rằng, những ai sống khiêm nhường, biết đối nhân xử thế, biết trân trọng người khác thì dù giàu hay nghèo, họ vẫn có giá trị, vẫn có những người thật lòng yêu thương họ. Người biết khiêm nhường, dù có lên cao cũng không coi thường ai, dù có xuống thấp cũng không đánh mất nhân phẩm.

Con người sinh ra không ai hơn ai, điều làm nên sự khác biệt không phải là tiền bạc, mà là cách mà một người đối xử với người khác. Tiền bạc có thể làm bạn trở nên nổi bật trong một thời gian, nhưng nhân cách mới là thứ giúp bạn tồn tại lâu dài trong lòng người khác. Khi bạn giàu có, đừng quên rằng có những người xung quanh cũng đang vật lộn để mưu sinh. Khi bạn may mắn, đừng vội cười nhạo những người chưa có được điều đó. Vì hôm nay bạn may mắn hơn người khác, nhưng ngày mai chưa chắc bạn vẫn ở vị trí ấy. Không ai có thể đoán trước số phận, cũng không ai có thể biết trước tương lai sẽ đưa đẩy mình đến đâu.

Đời là một chuỗi những bài học, và một trong những bài học quan trọng nhất chính là bài học về lòng khiêm nhường. Khiêm nhường không có nghĩa là hạ thấp bản thân, mà là biết sống đúng chừng mực, biết tôn trọng người khác, biết rằng mình không hơn ai, cũng không cần chứng tỏ điều gì với ai. Người khiêm nhường không cần khoe khoang về những gì mình có, không cần hạ thấp ai để nâng mình lên, bởi họ hiểu rằng giá trị của một con người không nằm ở những thứ bên ngoài, mà nằm ở cách họ sống và cách họ đối xử với những người xung quanh.

Sống ở đời, điều quan trọng không phải là bạn có bao nhiêu tiền, mà là bạn có bao nhiêu người thật lòng yêu quý bạn. Khi bạn giàu có, nhiều người sẽ vây quanh bạn, nhưng khi bạn chẳng còn gì, những người còn ở lại mới chính là những người đáng trân trọng nhất. Và để có được những người bạn như vậy, bạn phải học cách sống chân thành, học cách biết ơn, học cách yêu thương người khác mà không cần tính toán. Bởi vì cuối cùng, điều đọng lại không phải là những gì bạn có, mà là những gì bạn đã cho đi.

Hãy nhớ rằng, cuộc sống là một chuỗi những vòng lặp, và cách bạn đối xử với người khác hôm nay sẽ quyết định cách mà cuộc đời đối xử với bạn ngày mai. Nếu bạn sống tốt, sống chân thành, dù có lúc thăng trầm, bạn vẫn sẽ có những người ở bên cạnh. Nhưng nếu bạn sống ích kỷ, kiêu căng, xem thường người khác, thì khi khó khăn ập đến, bạn sẽ chỉ còn lại một mình. Sự cô đơn lớn nhất không phải là không có tiền, mà là không có ai bên cạnh khi bạn cần một bờ vai để dựa vào.

Hãy sống sao để dù có ra sao đi nữa, bạn vẫn có thể tự hào rằng mình đã sống một cuộc đời đáng sống. Hãy biết trân trọng những người xung quanh, bởi vì ai cũng đang mang trong mình những nỗi đau mà bạn không thấy. Đừng vội cười trên nỗi đau của người khác, vì biết đâu một ngày nào đó, bạn cũng sẽ ở vị trí của họ. Đừng vội khinh thường những người đang khó khăn, vì có thể ngày mai, chính họ sẽ là người giúp đỡ bạn.

Cuộc đời này ngắn lắm, đừng sống chỉ để tích góp tiền bạc, hãy sống để tích góp yêu thương. Tiền bạc có thể giúp bạn có một cuộc sống tốt hơn, nhưng yêu thương mới giúp bạn có một cuộc đời ý nghĩa. Đừng để đến khi mất đi mọi thứ mới nhận ra rằng điều quý giá nhất không phải là những gì bạn sở hữu, mà là những người bạn đã từng đối xử tốt.

Dù cuộc đời có ra sao, hãy luôn giữ một tấm lòng thiện lương, hãy luôn biết trân trọng những người xung quanh, hãy luôn sống một cách tử tế. Vì cuối cùng, điều quan trọng nhất không phải là bạn đã có bao nhiêu, mà là bạn đã sống thế nào.

Lm. Anmai, CSsR

LÒNG NGƯỜI KHÓ ĐOÁN, CUỘC ĐỜI KHÓ LƯỜNG

Cuộc đời này vốn dĩ không đơn giản như ta vẫn nghĩ, và con người lại càng không dễ dàng để thấu hiểu. Ta sinh ra với một trái tim chân thành, khát khao yêu thương, nhưng rồi qua thời gian, qua bao nhiêu lần vấp ngã, bao nhiêu lần tổn thương, ta dần nhận ra một sự thật phũ phàng: không phải ai cũng đáng để tin, không phải ai cũng tốt như vẻ ngoài của họ. Người ta nói: “Vẽ người vẽ mặt, khó vẽ xương. Biết người biết mặt, khó biết lòng.” Bởi lòng người là thứ sâu thẳm nhất, khó đoán định nhất, và cũng dễ thay đổi nhất.

Khi còn trẻ, ta luôn tin rằng chỉ cần đối xử chân thành với ai đó, họ sẽ đáp lại ta bằng tấm lòng tương tự. Ta tin rằng những người ta coi là bạn bè sẽ luôn bên ta khi ta cần. Ta tin rằng những lời hứa sẽ luôn được giữ trọn. Nhưng rồi, những lần bị phản bội, những lần bị bỏ rơi, những lần tin tưởng đặt nhầm chỗ đã khiến ta nhận ra rằng không phải ai cũng đáng để ta dốc cạn lòng mình. Có những người đến với ta chỉ vì lợi ích, có những người bên cạnh ta chỉ vì họ cần thứ gì đó từ ta, có những người luôn mỉm cười nhưng trong lòng lại đầy toan tính. Và khi họ đạt được thứ họ muốn, họ có thể rời bỏ ta mà không một chút do dự.

Có những người ban đầu xuất hiện trong cuộc đời ta như một tia sáng, mang đến cho ta cảm giác ấm áp, an toàn. Nhưng rồi thời gian trôi qua, ta mới hiểu rằng không phải ánh sáng nào cũng dẫn đến con đường đúng. Có những con người, những mối quan hệ, thoạt nhìn rất đẹp đẽ, rất chân thành, nhưng đến một lúc nào đó, khi mọi lớp vỏ bọc rơi xuống, ta mới thấy được sự giả dối, sự lọc lừa ẩn giấu bên trong. Thế gian này đầy rẫy những nụ cười ngọt ngào nhưng không chứa đựng sự chân thành. Có những lời nói tưởng chừng như quan tâm, nhưng thực chất chỉ là những con dao giấu sau lưng, chờ ngày đâm thẳng vào trái tim ta.

Lòng người là thứ dễ đổi thay nhất trên đời. Hôm nay còn thân thiết, ngày mai có thể đã trở thành xa lạ. Hôm nay còn hứa hẹn mãi mãi, ngày mai có thể đã quay lưng rời đi không một lời từ biệt. Cuộc đời này không ai là không trải qua những lần bị phản bội, những lần bị lợi dụng, những lần bị tổn thương vì đặt niềm tin nhầm chỗ. Nhưng điều quan trọng là sau tất cả, ta học được gì, ta trưởng thành như thế nào.

Có những nỗi đau giúp ta nhận ra giá trị của sự chân thành. Có những mất mát giúp ta hiểu rằng không phải ai cũng xứng đáng với tình cảm của mình. Có những sự phản bội giúp ta biết rằng lòng tin không thể trao một cách dễ dàng. Chúng ta không thể kiểm soát được lòng dạ của người khác, không thể thay đổi được cách họ đối xử với ta, nhưng ta có thể chọn cách sống của chính mình. Ta có thể chọn cách nhìn đời một cách bình thản, không quá kỳ vọng vào bất cứ ai, không đặt trọn trái tim mình vào những điều không chắc chắn.

Sống trong đời, điều quan trọng nhất không phải là có bao nhiêu người bên cạnh, mà là có bao nhiêu người thực sự chân thành. Một người bạn thật sự, một tình cảm thật sự, đáng giá hơn cả ngàn mối quan hệ hời hợt. Ta không cần quá nhiều bạn, không cần quá nhiều người vây quanh, chỉ cần vài người đủ chân thành, đủ tin tưởng, đủ để ta có thể tựa vào những lúc mệt mỏi. Ta không thể thay đổi lòng người, nhưng ta có thể chọn ai xứng đáng để ta tin tưởng.

Cuộc sống này vốn dĩ đầy rẫy những điều giả dối, nhưng điều đó không có nghĩa là ta phải trở nên lạnh lùng hay vô cảm. Ta vẫn có thể sống tốt, sống tử tế, nhưng hãy luôn giữ lại một phần lý trí cho chính mình. Đừng dễ dàng tin tưởng ai đó chỉ vì những lời nói đẹp đẽ, đừng dễ dàng mở lòng chỉ vì một chút quan tâm. Hãy để thời gian kiểm chứng lòng người, hãy để những khó khăn thử thách sự chân thành. Những ai thật sự tốt với ta, những ai thật sự xứng đáng, họ sẽ không bao giờ rời đi, bất kể cuộc đời có ra sao.

Người ta có thể thay đổi, lòng người có thể bạc bẽo, nhưng chính bản thân ta phải là người giữ vững giá trị của mình. Đừng vì bị tổn thương mà mất đi niềm tin vào cuộc sống. Đừng vì một vài con người xấu mà nghĩ rằng cả thế giới này toàn những điều giả dối. Hãy cứ sống tốt, hãy cứ chân thành với những người đáng để ta yêu thương, nhưng hãy luôn nhớ rằng không phải ai cũng xứng đáng với sự chân thành của ta. Hãy trân trọng những ai thật sự yêu thương ta, và sẵn sàng buông bỏ những gì không còn xứng đáng.

Đến cuối cùng, điều quan trọng nhất không phải là ta biết được lòng ai thật ai giả, mà là ta biết cách tự bảo vệ mình, biết cách chọn ai để tin, ai để thương, ai để bước cùng trên chặng đường đời. Hãy sống một cách bình thản, nhẹ nhàng, đừng quá kỳ vọng vào ai, cũng đừng quá thất vọng khi ai đó rời đi. Bởi suy cho cùng, lòng người là thứ khó đoán, và cuộc đời là những chuỗi ngày bất ngờ không thể lường trước.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỨC CẬY – NGỌN ĐUỐC SOI ĐƯỜNG TRONG ĐỜI SỐNG ĐỨC TIN

Cuộc sống con người luôn đầy rẫy những thử thách và nghịch cảnh. Từ khi sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, mỗi người đều phải đối diện với biết bao thăng trầm, biết bao đau khổ, biết bao nỗi lo âu không thể tránh khỏi. Có những lúc dường như bóng tối bủa vây, khiến ta cảm thấy chông chênh, lạc lõng giữa dòng đời vô định. Nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, đức cậy – hay còn gọi là niềm hy vọng – trở thành ánh sáng dẫn lối, trở thành sức mạnh giúp con người vững tin bước tiếp. Đức cậy không chỉ là một cảm xúc nhất thời, không chỉ là một sự mong đợi vô định, mà là một trong ba nhân đức đối thần quan trọng nhất trong đời sống Kitô hữu, cùng với đức tin và đức mến. Nó chính là sợi dây kết nối con người với Thiên Chúa, giúp ta đặt trọn niềm tín thác vào Ngài, ngay cả khi mọi thứ xung quanh dường như sụp đổ.

Trong Kinh Thánh, đức cậy được nhắc đến nhiều lần như một sức mạnh thiêng liêng mà Thiên Chúa ban cho con người. “Những ai trông cậy vào Chúa sẽ được thêm sức mạnh, họ tung cánh bay cao như phượng hoàng; họ chạy mà không mỏi mệt, họ đi mà không kiệt sức” (Is 40,31). Câu Kinh Thánh này nhắc nhở ta rằng hy vọng không phải là một niềm tin mơ hồ, mà là sự xác tín mạnh mẽ rằng Thiên Chúa luôn đồng hành với ta, ngay cả trong những lúc khó khăn nhất. Khi ta kiên trì trong đức cậy, ta sẽ không bị vùi lấp bởi nỗi tuyệt vọng, bởi vì ta biết rằng Thiên Chúa luôn có kế hoạch tốt đẹp cho mỗi người.

Nhìn lại lịch sử cứu độ, ta thấy rằng đức cậy chính là ngọn lửa không bao giờ tắt, từ thời Cựu Ước cho đến Tân Ước, từ các tổ phụ Israel cho đến các thánh tử đạo và mọi Kitô hữu hôm nay. Khi dân Israel bị lưu đày, khi họ phải sống trong cảnh khốn cùng, họ đã không đánh mất niềm hy vọng vào Thiên Chúa. Họ tin rằng Ngài sẽ giải thoát họ, và quả thật, Thiên Chúa đã thực hiện lời hứa của Ngài. Khi tổ phụ Abraham đã cao tuổi nhưng vẫn chưa có con nối dõi, ông không đánh mất đức cậy, bởi vì ông tin rằng Thiên Chúa sẽ làm trọn lời Ngài phán. Và cuối cùng, Abraham đã trở thành cha của một dân tộc đông đúc như sao trên trời, như cát ngoài biển.

Trong Tân Ước, đức cậy càng trở nên rõ ràng hơn nơi Đức Giêsu Kitô. Khi Chúa Giêsu chịu khổ hình trên thập giá, có lẽ các môn đệ đã cảm thấy mất mát và đau khổ vô cùng. Nhưng chính trong sự đau khổ tột cùng ấy, niềm hy vọng về sự phục sinh vẫn cháy sáng. Và quả thật, ngày thứ ba, Đức Kitô đã sống lại, mang đến niềm hy vọng vĩnh cửu cho toàn thể nhân loại. Nếu như không có đức cậy, có lẽ các môn đệ đã tan rã, đã bỏ cuộc, đã không thể tiếp tục sứ mạng rao giảng Tin Mừng. Nhưng chính nhờ đức cậy mà họ đã trở nên mạnh mẽ, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để làm chứng cho Tin Mừng cứu độ.

Vậy đức cậy có ý nghĩa gì trong đời sống Kitô hữu hôm nay? Trước hết, nó giúp ta kiên vững trong mọi hoàn cảnh. Cuộc sống không phải lúc nào cũng bằng phẳng, có những lúc ta phải đối mặt với những thử thách tưởng chừng không thể vượt qua: bệnh tật, mất mát, thất bại, cô đơn, bị phản bội… Nếu không có đức cậy, ta sẽ dễ dàng rơi vào tuyệt vọng, dễ dàng từ bỏ, dễ dàng buông xuôi. Nhưng khi có đức cậy, ta biết rằng mọi đau khổ trên thế gian này chỉ là tạm thời, và rằng Thiên Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi ta.

Thứ hai, đức cậy giúp ta không sợ hãi trước tương lai. Nhiều người lo lắng về ngày mai, về công việc, về gia đình, về những điều chưa xảy đến. Nhưng Chúa Giêsu đã nói: “Anh em đừng lo lắng về ngày mai, vì ngày mai cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy” (Mt 6,34). Khi ta đặt niềm hy vọng vào Thiên Chúa, ta không còn lo sợ, bởi vì ta biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, Ngài vẫn luôn gìn giữ và chăm sóc ta.

Thứ ba, đức cậy giúp ta kiên trì trong việc sống đức tin. Đã có biết bao người vì mất đức cậy mà đánh mất đức tin của mình. Khi đối diện với đau khổ, họ tự hỏi: “Thiên Chúa ở đâu? Tại sao Ngài không giúp tôi?” Nhưng nếu ta thực sự có đức cậy, ta sẽ hiểu rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi ta, mà chỉ đang chuẩn bị cho ta một điều tốt đẹp hơn. Những ai kiên trì trong đức cậy sẽ không bao giờ bị lung lay trước những sóng gió của cuộc đời.

Và cuối cùng, đức cậy mang lại cho ta niềm vui đích thực. Một người luôn sống trong hy vọng là một người có niềm vui. Họ không bi quan, không sợ hãi, không để những nỗi buồn của cuộc sống làm họ gục ngã. Họ luôn nhìn về phía trước, luôn tin rằng Thiên Chúa đang dẫn dắt họ đến một nơi tốt đẹp hơn. Chính niềm hy vọng ấy giúp họ có thể sống một cuộc đời ý nghĩa, trọn vẹn, và lan tỏa niềm vui ấy đến những người xung quanh.

Hãy nhìn vào cuộc đời của các thánh, ta sẽ thấy rằng họ không phải là những người chưa từng gặp khó khăn, nhưng là những người luôn đặt trọn niềm hy vọng vào Chúa. Thánh Giuse đã vững tin vào kế hoạch của Thiên Chúa ngay cả khi mọi thứ dường như không có lời giải đáp. Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã sống với một niềm cậy trông mãnh liệt vào tình yêu Chúa dù cuộc đời của ngài rất ngắn ngủi và đầy đau khổ. Thánh Phanxicô Assisi đã từ bỏ mọi của cải thế gian để sống nghèo khó, nhưng trong lòng ngài luôn tràn đầy niềm vui vì ngài đặt hy vọng vào Nước Trời.

Mỗi Kitô hữu chúng ta đều được mời gọi sống đức cậy. Dù có ra sao, dù có phải đối diện với bao thử thách, hãy luôn giữ vững niềm hy vọng. Đừng để nỗi sợ hãi hay thất vọng che lấp ánh sáng đức cậy trong tâm hồn ta. Hãy tin rằng Thiên Chúa luôn có một kế hoạch hoàn hảo cho ta, ngay cả khi ta chưa thể nhìn thấy nó. Hãy trông cậy vào Chúa, vì “Chúa là thành lũy che chở tôi, là Đấng cứu độ tôi, tôi còn sợ chi ai?” (Tv 27,1). Khi ta giữ vững đức cậy, ta không chỉ tìm được sự bình an trong tâm hồn, mà còn trở thành ánh sáng cho những người xung quanh, trở thành chứng nhân cho niềm hy vọng Kitô giáo giữa thế giới đầy bất trắc này.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỨC CẬY – NGỌN LỬA KHÔNG BAO GIỜ TẮT

Cuộc đời mỗi con người là một hành trình dài, đầy những niềm vui và nỗi buồn, những thăng trầm không thể đoán trước. Có những ngày ánh nắng rực rỡ tràn ngập tâm hồn, nhưng cũng có những ngày bầu trời trở nên u ám, và lòng người như bị bao phủ bởi bóng tối của đau khổ và thử thách. Khi mọi thứ đều sụp đổ, khi những điều ta trân quý nhất biến mất, khi tưởng chừng như không còn lối thoát, thì điều gì sẽ nâng đỡ chúng ta? Đó chính là đức cậy, là niềm hy vọng không bao giờ dập tắt vào tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa.

Đức cậy không phải là một giấc mơ hão huyền hay một niềm tin mù quáng. Nó là ngọn lửa soi sáng con đường của những ai biết đặt trọn niềm tín thác vào Chúa, giúp họ đứng vững giữa những bão tố cuộc đời. Khi mọi thứ xung quanh trở nên mong manh, khi con người phản bội nhau, khi sức mạnh vật chất không thể mang lại bình an, thì chỉ có Thiên Chúa là Đấng không bao giờ thay đổi, không bao giờ bỏ rơi những ai cậy trông vào Ngài.

Trong Kinh Thánh, câu chuyện về ông Gióp là minh chứng cho sức mạnh phi thường của đức cậy. Gióp không chỉ mất đi tất cả tài sản, gia đình, mà ngay cả thân xác ông cũng bị hành hạ bởi bệnh tật đau đớn. Bạn bè xa lánh, vợ ông cũng bảo ông hãy nguyền rủa Thiên Chúa mà chết đi. Nhưng giữa những đau khổ cùng cực, Gióp vẫn không đánh mất niềm tin. Ông tuyên bố một cách mạnh mẽ: “Tôi biết rằng Đấng cứu chuộc tôi hằng sống, và cuối cùng Người sẽ đứng lên trên bụi đất” (Gióp 19:25). Câu nói ấy như một lời tuyên xưng đầy quyền năng: Dù cuộc đời có đổ vỡ thế nào, dù thân xác này có bị tàn phá ra sao, thì niềm hy vọng vào Thiên Chúa vẫn không bao giờ lung lay.

Chẳng ai trong chúng ta có thể tránh khỏi những thử thách trong cuộc sống. Có những nỗi đau đến bất ngờ, có những mất mát làm ta nghẹt thở, có những cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mà ta không thể nào mở ra được. Có những khi chúng ta cầu nguyện tha thiết nhưng không nhận được câu trả lời ngay lập tức. Trong những khoảnh khắc ấy, đức cậy chính là điểm tựa duy nhất để ta không bị nhấn chìm trong tuyệt vọng. Thiên Chúa không hứa rằng Ngài sẽ ngăn chặn mọi đau khổ xảy đến với ta, nhưng Ngài hứa rằng Ngài sẽ ở bên ta, dìu ta đi qua mọi thử thách, và ban cho ta sức mạnh để kiên trì đến cùng.

Có những người, vì thiếu đức cậy, đã gục ngã trước sóng gió cuộc đời. Họ nghĩ rằng mình đã bị bỏ rơi, rằng Thiên Chúa đã ngoảnh mặt làm ngơ trước những đau khổ của họ. Họ để nỗi buồn xâm chiếm, để thất vọng lấn át, để bóng tối nuốt chửng tâm hồn. Nhưng cũng có những người, dù trải qua những thử thách khủng khiếp, vẫn đứng vững vì họ tin rằng Thiên Chúa đang hành động theo một cách mà họ chưa hiểu được. Họ tin rằng mọi đau khổ đều có ý nghĩa, rằng sau cơn giông bão, trời sẽ lại sáng, rằng ngay cả trong bóng tối tăm nhất, Thiên Chúa vẫn đang âm thầm dẫn dắt họ đến một tương lai tốt đẹp hơn.

Chúng ta có thể học đức cậy qua cuộc đời của các thánh. Thánh Phêrô, dù đã chối Chúa ba lần, vẫn không đánh mất niềm hy vọng vào lòng thương xót của Ngài. Thánh Phaolô, từ một người bách hại Kitô hữu, đã trở thành một tông đồ nhiệt thành vì ông tin rằng Thiên Chúa có thể biến đổi bất cứ ai. Thánh Maximilian Kolbe, dù bị giam cầm và hành hạ trong trại tập trung Đức Quốc xã, vẫn không ngừng tin tưởng và cầu nguyện, và cuối cùng đã hy sinh mạng sống để cứu một người cha trong gia đình. Tất cả những vị thánh ấy đều có chung một điểm: Họ không bao giờ tuyệt vọng, không bao giờ đánh mất đức cậy, ngay cả khi mọi thứ tưởng chừng như không còn hy vọng.

Trong cuộc sống hàng ngày, đức cậy không chỉ xuất hiện trong những lúc khó khăn lớn lao, mà còn hiện diện trong những điều rất bình thường. Khi một người mẹ cầu nguyện cho đứa con đang đi lạc đường, đó là đức cậy. Khi một người bệnh nặng vẫn tin rằng Chúa sẽ ban sức mạnh để họ chịu đựng đau khổ, đó là đức cậy. Khi một người gặp thất bại nhưng vẫn không bỏ cuộc, vẫn tin rằng Thiên Chúa đang mở ra một con đường khác tốt hơn, đó chính là đức cậy.

Có những lúc chúng ta cảm thấy như mình đang ở cuối con đường, như không còn gì để bám víu. Nhưng ngay cả khi mọi thứ đều tối tăm, Thiên Chúa vẫn đang ở đó, vẫn đang chờ đợi ta, vẫn đang thì thầm trong tâm hồn ta rằng: “Hãy tin tưởng vào Ta.” Chúng ta không cần phải biết trước tương lai, không cần phải có mọi câu trả lời, chỉ cần biết rằng Đấng nắm giữ tương lai của chúng ta là một Thiên Chúa đầy yêu thương và quyền năng.

Có một câu nói rằng: “Đức tin là biết rằng Thiên Chúa có thể làm điều đó. Đức cậy là tin rằng Ngài sẽ làm điều đó. Và tình yêu là cảm tạ Ngài ngay cả khi chưa thấy điều đó xảy ra.” Đức cậy không chỉ là tin rằng Chúa có thể cứu giúp, mà là tin rằng Ngài sẽ cứu giúp đúng thời điểm, theo cách của Ngài, không phải theo cách mà ta mong muốn. Và đôi khi, sự giải thoát mà ta mong đợi không phải là thoát khỏi thử thách, mà là tìm được sức mạnh và bình an ngay trong thử thách ấy.

Chúng ta hãy sống mỗi ngày với đức cậy. Hãy tin rằng dù hôm nay có khó khăn thế nào, ngày mai vẫn sẽ có một lối thoát. Hãy tin rằng dù có bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi, Thiên Chúa vẫn đang đếm từng giọt, và Ngài sẽ lau khô chúng vào một ngày nào đó. Hãy tin rằng dù cuộc đời này có những nỗi đau mà ta không thể hiểu được, thì vẫn có một Thiên Chúa đang dẫn dắt mọi sự theo ý định tốt đẹp nhất của Ngài.

Đừng bao giờ đánh mất đức cậy, vì đó chính là ánh sáng cuối con đường. Hãy giữ trong lòng niềm tin rằng Thiên Chúa hằng sống, Ngài không bao giờ bỏ rơi ta, và một ngày nào đó, khi ngoảnh lại, ta sẽ hiểu rằng tất cả những gì đã xảy ra đều có ý nghĩa. Và khi ấy, ta sẽ mỉm cười, vì ta biết rằng mình đã luôn bước đi trong sự quan phòng của Ngài.

Lm. Anmai, CSsR

HÃY TRÂN TRỌNG VÀ GIỮ GÌN

Có những con đường ta bước đi một mình, lạnh lẽo và đơn độc. Có những ngày mưa rơi tầm tã, lòng ta nặng trĩu những suy tư không thể gọi thành tên. Đôi lúc, ta mệt mỏi đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại, mặc cho cuộc đời đẩy đưa. Nhưng rồi, đâu đó giữa thế gian rộng lớn này, có một người sẽ xuất hiện, như ánh sáng len lỏi qua những tầng mây dày đặc. Một người mà khi ta gặp được, dù có lớn hay chưa kịp lớn, dù có mạnh mẽ hay còn yếu đuối, họ vẫn sẽ ở đó, bảo vệ ta, chở che ta, và làm mọi điều có thể để mang lại cho ta một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.

Người đó không cần phải là một người hoàn hảo, cũng không nhất thiết phải có tất cả những điều tốt đẹp nhất. Họ chỉ cần là chính họ – một người sẵn sàng đứng trước ta khi giông tố ập đến, một người không ngại hy sinh để thấy ta vui cười, một người mà khi ta lạc lối, chỉ cần quay đầu lại, họ vẫn ở đó, đợi ta với một tấm lòng bao dung vô bờ bến. Người đó có thể không nói những lời hoa mỹ, không hứa hẹn điều gì lớn lao, nhưng chính những hành động nhỏ bé, những quan tâm chân thành đã đủ để trái tim ta vững vàng hơn trước mọi biến động cuộc đời.

Gặp đúng người, ta không cần phải gồng mình lớn lên trong vội vã, cũng không cần cố gắng tỏ ra mạnh mẽ khi lòng đầy tổn thương. Ta có thể cứ thế mà sống, có thể thỉnh thoảng trẻ con một chút, có thể sai lầm mà không sợ bị trách móc, có thể khóc mà không sợ bị bỏ rơi. Đó là người sẵn sàng lau nước mắt cho ta, sẵn sàng chở che ta trước những bão tố cuộc đời, sẵn sàng để ta tựa vào khi đôi chân đã rã rời.

Những vết thương rồi sẽ lành, sau cơn mưa trời lại sáng. Sau bóng đêm dài tăm tối là ánh sáng rạng rỡ của buổi bình minh. Không có gì kéo dài mãi mãi, nỗi buồn rồi cũng qua, đau thương rồi cũng phai nhạt theo thời gian. Những ngày tưởng chừng như tuyệt vọng nhất cũng sẽ lùi xa, chỉ cần ta có đủ niềm tin, đủ sự kiên nhẫn để bước tiếp. Bởi lẽ, cuộc đời là một hành trình mà trên đó, mỗi niềm đau đều là một bài học, mỗi lần gục ngã đều là một cơ hội để ta đứng dậy mạnh mẽ hơn. Những tổn thương không thể định nghĩa ta, chỉ có cách ta đối diện với chúng mới thực sự tạo nên con người mà ta sẽ trở thành.

Trong cuộc sống, đức cậy thúc đẩy người tín hữu không chỉ hy vọng mà còn kiên trì chờ đợi sự hoàn thành của những lời hứa. Thánh Phaolô khuyên rằng: “Nếu chúng ta hy vọng điều chúng ta chưa thấy, thì chúng ta kiên nhẫn chờ đợi” (Rôma 8:25). Điều này nhắc nhở người Kitô hữu rằng Thiên Chúa không bao giờ chậm trễ, Ngài luôn thực hiện kế hoạch của Ngài đúng thời điểm. Đức cậy làm tăng sức mạnh cho lòng kiên nhẫn, giúp con người không nản lòng trước khó khăn hay chậm trễ trong đời sống. Chính đức cậy giữ cho ngọn lửa hy vọng không bao giờ tắt, giúp con người tin rằng những gì tốt đẹp nhất vẫn đang ở phía trước, chỉ cần ta kiên trì và bền bỉ bước đi trên con đường đã chọn.

Có những người ta gặp rồi quên, nhưng có những người chỉ cần gặp một lần cũng đủ để khắc ghi suốt đời. Đó là người cho ta biết thế nào là yêu thương vô điều kiện, thế nào là được bảo vệ, thế nào là được sống một cuộc đời không phải lo âu điều gì ngoài việc tận hưởng hạnh phúc. Họ không yêu cầu ta phải thay đổi để trở nên tốt hơn, chỉ cần ta là chính mình, chỉ cần ta vui vẻ. Và rồi, khi có người như thế ở bên, ta sẽ nhận ra rằng, đôi khi, cuộc đời không cần phải quá rực rỡ, không cần phải có tất cả những gì người ta mơ ước, chỉ cần một người thật lòng với ta, một người sẵn sàng bảo vệ ta đến cuối con đường, thế là đủ.

Lẽ sống đôi khi chỉ đơn giản như vậy – tìm được một người mà dù ta lớn hay chưa lớn, dù ta mạnh mẽ hay yếu đuối, họ vẫn luôn ở đó, luôn yêu thương, luôn bao dung, luôn vì ta mà cố gắng. Và nếu một ngày nào đó, ta may mắn gặp được một người như thế, hãy trân trọng, hãy gìn giữ, vì trong một thế giới rộng lớn và bộn bề này, để tìm được một người thực sự sẵn sàng che chở ta cả đời, không phải ai cũng có được may mắn ấy.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỨC CẬY – NIỀM HY VỌNG CHẮC CHẮN TRONG THIÊN CHÚA

Đời sống con người luôn đầy những thử thách, những biến cố không lường trước và những khoảng thời gian dường như chỉ toàn là bóng tối. Có những lúc ta cảm thấy như đang lạc lối giữa cuộc đời, như thể mọi cánh cửa đều đã đóng lại, như thể lời cầu xin của ta chỉ vang vọng trong hư không mà không hề nhận được lời hồi đáp. Nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, đức cậy – niềm tin vững chắc vào Thiên Chúa – trở thành ánh sáng dẫn đường, là nguồn sức mạnh giúp ta tiếp tục tiến bước, ngay cả khi mọi thứ xung quanh dường như sụp đổ.

Đức cậy không phải là một niềm hy vọng mơ hồ, một sự chờ đợi trong vô định, mà là một sự xác tín mạnh mẽ vào sự trung tín của Thiên Chúa. Người Kitô hữu không chỉ đơn thuần mong đợi một điều gì đó tốt đẹp sẽ xảy đến trong tương lai, mà còn sống với niềm tin chắc chắn rằng những gì Thiên Chúa đã hứa, Ngài sẽ thực hiện. Thánh Phaolô đã nhắc nhở rằng: “Chúng ta hãy giữ vững tuyên xưng niềm hy vọng, vì Đấng đã hứa là Đấng trung tín” (Hêbêrô 10:23). Đây không chỉ là một lời khích lệ, mà còn là một chân lý nền tảng của đức tin Kitô giáo.

Từ thời Cựu Ước, Thiên Chúa đã không ngừng bày tỏ lòng trung tín của Ngài qua những giao ước với con người. Ngài đã hứa với Abraham rằng dòng dõi ông sẽ đông như sao trên trời, dù khi ấy ông chưa có con. Ngài đã hứa với dân Israel rằng Ngài sẽ giải thoát họ khỏi ách nô lệ, dù họ phải lang thang suốt bốn mươi năm trong sa mạc. Và rồi, qua chính Đức Giêsu Kitô, Thiên Chúa đã thực hiện lời hứa vĩ đại nhất của Ngài – lời hứa ban ơn cứu độ cho nhân loại, một lời hứa vượt trên mọi giới hạn của thời gian và không gian.

Dù vậy, trong thực tế, có những lúc niềm hy vọng ấy bị thử thách đến tột cùng. Có những ngày ta cảm thấy Thiên Chúa dường như im lặng, khi những lời cầu nguyện của ta không được đáp lại theo cách mà ta mong đợi. Nhưng đức cậy dạy ta tin rằng ngay cả trong những khoảnh khắc đó, Thiên Chúa vẫn đang hành động theo cách của Ngài, theo kế hoạch yêu thương mà Ngài đã định sẵn. Ngài không bao giờ bỏ rơi ta, ngay cả khi ta không thể cảm nhận được sự hiện diện của Ngài.

Người có đức cậy là người không để hoàn cảnh hiện tại định nghĩa niềm tin của mình, mà đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng luôn trung thành với lời hứa. Họ không bị dao động bởi những thử thách hay nghịch cảnh, bởi họ biết rằng cuộc đời này chỉ là một chặng đường tạm thời, và quê hương đích thực của họ là Nước Trời. Họ sống không phải bằng những gì họ thấy trước mắt, mà bằng niềm tin vào những điều Thiên Chúa đã hứa.

Đức cậy không phải là sự chờ đợi thụ động, mà là một động lực thúc đẩy hành động. Khi ta tin tưởng rằng Thiên Chúa sẽ thực hiện điều tốt đẹp nhất cho ta, ta sẽ dấn thân vào cuộc sống với tinh thần lạc quan, với lòng nhiệt huyết và với một trái tim can đảm. Ta không sợ hãi trước khó khăn, không nản lòng trước thất bại, bởi ta biết rằng tất cả những gì xảy ra đều nằm trong kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa.

Nhìn lại lịch sử Giáo Hội, ta thấy biết bao vị thánh đã sống đức cậy một cách trọn vẹn. Thánh Giuse đã tin tưởng tuyệt đối vào kế hoạch của Thiên Chúa, dù ông không hiểu hết mọi sự khi được gọi để trở thành cha nuôi của Đức Giêsu. Thánh Gioan Phaolô II, dù đối diện với những đau khổ về thể xác và những thử thách trong sứ vụ, vẫn luôn lặp đi lặp lại: “Đừng sợ!”, bởi ngài biết rằng Thiên Chúa đã làm chủ mọi sự. Mẹ Têrêsa Calcutta, dù chứng kiến biết bao cảnh đau thương và nghèo đói, vẫn một lòng tin tưởng rằng tình yêu của Thiên Chúa luôn hiện diện và sẽ mang lại sự chữa lành cho nhân loại.

Sống đức cậy không có nghĩa là không bao giờ cảm thấy sợ hãi hay nghi ngờ, nhưng là biết phó thác mọi sự trong tay Thiên Chúa, ngay cả khi tâm hồn ta đang hoang mang. Là biết rằng dù đêm tối có kéo dài bao lâu đi nữa, bình minh vẫn sẽ đến. Là tin rằng dù hiện tại có khó khăn thế nào, Thiên Chúa vẫn đang dẫn dắt ta trên con đường tốt đẹp nhất.

Đôi khi, ta mong chờ những phép lạ rõ ràng để củng cố niềm tin của mình, nhưng thật ra, phép lạ lớn nhất chính là khả năng tiếp tục bước đi ngay cả khi chưa thấy đích đến. Đó chính là đức cậy – một niềm tin vững vàng rằng dù chưa nhìn thấy, ta vẫn biết chắc rằng Thiên Chúa đang hành động.

Cuộc đời này sẽ không bao giờ hoàn toàn dễ dàng. Sẽ có những lúc ta cảm thấy kiệt sức, sẽ có những ngày ta không muốn bước tiếp. Nhưng chính trong những giây phút đó, Thiên Chúa đang mời gọi ta bám chặt hơn vào Ngài, để ta có thể khám phá ra rằng Ngài luôn trung tín, ngay cả khi ta yếu đuối nhất.

Vậy nên, hãy giữ vững đức cậy, hãy tiếp tục tin tưởng và bước đi. Hãy nhớ rằng Thiên Chúa không bao giờ thất hứa. Ngài đã thực hiện những lời hứa của Ngài trong quá khứ, đang thực hiện chúng trong hiện tại, và sẽ tiếp tục thực hiện chúng trong tương lai. Dù hiện tại có thế nào đi nữa, dù ta đang phải đối diện với những khó khăn nào, hãy vững tin rằng Thiên Chúa vẫn đang nắm giữ cuộc đời ta trong tay Ngài, và Ngài sẽ dẫn ta đến một nơi tốt đẹp hơn bất cứ điều gì ta có thể tưởng tượng.

Vì “Đấng đã hứa là Đấng trung tín” (Hêbêrô 10:23). Và nếu Thiên Chúa đã hứa, ta không có lý do gì để nghi ngờ. Ta chỉ cần tin tưởng, phó thác, và tiếp tục bước đi.

Lm. Anmai, CSsR

NIỀM HY VỌNG VĨNH CỬU TRONG ĐỨC KITÔ: NGỌN ĐUỐC DẪN ĐƯỜNG CHO CUỘC ĐỜI

Niềm hy vọng Kitô giáo không chỉ dừng lại ở những nhu cầu trần thế, mà hướng về mục tiêu cao cả nhất là ơn cứu độ và sự sống đời đời trong Thiên Chúa. Đó không phải là một thứ hy vọng mơ hồ, không phải là một sự chờ đợi viển vông, mà là niềm tin chắc chắn vào lời hứa của Thiên Chúa, Đấng trung tín và không bao giờ thất hứa. Qua sự Phục Sinh của Chúa Giêsu Kitô, con người được mở ra con đường dẫn đến sự sống đời đời, nơi không còn khổ đau, nước mắt hay sự chết, nhưng là sự hiệp thông viên mãn với Đấng Tạo Hóa. Thánh Tít đã nhắc lại điều này: “Để hướng về sự sống đời đời mà Thiên Chúa, Đấng không hề nói dối, đã hứa từ trước muôn đời” (Tít 1:2). Đây chính là niềm hy vọng lớn nhất mà người Kitô hữu hướng đến, giúp họ sống một cuộc sống đạo đức và đầy ý nghĩa, bất chấp những thử thách và gian truân trên đường đời.

Cuộc sống trần thế đầy những bấp bênh, đổi thay. Hôm nay ta có thể vui vẻ, bình an, nhưng ngày mai có thể đối diện với khổ đau, mất mát. Có những lúc ta cảm thấy cuộc đời thật nghiệt ngã, những ước mơ ta theo đuổi bỗng chốc trở thành tro bụi, những kế hoạch ta dày công vun đắp lại bị xô đổ chỉ trong một khoảnh khắc. Con người, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng có những phút giây yếu lòng, những lúc bất lực trước thực tại. Nhưng chính trong những khoảnh khắc đó, niềm hy vọng vào Chúa trở thành điểm tựa, là ánh sáng soi đường giữa đêm tối của cuộc đời. Vì biết rằng, mọi đau khổ chỉ là tạm bợ, mọi gian nan đều có ý nghĩa, và sau cùng, những ai trung thành với Chúa sẽ được Ngài đón nhận vào vinh quang vĩnh cửu.

Nhìn lại lịch sử, chúng ta thấy có biết bao vị thánh đã sống với niềm hy vọng vững vàng vào Thiên Chúa, ngay cả khi họ phải chịu bách hại, tù đày, thậm chí là hy sinh mạng sống. Các thánh tử đạo đã dám đối diện với cái chết không chút sợ hãi, vì họ tin chắc rằng cuộc sống trần gian chỉ là tạm bợ, còn quê hương đích thực của họ là Nước Trời. Họ không bám víu vào những gì thuộc về thế gian này, không đặt hy vọng vào của cải, danh vọng hay quyền lực, nhưng hoàn toàn tín thác vào lời hứa của Chúa. Chính niềm hy vọng ấy đã giúp họ can đảm bước đi trên con đường thánh thiện, không lùi bước trước gian nan, không tuyệt vọng trước những mất mát.

Nhưng niềm hy vọng Kitô giáo không chỉ dành cho các vị thánh hay những bậc tu trì, mà dành cho tất cả mọi người, dù giàu hay nghèo, dù mạnh khỏe hay yếu đau, dù thành công hay thất bại. Bởi vì ai cũng cần một điều gì đó để bám víu, để hướng về, để nâng đỡ mình trong những lúc khó khăn. Và không có niềm hy vọng nào vững chắc hơn hy vọng vào Thiên Chúa. Của cải có thể mất đi, sức khỏe có thể suy giảm, tình yêu con người có thể thay đổi, nhưng tình yêu của Chúa thì muôn đời bền vững. Ngài không bao giờ bỏ rơi những ai tìm kiếm Ngài, không bao giờ làm ngơ trước những tiếng kêu cầu của con cái mình.

Chúng ta đang sống trong một thế giới mà nhiều người đang đánh mất niềm hy vọng. Có những người vì quá nhiều đau khổ mà không còn tin vào điều gì tốt đẹp. Có những người vì chạy theo vật chất, danh vọng mà quên mất giá trị đích thực của cuộc sống. Có những người vì bị phản bội, bị tổn thương mà khép lòng lại, không còn dám tin vào ai. Thế gian này đầy những mất mát, những đổ vỡ, những nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời. Nhưng ngay cả trong những hoàn cảnh đen tối nhất, hy vọng Kitô giáo vẫn chiếu sáng như một ngọn hải đăng giữa đại dương mịt mù. Nó nhắc nhở ta rằng, không có đau khổ nào là vô nghĩa, không có thử thách nào là vô ích. Thiên Chúa có kế hoạch cho mỗi người chúng ta, và ngay cả khi ta không hiểu được lý do của những đau thương trong cuộc đời, ta vẫn có thể tin rằng Chúa luôn đồng hành và dẫn dắt ta theo con đường tốt đẹp nhất.

Sống với niềm hy vọng Kitô giáo không có nghĩa là trốn tránh thực tại, không có nghĩa là chờ đợi một tương lai mơ hồ mà không làm gì cho hiện tại. Trái lại, nó thúc đẩy ta sống tốt hơn mỗi ngày, yêu thương nhiều hơn, tha thứ dễ dàng hơn, và làm chứng cho tình yêu của Chúa trong từng hành động nhỏ bé. Một người có niềm hy vọng đích thực sẽ không bao giờ bi quan, không bao giờ để những thất bại làm mình gục ngã, không bao giờ để những đau khổ làm mất đi niềm vui sống. Họ biết rằng mọi sự trên đời này rồi cũng sẽ qua đi, chỉ có tình yêu và lòng trung tín với Chúa là còn mãi.

Chúng ta không biết được ngày mai sẽ ra sao, nhưng ta biết rằng Chúa đang cầm giữ tương lai của ta. Ta không biết được những thử thách nào đang chờ đợi, nhưng ta biết rằng Chúa luôn ban đủ ơn để ta vượt qua. Ta không biết khi nào mình sẽ rời khỏi thế gian này, nhưng ta biết rằng sự chết không phải là dấu chấm hết, mà chỉ là một cánh cửa mở ra cuộc sống vĩnh cửu. Khi đặt niềm hy vọng vào Chúa, ta không còn lo lắng quá nhiều về những điều tạm bợ, không còn quá bận tâm về những được-mất trong cuộc đời. Ta học được cách sống an nhiên, biết ơn từng ngày, vui với những điều giản dị, và luôn hướng lòng về quê hương vĩnh cửu trên trời.

Vì thế, dù cuộc sống có thế nào đi nữa, đừng bao giờ đánh mất niềm hy vọng. Hãy luôn tin rằng Chúa yêu thương bạn, rằng Ngài có kế hoạch tốt đẹp cho cuộc đời bạn, rằng Ngài đang dẫn dắt bạn từng bước trên hành trình này. Đừng để những khó khăn làm bạn nản lòng, đừng để những thất bại làm bạn tuyệt vọng. Hãy luôn nhìn về phía trước với niềm tin và sự phó thác. Và một ngày nào đó, khi cuộc đời này khép lại, bạn sẽ thấy rằng mọi đau khổ đã trải qua đều có ý nghĩa, mọi thử thách đã đối diện đều giúp bạn tiến gần hơn đến Chúa, và mọi hy sinh đã thực hiện đều sẽ được đền đáp xứng đáng trong vinh quang vĩnh cửu của Thiên Chúa.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỨC CẬY – NGỌN ĐUỐC SOI SÁNG CUỘC HÀNH TRÌNH ĐỨC TIN

Cuộc đời con người tựa như một hành trình dài với muôn vàn thử thách, gian nan. Có những lúc ta cảm thấy lạc lõng giữa dòng đời chảy xiết, có những ngày tâm hồn ta mỏi mệt giữa những lo toan, đau khổ. Nhưng chính trong những lúc ấy, đức cậy trở thành ánh sáng soi đường, trở thành niềm hy vọng bền vững giúp ta vững bước, giúp ta nhận ra rằng mọi đau khổ chỉ là tạm thời, rằng dù thế gian có đổi thay thì tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa vẫn luôn trường tồn. Đức cậy không chỉ là niềm hy vọng cá nhân mà còn là động lực để ta sống tinh thần liên đới, yêu thương, và giúp đỡ người khác. Khi tin vào Thiên Chúa, ta không chỉ giữ riêng niềm hy vọng ấy cho mình mà còn có bổn phận lan tỏa nó đến những người xung quanh.

Niềm hy vọng Kitô giáo không phải là một ảo tưởng mơ hồ, mà là một sự xác tín sâu xa vào tình yêu Thiên Chúa. Chính Chúa Giêsu, qua cuộc khổ nạn và phục sinh của Ngài, đã minh chứng rằng bóng tối không thể chiến thắng ánh sáng, đau khổ không thể đánh bại tình yêu, và sự chết không thể ngăn cản sự sống. Như Thánh Phaolô đã viết: “Chúng tôi luôn ghi nhớ trong lời cầu nguyện về sự kiên nhẫn nhờ niềm hy vọng vào Chúa Giêsu Kitô của anh em” (1 Têsalônica 1:3). Điều đó có nghĩa là, khi đặt niềm hy vọng nơi Thiên Chúa, ta có thể kiên nhẫn chờ đợi, có thể mạnh mẽ bước qua những nghịch cảnh, và có thể giữ vững niềm tin dù cuộc sống có ra sao.

Những ai sống trong đức cậy sẽ không dễ dàng gục ngã trước khó khăn, không đánh mất niềm tin khi đối diện với thử thách. Họ hiểu rằng mọi đau khổ trong cuộc đời chỉ là thử thách giúp họ trưởng thành trong đức tin, giúp họ nhận ra rằng không có gì là vĩnh cửu ngoài tình yêu Thiên Chúa. Họ không tìm kiếm niềm vui chóng qua của thế gian, mà hướng đến hạnh phúc đích thực trong Chúa. Đức cậy giúp họ kiên trì trong cầu nguyện, trung thành trong đời sống đạo, và luôn hướng lòng về những giá trị cao quý.

Đức cậy không phải là một thái độ thụ động, chờ đợi phép màu xảy đến mà không làm gì. Trái lại, nó đòi hỏi một sự dấn thân mạnh mẽ, một sự nỗ lực không ngừng để biến niềm hy vọng thành hành động cụ thể. Khi sống trong đức cậy, ta không chỉ chờ đợi ân sủng từ Chúa mà còn biết ra sức cộng tác với Ngài, biết biến niềm tin thành hành động yêu thương. Một người thực sự sống trong niềm hy vọng là người không quay lưng trước nỗi đau của tha nhân, không thờ ơ trước những bất công trong xã hội, không chỉ biết lo cho bản thân mà còn sẵn sàng giúp đỡ người khác.

Thế giới hôm nay đầy rẫy những nỗi lo lắng, sợ hãi và bất an. Chiến tranh, nghèo đói, bất công, bệnh tật, tất cả những điều đó dễ làm con người đánh mất niềm hy vọng, dễ khiến họ cảm thấy cuộc sống này chỉ toàn đau khổ. Nhưng chính trong những lúc tăm tối nhất, đức cậy lại càng trở nên cần thiết. Một cộng đoàn Kitô hữu sống trong đức cậy là một cộng đoàn luôn lan tỏa sự lạc quan, luôn biết an ủi, nâng đỡ nhau, luôn biết đặt niềm tin vào tình yêu Thiên Chúa. Khi ta biết sống trong đức cậy, ta không còn sợ hãi trước những điều chưa biết, không còn lo lắng về ngày mai, bởi ta biết rằng Chúa luôn đồng hành cùng ta trên mọi nẻo đường.

Đức cậy còn là động lực để ta xây dựng một thế giới công bằng và nhân ái hơn. Một người thực sự có đức cậy sẽ không ngồi yên trước những đau khổ của người khác. Họ sẽ biết chia sẻ với những ai đang gặp hoạn nạn, biết động viên những ai đang yếu lòng, biết giúp đỡ những ai đang lầm đường lạc lối. Họ không chỉ tin rằng Thiên Chúa là Đấng giàu lòng thương xót, mà còn cố gắng trở thành khí cụ để đem lòng thương xót ấy đến với mọi người. Đức cậy không chỉ giúp ta sống tốt hơn, mà còn giúp ta làm cho cuộc sống của những người xung quanh trở nên tươi đẹp hơn.

Có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng có lúc cảm thấy mất phương hướng, cảm thấy như thể Chúa đã bỏ rơi mình. Có những lúc ta cầu nguyện nhưng không nhận được câu trả lời, có những lúc ta cố gắng nhưng mọi chuyện vẫn không đi theo ý muốn. Nhưng đức cậy dạy ta rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi con cái Ngài, rằng mọi sự đều có thời điểm của nó, rằng ngay cả những đau khổ mà ta đang chịu đựng hôm nay cũng có thể là một phần trong kế hoạch yêu thương của Ngài. Ta có thể không hiểu được hết những gì Chúa đang làm, nhưng ta có thể tin tưởng rằng Ngài luôn có một kế hoạch tốt đẹp cho ta.

Cuộc sống này có thể đầy rẫy những điều không như ý, nhưng khi có đức cậy, ta sẽ không bao giờ bị đánh bại. Niềm hy vọng trong Chúa là ngọn đèn soi sáng tâm hồn ta, giúp ta bước đi trong bình an, giúp ta đứng vững giữa những thử thách của cuộc đời. Ta hãy học cách phó thác, học cách tin tưởng, học cách nhìn cuộc đời bằng ánh mắt của niềm hy vọng. Hãy tin rằng dù hôm nay có khó khăn đến đâu, ngày mai vẫn sẽ có ánh sáng. Hãy tin rằng dù thế gian có đổi thay, tình yêu Chúa vẫn luôn trường tồn. Hãy tin rằng khi ta đặt trọn niềm hy vọng vào Ngài, ta sẽ không bao giờ phải thất vọng.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỨC CẬY – NGỌN LỬA SƯỞI ẤM TÂM HỒN, SỨC MẠNH CỦA SỰ THA THỨ VÀ HÒA GIẢI

Cuộc đời con người là một hành trình dài với vô vàn những thử thách, vấp ngã và những nỗi đau mà đôi khi chính chúng ta hay người khác gây ra cho nhau. Sống trong thế gian, không ai tránh khỏi những tổn thương từ lời nói, hành động hay sự vô tâm của người khác. Có những vết thương tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể lành lại, có những hiểu lầm tưởng chừng không thể nào hóa giải, có những mối quan hệ đã bị đổ vỡ mà con người nghĩ rằng không bao giờ có thể phục hồi. Nhưng đức cậy – niềm hy vọng nơi Thiên Chúa, nơi lòng thương xót vô biên của Ngài – chính là chìa khóa mở ra con đường tha thứ và hòa giải. Không có đức cậy, con người sẽ mãi bị giam cầm trong đau khổ, oán giận và tuyệt vọng. Nhưng khi ta biết đặt niềm hy vọng vào Chúa, ta sẽ tìm thấy sức mạnh để tha thứ, để hàn gắn, để bắt đầu lại, dù đã từng bị tổn thương sâu sắc.

Tha thứ chưa bao giờ là điều dễ dàng. Khi ai đó làm tổn thương ta, phản bội ta, gây đau khổ cho ta, bản năng tự nhiên của con người là giữ chặt nỗi oán giận, là muốn trả thù, là muốn người kia phải chịu đau khổ như ta đã từng chịu. Nhưng khi ta khư khư giữ lấy nỗi đau ấy, ta chỉ đang tự giam cầm chính mình trong ngục tù của hận thù. Oán giận giống như một liều thuốc độc mà ta uống mỗi ngày với hy vọng rằng nó sẽ làm tổn thương người khác, nhưng cuối cùng, chính ta mới là người bị hủy hoại. Nhưng nếu ta có đức cậy, nếu ta tin rằng Thiên Chúa là Đấng công bình và đầy yêu thương, ta sẽ có đủ can đảm để buông bỏ những gánh nặng của oán thù, để mở lòng tha thứ cho người khác, vì chính ta cũng đã bao lần được Thiên Chúa tha thứ.

Kinh Thánh nhắc nhở rằng ngay cả khi một cây bị đốn, nó vẫn còn hy vọng sẽ mọc lại: “Cây bị đốn vẫn còn hy vọng, vì nó có thể mọc lại và chồi non sẽ không ngừng đâm” (Gióp 14:7). Cũng như vậy, dù một mối quan hệ có bị tổn thương đến đâu, dù một tình bạn có bị rạn nứt thế nào, dù một gia đình có từng chịu những chia cắt sâu sắc ra sao, đức cậy vẫn nhắc nhở ta rằng vẫn luôn có cơ hội để làm lại, để chữa lành, để hàn gắn. Không có gì là hoàn toàn mất đi khi con người đặt niềm tin nơi Thiên Chúa. Không có ai là không thể đổi thay, không có lỗi lầm nào là không thể tha thứ khi có tình yêu và lòng trông cậy vào Chúa.

Đức cậy giúp ta hiểu rằng tha thứ không phải là một sự yếu đuối, mà là một sức mạnh vĩ đại. Chính Chúa Giêsu trên thập giá đã dạy ta bài học về sự tha thứ trọn vẹn. Ngài không chỉ tha thứ cho những ai yêu mến Ngài, mà ngay cả những kẻ đóng đinh Ngài, Ngài cũng cầu xin Chúa Cha tha thứ: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23:34). Nếu Chúa Giêsu, Đấng vô tội, còn có thể tha thứ cho những kẻ hành hạ Ngài, thì tại sao ta lại không thể tha thứ cho những ai đã làm tổn thương ta? Nếu Thiên Chúa luôn mở rộng vòng tay tha thứ mỗi khi ta ăn năn trở về, thì tại sao ta lại không thể mở rộng trái tim để tha thứ cho người khác? Đức cậy giúp ta tin rằng tha thứ không phải là sự mất mát, mà là con đường dẫn đến tự do, đến bình an, đến tình yêu đích thực.

Tha thứ không có nghĩa là ta phủ nhận những đau khổ mà ta đã trải qua. Tha thứ không có nghĩa là ta quên đi mọi tổn thương hay làm ngơ trước những sai trái. Nhưng tha thứ có nghĩa là ta không để quá khứ trói buộc hiện tại và tương lai của mình. Tha thứ có nghĩa là ta tin rằng Thiên Chúa có thể biến đổi mọi sự, có thể làm mới lại những gì đã cũ, có thể dựng xây lại những gì đã đổ vỡ. Tha thứ không chỉ là một món quà ta dành cho người khác, mà còn là một món quà ta tự trao cho chính mình. Khi ta tha thứ, ta giải phóng chính mình khỏi những xiềng xích của hận thù, ta mở rộng tâm hồn để đón nhận niềm vui, đón nhận bình an, đón nhận tình yêu thương.

Không chỉ thúc đẩy sự tha thứ cá nhân, đức cậy còn là động lực để xây dựng một xã hội hòa bình và hiệp nhất. Khi mỗi người biết đặt hy vọng vào Thiên Chúa, biết sống trong tinh thần tha thứ và hòa giải, thế giới này sẽ bớt đi những hận thù, những chia rẽ, những bất công. Các gia đình sẽ bền vững hơn khi vợ chồng biết bỏ qua những lỗi lầm của nhau, biết hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn thay vì chỉ nhìn vào những lầm lỗi của quá khứ. Các cộng đoàn sẽ vững mạnh hơn khi mỗi người biết nhẫn nhịn, biết yêu thương, biết kiên trì trong sự tha thứ thay vì để những hiềm khích nhỏ bé phá hủy sự hiệp nhất. Xã hội sẽ tốt đẹp hơn khi con người biết đặt niềm tin vào lòng nhân từ của Thiên Chúa và biết mở lòng để hòa giải với nhau thay vì nuôi dưỡng lòng thù hận.

Mỗi khi cảm thấy khó tha thứ cho ai đó, hãy nhớ rằng chính ta cũng đã bao lần nhận được ơn tha thứ từ Thiên Chúa. Hãy nhớ rằng nếu Ngài không từ bỏ ta dù ta đã bao lần sa ngã, thì ta cũng không nên từ bỏ những người xung quanh mình. Hãy nhớ rằng không có gì là quá muộn để bắt đầu lại, không có ai là không thể thay đổi. Hãy tin rằng dù cho con người có yếu đuối, có sai lầm đến đâu, thì ân sủng của Thiên Chúa vẫn luôn đủ để nâng đỡ và biến đổi họ.

Đức cậy là ánh sáng không bao giờ tắt trong tâm hồn mỗi Kitô hữu. Khi ta đặt niềm hy vọng vào Chúa, ta không còn sợ hãi trước quá khứ, không còn lo lắng về tương lai, không còn bị giam cầm bởi những tổn thương hay oán giận. Khi ta sống với đức cậy, ta biết rằng mọi đau khổ đều có thể được biến đổi, mọi vết thương đều có thể được chữa lành, mọi mối quan hệ đều có thể được phục hồi nếu ta biết mở lòng đón nhận tình yêu và ân sủng của Chúa. Hãy để đức cậy trở thành nguồn động lực thúc đẩy ta sống trong yêu thương, trong tha thứ, trong hòa giải. Hãy để đức cậy thắp sáng con đường của ta, giúp ta vượt qua những thử thách, giúp ta can đảm bước đi trên con đường Chúa đã sắp đặt, giúp ta trở thành ánh sáng hy vọng cho những người xung quanh. Và hãy luôn nhớ rằng, dù cho thế gian có ra sao, dù cho lòng người có đổi thay thế nào, thì Thiên Chúa vẫn luôn trung thành, vẫn luôn yêu thương, vẫn luôn ban cho ta niềm hy vọng để ta có thể vững bước trên hành trình đức tin, để ta có thể sống một cuộc đời trọn vẹn trong ân sủng và bình an của Ngài.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỨC CẬY – NGỌN ĐUỐC SOI ĐƯỜNG ĐẾN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI

Cuộc đời con người là một hành trình dài, đầy những thử thách, cám dỗ, những phút giây yếu đuối và những chặng đường gian nan cần vượt qua. Có những lúc bóng tối bao trùm, có những khi con tim rã rời vì thất vọng, có những khoảnh khắc linh hồn như muốn buông xuôi vì quá nhiều cạm bẫy và tội lỗi vây quanh. Nhưng giữa tất cả những điều ấy, người Kitô hữu vẫn luôn giữ vững một điều quý giá nhất: niềm hy vọng vào ơn cứu độ và sự sống đời đời. Chính niềm hy vọng ấy thúc đẩy họ sống một cuộc đời thanh khiết, tránh xa tội lỗi và kiên trung trong đức tin.

Con người vốn dĩ mỏng manh và dễ bị cám dỗ. Ngay từ thời khởi nguyên, tổ tông loài người đã sa ngã vì những lời đường mật của ma quỷ, vì sự mê hoặc của những điều phù phiếm và những hứa hẹn đầy dối trá. Hơn bao giờ hết, thế gian ngày nay vẫn tiếp tục tràn ngập những cám dỗ làm lung lay lòng người: danh vọng, tiền tài, lạc thú, những con đường dễ dãi nhưng dẫn đến xa cách Thiên Chúa. Nếu không có một điểm tựa vững chắc, con người rất dễ bị cuốn vào vòng xoáy của tội lỗi mà không hề hay biết. Nhưng người Kitô hữu không sống như những người không có niềm hy vọng. Họ sống với một mục đích cao cả hơn, một lý tưởng vững chắc hơn: hướng về Nước Trời, nơi Thiên Chúa chờ đón họ với vòng tay yêu thương.

Thánh Gioan khẳng định: “Ai có niềm hy vọng ấy nơi Người thì tự thanh tẩy mình như Người là Đấng thanh sạch” (1 Gioan 3:3). Lời dạy này như một ngọn đèn soi sáng con đường mà mỗi Kitô hữu cần đi. Khi chúng ta đặt trọn niềm hy vọng vào Thiên Chúa, chúng ta không còn muốn để linh hồn mình bị hoen ố bởi tội lỗi. Khi ta tin rằng sự sống đời đời là phần thưởng dành cho những ai trung thành với Chúa, ta càng thêm quyết tâm để sống thanh sạch, sống xứng đáng với ân sủng của Ngài.

Đức cậy không chỉ là một cảm giác an ủi trong những lúc khó khăn, mà còn là một động lực mạnh mẽ để con người vươn tới sự thánh thiện. Một người biết mình sẽ về đâu thì sẽ biết cách sống ra sao. Một người hiểu rằng cuộc đời này chỉ là một hành trình tạm bợ, rằng hạnh phúc vĩnh cửu mới là đích đến sau cùng, thì sẽ không còn bị cuốn theo những cám dỗ tầm thường. Khi ta sống với niềm hy vọng, ta không còn chạy theo những điều phù du, không còn mải mê tích lũy những thứ sẽ mục nát, mà thay vào đó, ta tìm kiếm những giá trị vĩnh cửu: lòng nhân ái, sự trong sạch, sự trung tín với Chúa, tình yêu chân thật.

Những người không có đức cậy dễ dàng buông xuôi trước tội lỗi. Khi gặp thử thách, họ dễ dàng nghĩ rằng chẳng có gì đáng để chiến đấu, chẳng có gì đáng để giữ gìn. Họ để mặc bản thân trôi theo những đam mê bất chính, vì họ không thấy có lý do để sống thanh sạch. Họ để cám dỗ kéo mình đi, vì họ không có một lý tưởng nào cao cả hơn để theo đuổi. Nhưng người Kitô hữu thì khác. Họ biết rằng mỗi ngày sống trong sự thánh thiện là một ngày đến gần Chúa hơn, mỗi lần từ chối tội lỗi là một lần linh hồn họ được thanh tẩy. Chính niềm hy vọng đã giữ họ vững vàng, đã giúp họ từ bỏ những điều thấp hèn để hướng về điều cao cả hơn.

Đức cậy cũng ban cho con người sức mạnh để chiến đấu với những yếu đuối của chính mình. Không ai trong chúng ta hoàn hảo, không ai trong chúng ta tránh khỏi những lần vấp ngã. Có những lúc ta đã lạc đường, có những lúc ta đã để tội lỗi lấn át, có những khi ta cảm thấy mình không còn xứng đáng với tình yêu của Thiên Chúa nữa. Nhưng nếu ta có đức cậy, ta sẽ không bỏ cuộc. Ta sẽ không để những sai lầm trong quá khứ định nghĩa con người mình. Ta sẽ đứng lên, sẽ hoán cải, sẽ thanh tẩy tâm hồn, vì ta biết rằng Thiên Chúa luôn sẵn sàng tha thứ, luôn sẵn sàng đón nhận ta trở về.

Câu chuyện của Thánh Phêrô là một minh chứng rõ ràng cho điều này. Ông đã từng yếu đuối, đã từng chối Chúa ba lần trong đêm Ngài bị bắt. Nhưng Phêrô không đánh mất đức cậy. Ông không để thất bại đó nhấn chìm mình trong tuyệt vọng. Ông đã khóc, đã ăn năn, đã quay về với Chúa, và sau đó trở thành vị tông đồ vĩ đại, là nền tảng vững chắc của Giáo Hội. Nếu Phêrô không có đức cậy, có lẽ ông đã bỏ cuộc, đã để mặc bản thân chìm trong mặc cảm tội lỗi. Nhưng chính vì ông vẫn hy vọng vào lòng thương xót của Chúa, ông đã có thể thay đổi cuộc đời mình.

Mỗi Kitô hữu đều được mời gọi để sống với đức cậy như vậy. Sống một cuộc đời trong sạch, không phải vì sợ hãi hình phạt, mà vì lòng yêu mến Chúa và vì niềm tin chắc chắn rằng những ai trung thành với Ngài sẽ được hưởng sự sống đời đời. Đức cậy không chỉ giúp ta tránh xa tội lỗi, mà còn giúp ta kiên trì trong những lúc khó khăn. Có những lúc ta cảm thấy mình đang chiến đấu một trận chiến không có hồi kết, có những khi ta thấy giữ vững đức tin quá khó khăn giữa một thế giới đầy cám dỗ. Nhưng khi ta nhớ đến phần thưởng mà Chúa đã hứa, ta sẽ có thêm sức mạnh để tiếp tục.

Thiên Chúa không bao giờ để những ai trông cậy vào Ngài phải thất vọng. Ngài không hứa rằng con đường đến Nước Trời sẽ dễ dàng, nhưng Ngài hứa rằng Ngài sẽ đồng hành với những ai trung tín với Ngài. Khi ta giữ vững đức cậy, ta sẽ không còn sợ hãi trước những thử thách, không còn nao núng trước những cám dỗ, vì ta biết rằng mỗi hy sinh ta làm hôm nay sẽ được Chúa đền đáp xứng đáng vào ngày sau hết.

Hãy sống với đức cậy. Hãy để niềm hy vọng vào ơn cứu độ làm kim chỉ nam cho mọi hành động của ta. Hãy sống một cuộc đời trong sạch, không để linh hồn mình bị vấy bẩn bởi những điều tầm thường. Hãy tin rằng dù hôm nay có bao nhiêu thử thách, dù con đường có khó khăn đến đâu, thì Chúa vẫn đang chờ ta ở cuối hành trình, với vòng tay rộng mở và ánh mắt đầy yêu thương.

Và khi ngày đó đến, khi ta được đối diện với Ngài, ta sẽ hiểu rằng mọi chiến đấu, mọi nỗ lực, mọi đau khổ ta đã chịu đựng vì đức tin đều không uổng phí. Vì Thiên Chúa luôn trung thành với những ai đặt trọn niềm hy vọng vào Ngài.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỨC CẬY – NGỌN ĐUỐC SOI SÁNG HÀNH TRÌNH ĐỨC TIN

Trong cuộc đời đầy những thử thách, bất trắc và những khoảng lặng của nỗi đau, con người thường bị cuốn vào vòng xoáy của lo lắng, thất vọng và sợ hãi. Cuộc sống này không thiếu những ngày tăm tối, những gánh nặng đè nén tâm hồn, những khoảnh khắc mà ta tự hỏi liệu có còn lối thoát nào hay không. Nhưng ngay cả giữa những giông tố, vẫn có một ngọn đuốc soi sáng con đường ta đi – đó chính là đức cậy. Đức cậy không phải là một ảo tưởng mơ hồ hay một sự lạc quan hời hợt, mà là một niềm tin vững chắc vào lời hứa của Thiên Chúa, một sự xác tín sâu xa rằng dù hiện tại có ra sao, Ngài vẫn trung tín và không bao giờ bỏ rơi ta.

Đức cậy không đơn thuần là hy vọng vào một điều tốt đẹp sẽ xảy đến, mà là một sự phó thác trọn vẹn vào kế hoạch của Thiên Chúa. Người Kitô hữu không sống bằng những gì họ nhìn thấy trước mắt, mà sống bằng niềm tin rằng Thiên Chúa đang dẫn dắt họ trên con đường của Ngài. Khi Chúa Giêsu chịu đóng đinh trên thập giá, nhân loại tưởng chừng như tất cả đã kết thúc, nhưng chính trong khoảnh khắc tưởng như tăm tối nhất ấy, ánh sáng phục sinh đã bừng lên. Đó chính là đức cậy – niềm xác tín rằng ngay cả trong nỗi đau khổ và cái chết, Thiên Chúa vẫn có kế hoạch cứu độ, và cuối cùng vinh quang sẽ chiến thắng.

Người có đức cậy không để hoàn cảnh làm lung lay niềm tin của mình, không để những thử thách bóp nghẹt trái tim họ. Họ có thể trải qua đau khổ, nhưng không bao giờ bị đánh bại; có thể gặp những khó khăn, nhưng không bao giờ tuyệt vọng. Bởi họ biết rằng Thiên Chúa đã hứa, và Đấng đã hứa thì luôn trung tín. Thánh Phaolô đã nói: “Chúng ta hãy giữ vững tuyên xưng niềm hy vọng, vì Đấng đã hứa là Đấng trung tín” (Hêbêrô 10:23). Lời hứa ấy không phải là một lời hứa viển vông, mà là một giao ước vĩnh cửu được ký kết bằng chính máu của Đức Kitô.

Sống đức cậy không có nghĩa là ta sẽ không bao giờ cảm thấy chán nản, yếu đuối hay hoang mang. Ngay cả những vị thánh cũng từng có những khoảnh khắc bị thử thách trong đức tin, từng cảm thấy như thể Thiên Chúa đang im lặng. Nhưng điểm khác biệt giữa người có đức cậy và người để mình bị nhấn chìm trong tuyệt vọng chính là họ không dừng lại ở cảm giác ấy. Họ biết rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi họ, và dù họ chưa nhìn thấy, chưa hiểu được kế hoạch của Ngài, họ vẫn kiên trì bước đi.

Đức cậy giúp ta nhìn cuộc sống bằng một đôi mắt mới, không chỉ thấy những khó khăn trước mắt, mà còn thấy được bàn tay của Thiên Chúa đang dẫn dắt. Nó giúp ta kiên nhẫn hơn khi phải đối diện với thử thách, bởi ta biết rằng mọi sự xảy ra đều nằm trong sự quan phòng của Thiên Chúa. Nó giúp ta tha thứ dễ dàng hơn, bởi ta tin rằng cuối cùng, công lý và lòng thương xót của Thiên Chúa sẽ được tỏ hiện. Nó giúp ta sống một đời sống đạo đức hơn, bởi ta biết rằng điều ta làm hôm nay không phải là vô nghĩa, mà sẽ có giá trị vĩnh cửu trong kế hoạch của Thiên Chúa.

Sống đức cậy là sống với lòng tin tưởng vào tình yêu của Thiên Chúa ngay cả khi mọi sự xung quanh có vẻ như đang chống lại ta. Như Abraham đã tin vào lời hứa của Thiên Chúa dù ông đã già nua và vợ ông không thể sinh con. Như Môsê đã tin rằng Thiên Chúa sẽ dẫn dắt dân Israel đến Đất Hứa dù trước mắt họ chỉ là sa mạc hoang vu. Như Đức Maria đã thưa “Xin Vâng” mà không cần biết ngày mai sẽ thế nào, chỉ biết rằng Thiên Chúa đang dẫn lối.

Có lẽ sẽ có những ngày ta cảm thấy như thể niềm tin của mình đang cạn kiệt, như thể mọi cố gắng đều trở nên vô ích. Nhưng ngay cả khi ta yếu đuối, Thiên Chúa vẫn trung tín. Ngài không đòi hỏi ta phải mạnh mẽ một cách hoàn hảo, nhưng Ngài mời gọi ta tin tưởng và bám chặt vào Ngài. Đừng bao giờ để những thử thách làm ta đánh mất niềm hy vọng. Hãy nhớ rằng bóng tối không bao giờ có thể chiến thắng ánh sáng, và đau khổ không bao giờ là lời kết thúc sau cùng.

Đức cậy không chỉ là niềm hy vọng vào một tương lai tốt đẹp, mà còn là một sự xác tín rằng ngay trong chính hiện tại, Thiên Chúa đang hoạt động. Khi ta tin vào điều đó, ta sẽ không bị nhấn chìm bởi những sóng gió của cuộc đời, mà sẽ đứng vững trong niềm tin rằng mọi sự rồi sẽ được Thiên Chúa an bài theo ý Ngài.

Hãy tiếp tục bước đi, hãy giữ vững niềm hy vọng, bởi Đấng đã hứa là Đấng trung tín. Và nếu Thiên Chúa đã hứa, thì ta không có lý do gì để nghi ngờ. Dù hiện tại có ra sao, dù thế gian có thay đổi thế nào, dù con đường phía trước có ra sao, hãy nhớ rằng Thiên Chúa vẫn đang nắm giữ cuộc đời ta trong tay Ngài. Ngài sẽ không để ta đi lạc, không để ta rơi vào tuyệt vọng.

Bởi vì cuối cùng, đức cậy không chỉ là một khái niệm trừu tượng, mà là một điều mang lại sức sống cho tâm hồn, là nguồn an ủi và sức mạnh để ta tiếp tục hành trình đức tin. Nó giúp ta nhìn vượt ra khỏi những nỗi đau tạm thời, để hướng về sự sống đời đời, nơi mà Thiên Chúa đang chờ đón ta. Và một ngày nào đó, khi cuộc hành trình này kết thúc, ta sẽ nhìn lại và thấy rằng từng bước đi của ta, từng giọt nước mắt, từng thử thách, tất cả đều không vô ích, vì chúng đã dẫn ta đến với vinh quang vĩnh cửu trong Thiên Chúa.

Lm. Anmai, CSsR

CHỚ ĐÁNH GIÁ MỘT NGƯỜI QUA HÌNH THỨC

Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, mỗi con người là một thế giới riêng với những câu chuyện, những tâm tư chất chứa mà người ngoài khó có thể hiểu hết. Vậy mà không ít người thường vội vàng đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài, trong khi những gì ta nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.

Có những người luôn xuất hiện với nụ cười trên môi, nhưng đằng sau đó lại là những nỗi đau, những gánh nặng họ âm thầm chịu đựng. Họ mạnh mẽ không phải vì họ không biết buồn, mà vì họ không muốn để ai thấy mình yếu đuối. Đôi khi, chỉ cần một lời động viên chân thành, một ánh mắt cảm thông cũng đủ để xoa dịu những tổn thương sâu kín trong lòng họ.

Xã hội hiện đại khiến con người ta ngày càng đề cao sự thành công, địa vị, vật chất mà quên đi giá trị cốt lõi của lòng nhân ái. Chúng ta dễ dàng phán xét một ai đó chỉ dựa vào vẻ ngoài hay vài hành động thoáng qua, nhưng lại không đặt mình vào hoàn cảnh của họ để suy ngẫm. Một người có vẻ lạnh lùng, xa cách chưa chắc đã là người vô cảm. Có thể họ từng chịu quá nhiều tổn thương, từng đặt niềm tin sai chỗ, nên buộc phải tạo cho mình một vỏ bọc để tự vệ. Nếu ta dành chút thời gian để lắng nghe, để thấu hiểu, có lẽ ta sẽ nhận ra bên trong họ là một trái tim ấm áp, chân thành.

Đừng vì những định kiến mà vội chỉ trích hay làm tổn thương người khác. Cuộc đời này vốn dĩ đã nhiều khó khăn, ai cũng có những nỗi niềm riêng, những gánh nặng vô hình mà không phải lúc nào họ cũng dễ dàng sẻ chia. Một lời nói cay nghiệt có thể khiến ai đó tổn thương sâu sắc, nhưng một cử chỉ tử tế lại có thể trở thành nguồn động viên lớn lao giúp họ vững vàng hơn trên hành trình cuộc sống.

Kiếp nhân sinh ngắn ngủi, giống như một chuyến xe trên con đường đầy bão táp. Ai rồi cũng sẽ trải qua những thăng trầm, những thử thách của riêng mình. Vậy nên, thay vì phán xét, hãy học cách yêu thương. Hãy cư xử với nhau bằng sự bao dung, đồng cảm. Một trái tim rộng mở không chỉ mang lại hạnh phúc cho người khác mà còn giúp chính ta sống an yên hơn giữa dòng đời.

Bởi thế, đừng đánh giá một người chỉ qua hình thức. Nhìn bề ngoài, ta chẳng thể nào hiểu hết tâm hồn và những điều họ đang trải qua. Hãy học cách lắng nghe, chia sẻ và đồng cảm, để cuộc sống này trở nên ý nghĩa hơn với những yêu thương chân thành!

Lm. Anmai, CSsR

KHI MỘT NGƯỜI ĐÃ THẤU TỎ SỰ ĐỜI

Khi một người đã đi qua đủ những thăng trầm của cuộc sống, họ sẽ nhìn đời bằng đôi mắt khác. Không còn ảo tưởng về lòng người, không còn kỳ vọng vào những thứ bề ngoài hào nhoáng. Họ đã thấy đủ sự đổi thay, đủ những gương mặt hai lòng, đủ những lời nói ngọt ngào nhưng ẩn chứa gai nhọn. Và rồi, họ hiểu rằng thứ đáng giá nhất không phải là sự công nhận của thế gian, mà là một góc nhỏ bình yên trong tâm hồn.

Họ chọn ở một mình, nhưng không cô đơn. Vì ngoài kia, thế giới vẫn ồn ào, náo nhiệt, nhưng bao nhiêu phần là chân thật? Ai cũng khoác lên mình một chiếc mặt nạ dày cộm, che giấu đi những toan tính, vụ lợi. Những mối quan hệ mà người ta từng nâng niu hóa ra chỉ là sự trao đổi qua lại giữa những kẻ chẳng thực sự cần nhau. Một khi đã thấu hiểu điều đó, người ta chỉ muốn rời xa, tìm về sự tĩnh lặng của riêng mình.

Ở một mình cũng có cái hay. Không cần cố nói những lời xã giao khách sáo, không phải nghe những câu chuyện thị phi vô nghĩa. Không phải gượng cười trước những màn kịch đời chán ngán. Không phải nhìn thấy những con người sẵn sàng đạp lên nhau chỉ để đạt được một chút danh lợi phù du.

Một mình, nhưng lòng nhẹ nhàng. Một mình, nhưng tâm trí thong dong. Một mình, nhưng chẳng cần gồng mình chạy theo những giá trị không thuộc về mình. Có thể ngồi xuống pha một cốc nước, cắn một miếng hoa quả, mở một quyển sách còn dang dở, để tâm trí rong ruổi trong thế giới của riêng mình. Đó mới là sự bình yên chân thật, không vướng bận, không lo âu.

Và rồi, khi lòng đã an nhiên, khi đã không còn muốn tranh đấu, không còn muốn níu kéo bất cứ điều gì, người ta phó thác tất cả cho Chúa. Vì chỉ có Ngài mới thực sự hiểu lòng ta, chỉ có Ngài mới mang lại sự bình an đích thực. Khi đã tin tưởng vào Chúa, mọi khổ đau, mọi lo toan cũng dần tan biến.

Khi một người đã thấu tỏ sự đời, họ không còn muốn tranh hơn thua với thế gian. Họ chỉ cần một tâm hồn thanh thản, một đời sống bình dị, một niềm tin vững chắc nơi Chúa. Và như thế, họ thực sự tự do.

Lm. Anmai, CSsR

GỬI CÁC BẠN GIÀ…

Hỡi các bạn già thân yêu của tôi!

Thời gian chẳng đợi một ai, năm tháng cứ lặng lẽ trôi như dòng nước xuôi về biển cả. Chúng ta đã đi qua cả một quãng đường dài với bao thăng trầm của cuộc đời—vui có, buồn có, thành công có, thất bại có. Giờ đây, khi tóc đã điểm bạc, mắt đã mờ, chân đã chậm, ta hãy sống thật an nhiên và hạnh phúc với những gì còn lại.

Đừng tủi thân, cũng đừng trách đời! Vì đời người vốn dĩ là như thế, chẳng ai tránh khỏi quy luật sinh, lão, bệnh, tử. Ta đã từng bôn ba, lăn lộn với cuộc sống, giờ là lúc để cho tâm hồn mình được nghỉ ngơi, để lòng thư thái mà tận hưởng những ngày tháng bình yên.

Những nỗi buồn, những hiềm khích, những hận thù… hãy buông bỏ đi! Cất giữ trong lòng chỉ khiến tâm trí nặng nề, trái tim mỏi mệt. Hãy tha thứ cho người, cho đời, và cho chính mình. Hãy để lòng rộng mở, để trái tim chan chứa yêu thương, vì đó mới là điều quý giá nhất trong những ngày cuối đời.

Tiền bạc rồi cũng thành vô nghĩa, danh vọng cũng chẳng mang theo được gì. Chỉ có tình thương, lòng nhân ái và sự bình an trong tâm hồn mới là tài sản vô giá. Hãy dành thời gian còn lại để làm những điều mình yêu thích, để thực hiện những ước mơ còn dang dở, để sống trọn vẹn từng khoảnh khắc mà Chúa đã ban cho.

Sức khỏe là món quà quý giá nhất lúc tuổi già. Hãy chăm sóc bản thân, giữ tâm thanh thản, lòng an nhiên. Đừng để những lo âu vô ích làm hao mòn năm tháng còn lại. Hãy yêu thương nhiều hơn, trao đi nhiều hơn, và mỉm cười nhiều hơn.

Cuộc đời này, rồi ai cũng phải rời xa. Nhưng trước khi đi, hãy để lại cho đời một chút yêu thương, một chút bình an, một chút hạnh phúc. Hãy phó thác mọi sự trong tay Chúa, để Ngài dẫn dắt và ủi an.

Hỡi các bạn già của tôi! Hãy sống thật vui, thật ý nghĩa, thật an yên. Vì từng giây phút ta còn được sống, chính là món quà tuyệt vời nhất mà Chúa ban tặng!

Lm. Anmai, CSsR

TỰ DO BẮT ĐẦU TỪ VIỆC KIỂM SOÁT TIỀN BẠC

Tự do không phải là có bao nhiêu tiền trong tay, mà là bạn có thể kiểm soát được từng đồng mình kiếm ra và chi tiêu nó một cách khôn ngoan. Khi bạn làm chủ tài chính của mình, bạn không cần dựa vào ai, không phải chờ đợi sự hỗ trợ từ bất kỳ ai, cũng không bị ràng buộc bởi những áp lực vô hình. Bạn có thể tự mua một căn hộ nhỏ, tự trang trải cuộc sống, tự đưa ra quyết định cho tương lai mà không bị ai áp đặt.

Người ta thường nghĩ rằng có tiền mới tự do, nhưng thực ra, sự tự do nằm ở cách bạn sử dụng tiền. Nếu bạn tiêu xài tùy hứng, không có kế hoạch, dù kiếm được bao nhiêu cũng chẳng đủ. Nhưng nếu bạn biết tiết chế, biết đặt ra nguyên tắc rõ ràng cho việc rút hầu bao, bạn sẽ thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Bạn không bị cuốn vào vòng xoáy nợ nần, không phải chật vật chạy theo những thú vui phù phiếm, không còn cảm giác bất lực khi đối diện với những khoản chi ngoài tầm kiểm soát.

Tự do tài chính không đến từ việc kiếm thật nhiều tiền, mà từ việc bạn biết cách kiểm soát nó. Học cách chi tiêu hợp lý, đầu tư thông minh và tiết kiệm có kế hoạch chính là con đường giúp bạn thoát khỏi sự phụ thuộc. Vì suy cho cùng, người kiểm soát được tiền bạc của mình mới thực sự làm chủ cuộc đời.

Lm. Anmai, CSsR

KHÔNG AI HIỂU BẠN HƠN CHÍNH BẢN THÂN BẠN, VÌ THẾ HÃY CỐ GẮNG VÀ CHĂM SÓC BẢN THÂN MÌNH. CHỈ CÓ CHÚA MỚI HIỂU MÌNH NÊN HÃY ĐẾN VỚI CHÚA

Cuộc sống đôi khi khiến ta cảm thấy lạc lõng, bơ vơ trong chính những cảm xúc và suy nghĩ của mình. Trong một thế giới đầy những mối quan hệ phức tạp và thay đổi không ngừng, nhiều khi ta cảm thấy mình không được thấu hiểu. Những ngày đầy lo âu, những lúc cảm thấy cô đơn giữa đám đông, ta chợt nhận ra rằng: Không ai hiểu mình hơn chính bản thân mình. Và đó là lúc ta nhận thus sâu sắc rằng, chính mình là người duy nhất có thể giúp mình tìm ra sự bình yên và sự an ủi.

Tự chăm sóc bản thân không chỉ là về thể chất mà còn là sự chăm sóc tinh thần và cảm xúc. Đôi khi, ta quá bận rộn với công việc, mối quan hệ hay các trách nhiệm khác mà quên mất rằng, nếu không có sức khỏe hay tinh thần vững vàng, ta sẽ không thể làm tốt bất cứ điều gì. Chăm sóc bản thân là một hành động yêu thương và tôn trọng chính mình. Đó không phải là sự ích kỷ, mà là sự cần thiết để duy trì một cuộc sống lành mạnh và hạnh phúc.

Đôi khi, sự chăm sóc bản thân đòi hỏi ta phải biết dừng lại, lắng nghe cơ thể và tâm hồn. Cần dành thời gian để nghỉ ngơi, để thư giãn, để nuôi dưỡng tinh thần qua những thói quen lành mạnh như đọc sách, nghe nhạc, thiền hay đơn giản là tận hưởng những khoảnh khắc yên bình bên gia đình, bạn bè. Ta cần phải đối diện với những cảm xúc của chính mình thay vì chối bỏ hay trốn tránh. Chỉ khi ta thực sự hiểu và chấp nhận chính mình, ta mới có thể tiến lên phía trước với sự tự tin và mạnh mẽ.

Mặc dù ta có thể tự chăm sóc bản thân và có thể chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc với những người thân yêu, nhưng đôi khi, ngay cả những người gần gũi nhất cũng không thể hiểu hết những góc khuất trong lòng ta. Đó là lúc ta nhận ra, chỉ có Chúa mới thực sự hiểu ta từ tận đáy lòng. Chúa hiểu những nỗi đau mà ta đang mang, hiểu những giấc mơ chưa thành, và cả những điều mà ta không thể nói thành lời.

Khi ta cảm thấy mệt mỏi, khi ta thấy cuộc sống quá phức tạp và khó khăn, khi ta cảm thấy không ai có thể chia sẻ nổi những nỗi niềm ấy, thì chính Chúa là nguồn an ủi vô tận. Chúa không bao giờ phán xét, Chúa chỉ lắng nghe và bao bọc ta trong tình yêu thương vô điều kiện. Khi ta đến với Chúa, ta không cần phải che giấu hay giả vờ mạnh mẽ. Ta có thể hoàn toàn bộc lộ những suy nghĩ, nỗi sợ hãi, niềm vui hay nỗi buồn của mình, vì Chúa luôn ở đó, hiểu và yêu thương ta dù ta là ai.

Tới với Chúa không chỉ là một hành động tôn giáo mà còn là một phương thức để tìm lại sự an yên trong tâm hồn. Đôi khi, tất cả những gì ta cần làm là cúi đầu, cầu nguyện, để tìm thấy sự thanh thản trong tâm trí và cảm nhận được sự hiện diện của Chúa trong đời sống mình. Chúa là nguồn sức mạnh, là niềm hy vọng trong những lúc ta cảm thấy yếu đuối và không biết phải làm gì.

Vì Chúa hiểu ta hơn bất cứ ai, nên khi ta cảm thấy mất phương hướng, khi những lời khuyên từ bạn bè hay gia đình không đủ để giúp ta tìm ra câu trả lời, ta có thể tìm thấy sự hướng dẫn từ Chúa. Những lúc ta bị vướng mắc giữa lựa chọn khó khăn, Chúa là ngọn đèn dẫn lối cho ta, giúp ta nhìn ra con đường đúng đắn, dẫu con đường đó có thể đầy chông gai và thử thách.

Cuộc sống là của riêng ta, và chỉ ta mới có thể biết chính xác mình cần gì, mình muốn gì. Đôi khi, sự thật là ta cần phải tin tưởng vào bản thân mình hơn, để hiểu rằng mình có đủ khả năng để vượt qua những khó khăn. Nhưng dù vậy, trong những lúc yếu lòng và mất phương hướng, ta sẽ không bao giờ cô đơn vì Chúa luôn hiện diện và hiểu thấu mọi điều.

Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng cũng đừng quên tìm đến Chúa khi bạn cần sự hỗ trợ tinh thần. Chúa sẽ luôn hiểu bạn, vì Ngài biết rõ từng suy nghĩ, từng cảm xúc của bạn. Đừng ngần ngại mở lòng và chia sẻ với Ngài, vì Ngài luôn ở đó, sẵn sàng lắng nghe và dẫn dắt bạn qua mọi thử thách.

Lm. Anmai, CSsR

PHẦN ĐỜI CÒN LẠI CHỈ MONG CÓ THỂ AN YÊN MÀ SỐNG, CÁI GÌ TỐT THÌ GIỮ LẠI CÒN CÁI GÌ KHÔNG TỐT THÌ BUÔNG BỎ VẬY THÔI!!! TỰA VÀO CHÚA ĐỂ AN YÊN

Trong cuộc sống, ai cũng có những giai đoạn bão tố, những thử thách đẩy ta đến bờ vực của sự kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng khi càng trưởng thành, ta càng nhận ra một điều rằng, phần đời còn lại thật quý giá, và điều mà ta cần nhất lúc này không phải là những cuộc chạy đua không hồi kết, không phải là sự thành công hay danh vọng mà là một cuộc sống an yên, bình lặng. Mọi thứ đã qua không thể thay đổi, vậy thì chỉ còn lại việc chọn cách sống như thế nào cho mỗi ngày trôi qua thật trọn vẹn, thật bình an.

Cái gì tốt thì giữ lại, cái gì không tốt thì buông bỏ – đó chính là nguyên tắc mà người ta nên sống. Cuộc đời này chẳng thiếu những điều không hoàn hảo, những tổn thương, những mối quan hệ không lành mạnh, những ký ức không đẹp. Nếu ta cứ mãi giữ những điều đó trong lòng, nó sẽ khiến ta đau khổ, làm cạn kiệt sức sống và dần dần đẩy ta xa khỏi chính mình. Tự do không phải là không có những nỗi buồn, mà là biết cách giải phóng những điều không đáng có, không phù hợp, để nhường chỗ cho những điều tốt đẹp, lành mạnh và có ích cho tâm hồn.

Đôi khi, sự buông bỏ là cách để ta bảo vệ trái tim mình. Không phải tất cả mọi thứ trong cuộc đời này đều đáng để ta níu giữ. Những người không mang lại niềm vui, những mối quan hệ không còn sự tôn trọng hay yêu thương, những tổn thương kéo dài mà không thể hàn gắn – tất cả những thứ ấy đều không đáng để ta gắn bó. Buông bỏ không phải là yếu đuối, mà là sự dũng cảm để chọn lựa lại cuộc sống của chính mình. Đó là một lựa chọn đầy khôn ngoan và sáng suốt, để ta có thể bước tiếp, sống đúng với những gì ta xứng đáng có.

Khi nhìn lại cuộc sống, ta thấy rằng an yên không đến từ việc có đầy đủ mọi thứ, mà đến từ sự hài lòng với những gì mình có, từ sự chấp nhận và buông bỏ những thứ không còn mang lại ý nghĩa. Điều quan trọng là lòng mình luôn thanh thản, không bị chi phối bởi những điều không đáng. Những lo toan, muộn phiền chỉ khiến ta càng thêm mệt mỏi. Hãy học cách để tâm hồn mình được tự do, không bị giam giữ trong những suy nghĩ tiêu cực hay những tiếc nuối về quá khứ. Khi làm được điều đó, cuộc sống của ta sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong hành trình tìm kiếm sự an yên, chúng ta không thể thiếu một điểm tựa vững chắc. Với tôi, điểm tựa ấy chính là Chúa. Tựa vào Chúa để an yên không có nghĩa là cuộc sống sẽ không còn khó khăn, mà là ta biết cách nhìn nhận và đối diện với thử thách bằng sự bình tĩnh và lòng tin. Chúa là nguồn sức mạnh vô biên, là nguồn an ủi khi ta cảm thấy lạc lõng, là người bạn đồng hành khi ta cảm thấy cô đơn. Tựa vào Chúa, ta học được cách tha thứ, cách buông bỏ, và đặc biệt là cách yêu thương vô điều kiện.

Được an yên không phải là điều dễ dàng. Nó đòi hỏi chúng ta phải học cách tha thứ cho chính mình, cho người khác và đặc biệt là phải học cách sống trọn vẹn với hiện tại. Mỗi ngày trôi qua, hãy nhớ rằng cuộc sống này không phải là cuộc chạy đua, không phải là cuộc chiến sinh tồn. Điều quan trọng là ta biết cách sống sao cho mỗi khoảnh khắc đều đáng giá, mỗi bước đi đều tràn đầy sự bình an.

Phần đời còn lại, tôi chỉ mong có thể sống thật an yên. Để mỗi ngày thức dậy, tôi có thể cảm nhận sự bình an trong tâm hồn, cảm nhận sự yêu thương vô hạn từ Chúa và những người xung quanh. Cái gì tốt thì giữ lại, cái gì không tốt thì buông bỏ, để tôi có thể sống đúng với chính mình, không còn vướng bận những điều không đáng. Chỉ có như vậy, cuộc sống mới thật sự ý nghĩa và trọn vẹn.

Cuối cùng, cuộc đời là một hành trình dài, nhưng nếu chúng ta biết cách sống với lòng biết ơn và sự bình yên trong tâm hồn, thì đó chính là thành công đích thực. Khi ta tìm thấy sự an yên từ trong chính mình, ta sẽ nhận ra rằng mọi thứ xung quanh ta cũng sẽ trở nên yên bình hơn. Tựa vào Chúa để an yên, vì Chúa luôn là nguồn lực vô tận giúp ta tìm thấy sự bình an trong tâm hồn và sự sáng suốt trong mọi quyết định của cuộc đời.

Lm. Anmai, CSsR

ĐÔI KHI MẠNH MẼ CŨNG LÀ MỘT NỖI BUỒN

Bạn có biết vì sao mình khổ không? Vì bạn quá mạnh mẽ, đến mức chẳng ai thấy được nỗi đau bạn đang mang. Người ta chỉ nhìn thấy một bạn kiên cường, một bạn luôn cười dù trong lòng chất chứa bao nhiêu vết xước. Bạn không than vãn, không yếu đuối, cũng chẳng cầu xin một bàn tay nắm lấy. Nhưng có lẽ vì vậy mà chẳng ai nghĩ bạn cũng có lúc cần được chở che.

Bạn quá hiểu chuyện, nên luôn chọn im lặng thay vì lên tiếng. Bạn biết đâu là điều nên giữ, đâu là chuyện không đáng để tranh cãi. Bạn nhẫn nhịn, bạn bao dung, nhưng mấy ai hiểu rằng, đằng sau sự im lặng ấy là biết bao ấm ức, bao lần nghẹn đắng nơi cổ họng mà chẳng ai hay.

Bạn quá mềm lòng, nên dễ dàng tha thứ dù tim mình tổn thương. Dù ai đó làm bạn đau, bạn vẫn chọn bỏ qua, không phải vì bạn không biết đau, mà vì bạn sợ mất đi những thứ vốn đã mong manh. Nhưng đến cuối cùng, người ta lại nghĩ rằng bạn không biết buồn, không biết giận, không có giới hạn. Để rồi, hết lần này đến lần khác, bạn cứ ôm lấy những vết thương tự mình chữa lành.

Bạn biết quá nhiều, nên tâm trí chẳng phút nào yên ổn. Đôi khi, giả vờ ngu ngơ lại là một điều may mắn. Nhưng bạn không làm được. Bạn nhìn thấu cảm xúc của người khác, bạn hiểu từng ánh mắt, từng cử chỉ, và bạn gồng mình gánh lấy những tâm tư không thuộc về mình. Càng biết nhiều, bạn càng đau. Càng suy nghĩ nhiều, bạn càng mệt mỏi.

Bạn lo lắng cho người khác, mà quên mất bản thân cũng cần được chăm sóc. Bạn dành thời gian để an ủi, để lắng nghe, để làm chỗ dựa cho người khác. Nhưng đến khi bạn yếu đuối, ai sẽ là người ở bên bạn? Đến khi bạn gục ngã, có ai đủ kiên nhẫn để nâng bạn dậy hay không?

Có đôi khi, bạn không cần phải quá mạnh mẽ. Không phải chuyện gì cũng phải gánh lấy, không phải ai cũng xứng đáng với lòng tốt của bạn. Hãy cho bản thân một chút bình yên, một chút ích kỷ, một chút yêu thương. Vì trên hành trình dài của cuộc đời, bạn cũng xứng đáng được vỗ về, được trân trọng, và được yêu thương như cách bạn đã từng yêu thương người khác.

Lm. Anmai, CSsR

ĐỪNG PHẢN BỘI

Cuộc sống là một chuỗi những thử thách, những con đường đầy chông gai và đôi khi, là những giấc mơ vỡ vụn. Ai cũng từng chứng kiến những lời hứa bị phản bội, những yêu thương hóa thành tro tàn. Khi tình yêu không còn được trân trọng, khi những niềm tin đặt vào người khác bị vỡ nát, có người chọn khép chặt trái tim mình lại, coi tình yêu như một điều hoang đường, như một thứ không bao giờ có thể trọn vẹn. Họ chọn cách bảo vệ bản thân bằng cách xây dựng những bức tường vô hình, không để ai có thể làm tổn thương mình thêm nữa. Họ sợ rằng mình sẽ phải chịu đựng thêm một lần nữa nỗi đau mà cuộc đời đã mang đến.

Nhưng cũng có những người, từ sự phụ bạc ấy, từ những thất bại trong tình cảm, lại hiểu sâu hơn giá trị của lòng chung thủy. Họ không trở nên lạnh lùng, không khép chặt trái tim mình, mà ngược lại, họ tìm thấy một ngọn lửa trong lòng, một ánh sáng dịu dàng để soi đường cho những ai lạc lối. Họ không bỏ cuộc, họ không mất niềm tin vào tình yêu, bởi họ hiểu rằng sự thất bại không phải là kết thúc mà là một bài học. Họ chọn tiếp tục yêu, tiếp tục tin tưởng vào những giá trị chân thật, bởi họ biết rằng tình yêu chân thành và lòng chung thủy là những điều quý giá nhất mà chúng ta có thể trao tặng nhau trong đời.

Ai cũng từng thất bại, ai cũng từng có những ước mơ tan vỡ dưới sức nặng của thực tại. Có người chọn buông tay, để dòng đời cuốn trôi đi trong vô vọng, chẳng còn dám nhìn về phía trước. Nhưng cũng có những người, nhờ những vấp ngã ấy, lại trưởng thành, như một dòng sông vượt qua bao ghềnh thác để tìm ra biển lớn. Những thất bại, những vấp ngã không khiến họ gục ngã, mà trở thành bài học để họ mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Họ học cách đứng dậy sau mỗi lần ngã, học cách cười lên trong những lúc khó khăn, vì họ biết rằng chỉ có thử thách mới giúp họ trở nên hoàn thiện hơn. Đó chính là sức mạnh của con người, là khả năng vượt qua nghịch cảnh để tìm ra những con đường mới.

Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta dễ dàng bỏ qua những giá trị cốt lõi như lòng trung thành, sự chân thành, sự tin tưởng vào nhau. Có những lúc, khi đối diện với sự phản bội, chúng ta không còn biết phải làm gì, không biết cách đối mặt với những người đã từng là niềm tin của mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, đừng bao giờ phản bội nhau, đừng bao giờ để sự ích kỷ, sự tổn thương khiến ta mất đi những giá trị ấy. Dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, dù tình yêu có thất bại thế nào, đừng phản bội lòng tin của người khác như Giuda đã làm với Chúa. Sự phản bội không chỉ phá vỡ mối quan hệ, mà còn làm tổn thương chính bản thân mình, vì cuối cùng, nó khiến ta trở nên lạnh lùng, mất đi lòng nhân ái và sự bao dung.

Cuối cùng, cũng là cuộc đời đó, cũng là những biến cố, những thử thách ấy, nhưng sự khác biệt nằm ở lòng người. Từ cùng một cơn bão, có người chìm nghỉm, có người hóa thành thuyền trưởng. Chính lòng kiên trì, lòng dũng cảm và sức mạnh nội tâm giúp ta vượt qua mọi khó khăn. Không phải tất cả chúng ta đều có thể thay đổi hoàn toàn những điều xảy ra trong cuộc sống, nhưng chúng ta có thể chọn cách đối mặt với chúng, chọn cách sống và trưởng thành từ chúng. Ý nghĩa của cuộc sống không nằm ở những điều ta phải trải qua, mà nằm ở cách ta chọn để vượt qua chúng. Vì mỗi bước đi, mỗi sự lựa chọn đều tạo nên con người mà ta trở thành.

Đừng để sự phản bội, sự thất bại hay đau khổ làm ta mất niềm tin vào cuộc sống và con người. Hãy luôn tin tưởng vào giá trị của lòng chung thủy, sự trung thực, và sự kiên cường. Đừng phản bội nhau, và nhất là, đừng phản bội chính mình.

Lm. Anmai, CSsR

NGƯỜI NẶNG LÒNG

Trong cuộc sống, có những người mang trong mình nỗi niềm, những cảm xúc mà dường như chẳng thể san sẻ cùng ai. Họ là những người nặng lòng, sống với những ký ức không thể xóa nhòa, và đôi khi là những nỗi buồn lặng thầm mà chỉ họ mới hiểu. Vậy người nặng lòng thực sự là như thế nào?

Người nặng lòng thường là người hay hoài niệm. Họ luôn nghĩ về những kỷ niệm đã qua, những khoảnh khắc tươi đẹp đã từng tồn tại trong đời mình. Những ngày tháng hạnh phúc, những lần cùng người thân yêu chia sẻ niềm vui, những buổi chiều tà bên bạn bè, tất cả đều như những áng mây trôi qua nhưng luôn ám ảnh trong tâm trí. Họ nhớ về quá khứ không phải vì muốn sống lại trong đó, mà vì đó là những gì đã từng làm cho họ cảm thấy trọn vẹn, cảm thấy mình thật sự sống, thật sự yêu thương.

Tuy nhiên, người nặng lòng không chỉ đơn giản là một người hoài niệm. Họ còn là những người mang trong mình một nỗi buồn man mác, một sự cô đơn mà đôi khi chẳng ai thấy được. Họ cười, nói chuyện vui vẻ, nhưng trong lòng lại không hẳn là vui. Những nỗi buồn không lời, những lo âu âm ỉ khiến họ không thể nào dễ dàng buông bỏ. Đó là những khoảnh khắc im lặng, những trầm tư suy nghĩ mà chỉ có họ mới thấu hiểu. Những người nặng lòng hay sống trong thế giới của riêng mình, nơi mọi cảm xúc đều được che giấu, ẩn chứa trong từng hành động, từng ánh mắt.

Điều đặc biệt ở người nặng lòng là họ rất cảm xúc. Họ luôn cảm nhận được những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, những niềm vui, nỗi buồn, thất vọng hay những thay đổi không thể nói thành lời. Nhưng chính vì vậy, họ cũng dễ bị tổn thương. Một lời nói vô tình, một hành động lặng lẽ nhưng đầy sự lạnh nhạt có thể khiến họ cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Và khi họ quyết định rời bỏ điều gì, không phải vì họ thiếu yêu thương hay thiếu cảm xúc, mà là vì họ đã phải gánh chịu quá nhiều nỗi đau, quá nhiều sự thất vọng, để rồi không thể quay lại.

Người nặng lòng, khi đã đưa ra quyết định, là đã nghĩ suy rất nhiều lần. Họ không bao giờ hành động vội vàng, không bao giờ bỏ cuộc trong chốc lát. Họ đã trải qua những lần đớn đau, những lần tha thứ, những lần hy vọng, nhưng cuối cùng nhận lại chỉ là sự thất vọng. Khi đã nói lời từ bỏ, họ không còn khả năng quay đầu. Tất cả những cảm xúc họ dành cho người khác, cho tình yêu, cho những mối quan hệ đều đã hết, và họ hiểu rằng đôi khi, buông bỏ là cách duy nhất để chữa lành trái tim mình.

Có thể bạn sẽ thấy họ là những người lạnh lùng, thậm chí là khó gần, nhưng thực ra, trong sâu thẳm trái tim họ vẫn còn nhiều tình cảm, nhiều hy vọng. Họ không thể dễ dàng mở lòng ra lần nữa, vì mỗi lần làm vậy, họ lại cảm thấy như đang tự làm tổn thương chính mình. Họ sợ cảm giác bị tổn thương lần nữa, sợ những gì đã qua sẽ tái diễn.

Và khi một người nặng lòng đã quyết định rời đi, dù có níu kéo đến mấy, thì cũng đã quá muộn màng. Bởi vì, họ đã suy nghĩ rất lâu, rất kỹ về mọi chuyện. Từ lâu, họ đã biết rằng đôi khi, chỉ có thể buông bỏ để giải thoát cho chính mình. Khi trái tim đã mệt mỏi, khi tâm hồn đã không còn sức lực, họ biết rằng không có gì có thể cứu vãn được nữa.

Người nặng lòng là người biết yêu thương, biết cảm nhận nhưng cũng đã chịu nhiều tổn thương. Họ mạnh mẽ trong sự lặng im và quyết đoán trong những quyết định của mình. Họ hiểu rằng, đôi khi, sự buông bỏ mới chính là cách để đi tiếp, để tìm lại sự bình yên trong lòng.

Vậy người nặng lòng không phải là người yếu đuối. Họ chỉ là người đã học cách sống với nỗi đau, với sự mất mát, và hơn hết, họ biết rằng sự tha thứ cho chính mình mới là cách để tiếp tục bước đi.

Lm. Anmaii, CSsR

GẶP ĐÚNG NGƯỜI, CẢ ĐỜI KHÔNG LO ĐƯỢC MẤT

Có những điều trong cuộc đời không thể dùng lý trí để cân đo đong đếm, cũng chẳng thể ép buộc mà có được. Một trong số đó chính là việc gặp đúng người – người mà khi ở bên họ, ta không cần phải lo lắng về chuyện được mất, không phải dè dặt từng lời nói hay dò xét từng ánh mắt để biết liệu bản thân có đang làm phiền họ hay không. Một người mà dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng khiến ta cảm thấy yên lòng, không sợ bị bỏ rơi, không lo mình trở thành một kẻ cô đơn giữa dòng đời rộng lớn. Người ấy không cần phải là người hoàn hảo nhất, nhưng sẽ là người phù hợp nhất – phù hợp với trái tim ta, với những khát khao thầm lặng mà đôi khi chính bản thân ta cũng chưa nhận ra.

Cuộc đời là một hành trình dài, và trên hành trình ấy, có những người bước vào đời ta chỉ để dạy ta một bài học, rồi lặng lẽ rời đi. Nhưng cũng có người đến để ở lại, để trở thành một phần không thể thiếu trong những tháng năm sau này. Khi gặp đúng người, cả thế giới bỗng chốc thu nhỏ lại chỉ còn hai người – không phải vì ta không cần ai khác, mà vì chỉ cần có người ấy ở bên, mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn, bình yên hơn, an nhiên hơn.

Đúng người không có nghĩa là không bao giờ cãi vã, không bao giờ có những phút giây mệt mỏi hay bất đồng. Nhưng dù có giận hờn, có hiểu lầm, người ấy cũng không bao giờ rời bỏ ta. Họ không để ta một mình đối mặt với những nỗi đau, không làm ta tổn thương bằng sự im lặng hay hờ hững, không khiến ta phải sống trong những hoài nghi về tình cảm. Khi ở bên họ, ta không cần phải gồng mình lên để trở thành một phiên bản hoàn hảo, không cần phải sống theo cách mà người khác mong muốn. Họ yêu thương ta vì chính con người ta, chấp nhận những điểm chưa hoàn hảo và cùng ta hoàn thiện dần theo năm tháng.

Người ấy không cần phải luôn nói những lời hoa mỹ, nhưng sẽ biết cách khiến ta cảm nhận được tình yêu. Một cái nắm tay thật chặt giữa dòng người đông đúc, một tin nhắn giản dị nhưng đủ khiến ta mỉm cười, một ánh mắt dịu dàng giữa những ngày giông bão – chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để ta biết rằng mình đang được trân trọng, đang được yêu thương một cách chân thành nhất.

Có một câu nói rằng: “Gặp đúng người, không phải là tìm được người hoàn mỹ, mà là tìm được người dù biết rõ những khiếm khuyết của ta nhưng vẫn ở lại.” Khi ta gặp đúng người, ta không cần phải giả vờ mạnh mẽ, không cần che giấu những phút giây yếu lòng. Ta có thể khóc nếu muốn, có thể nói ra những điều mình nghĩ mà không sợ bị phán xét hay xem thường. Ta có thể tự do là chính mình, với tất cả những gì chân thật nhất.

Tình yêu không phải là trò chơi, càng không phải là cuộc trao đổi để cân nhắc xem ai cho nhiều hơn, ai nhận ít hơn. Khi ở bên đúng người, ta không cần phải tính toán, không cần sợ bị tổn thương hay bị bỏ rơi. Bởi người ấy sẽ luôn biết cách bảo vệ ta, không để ta phải chịu thiệt thòi, không để ta phải buồn lòng vì những điều nhỏ nhặt. Người ấy sẽ không khiến ta cảm thấy mình chỉ là một sự lựa chọn trong vô vàn sự lựa chọn khác, mà sẽ cho ta biết rằng: “Ngoài em ra, anh chẳng cần ai khác.”

Thật may mắn cho những ai đã gặp được đúng người – người mà dù thế giới ngoài kia có ra sao, dù thời gian có trôi qua thế nào, họ vẫn sẽ luôn ở đó, vẫn yêu thương, vẫn trân trọng, vẫn nắm tay ta thật chặt. Và nếu bạn chưa gặp được đúng người, đừng vội vã, đừng hoài nghi hay mất niềm tin vào tình yêu. Hãy cứ sống tốt, hãy cứ tin tưởng rằng, vào một thời điểm nào đó, ở một nơi nào đó, người dành riêng cho bạn rồi cũng sẽ xuất hiện. Và khi ấy, bạn sẽ hiểu rằng: gặp đúng người, cả đời không cần lo được mất, vì họ sẽ chẳng bao giờ để bạn phải chịu thiệt thòi hay cô đơn.

Lm. Anmai, CSsR

BỐ – NGƯỜI ĐÀN ÔNG THẦM LẶNG NHẤT ĐỜI TA

Cuộc đời là một vòng tuần hoàn nghiệt ngã, nơi những đứa con lớn lên trong vòng tay cha mẹ, rồi một ngày cha mẹ già đi trong sự lặng lẽ, còn ta thì bận rộn chạy theo những hoài bão, những ước mơ của riêng mình. Rồi đến một lúc nào đó, ta nhận ra người đàn ông từng cõng ta trên lưng khi nhỏ giờ đã không còn đủ sức để tựa vào ta. Người đàn ông từng dựng lên mái nhà cho ta trú ngụ giờ lại cần một nơi để yên nghỉ. Ngày ta cất tiếng khóc chào đời, bố là người đầu tiên ký vào tờ giấy khai sinh, và có lẽ, đến cuối cùng, ta chính là người ký vào tờ giấy khai tử của bố.

Tạo hóa thật nghiệt ngã. Đưa bố đến bên ta, để yêu thương, để chở che, để hi sinh cả tuổi trẻ, rồi một ngày lại bắt ta phải vĩnh biệt bố mà chẳng thể làm gì khác ngoài nén đau thương. Khi ta còn nhỏ, bố là người nâng niu ta trong vòng tay, là người dắt ta đi những bước đi đầu tiên. Khi ta chập chững ngã, bố là người nâng ta dậy, vỗ về bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương dù chẳng nói thành lời. Khi ta lớn lên, bố là người âm thầm dõi theo ta, lo lắng khi ta mệt mỏi, hạnh phúc khi ta thành công.

Tình yêu của mẹ có thể dễ dàng nhận ra, bởi mẹ luôn vỗ về, luôn thể hiện sự quan tâm bằng những cái ôm, những lời dặn dò, những lo toan thường ngày. Nhưng bố thì khác. Bố là người đàn ông ít nói, tình yêu của bố là những ngày dầm mưa dãi nắng để ta có được một cuộc sống đủ đầy. Là những buổi tối muộn bố vẫn miệt mài làm việc, là những lần bố lặng lẽ nhìn ta từ xa, không cần một lời cảm ơn, không đòi hỏi một sự báo đáp. Nếu như mẹ là ánh trăng dịu dàng, thì bố là bầu trời bao la che chở, rộng lớn nhưng lặng thầm.

Có bao giờ ta tự hỏi, bao lâu rồi ta chưa từng ôm lấy bố? Bao lâu rồi ta không hỏi bố một câu “Bố có khỏe không?” Bao lâu rồi ta chưa từng để ý rằng tóc bố đã bạc hơn trước, dáng bố đã không còn thẳng, đôi bàn tay từng mạnh mẽ giờ đã chai sần và run rẩy? Có thể ta đã lớn, nhưng bố thì đã già. Và đến khi nhận ra điều đó, có thể thời gian đã không còn cho ta cơ hội bù đắp.

Bố là người sẵn sàng làm việc đến kiệt sức để ta có một tương lai. Nhưng đến khi ta thành công, có thể bố chỉ đứng nhìn từ xa, tự hào mà không cần một lời cảm ơn. Bố không đòi hỏi gì từ ta ngoài việc ta sống hạnh phúc, sống một cuộc đời có ý nghĩa. Đó là vòng quay nghiệt ngã của tạo hóa, nhưng cũng là quy luật tự nhiên mà chẳng ai có thể tránh khỏi.

Cuộc đời là một chuyến hành trình một chiều, thời gian giống như dòng sông luôn chảy về phía trước, không bao giờ ngừng lại. Ta có thể mãi mê chạy theo những điều xa vời, nhưng xin đừng quên rằng ở một góc nào đó, bố vẫn đang lặng lẽ chờ ta, chờ một cuộc gọi hỏi thăm, một cái ôm ấm áp, một giây phút ngồi cạnh nhau mà chẳng cần nói gì. Vì có thể một ngày nào đó, khi ta ngoảnh lại, bố đã chỉ còn là một ký ức xa xăm, chỉ còn là một di ảnh đặt trên bàn thờ, chỉ còn là những kỷ niệm mà ta chẳng thể nào chạm tới nữa.

Sinh – lão – bệnh – tử là quy luật của cuộc sống, nhưng điều quan trọng là cách ta trân trọng những người thân yêu khi họ còn bên cạnh. Bố là điểm tựa của ta khi ta bé nhỏ, vậy khi ta trưởng thành, xin hãy để ta là điểm tựa của bố lúc người già yếu. Đừng để đến khi bố nằm xuống, ta mới giật mình hối hận vì những tháng năm vô tâm đã lãng quên đi người đàn ông vĩ đại nhất đời mình. Hãy yêu thương bố khi còn có thể, hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên bố, vì một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là những điều dang dở ta chẳng thể nào quay lại để sửa chữa.

Lm. Anmai, CSsR

PHẨM CHẤT VÀ TRÍ TUỆ – GIA TÀI KHÔNG BAO GIỜ MẤT

Tiền bạc có thể mất đi, của cải có thể hao mòn, những thứ vật chất mà con người dày công gây dựng có thể tan biến chỉ trong một khoảnh khắc. Nhưng có một thứ không bao giờ mất đi, một thứ còn quý giá hơn tất cả vàng bạc trên thế gian này, đó chính là phẩm chất và trí tuệ. Nếu một ngày con đánh mất tất cả tài sản, con có thể xây dựng lại từ đầu, nhưng nếu con có trí tuệ và phẩm chất, con không bao giờ thực sự trắng tay. Trí tuệ giúp con tìm ra con đường, còn phẩm chất là ánh sáng dẫn lối cho con đi đúng hướng. Khi con có trí tuệ, không có thử thách nào là không thể vượt qua, không có khó khăn nào là mãi mãi không thể giải quyết. Khi con có phẩm chất, không có gì có thể lay chuyển được giá trị của con trong mắt người khác và trong mắt chính mình.

Có người sinh ra trong cảnh giàu sang, nhưng không có trí tuệ để giữ lấy những gì mình có, nên chỉ sau một biến cố, họ trở thành kẻ trắng tay. Ngược lại, có những người đi lên từ hai bàn tay trắng, nhưng nhờ phẩm chất kiên trì, nhờ trí tuệ sắc bén, họ gây dựng được cơ đồ vững chắc, biến nghịch cảnh thành bàn đạp để vươn lên. Điều khác biệt giữa hai kiểu người ấy không phải là số tiền họ có trong tay, mà là bản lĩnh, tư duy, và đạo đức của họ. Tiền có thể đến rồi đi, nhưng phẩm chất và trí tuệ thì ngày càng bền vững, ngày càng sắc bén, nếu con biết cách rèn luyện và gìn giữ.

Có những người cả đời chạy theo tiền bạc, đánh đổi tất cả để có thật nhiều của cải, nhưng rồi khi đối mặt với nghịch cảnh, họ nhận ra rằng tiền không thể mua lại phẩm giá đã đánh mất, không thể thay thế được trí tuệ bị mai một vì thiếu sự học hỏi và trau dồi. Họ có thể sở hữu cả kho báu, nhưng lại thiếu sự khôn ngoan để giữ gìn nó, thiếu nhân cách để khiến người khác tôn trọng mình. Khi cơn bão cuộc đời quét qua, những gì họ có sẽ sụp đổ, vì nền móng mà họ xây dựng không dựa trên những giá trị bền vững. Ngược lại, có những người dù không có gì trong tay, nhưng họ có phẩm chất chính trực, có trí tuệ minh triết, và chính điều đó giúp họ tạo dựng được cuộc sống viên mãn.

Trong cuộc đời, sẽ có lúc con gặp phải những biến cố không thể lường trước. Có thể một ngày con mất hết tiền bạc, có thể con rơi vào hoàn cảnh khó khăn, có thể con phải đối diện với thất bại cay đắng. Nhưng con ơi, đừng sợ hãi! Nếu con có trí tuệ, con sẽ biết cách đứng dậy và làm lại từ đầu. Nếu con có phẩm chất tốt đẹp, con sẽ nhận được sự giúp đỡ từ những người trân trọng con. Ngược lại, nếu con chỉ biết bám víu vào đồng tiền, chỉ biết sống dựa trên những giá trị vật chất, thì khi tiền mất đi, con cũng sẽ mất tất cả. Một người có thể trắng tay về tài sản, nhưng nếu họ giàu có về trí tuệ và nhân cách, họ vẫn luôn có giá trị, vẫn luôn có khả năng làm nên những điều vĩ đại.

Trí tuệ không phải là thứ có thể mua được bằng tiền, mà là thứ con phải tự trau dồi qua năm tháng, qua những bài học cuộc đời, qua sự kiên nhẫn học hỏi không ngừng. Một người giàu có về trí tuệ là người dù không có gì trong tay vẫn có thể tìm ra con đường để tiến về phía trước, vẫn có thể đứng vững giữa sóng gió cuộc đời. Càng học hỏi, càng mở mang đầu óc, con sẽ càng nhận ra rằng thế giới rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì con từng biết. Khi con có trí tuệ, con không chỉ làm giàu cho bản thân, mà còn có thể giúp đỡ người khác, lan tỏa ánh sáng cho những ai đang loay hoay trong bóng tối.

Phẩm chất là thứ quyết định giá trị thật sự của con người. Một người có phẩm chất cao đẹp sẽ được người khác yêu quý, tôn trọng, tin tưởng. Dù họ không có nhiều của cải, nhưng họ luôn có một chỗ đứng vững chắc trong lòng người khác. Phẩm chất không phải là thứ có thể xây dựng trong ngày một ngày hai, mà là kết quả của cả một quá trình sống trung thực, ngay thẳng, biết yêu thương và sẻ chia, biết giữ gìn đạo đức và lẽ phải. Khi con có phẩm chất tốt, con sẽ không bị cuốn vào những cám dỗ nhất thời, không đánh đổi nhân cách để lấy lợi ích nhỏ nhoi, không sống chỉ vì bản thân mà quên đi trách nhiệm với cuộc đời.

Con hãy nhìn vào những con người vĩ đại trên thế giới, những người dù trải qua muôn vàn gian khó vẫn không đánh mất trí tuệ và phẩm chất của mình. Họ không chỉ là những người giàu có về vật chất, mà còn giàu có về nhân cách, về tri thức, về lòng kiên trì và tinh thần bất khuất. Họ không chỉ xây dựng thành công cho riêng mình, mà còn để lại những giá trị trường tồn cho thế hệ sau. Con có thể trở thành một người như thế, nếu con hiểu rằng tiền bạc không phải là thước đo duy nhất của thành công, mà chính phẩm chất và trí tuệ mới là nền tảng vững chắc nhất để xây dựng một cuộc đời ý nghĩa.

Đừng bao giờ sợ mất tiền bạc, vì nếu con có trí tuệ, con sẽ làm ra nhiều hơn thế. Đừng lo lắng khi gặp khó khăn, vì nếu con có phẩm chất tốt, con sẽ có những người sẵn sàng giúp đỡ con. Đừng chạy theo đồng tiền mà quên đi giá trị thật sự của mình, vì một ngày nào đó, con sẽ nhận ra rằng tiền chỉ là phương tiện, còn phẩm chất và trí tuệ mới là tài sản đích thực. Nếu con mất hết mọi thứ, nhưng vẫn giữ được trí tuệ và phẩm chất, con chưa bao giờ thật sự mất đi điều gì. Nếu con có tất cả tiền bạc trên thế gian, nhưng không có phẩm chất và trí tuệ, thì dù giàu có đến đâu, con cũng chỉ là kẻ nghèo nàn trong tâm hồn.

Cuộc đời này không ai có thể lấy đi trí tuệ của con nếu con không ngừng học hỏi. Không ai có thể làm mờ đi phẩm chất của con nếu con giữ vững đạo đức và lương tâm của mình. Hãy sống một cuộc đời mà khi mất đi tất cả, con vẫn có thể đứng lên từ con số không, vẫn có thể ngẩng cao đầu, vẫn có thể nhìn vào chính mình và nói rằng: “Ta chưa bao giờ thực sự trắng tay.” Tiền có thể mất đi, nhưng phẩm chất và trí tuệ thì không, mà chỉ ngày càng nhiều hơn, ngày càng sâu sắc hơn, ngày càng tỏa sáng hơn theo thời gian.

Lm. Anmai, CSsR

BÀI HỌC TỪ ĐẠI BÀNG

Cuộc sống giống như một bầu trời rộng lớn, nơi mỗi con người là một cánh chim, quyết định bay cao hay lượn thấp là ở chính chúng ta. Trong thế giới loài chim, đại bàng luôn được xem là biểu tượng của sự mạnh mẽ, kiêu hãnh và bản lĩnh. Đại bàng không chỉ đơn thuần là một loài chim săn mồi dũng mãnh mà còn là bài học sâu sắc về cách sống, cách làm chủ cuộc đời. Từ những đặc điểm phi thường của đại bàng, chúng ta có thể học hỏi và áp dụng vào cuộc sống của mình để trở thành những con người mạnh mẽ, kiên cường và vững vàng trước sóng gió.

Đại bàng không bay lẫn với chim sẻ hay những loài chim yếu đuối khác. Nó sải cánh trong không gian bao la, vững vàng trong cô độc nhưng tràn đầy tự do. Người anh hùng cũng vậy. Họ biết rõ bản thân mình, không chạy theo đám đông một cách mù quáng mà chọn lựa môi trường phù hợp. Họ có thể hòa đồng với tất cả, nhưng không để những kẻ tiểu nhân làm bận tâm trí. Một cuộc đời ý nghĩa là một cuộc đời biết chọn bạn mà chơi, biết trân quý những người có thể cùng ta sải cánh trên bầu trời hoài bão.

Mắt đại bàng nhìn thấu con mồi từ khoảng cách rất xa. Khi đã khóa mục tiêu, nó không để bị xao nhãng bởi bất kỳ thứ gì khác. Đây là bài học lớn về sự tập trung. Trong cuộc sống, người thành công là người có chiến lược rõ ràng và kiên định với nó. Họ không để những yếu tố ngoại cảnh làm phân tâm, không bị những điều vụn vặt cản bước chân. Chúng ta không thể đạt được điều vĩ đại nếu tâm trí lúc nào cũng bị phân tán bởi những chuyện nhỏ nhặt không đáng bận lòng.

Đại bàng chỉ ăn mồi tươi mới, nó không bao giờ thỏa hiệp với thức ăn ôi thiu. Điều này tượng trưng cho tinh thần của những người luôn hướng về phía trước, không để những vinh quang cũ làm mình ngủ quên trên chiến thắng. Kẻ anh hùng luôn tìm kiếm thử thách mới, sẵn sàng đối mặt với khó khăn để đạt được thành công mới. Cuộc sống là dòng chảy không ngừng, người biết tiến về phía trước mới có thể giữ vững vị thế của mình.

Khi những loài chim khác tìm chỗ trú ẩn, đại bàng lại bay lên cao hơn để vượt qua giông bão. Nó không sợ thử thách, mà ngược lại, dùng chính những luồng gió mạnh để nâng mình lên một tầm cao mới. Người anh hùng cũng thế. Họ không trốn chạy trước gian nan mà xem đó là cơ hội để rèn luyện bản lĩnh. Những người thành công nhất không phải là người chưa từng gặp thất bại, mà là người dám đương đầu với thử thách và biến nghịch cảnh thành động lực để vươn lên.

Khi già yếu, đại bàng không chờ đợi sự suy tàn mà chủ động tìm một hang đá, tự nhổ hết bộ lông cũ, bẻ gãy móng vuốt đã cùn và đợi chờ sự tái sinh. Đó là biểu tượng của sự đổi mới, sự lột xác để mạnh mẽ hơn. Người anh hùng không bao giờ tự thỏa mãn với bản thân mà luôn tìm cách đổi mới chính mình, dám từ bỏ những thói quen cũ không còn hữu ích, dám phá bỏ những giới hạn của bản thân để trở nên phiên bản tốt hơn của chính mình.

Bài học từ đại bàng không chỉ là câu chuyện của một loài chim dũng mãnh, mà còn là triết lý sâu sắc về cách sống, cách làm người. Chúng ta có thể lựa chọn sống như những con chim bình thường, lẫn vào đám đông và bay lượn trong giới hạn nhỏ hẹp, hoặc có thể chọn làm đại bàng, sải cánh trên những tầng trời cao vợi, ung dung tự tại và không ngừng vươn xa. Hãy mạnh mẽ như đại bàng, hãy kiên cường như người anh hùng, và hãy sống một cuộc đời đáng sống – cuộc đời của những người dám ước mơ, dám hành động, và không ngừng tái tạo chính mình!

Lm. Anmai, CSsR