NHÌN ĐƯỜNG MÀ ĐI CHỨ

95

 

Vào thời xưa ở Nhật Bản, người ta thường sử dụng đèn làm bằng tre dán giấy với ngọn nến cháy sáng bên trong.Có một người đưa cây đèn ống tre ấy cho người bạn mù của mình, khi tiễn bạn ra về lúc trời đã tối.
Người mù từ chối và nói : “Tôi đâu có cần đèn.Đối với tôi, trời sáng hay tối đều như nhau”.
Người bạn trả lời : “Tôi biết là bạn không cần đèn để nhìn thấy đường đi.Nhưng những người khác sẽ nhìn thấy đèn mà tránh không đụng vào bạn”.
Người mù cằm lấy đèn và đi về nhà mình. Nhưng đến một đoạn,bỗng có người đâm sầm vào anh ta. Người mù la lên :”Nhìn đường mà đi chứ.Anh không thấy đèn sao ?”
Người kia ôn tồn trả lời : “ Nhưng đèn của anh đã tắt rồi, anh bạn ạ”.
Sứ điệp cho bạn :
Có những người cao ngạo làm đổ vỡ thế giới, mà chẳng nhận ra mình là những người mù đang cằm trong tay cái đèn đã tắt.Thế mà nhiều người trong họ tự xưng mình là “thầy dạy”hay “tiến sĩ”