Lc 1,46-56
Mấy chục năm của tuổi thơ đã đi qua nhưng rồi hình ảnh của những ngày thơ trẻ vẫn còn đâu đó ở cạnh tôi. Ký ức của những cái ngày chơi bịt mắt bắt dê, trốn tìm, bán đồ hàn (dù là con trai) vẫn còn đâu đó cạnh mình.
Ngày ấy, tôi chỉ biết ngoài thế giới mình đang sống còn có một thế giới khác đó là thiên đường và địa ngục.Thiên đường ở trên cao tít bầu trời xanh và hạnh phúc, địa ngục ở phía dưới đất đầy dẫy sự trừng phạt dành cho những kẻ gian ác, xấu xa thông qua bài đồng dao cả đám thường hát và chơi:
Thiên đàng địa ngục hai bên
Ai khôn thì lại, ai dại thì sa.
Đêm nằm nhớ Chúa, nhớ Cha
Đọc kinh cầu nguyện, kẻo sa linh hồn.
Linh hồn phải giữ linh hồn
Đến khi mình chết được lên thiên đàng.
Sống sao cho linh hồn khỏi sa địa ngục. Sống mà linh hồn được lên Thiên đàng là mơ ước…Ngày ấy, tôi chẳng hiểu về thế giới mà bài đồng dao này nhắn nhủ, tôi chỉ biết đó là trò chơi vận động với nhưng quy định đơn giản, dễ hiểu!trong đám chọn ra hai đứa cao lớn đứng hai bên nắm vòng tay lên cao khỏi đầu như cái cổng và tất cả theo hàng một đi qua, vừa đi vừa hát bài đồng dao ấy.Đứa nào cũng sợ bị cánh cổng thiên đàng hạ xuống mà mình còn ở lại, lại phải tiếp tục đi cho đến hết.Thực tế đứa nào cũng được lên thiên đàng,không đứa nào phải xuống địa ngục! Hoặc trò chơi “rồng rắn lên mây”cũng thú vị không kém.Tất cả đều là kỷ niệm đẹp của thủa dại khờ vô tư,sau những trò chơi ấy là những tiếng cười dòn dã, những ôn tập nhắc nhở bài học của ngày mai vào lớp rồi đứa nào về nhà đứa nấy.Ngủ ngon vào những giấc mơ bà tiên, ông bụt nhân từ.
Bây giờ khi đã lớn và cũng đã bước dần đến ngưỡng cửa của cái chết tôi càng nhận ra rằng cuộc đời của mỗi người chúng ta cũng chỉ là cuộc hành hương. Mỗi người chúng ta chỉ hành hương trong khoảng thời gian nào đó mà Chúa ban cho. Giản đơn là cuộc đời của ta đều nằm trong lòng bàn tay của Thiên Chúa. Giản đơn là mỗi người chúng ta biết ngày sinh chứ không biết ngày tử. Ngày tử là ngày chỉ mình Thiên Chúa biết mà thôi.
Chính vì lẽ biết như vậy nên thiên đàng vẫn là niềm mong, nỗi ước của hành trình làm người và đặc biệt là hành trình làm con Chúa.
Ngày hôm nay, dừng lại một chút để chúng ta chiêm ngắm, chúng ta nhìn lại cuộc đời của một con người phải nói là người như chúng ta nhưng được hưởng Nước Thiên Đàng, được hưởng đặc ân Hồn xác lên trời, đó chính là người Trinh Nữ mang tên Maria.
Ta được nghe lại trang Tin Mừng mà phải nói rằng ta có thể nói rằng : “biết rồi ! Khổ lắm ! Nói mãi !” Vâng ! Ta biết đó, nghe đó nhưng ta có cảm được niềm vui của Tin Mừng, niềm vui của Đấng Cứu Độ như Đức Mẹ hay không lại là chuyện khác.
Ta để ý : “Thần trí tôi hoan hỉ trong Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ tôi”
Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ tôi chứ không phải Thiên Chúa tiền tài của tôi, danh vọng của tôi, chức tước của tôi, dục tính của tôi. Ta hãy nhìn kỹ điều này để ta nhận ra “Đức Kitô hôm qua hôm nay và mãi mãi vẫn là một” (Dt 13,8).
Thiên Chúa là như vậy, mãi mãi ngài vẫn là Đấng Cứu Độ trần gian. Cứu trần gian chứ không phải cứu 1 người, 2 người, 3 người hay một dân tộc nào đó. Chuyện quan trọng là đứng trước ơn cứu độ của Thiên Chúa, con người có cảm, có đón nhận hay không mà thôi.
Mẹ Maria, không chỉ vào ngày sứ thần nói với Mẹ nhưng ở dưới chân thập giá, Mẹ vẫn thưa lời “Xin vâng” trước đấng cứu độ trần gian. Mẹ đã xin vâng cho đến tận cùng. Mẹ đã để cho cuộc đời của Mẹ hủy ra không để chỉ cho chương trình cứu độ của Thiên Chúa lấp đầy trong cuộc đời của Mẹ mà thôi.
Căn cốt cuộc đời của Mẹ, chìa khóa thành công trong đời sống và đặc biệt đời sống đức tin của Mẹ đó là Mẹ luôn hát với đời, hát với người lời Xin Vâng trọn hảo và hân hoan ca tụng “Thần trí tôi hoan hỉ trong Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ tôi”
Ngày hôm nay, nhìn vào xã hội và cả Giáo Hội nữa, một trào lưu tục hóa đang lan tràn. Không chỉ thế, chủ nghĩa tương đối đang xâm nhập vào xã hội và Giáo Hội để ngày hôm nay người ta đánh mất cảm thức đức tin.
Đi nhà thờ thì đi cho có, có đến nhà thờ thì cũng như có mà thôi chứ không còn tâm trí nữa. Và khi đau khổ quá thì chạy đến xin Chúa xin Mẹ cái này cái kia. Khi xin không được thì lại ngoảnh mặt đi tìm thầy này thầy kia để giúp mình giải gỡ khó khăn.
Những khó khăn trong đời thường phải chăng do chính mình, chính gia đình mình tạo nên những nút thắt hay không ?
Ta đã tự tay thắt ơn cứu độ mà Thiên Chúa dành cho ta. Ta đã tự tay thắt lại mối tương quan giữa ta với Chúa và với anh chị em đồng loại. Ta tự thắt để rồi ta ai oán Chúa thế này, Mẹ thế kia nhưng xét cho đến kỳ cùng đó là do chúng ta.
Nếu như Eva đã tạo nút thắt lại tình cảm giữa Thiên Chúa và con người thì Mẹ Maria là người tháo nút thắt. Mẹ Maria gỡ nút thắt cho nhân loại tội lỗi này và Mẹ được hưởng đặc ân Thiên Đàng.
Xin cho mỗi người chúng ta, ngày hôm nay dừng lại nhìn lại cuộc đời, tâm tình của Mẹ Maria thì xin Mẹ thương đồng hành với ta để Mẹ giúp ta gỡ những nút thắt giữa ta với Chúa, với anh chị em đồng loại và xin cho ta cùng Mẹ thưa hai tiếng Xin Vâng với Chúa và đặc biệt xin cho ta cùng với Mẹ để cả đời ta đều vang lên tâm tình “Thần trí tôi hoan hỉ trong Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ tôi”.
Căn cốt của cuộc đời này là được ơn cứu độ hay mất ơn cứu độ.
Vì được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì người ta nào có lợi gì? (Mc 8, 35)
Xin cho ta hướng về thiên đàng, xin cho ta biết chọn lựa thiên đàng là cùng đích của đời ta và xin cho ta biết như Mẹ chọn Đấng Cứu Độ là cùng đích của đời ta. Có như vậy, ta mới mong được hưởng Thiên Đàng như Chúa đã thương dành cho Mẹ.