Các nữ tu dù ở đâu, tu dòng nào đều được tất cả mọi người thương yêu. Không có gì hợp lý hơn vì dù sao tất cả chúng ta đều phần nào giống các bà mẹ: yêu trước, tính sau!
Nhưng các câu nói nên tránh với các xơ thì nhiều lắm, đây chỉ vài câu thôi:
1. Xơ thiệt hên, công việc của xơ là cầu nguyện suốt ngày!
Ồ không! Đa số chúng tôi cũng có việc làm như các bạn. Ngoại trừ ngoài công việc ra, chúng tôi cầu nguyện một ngày vài giờ.
2. Xơ có thể làm việc này việc kia giùm tôi được không, xơ rãnh cả ngày mà?
Xin xem câu trả lời 1.
3. Xơ đẹp quá!
Tại sao lại ngạc nhiên khi đứng trước các cô gái trẻ, đẹp đi tu, những cô gái muốn mình kết hôn với Đấng Tạo Thành Vũ Trụ? Đúng, đúng, chính Người đó. Tất cả phụ nữ có đầu óc lành mạnh sẽ không từ chối lời cầu hôn này.
4. Nhưng xơ trẻ quá!
Qua chữ “trẻ”, bạn muốn nói chúng tôi “ngây ngô và chẳng có ý thức gì khi chúng tôi muốn sống đức khiết tịnh suốt đời sao”? Nếu bạn nghĩ như vậy thì xin bạn đọc lại câu trả lời số 3. Chúng tôi tận hiến đời mình cho Đấng Tạo Tác nên mọi sự: không tốt sao? Các bạn đừng lo cho chúng tôi, chúng tôi không hụt đời mình đâu!
5. Xơ mới 12 tuổi thôi à?
Các nữ tu thường trẻ hơn tuổi của mình. Từ thuở tạo thiên lập địa, tuổi thanh xuân là đối tượng của mọi mơ ước, vậy thì bí mật của nó là ở đó, ở trong tầm tay của chúng ta. Chúng tôi cầu nguyện. Rất nhiều. Các bạn chịu khó cất kem dưỡng da vào tủ và cầu nguyện, các bạn sẽ thấy.
6. Xơ là một trong những phụ nữ linh mục, ồ không thể tưởng tượng được, đúng không?
Nữ tu linh mục? Có nghĩa là? Chúng tôi hạnh phúc được là mình! Không phải vì chúng tôi là nữ tu trẻ mà chúng tôi theo thời và nổi loạn. Ấy, có thể có nhưng không phải típ nổi loạn như các bạn nghĩ đâu.
7. Xơ lớn lên trong góc xó, đi học ở nhà, chẳng bao giờ thấy người khác phái mà đã quyết định đi tu, hen, tôi không lầm chứ?
Có thể tôi nói hơi quá một chút, nhưng tôi thường chạm trán với những câu ngầm ý kiểu: “Bạn, cô gái trẻ công giáo sống suốt đời trong bao bọc”.
Không, không có gì xấu trong chuyện này, nhưng đó là suy nghĩ sai khi nghĩ rằng ai đi tu cũng vậy. Và đừng nghĩ nhiều cô gái trẻ có tài năng quyết định đi tu vì họ không ý thức chuyện này. Chắc chắn không. Có thể bạn không hiểu họ đó thôi!
8. Xơ quá yêu kiều!?!
Một trong các xơ của chúng tôi vào tiệm bán hàng lưu niệm và thấy hình mình làm… tượng. Câu chuyện thật. Chúng tôi, các nữ tu, chúng tôi không thích nghe người khác khen mình xinh, đẹp, yêu kiều, xem chúng tôi như những con búp kê hay khỉ sở thú. Chúng tôi lại càng không thích bị dùng hình của mình mà không có phép của chúng tôi (!), giống như chúng tôi chỉ là những đồ vật cải lương.
9. Ủa? Xơ chưa bao giờ nghe nói chuyện này… trong đạo sao?! Xơ có thiệt là một nữ tu công giáo không vậy đó?
Câu hỏi xưa như trái đất. Làm như chúng tôi là quyển bách khoa tự điển về đạo công giáo!
10. Thiệt là uổng…
Nếu câu nói này là của người vô thần thì còn hiểu được. Nhưng chắc chắn câu nói này không ở nơi người tin vào Chúa, dù họ ở đạo nào: có gì quan trọng hơn trên đời này là được sống với Chúa?!? Và nếu mình được mời gọi sống trọn vẹn cho Ngài thì vì sao mình lại từ chối?
Một câu nào khác cần thêm vào danh sách này ư? Xin các bạn cứ việc thêm, tôi sốt ruột chờ nghe câu đề nghị của bạn.
Nữ tu Theresa Aletheia Noble là tác giả quyển The Prodigal You Love: Inviting Loved Ones Back to the Church. Xơ vừa khấn tạm ở Dòng Nữ tử thánh Phaolô. Trang blog của xơ là Pursued by Truth.
Mặc dù đang bận rộn sắp xếp nhân sự cho nội các, Tổng thống đắc cử Donald Trump và Phó Tổng thống đắc cử Mike Pence vẫn dành thời gian đến thờ phượng Chúa vào ngày Chúa Nhật để dự một buổi lễ cầu nguyện. Hành động này có vẻ đang nhận được sự tán dương của cư dân mạng.
Hãng tin AP cho biết cả ông Trump và Pence ngày 20/11 đã làm việc tại Bedminster, bang New Jersey để chọn nhân sự lãnh đạo chính quyền sắp tới. Vào buổi sáng, 2 ông đã rời câu lạc bộ golf Trump ngay sau lúc 10h và bước vào Hội thánh Presbyterian Lamington gần đó.
Báo chí đã không được phép tiếp cận Hội thánh này.
Ông Trump đến Hội thánh Presbyterian Lamington ngày 20/11
Theo trang tin Breitbart, ngoài việc đến Hội thánh, ông Trump và phó tướng của mình trong ngày Chúa Nhật đã có 12 cuộc gặp với các chính trị gia và lãnh đạo doanh nghiệp, trong đó có một cuộc gặp với Thống đốc bang New Jersey Chris Christie và cựu Thống đốc thành phố New York Rudy Giuliani – 2 nhân vật trung thành ủng hộ chiến dịch của ông Trump.
Bình luận trên Fanpage của trang Breitbart, một người dùng Facebook có tên Jim Elders bình luận rằng Chúa Nhật là ngày nghỉ, nhưng có vẻ ông Trump biết rõ nước Mỹ đang còn nhiều việc phải làm.
“Hai ông già da trắng này làm việc suốt 24/7. Không có gì ngạc nhiên khi họ thành công, họ không từ bỏ,” một người có tên Lorene Holmes Rule bình luận.
“Những người Mỹ chăm chỉ! Cám ơn các ông về những giờ phút làm việc để ‘Làm nước Mỹ vĩ đại trở lại’ đúng lịch trình,” một người khác phụ họa.
Với việc báo chí không được đi cùng vào Hội thánh, một người có tên Al Dir cho rằng việc ông Trump vào hội thánh chắc chắn không phải chỉ để “khoe mẽ”, vì ông ấy cũng là một tín đồ Tin lành.
Một người dùng có tên Kevin Hicks cho rằng ông Trump chắc chắn sẽ xin Chúa ban cho trí tuệ để dẫn dắt, nâng đỡ và bảo vệ nước Mỹ, và ông Mike Pence cũng sẽ làm thế.
“Nước Mỹ cần đưa đạo Tin lành trở lại trường học và dựng thập tự lên” Mục sư Liz Mallard bình luận trên Fanpage.
“Ơn Chúa, chúng ta có một tổng thống mới đắc cử đến Hội thánh và ca ngợi Chúa Jesus như vị cứu tinh của mình thay vì ẩn nấp ở một góc của Nhà Trắng với chiếu cầu ca ngợi quỷ Satan,” một người tên Dave Griffith viết.
Người dùng có tên Wendy McKean-Moreland cho rằng chiến thắng của Trump là một điều của Chúa. Cả ông Trump và Pence đều hiểu những gì các tín đồ Cơ Đốc hữu cần.
Một người dùng có tên Tracy Brandt bình luận: “Không ai có thể nói chính quyền này sẽ lười biếng. Hãy cố lên Tổng thống và Phó tổng thống.”
Kế hoạch của Thiên Chúa cho gia đình phải là một mẫu gương của tình yêu Thiên Chúa Ba Ngôi. “Gia đình Ki-tô giáo là một hiệp thông nhân vị là dấu chỉ và hình ảnh của sự hiệp thông giữa Chúa Cha và Chúa Con trong Chúa Thánh Thần. Việc sinh sản và giáo dục con cái phản ánh công trình sáng tạo của Chúa Cha. Gia đình được mời gọi tham dự vào sự cầu nguyện và hy tế của Đức Ki-tô.” (GLGHCG 2205)
Mọi gia đình được mời gọi hướng đến sự thánh thiện và đó là vai trò của chúng ta như người cha người mẹ, làm cho Chúa Ki-tô trở thành trung tâm của gia đình. Bằng cách nào bạn có thể xây dựng một nền văn hoá đức tin ngay trong gia đình của bạn? Đâu là cách tốt nhất để dạy cho con cái của bạn về Thiên Chúa và về những cách thế của Giáo Hội Công Giáo?
Đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng! Nơi tốt nhất để bắt đầu là cầu nguyện. Chúng ta không có tất cả các câu trả lời, nhưng Thiên Chúa thì có. Hãy thiết lập một thời gian cầu nguyện hợp lý cho mỗi ngày và xin Thiên Chúa ban cho bạn sự khôn ngoan trong việc nuôi nấng con cái. Chúng ta cũng có thể học từ các thánh và những người nam nữ thánh thiện mà họ đã ra đi trước chúng ta.
Cũng thật dễ hiểu, bức hoạ đồ sau sẽ giúp bạn biết rõ về 7 thói quen mà các gia đình Công Giáo nên nỗ lực phát triển. Thỉnh thoảng hãy nói về nó với chồng hay vợ của bạn và với con cái của bạn. Hãy lên những ý tưởng tìm cách làm sao để bạn có thể kết hợp đức tin vào trong những hoạt động hằng ngày của bạn. Điều gì nên thêm vào danh sách này?
Cùng nhau cầu nguyện
Cầu nguyện mỗi ngày. Thử lần hạt hay đọc những lời cầu nguyện đơn sơ như Kinh Lạy Cha hay Kinh Kính Mừng.
Tham dự thánh lễ
Đến nhà thờ vào mỗi Chúa Nhật và tất cả những ngày lễ trọng Giáo Hội buộc.
Duy trì đức ái gia đình
Hãy chọn lấy một lý do để cộng tác về tài chính hay qua việc làm tình nguyện.
Đưa nghệ thuật thánh vào gia đình của bạn
Hãy sử dụng những bức tranh Công Giáo hay những bức tượng để thêm sự phong phú cho lòng sốt mến của gia đình.
Đi xưng tội thường xuyên
Thật là quan trọng khi khuyến khích mọi thành viên của gia đình đi xưng tội đều đặn.
Sử dụng truyền thông Công Giáo
Đó là một nguồn tốt để giữ tất cả các thành viên của gia đình gần Thiên Chúa và gần Giáo Hội.
Mừng lễ
Mừng lễ các thánh, các Mùa Phụng Vụ của Giáo Hội … Hãy duy trì niềm vui của Tin Mừng trong gia đình bạn!
“Luân lý quyết định xem là liệu chuyện con sắp làm có tốt hay xấu. Hay nói khác đi, luân lý chính là nguyên tắc hay quy luật giúp con phân biệt được đâu là điều thiện từ điều ác, và đâu là sự đúng đắn từ việc sai lầm.”
16 năm trôi qua kể từ khi tôi nhận lời làm Cha Đỡ Đầu Rửa Tội cho cậu Joshua Fry. Khi đó, tôi hãy còn rất trẻ và vừa mới bước vào quân ngũ. Khác với hầu hết mọi Sĩ Quan khác trong Lục Quân Hoa Kỳ, vốn xuất thân từ Trường Võ Bị West Point danh tiếng hay trường Citadel, vân vân…, riêng tôi, tôi bắt đầu đời binh nghiệp bằng việc gia nhập Khóa Huấn Luyện Cơ Bản (Basic Training) với các tân binh (enlisted) rồi sau đó mới chuyển vào Trường Huấn Luyện Sĩ Quan (Officer Candidate School hay OCS). Về sau, tôi mới biết, đa phần các sĩ quan tốt nghiệp OCS thường được các binh sĩ dành cho sự kính trọng và vâng phục nhiều hơn là những sĩ quan tốt nghiệp từ West Point, Citadel,… chỉ vì đã dám nếm mùi đau khổ cùng với các tân binh, chứ không phải thuộc hạng giàu sang, học giỏi, hay quyền quý.
Lúc đó, cứ vào mỗi sáng Chúa Nhật, tôi thường hay tìm đến Thánh Lễ như là cách để chia sẻ lại biết bao nỗi buồn vương vấn cùng vị Linh Mục Tuyên Úy, và nhất là trút hết nỗi niềm đến với Chúa và Mẹ Maria sau một tuần dài huấn luyện mệt nhọc về cả thể xác lẫn tinh thần. Sau vài Chúa Nhật đầu, tự nhiên tôi cảm thấy vui hơn, và bắt đầu tình nguyện làm người đọc Sách Thánh, rồi Giúp Lễ, rồi vào Ca Đoàn, và sau cùng là giúp chuẩn bị phòng họp của Lục Quân sao cho được trang nghiêm và xứng hợp với Nghi Thức của Phụng Vụ (như dọn bàn ghế, dọn bàn thờ, đem sách Thánh và Sách Phúc Âm ra, thắp nến, cắm hoa, v.v..). Khi đó, ngoài cô trợ lý cho Cha Tuyên Úy (người làm việc có lương bổng đàng hoàng) ra, thì còn có một cặp vợ-chồng người Mỹ trắng đó là Ông John và Bà Mary Fry. Ông/Bà này là người thường dân (civilian) và làm việc thiện nguyện. Ba người này, Chúa Nhật nào cũng có mặt rất sớm từ lúc 7h sáng đến gần 1h trưa họ mới ra về. Chúa Nhật có 2 Thánh Lễ lúc 9h và 11h sáng. Nay họ lại có thêm tôi, một người trợ tá đắc lực mới của họ, vốn xuất thân từ hàng binh ngũ.
Thời gian qua trôi qua, không biết đến lúc nào, bỗng dưng sau Thánh Lễ Chúa Nhật hôm đó, Cha Tuyên Úy (Đại Tá Michael F) và Ông Bà Fry gọi tôi ở lại và muốn trò chuyện riêng với tôi. Tôi lấy làm bất ngờ và hồi hộp không hiểu mình có làm gì sai trái không. Khi vào phòng Cha Tuyên Úy, tôi mới biết lý do là Ông/Bà Fry muốn mời tôi làm Cha Đỡ Đầu Rửa Tội cho bé Joshua Fry mà họ vừa mới nhận làm con nuôi, vì Ông/Bà Fry hiếm muộn. Lúc đó, trong đầu tôi bỗng nảy lên một câu hỏi: tại sao lại chọn tôi – một người Á Châu xấu xí và kém tài? Tôi đâu có ở đây mãi đâu vì sau Khóa Huấn Luyện Cơ Bản, tôi sẽ được chuyển đến Fort Huchuca (Trung Tâm Huấn Luyện chuyên Ngành Tình Báo của Lục Quân Hoa Kỳ) thuộc tiểu bang Arizona. Rồi sau đó, tôi đâu có biết được cuộc đời và phận số của tôi sẽ trôi dạt tới nơi đâu, nếu không muốn nói là liệu tôi có còn sống hay không nếu như tôi phải tham chiến, v.v.., biết bao nhiêu câu hỏi cứ bùng lên….
Chưa kịp trả lời, Cha Tuyên Úy bèn ghi vào sổ ngày bé Joshua sẽ được rửa tội, đề tên tôi vào sổ, và trao cho tôi tờ giấy nói về Vai Trò của Người Làm Cha/Mẹ Đỡ Đầu (The Role of Godparents), tôi đọc thoáng qua bèn toát mồ hôi, rồi sợ hãi đến run người khi lật sang trang giấy thứ nhì, là trang nói về phần Giáo Luật (Book IV, Part I: Sacraments, Chapter IV: Sponsors) có liên quan tới Người Đỡ Đầu, đặc biệt là các Điều Luật 873 và 874. Tôi thầm trách mình: tại sao phải bị dính líu vào chuyện đó, và liệu mình có làm được điều gì cho đứa trẻ gốc Mỹ trắng đó không? Trời ơi, cuộc đời sao mà khổ thế??? Dường như đọc được tâm trạng bối rối của tôi, Ông/Bà Fry liền mỉm cười và giải thích lý do tại sao họ chọn tôi. Đại khái là Ông/Bà thấy tôi sốt sắng và hay đăm chiêu cứ mỗi lúc tôi cầu nguyện. Ông/Bà muốn bé Joshua, sau này lớn lên, cũng giống như tôi vậy. Ôi, tôi nghe mà người cứ run lẩy bẩy. Tại sao phải là tôi??? Thôi, ván đã đóng thuyền, nên đành phải chấp nhận, và tự hứa với bản thân mình, sau này sẽ từ chối bất kỳ ai có nhã ý muốn mời mình làm Người Đỡ Đầu.
Tốt nghiệp Khóa Huấn Luyện Cơ Bản, tôi chuyển đến AZ, và cứ như thói quen, tôi lại tình nguyện giúp cho Cha Tuyên Úy Hewitt G. Hai tuần sau, tôi thật bất ngờ khi gặp lại Ông/Bà Fry. Phải chăng đó là duyên phận? Qua chuyện trò, mới hay tin sở của Ông Fry chuyển ông đến vùng AZ. Thế là tôi có dịp được gần gũi với bé Joshua thường xuyên hơn. Tôi cảm thấy thích bé nhiều hơn. Rồi cuộc đời binh ngũ của tôi trôi qua theo năm tháng, và cứ mỗi năm là tôi tìm cách ghé đến thăm bé Joshua, dẫn bé đi dự Lễ, chỉ vẽ cho bé cách lần hạt Mân Côi, và nhất là tự ý cầu nguyện. Đến lúc, tôi không thể đến thăm bé được, nhưng Ông/Bà Fry luôn tìm cách email cập nhật tin cho tôi hay về sự lớn khôn của bé Joshua. Riêng tôi, tôi vẫn nhớ bé mỗi ngày, qua lời cầu nguyện của tôi. Khi bé được 12 tuổi là lúc đó tôi có dịp chuyện trò qua Skype với bé hầu như là mỗi tuần. Từ đứa bé, Joshua nay đã trở thành một người thanh niên trẻ. Nói chung, Joshua học rất giỏi, sống có trách nhiệm và đạo đức, chắc có lẽ qua đời sống gương mẫu của Ông/Bà Fry và lòng mộ đạo của họ.
Bỗng dưng tháng qua, cậu gọi điện thoại và hỏi tôi nghĩ thế nào về việc cậu muốn xăm mình? Nghe thoáng qua, tôi liền giật mình vì câu hỏi quá lạ. Tôi nhớ, hơn một thập niên trước, lúc tôi vào quân ngũ, trước khi được gởi đến trại huấn luyện, tất cả đều phải cởi hết quần/áo ra cho các giám thị viên y tế của Lục Quân (Army) khám xét. Nếu trên cơ thể của bất kỳ ai, có dấu hiệu xăm mình, dẫu là nhỏ thôi và ở bất kỳ nơi nào trên cơ thể, thì ứng viên đó bị loại ngay, và không bao giờ được cho gia nhập vào Quân Đội Hoa Kỳ. Nay tại sao lại có câu hỏi kỳ lạ vậy? Tôi trả lời với Joshua rằng ngày mai tôi sẽ gọi lại và cho biết câu trả lời.
Sau một đêm dài thức trắng nghĩ suy, sáng hôm sau, tôi gọi lại cho Joshua. Tôi hỏi: “Vậy ý con là muốn xăm mình hay là vì con bị áp lực của bạn bè?” Cậu trả lời: “Cả hai”. Tôi bèn hỏi lại: “Thế con nghĩ như thế nào về chuyện xăm mình? Con có nghĩ đó là chuyện đứng đắn phải làm không? Vì con hỏi ba về chuyện đó, trông có vẻ như con cũng đang đắn đo là liệu chuyện đó có hợp với luân lý không thì phải? Nếu thế thì con suy nghĩ gần đúng rồi đó!” “Thế ba nói đến chuyện luân lý có nghĩa là làm sao?” Joshua hỏi lại.
“Luân lý quyết định xem là liệu chuyện con sắp làm có tốt hay xấu. Hay nói khác đi, luân lý chính là nguyên tắc hay quy luật giúp con phân biệt được đâu là điều thiện từ điều ác, và đâu là sự đúng đắn từ việc sai lầm.” (Moral determines if the action you are contemplating is good or bad. In other words, morality is the rule or principle that distinguishes good from bad or right from wrong!)
Đến đây Joshua gần như bối rối và sắp nổi giận. Cậu liền hỏi: “Vậy nói tóm lại, chuyện xăm mình, đối với ba là yes hay no?” Tôi bình tĩnh và trả lời Joshua rằng: “Trước hết, cách thức mà con hỏi ba phải nói cho con biết điều gì con nên làm, giống như kiểu con muốn ba đưa ra một quyết định cho con. Suy cho cùng, con hiện nay đâu còn là cậu bé 5 hay 6 tuổi nữa đâu, mà con nay đã 16 tuổi đầu rồi, do đó ba sẽ nói cho con nghe việc ba suy nghĩ về chuyện đó như thế nào, và ba mong chính con phải là người đưa ra quyết định đó.” (First of all, you are asking me to tell you what to do and in a way to make a decision for you. But since you are not 5 or 6 years old anymore, you are now 16, I am going to tell you what I think about it, and I am going to ask you to make your own decision).
Nghe tới đây, Joshua có vẻ hạ giọng và lấy làm tự hào vì chí ít Joshua được tôi cư xử với cậu như là một người trưởng thành.
Tôi bèn tiếp tục: “Ba muốn nói con điều này, giả sử như con và ba quyết định cùng nhau góp gia tài của chúng ta lại với nhau để mua một chiếc xe Tesla Đời X 75D. Và vì lý do nào đó, chúng ta vẫn chưa dồn đủ, thế là chúng ta phải dành dụm từng đồng xu nhỏ một cho đến khi nào tậu được chiếc xe đời mới đó thì thôi. Cả hai chúng ta đến đại lý xe, bỏ thật nhiều giờ để chọn lựa và cuối cùng, sau khi đắn đo suy nghĩ kỹ càng, chúng ta mua được chiếc Tesla và mang về nhà. Thế rồi sau vài tuần, chúng ta thích thú và ngắm nghía chiếc xe hạng sang đời mới đó, bỗng dưng đến một ngày nào đó, con thức dậy và nhận thấy rằng ba đã sơn trên xe đó hình ảnh của một con cú đen trên mui xe….” (Tell me something, suppose you and I decided to put our fortunes together and buy a Telsa Model X 75D. And we do not go half way with this; we use every penny we have to get our dream car. We both go to the dealer, spend many hours shopping around and finally, come back home with a car. Then, for a few weeks, we enjoy our new car and all its perfections …. until, one day, you wake up to find that I had painted the image of a black owl on the hood of the car.)
Nghe tới đây, Joshua, bên đầu dây điện thoại bên kia, có vẻ như không hài lòng với chuyện sơn đó….ít ra là vậy …
Tôi cứ thế mà nói tiếp: “Lúc đó, con sẽ chạy đến phòng ba, đập cửa thật mạnh và đấm vào mặt ba. Và ba, thú thật với con, sẽ làm điều tương tự như vậy, nếu người sơn hình con cú đen đó chính là con. Giờ con hãy hình dung xem liệu Thiên Chúa sẽ nghĩ sao về việc sau khi Ngài đã trao ban cho con một thân hình tuyệt diệu và hoàn mỹ mà Ngài đã tạo dựng và ‘mua chuộc’ bằng chính cái giá của Sự Chết và Việc Phục Sinh của Ngài—để rồi chúng ta cứ mặc đó mà đi xăm hình hết khắp cơ thể?” (You would have probably come up to my room, banged on my door and then punched me. And I, quite honestly, would have done the same if you were the one who had painted the image of the black owl on the hood of the car. Now, imagine what God thinks of the fact that after He gave us this wonderful and magnificent body that He made—and ‘bought’ at the price of His death and resurrection—we go and tattoo all over it?)
Joshua khẩn khoản hỏi lại “Vậy đó phải là tội không ba?”
Tôi đáp: “Hãy ngừng chút đã. Nên nhớ rằng Thiên Chúa muốn chúng ta không những phải tránh xa tội lỗi, mà còn phải thật sự biết sống sao cho đẹp ý của Ngài. Chúng ta phải biết sống theo như cách mà Ngài mong muốn. Việc tránh phải xúc phạm đến các lề luật/quy luật mà Ngài dạy vẫn chưa đủ. Tất cả những gì mà Thiên Chúa tạo dựng nên đều hoàn hảo cả, kể cả thân xác của chúng ta. Và để Ba nói với con điều này rằng là Ngài không có dự định để cho chúng ta dùng chính cơ thể của chúng ta giống như những tấm biểu ngữ. Cơ thể của chúng ta, theo như những gì mà Giáo Hội dạy, là Đền Thờ của Chúa Thánh Thần, khi chúng ta trong trạng thái sạch tội. Giờ ba hỏi con câu này: tại sao con lại muốn xăm hình? Lý do là gì vậy?” (Now hold on a bit. Keep in mind that God wants us not only to avoid sin, but to actually live in a way that pleases Him. We must live lives as He wishes. Just staying away from breaking rules is not good enough. Everything God makes is perfect, including our bodies. And let me tell you that He did not plan on us using our bodies as some sort of billboard. Our bodies, are, just as the Church teaches us, temples of the Holy Spirit, when we are in the state of grace. Now I have a question for you: why do you want a tattoo? What is the reason?)
Không để cho Joshua mở miệng trả lời, tôi nói tiếp: “Thiên Chúa Tốt Đẹp và Hằng Hữu của chúng ta trao ban cho chúng ta lý trí để chúng ta có thể quyết định được đâu là điều đúng đắn và đâu là điều sai trái. Thế đâu là lý do chính đáng để cho chúng ta xăm hình vào trong cơ thể của chúng ta nếu như đó không phải là áp lực từ những người khác hay áp lực bắt buộc chúng ta phải sống sao cho hợp với nền văn hóa và trào lưu trần tục tội lỗi thời nay? Liệu áp lực đó không thôi có phải là lý do chính đáng để ta phải xăm mình hay không?” (Again, our Eternally Good God gave us reason so we can decide what is right and what is wrong. So what could be the reason for us to tattoo our bodies other than pressure from others or pressure to conform to the culture or the evil secular trends nowadays? Is pressure alone a good reason for us to tattoo our bodies?)
Joshua trả lời thật nhanh: “Không! Dĩ nhiên là không phải vì lý do đó!”
Tiếp lời Joshua, tôi nói: “Khi Thiên Chúa tạo dựng nên chúng ta, Ngài làm điều đó dựa trên Sự Thông Thái Vô Biên của Ngài. Sự Thông Thái và lý trí của Ngài trong việc tạo dựng nên chúng ta hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết hạn hẹp của loài người chúng ta. Cơ thể của chúng ta phải trở nên những tấm gương phản chiếu về nội tâm hay những gì chúng ta có ở bên trong. Vì thế, một người tốt và mẫu mực chắc chắn sẽ chiếu rọi ra điều gì đó về chính người đó, sẽ biết cách hành xử, ăn mặc như thế nào để cho thế giới bên ngoài thấy được những gì mà người đó có ở bên trong. Ngược lại, kẻ xấu thì lúc nào cũng lộ ra sự xấu vì chưng những kẻ tội lổi và những người hiểm độc trước sau gì cũng đều giống nhau cả. Chẳng hạn như, một người phụ nữ xấu xa quyết định kiếm sống bằng việc bán thân cho bất kỳ ai trả cao giá thì làm sao có thể so sánh được với người phụ nữ tiết hạnh vốn quyết định can đảm và cương quyết gìn giữ sự trinh tiết của mình. Gương mặt của hai loại người này giống như ngày và đêm vậy.” (When God made us. He did it based on His Infinite Wisdom. His Wisdom and reasons for making us go way beyond our little puny understanding. Our bodies should be mirrors of what we have inside. Thus, a good and virtuous person has a certain shine about him and will carry himself and dress in a way that will display to the world what he is inside. On the contrary, the bad always shows off his worse as evil and malicious people eventually look alike. Look, for example, at a bad woman who spends her life as a prostitute selling her body to whomever will pay more in comparision with a woman of virtue who protects her virginity with courage and daring. Their faces will be like night and day.)
Nói đến đây, Joshua liền ngắt lời tôi, và cậu nói “Ba ạ, một trong những điều mà chúng bạn trong trường nói với con rằng là trong Kinh Thánh, chẳng có đả động gì đến việc xăm mình cả?”
Tôi cười thầm và đáp: “Thế Kinh Thánh có nói điều gì chống lại việc dùng thuốc phiện, xì ke, thuốc lắc, hay ma túy không? Và nếu như Kinh Thánh không có đề cập, phải chăng những chuyện đó là có thể chấp nhận được hay không? Cùng với Thánh Kinh, Thiên Chúa cho chúng ta ý thức để nhận biết được đâu là điều tốt và đâu là điều xấu; luật lệ về luân lý hay vốn còn được gọi là luật tự nhiên thì được viết lên trong chính trái tim của chúng ta. Những ai không hề biết đến Thánh Kinh vẫn phải chịu trách nhiệm và bị ràng buộc là nên làm điều phải. Thiên Chúa không có dụng ý dùng Thánh Kinh như là kim chỉ nam duy nhất về cách hành xử của chúng ta. Nhân thể con cũng nên nói cho các bạn bè của con nên đọc qua Sách Cựu Ước Lêvi đoạn 19 câu 28 khi Thiên Chúa nói rằng: Chớ vì kẻ chết mà cắt thịt mình, chớ xăm vẽ trên mình.” (Is there anything in Scriptures against taking drugs/marijuana/ectasy/morphines, etc…? Does this mean it is okay? Along with the Scriptures, God gave us a sense of right and wrong; moral law called natural law is written in our hearts. People without access to the Scriptures are still responsible for doing what is right. God did not mean for the Scriptures to be the sole manual for our behavior. But incidentally you may direct your friends to Leviticus 19:28, where God says: ‘Do not cut your bodies for the dead or put tattoo marks on yourselves.’)
Nói đến đây thì Joshua hoàn toàn im lặng. Tôi không còn nghe được tiếng thở từng hồi của cậu qua điện thoại nữa. Dường như, cậu không còn muốn lắng nghe lời giải thích của tôi nữa thì phải!?
Tôi quyết định không bỏ lỡ cơ hội: “Joshua ạ, giờ đây con đã là người trưởng thành rồi. Con vừa học và vừa làm, nếu như ba không lầm, qua thân mẫu của con, ba biết con đang dồn tiền để mua chiếc xe đầu tiên trong cuộc đời của con. Vậy hãy suy nghĩ về tất cả những gì mà chúng ta đã trao đổi hôm nay và ba khuyên con là hãy tự đưa ra quyết định cho chính mình nhé. Liệu con phải hành xử giống như tất cả những người khác hay con nên làm những gì mà con cho là đúng đắn, và đó mới chính là điều quan trọng đó con. Đức Tổng Giám Mục Fulton Sheen đã từng nói thế này: ‘Thân xác kẻ chết thì trôi theo dòng, còn thân xác của kẻ sống thì lúc nào cũng trôi ngược dòng nước xiết.’” (But Joshua, you are practically an adult. You have a job and school work, if I am not mistaken from your parents, you are saving up for your first car. Just think about what we have talked about here today and, then, I encourage you to make your own decision. Will you go along with everyone else or will you do what you believe to be right? And that, my dear boy, is the real question. Archbishop Fulton Sheen once said: ‘Dead bodies float down stream, live ones swim against the current.’)
Joshua trả lời: “Dạ!”
Đêm đó, tôi lặng lẽ cầu nguyện cho Joshua: “Lạy Chúa, hãy ban cho Joshua sức mạnh, vì chỉ có mỗi mình Chúa mới biết được những ý tưởng ngông cuồng và sức ép mà những người trẻ Kitô Giáo ngày nay phải chống chọi lại!” (Give Joshua strength, my Good Lord, for You alone know what sort of crazy opinions and peer pressure these young Christian people have to fight against these days!)
Alexandre, một tín hữu kitô giáo phái chính thống đã xây nhà thờ trong tuyết để giải quyết nơi thờ phượng của dân làng. Chỉ với 10 mét vuông, mái chuông cao 4 mét và với cây thập giá chính thống, nhà nguyện nhỏ là niềm tự hào của người dân làng Sosnovka. Dù nhiệt độ trung bình ở đây là âm 30 độ C, giáo dân vẫn đến nguyện ngắm ở ngôi nhà nguyện nhỏ bé này. Nhà nguyện trở thành nơi thu hút của ngôi làng xa xôi hẻo lánh ở xứ ngút ngàn tuyết trắng xóa Siberia, thuộc phía bắc vùng Kazakhstan.
Alexandre Bityokhina, người xây nhà nguyện
Alexandre Bityokhina mất một tháng rưỡi để xây nhà nguyện, anh dùng vật liệu anh có nhiều nhất trong tay: tuyết đông đá! Bà Tatyana, mẹ của Alexandre giải thích: “Chúng tôi không có phương tiện để xây nhà nguyện, cũng không có phương tiện để đến làng Azov là làng gần nhất. Bà cho biết Alexandre chỉ muốn cầu nguyện ở nơi dành riêng cho việc thờ phụng, vì thế, đây là động lực thúc đẩy anh xây nhà nguyện. Anh đã nung nấu dự án này từ lâu, anh chia sẻ với các giáo hữu và anh bắt đầu làm việc. Đứng trước nét đẹp của các vòm, của cấu trúc thanh lịch, bà Tatyana Bityokhina không nén được xúc động, bà cho biết, “đó là tiếng nói của quả tim, là tín hữu nên trong công trình của mình, Alexandre thực hiện điều tốt nhất của anh”.
Được Giáo phụ chính thống ban phép lành
Khi nhà nguyện hoàn tất, anh xin một giáo phụ chính thống ban phép lành. Ngài đặt tên cho nhà nguyện là “Christorozhdestvenskaya”, một tên Nga có nghĩa “Chúa Kitô sinh ra”. Nhà nguyện có các vật dụng của một nhà thờ chính thống, bàn thờ bằng tuyết, các bức tượng và một quyển Thánh Kinh được đặt trong các hốc tuyết.
Coi chừng mùa xuân đến!
Một tín hữu ngưỡng mộ công việc làm của người láng giềng của mình cho biết: “Đúng là câu chuyện thần tiên, chúng tôi rất tự hào được đến đây nguyện ngắm, nhưng dân làng chúng tôi đang lo, trong sáu tháng nữa nhà nguyện sẽ tan thành nước!”.
Ông Iuri Kirsh, nhân viên quản trị làng Sosnovka tuyên bố: “Nhà nguyện nhỏ này rất quan trọng với chúng tôi. Và biết đâu đây là bước đầu tiến tới việc xây nhà thờ bằng gạch cho dân làng hẻo lánh xa xôi của Siberia này”.
Thời này là thời của những dấu ấn riêng, sống phải có cá tính, có phong cách và thẩm mỹ nhất định phải có “gu”. Nếu bạn sống không có dấu ấn riêng thì khó lòng thu hút được sự quan tâm của người khác. Mà nôm na thì dấu ấn riêng tức là phải khác người ta.
Tất nhiên là cái gì cũng phải có chừng mực của nó, đừng có khác quá, đừng có đẹp quá, đừng có nổi bật quá. Bạn dừng ở chừng mực tức là bạn đã có dấu ấn riêng.
Thoạt nghe ra thì điều này có vẻ phi lý, mâu thuẫn nhưng ngẫm kỹ thì nó chẳng phi lý hay mâu thuẫn chút nào. Chừng mực mà có nghĩa rằng chừng mực mà có nghĩa rằng chừng mực để cho vẻ đẹp đạt đến độ cao nhất của nó. Không có chừng mực thì vẻ đẹp chẳng bao giờ xuất hiện, Có chị em phô ra vẻ đẹp của cái cổ cao ba ngấn, thế là đẹp rồi, nhưng nếu cổ áo lại cứ đào sâu xuống nữa thì lại thành đi quá chừng mực và vẻ đẹp gợi cảm biến mất thay vào đó là sự khiêu khích dẫn tới những ý nghĩ không lành mạnh cho người khác giới. Ngay cả cách ăn nói đùa vui cũng vậy, có chừng mực thì bao giờ cũng hơn. Bạn kể một câu chuyện tiếu lâm hơi tục một chút thì mọi người, cả nam lẫn nữ đều có thể cười, nếu câu chuyện tiếu lâm ấy lại tục quá thì người ta sẽ không cười nữa hoặc có cười thì chỉ nam hoặc nữ cười thôi chứ không thể cả hai giới cùng cười và như vậy là bạn bị thất bại. Vì sao ấy à? Vì rằng khi ta kể tiếu lâm mà có nhữngngười không cười thì chắc chắn những người không cười ấy sẽ chê bạn tục quá, vô duyên quá hay gì gì quá. Cái chừng mực nó thế, nó cho bạn tới đỉnh cao bạn muốn. Còn khi bạn không chừng mực được thì có nghĩa bạn đã bước vào lãnh địa của bản năng rồi.
Nhưng đừng tưởng biết chừng mực là dễ đâu, đừng tưởng ai cũng chừng mực được đâu. Để có dược sự chừng mực bạn cũng cần phải rèn luyện, nghĩa là phải thiết kế cho mình một cái phanh trong đầu, cái phanh ấy chính là vốn văn hóa. Văn hóa càng cao, càng dầy thì cái phanh của bạn càng ăn, càng chính xác, càng an toàn. Khi có cảm giác hơi quá đà là bạn phải dừng ngay lại, và dừng bất cứ lúc nào có thể dừng. Nhiều bạn cũng có phanh, cũng tỉnh táo biết mình quá đà nhưng vì có tính buông xuôi lại chắt lưỡi nghĩ đã quá rồi thì cho quá luôn cả thể, thế là sẽ dẫn tới những kết quả chẳng hay ho gì. Nếu như trong khi cười, bạn phát hiện ra mình cười to quá, hết cỡ quá thì bạn có thể phanh bớt lại mà chẳng làm mất đi tính tự nhiên của nụ cười, hơn thế bạn sẽ có một nụ cười đẹp với sự chừng mực, bí ẩn, quyến rũ. Hoặc khi bạn đã trót may một chiếc váy quá ngắn, mặc đi chơi và bạn bè nhìn bạn với vẻ gượng gạo thì bạn đừng tiếc gì cái váy ấy, hãy tạm cất nó đi vài ba ngày để suy nghĩ xem nó có quả thực là ngắn quá không, sau đó mới quyết định mặc lại hoặc cất nó vĩnh viễn.
Khi ta biết chừng mực thì ta luôn luôn trở thành đẹp và được kính trọng. Con người sống ở đời chẳng ai thoát khỏi ái, ố, hỉ, nộ, sân, si. Nhưng nếu biết dùng cái phanh chừng mực thì những điều ấy thực ra cũng sẽ trở thành đáng yêu. Bạn yêu hết mình, nhưng hết mình ở mức cho phép chứ bạn lại vượt qua cái ngưỡng cho phép thì tình yêu biến thành tai họa và mật ngọt biến thành mật đắng ngay lập tức. Khi cáu giận cũng vậy, bạn có quyền cáu giận, nhưng hãy nhớ rằng dừng có cáu theo cách nắm tay lại thành vũ khí hoặc mở cửa cho những từ ngữ “chợ búa” bay ra thì cơn giận của bạn chấp nhận được. Một người có văn hóa, có tri thức mà để cơn cáu giận dẫn dắt tới chỗ bản năng thì hiển nhiên người ấy sẽ bị chuyển sang tầng lớp khác với phẩm hàm đạo đức khác. Ngay cả thiên tài, nếu không biết chừng mực, lúc nào cũng ở trạng thái và cách ứng xử thiên tài cả thì lại thành ra “thiên tai” mất.
Xét cho cùng thì ở đời này, duy trì được thường xuyên tính chừng mực là khó nhất nhưng cũng cần thiết nhất.
Uống là phương pháp dùng thuốc đơn giản nhất và không cần sự trợ giúp của cán bộ chuyên môn. Điều này đúng nhưng chưa đủ. Bởi rất nhiều loại thuốc, nếu dùng không đúng, dù chỉ là đưa thuốc vào miệng, công dụng của thuốc sẽ bị giảm, chưa kể còn gây tác hại.
Thông thường, trong đơn thuốc chỉ có tên thuốc, liều lượng cả đợt điều trị và hằng ngày chứ ít khi hướng dẫn cách uống. Bệnh nhân cũng ngại hỏi nên kết quả là thuốc không phát huy được hết tác dụng.
Các cách uống thuốc
Nuốt: Đa số các loại thuốc viên đều sử dụng cách thức nuốt cùng với nước nhưng có một số loại thuốc tuyệt đối không được nhai hoặc bóc lớp vỏ ngoài là thuốc kháng dị ứng, các loại kháng sinh, thuốc tránh thai… bởi có thể làm thay đổi tính chất của thuốc cũng như làm quá trình hấp phụ vào cơ thể quá nhanh (gây sốc phản vệ)
Ngậm: Đối với các loại thuốc dùng để chữa ho nếu bị nuốt chửng thì hiệu quả chữa trị sẽ giảm đi rất nhiều. Cách dùng để phát huy hiệu quả tốt nhất bỏ vào miệng ngậm rồi cứ để nó tan dần.
Tuy nhiên, nếu ngậm viên Biseptol hay Bactrim điều trị nhiễm khuẩn đường hô hấp mà không dùng nước uống thì lại không tốt. Đó là thuốc kháng khuẩn rất ít tan, có thể kết tinh ở ống thận làm tắc đường niệu, gây bí tiểu, tiểu ra máu, thậm chí gây sỏi thận hoặc sỏi đường tiết niệu.
Với những trường hợp đang bị đau thắt ngực, tăng huyết áp thì nuốt chửng thuốc viên lại không mang lại hiệu quả nhanh bằng ngậm dưới lưỡi. Chỉ nuốt chửng khi cần đề phòng tái phát tăng huyết áp.
Nhai: Những loại thuốc chữa loét dạ dầy và vị toan quá nhiều được các bác sĩ khuyên nên cố gắng nhai nát rồi hãy nuốt. Như vậy, khi vào dạ dày thuốc sẽ tan rất nhanh, phủ lên vét loét trong dạ dày phát huy và sẽ phát huy được hết tác dụng.
Thuốc trị chứng khó tiêu có chứa than thảo mộc, canxi carbonat, canxi phosphat… cũng cần được nhai nát và uống với nước để tăng cường hấp phụ chất khí, chất độc, trung hòa các dịch tiết ở dạ dày.
Bên cạnh đó, có một số người vừa bỏ thuốc vào mồm là nuốt ngay không cần uống nước. Nếu viên thuốc nuốt vào và dừng quá lâu ở thực quản sẽ gây tổn thương ở niêm mạc gây loét, vết thương này có thể gây ra xuất huyết khi thức ăn đi qua chỗ lở loét. Nghiêm trọng hơn có thể gây ra xuất huyết, kích thích đầu mút ở thần kinh, gây đau đớn. Chỗ loét do thuốc gây ra thường rất khó chữa trị, đôi lúc phải phẫu thuật. Vì vậy, nhất thiết là phải uống thuốc với một ít nước ấm.
Cũng không nên dùng nước chè hoặc sữa để uống thuốc vì những thứ này dễ gây ra phản ứng hoá học giảm hiệu lực của thuốc.
Thời điểm uống thuốc
Trước bữa ăn: Những loại thuốc thường sử dụng là một số kháng sinh (như ampicillin, amoxicilin), men tiêu hóa… Đặc biệt, nếu bác sĩ dặn uống khi đói thì phải uống thuốc đó 2 giờ sau khi ăn chứ không phải là để bụng cồn cào rồi mới uống.
Có loại thuốc đối với người bình thường thì dùng vào lúc đói như thuốc điều trị chứng rối loạn, khó tiêu, phụ trị chứng táo bón nhưng với người viêm dạ dày hoặc bệnh lỵ amip thì lại không được. Một số thuốc uống ngay trước bữa ăn hoặc đầu bữa ăn như thuốc đối kháng dùng phòng cơn đau thắt ngực, chữa đầy hơi khó tiêu.
Sau bữa ăn: Có thuốc uống trong hoặc sau bữa ăn như thuốc chữa tăng huyết áp và tăng cholesterol máu, kháng sinh đặc trị nhiễm trùng.
Nếu đơn bác sĩ dặn uống lúc no thì phải thực hiện đúng vì một số thuốc rất nguy hiểm cho dạ dày khi trống rỗng.
Các thời điểm khác: Thời điểm uống thuốc trong ngày cũng quan trọng.
– Trước khi ngủ: Đó là các thuốc liên quan đến thần kinh, hen suyễn. Ngược lại, tuyệt đối không uống các loại thuốc bổ sung vitamin C, canxi; một số loại thuốc hạ huyết áp… vào buổi tối.
-Thuốc kháng histamin nên uống vào sáng sớm, tác dụng điều trị kéo dài gấp đôi so với uống lúc đói.
-Thuốc giảm đau nên uống vào buổi trưa là tốt nhất
-Thuốc lợi tiểu và chặn canxi có hiệu quả suốt cả ngày.
Khoảng cách giữa các lần dùng thuốc
Dùng một lần trong ngày: gồm thuốc tránh thai, kháng sinh bán tổng hợp đặc trị nhiễm trùng.
Dùng nhiều lần trong ngày: Thông thường là những loại thuốc bắt buộc phải đảm bảo được yêu cầu duy trì nồng độ máu luôn ở mức ổn định nhằm bảo đảm hiệu lực chữa bệnh như một số loại kháng sinh đặc trị nhiễm trùng, thuốc chữa HIV…
Một số lưu ý khác
– Khi uống thuốc viên, nên uống ở tư thế đứng, còn nếu nằm thì thuốc dễ lưu lại lâu ở thực quản có thể gây loét niêm mạc nơi thuốc tiếp xúc (các thuốc dễ kích ứng niêm mạc như tetracyclin, các thuốc giảm đau chống viêm, các thuốc có sắt…).
– Những người có thần kinh nôn oẹ, phản xạ nhạy khi uống thuốc con nhộng rất khó khăn. Cách uống thuốc thông dụng nhất là ngước đầu ra sau cho viên thuốc theo nước trôi nhanh xuống. Tuy nhiên động tác này sẽ kích thích thần kinh nôn oẹ của người sử dụng.
Hãy bỏ viên thuốc vào mồm trước rồi ngậm một ngụm nước, cúi đầu về phía trước khiến viên thuốc theo nước tự nhiên mà bị nuốt xuống thực quản mà không gây buồn nôn.
Chống nôn sau khi uống thuốc:
+ Gặp trường hợp ngửi thấy mùi thuốc là muốn nôn ngay có thể bôi ít dấm lên mũi, người bệnh sẽ tránh được hiện tượng này.
+ Nếu uống thuốc xong thấy buồn nôn có thể lấy một lát gừng tươi xoa đi xoa lại trên mặt lưỡi. Gừng sẽ có tác dụng ngăn cơn buồn nôn lại.
Nhà soạn nhạc thiên tài Ludwig Van Beethoven (1770-1827)
Câu chuyện về sự ra đời của bản Sonate Ánh Trăng huyền thoại…“Tôi không bao giờ viết vì tiếng tăm. Những thứ tràn ngập trong trái tim tôi cần thiết phải được biểu lộ, đó là nguyên nhân vì sao tôi sáng tác.”- Ludwig van Beethoven.Câu chuyện về sự ra đời của bản Sonate Ánh Trăng là một câu chuyện có thể khiến người ta hiểu được trọn vẹn thế nào là “cảm hứng sáng tác” của một thiên tài âm nhạc, như lời bộc bạch bên trên của chính nhà soạn nhạc thiên tài Ludwig van Beethoven.
Cảm hứng sáng tác của một thiên tài…
Đó là những cảm xúc bỗng tràn ngập trong tim, những điều thôi thúc bức bách muốn bật ra khỏi lồng ngực, không thể giữ lại thêm vì đã quá tràn đầy, để rồi cuối cùng bật ra, lưu lại hình hài trên những khuông nhạc và phím đàn, để có thể kể lại, không cần lời ca, về cả một cuộc đời, để có thể kể lại về ánh trăng, về màn đêm, về sóng trên dòng sông, về những đôi tình nhân bên bờ sông, về những xúc cảm trong trái tim, và muôn vàn điều kỳ diệu khác nữa trong cuộc sống…Đó chính là điều kỳ diệu của âm nhạc cổ điển mà người ta vẫn hay gọi là âm nhạc “hàn lâm”.
Những giai điệu của Sonate Ánh Trăng được ví như những ánh trăng trên mặt hồ Lucerne.
Mới thoạt đầu, nhiều người Việt nói rằng nhạc cổ điển Tây phương khó nghe, vì quá hàn lâm, quá dài, nhiều cao trào khi lớn khi nhỏ, khi êm đềm lúc lại “ầm ĩ”. Song, nếu các bạn hình dung cả một cuộc đời và một trái tim một con người, cũng có lúc ngọt ngào êm đềm, có lúc sóng gió dữ dội, có tuyệt đỉnh hạnh phúc nhưng cũng có tận cùng đắng cay, thì bạn sẽ hiểu được âm nhạc cổ điển tại sao dài thế, tại sao các cung bậc lại thay đổi nhiều đến thế….
Nếu như âm nhạc hiện đại đa phần chỉ mô tả được một vài cung bậc cảm xúc, lại còn cần lời hát để thể hiện ý tứ ra, thì âm nhạc cổ điển là cả một câu chuyện dài oanh liệt, một ngôn ngữ không cần đến lời, một sự trau chuốt đầy công phu và mỹ lệ…
Bản sonata viết cho đàn dương cầm số 14 op. 27 No. 2 ở cung Đô thăng thứ của nhà soạn nhạc thiên tài Ludwig van Beethoven cũng được gọi là bản Sonate Ánh trăng (tiếng Anh: Moonlight sonate, tiếng Đức: Mondscheinsonate). Beethoven đã đặt tên cho nó là Sonata quasi una Fantasia, ý nghĩa là một bản sonata gần như là ngẫu hứng…
Bản sonate có phần cuối cùng (chương 3) đặc biệt ít thấy ở các bản sonate khác, và rất khó sáng tác, và đây cũng là một bản sonate có kiểu nhịp độ và định thể không chính thống (vào thời điểm bấy giờ các bản sonate thường bắt đầu với tiết điệu nhanh). Nhưng bản Sonate Ánh Trăng lại bắt đầu với thể Adagio, phần giữa với Allegretto, phần cuối cùng cực kì nhanh:
Chương 2: Allegretto (cung Rê giáng trưởng): Vui tươi
Chương 3: Presto agitato (cung Đô thăng thứ): Nồng nhiệt, mạnh mẽ như bão tố.
Chỉ với 3 chương nhưng âm nhạc của sonate Ánh Trăng đã diễn tả được hết những chuyển biến mãnh liệt trong các cung bậc tình cảm của con người. Bản sonate này là một trong những bản sonate của Beethoven được nhiều người yêu thích nhất qua tất cả các thời đại, và câu chuyện về sự ra đời của tác phẩm cũng đẹp tựa như một huyền thoại…
Ludwig van Beethoven viết bản sonate này trong một bối cảnh đầy lãng mạn và cảm xúc.
Nàng thơ của Beethoven…
Giulietta Guicciardi – Nàng thơ của Beethoven, người được tác giả bản sonate Ánh Trăng viết lời đề tặng
Vào năm ấy, năm 1801 là lúc Beethoven đang sống ở Vienna – thủ đô nước Áo – kinh đô âm nhạc của thế giới khi ấy. Bên cạnh việc sáng tác, để có thể trang trải cho những khó khăn trong cuộc sống của mình ông còn phải đi dạy nhạc cho con gái các nhà quý tộc. Một trong những học trò của Beethoven là Nữ bá tước Giulietta Guicciardi – một cô gái quý tộc xinh đẹp 17 tuổi, Beethoven đã đem lòng yêu cô gái này ngay từ lần gặp đầu tiên, Giulietta dường như cũng biết được tình cảm của Beethoven dành cho mình nhưng nàng chỉ im lặng, điều ấy khiến Beethoven càng thêm hi vọng.
Vào một tối sau buổi học, dưới vòm hoa rất đẹp của nhà Giulietta, Beethoven đã ngỏ lời với người mình yêu nhưng ông thực sự thất vọng và đau khổ khi bị từ chối. Không về nhà, ông đi một mình trên đường phố thành Vienna một cách vô định, lúc này ông chẳng để ý gì đến thế giới xung quanh nữa, và cũng chẳng biết mình đang đi đâu.
Tới cuộc gặp gỡ xúc động đầy bất ngờ…
Đã rất khuya, lúc này Beethoven đang đứng cô đơn một mình trên chiếc cầu bắc qua dòng sông Danube xinh đẹp, hiền hòa (Vẻ đẹp của dòng sông Danube sau này tạo cảm hứng cho Johann Strauss sáng tác bản Valse nổi tiếng Sông Danube xanh – The blue Danube). Gió và nước sông Danube lấp lánh ánh vàng làm Beethoven chợt thoát khỏi dòng suy nghĩ và nhận ra đêm nay là một đêm trăng rất sáng.
Cả thành Vienna cổ kính đang chìm sâu vào giấc ngủ, tĩnh lặng dưới ánh trăng dịu dàng huyền ảo. Bất chợt ông nghe thấy đâu đó tiếng đàn Piano vang lên thánh thót nhưng buồn bã, xa vắng. Đi theo âm thanh của cây đàn Beethoven cuối cùng cũng đến được một ngôi nhà trong khu lao động nghèo, trong nhà chỉ có một người cha đang ngồi nghe con gái mình chơi dương cầm.
Người cha của cô gái nói với Beethoven rằng con gái mình đã không được nhìn thấy ánh mặt trời ngay từ khi mới sinh ra, suốt đời cô chỉ có một ước mơ duy nhất là được ngắm nhìn ánh trăng trên dòng sông Danube…
Người con gái mơ ước được một lần duy nhất nhìn thấy ánh trăng trên dòng sông Danube
Người cha đau khổ nói rằng có lẽ chẳng bao giờ ông có thể đem đến cho con niềm hạnh phúc giản dị ấy. Beethoven cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy cô gái vẫn chơi được dương cầm và xúc động trước tình cảm của người cha dành cho con gái và số phận không may mắn của người thiếu nữ.
Ông ngồi vào cây dương cầm và bắt đầu chơi…
… Và những nốt nhạc cứ ào ạt dâng lên theo cảm xúc mãnh liệt của nhà soạn nhạc thiên tài, lúc nhẹ nhàng hiền dịu như ánh trăng, lúc lại mạnh mẽ mênh mang như sóng Danube – những nốt nhạc và ánh trăng như hòa quyện vào với nhau dường như đang đưa con người ta đến một thế giới cổ tích huyền ảo – ở nơi ấy, không còn những lo toan thường nhật của cuộc sống lao động nghèo khó vất vả, không còn những bất công, đau khổ – mà là một thế giới của tình yêu, lòng nhân ái, sự cao thượng – một thế giới thuần thiện thuần mỹ, thuần chính và cao thượng, mà từ thuở hồng hoang cho đến bây giờ, con người vẫn không ngừng khao khát vươn tới.
Bản nhạc đã kết thúc mà trên gương mặt của người thiếu nữ vốn thường ngày lúc nào cũng u uất một nỗi buồn khó tả thì giờ đây đang rạng rỡ lên bởi nụ cười hạnh phúc, hai cha con họ cũng đã biết người ngồi bên cạnh mình chính là Beethoven – một trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất của mọi thời đại.
Bản sonate Ánh Trăng bất hủ ra đời từ ấy, sau này Beethoven đã viết lời đề tặng bản sonate này cho nữ bá tước Giulietta Guicciardi để kỷ niệm mối tình đầu của mình.
Âm nhạc của Ánh Trăng như ánh trăng lan tỏa trên mặt hồ Lucerne – nhà phê bình Ludwig Rellstab.
Sau khi Beethoven mất vài năm, thì nhà phê bình âm nhạc Ludwig Rellstab đặt cho cái tên phổ biến như bây giờ, ông đã so sánh bài hát với ánh trăng lan tỏa trên mặt hồ Lucerne.
Mời các bạn đắm mình vào những âm điệu sóng sánh của sonate Ánh Trăng qua tiếng đàn và đôi bàn tay kỳ ảo của nghệ sỹ dương cầm bậc thầy Valentina Lisitsa.
Napoléon Bonaparte (15 tháng 8 năm 1769 đến ngày 5 tháng 5 năm 1821) là một tướng quân và là vị hoàng đế đầu tiên của Pháp được coi là một trong những nhà lãnh đạo quân sự vĩ đại nhất thế giới. Napoleon đã cách mạng hoá việc tổ chức và huấn luyện quân sự, tài trợ Bộ luật Napoleon, tái tổ chức giáo dục và thiết lập Concordat dài hạn với giáo hoàng.
Đây là tác phẩm mà họa sĩ Jacques David đã miêu tả một hình ảnh một vị vua Napoleon bách chiến bách thắng năm 1769- 1821. Hiện đang được triển lãm tại Bảo tàng Louvre, Pháp
Tác phẩm Sơn dầu : HOÀNG ĐẾ NAPOLÉON BONAPARTE (1769 – 1821) Bonaparte vượt đèo Grand Saint Bernard. 1800. Sơn dầu. 259x221cm.
Vẻ đẹp của kiệt tác Hoàng đế Napoléon Bonaparte
Các bạn có thể thấy trong họa phẩm nổi tiếng của họa sĩ Jacques-Louis David phía sau của Napoleon là một quang cảnh ảm đạm, nói lên không gian ảm đạm thê lương của cuộc chiến và để kết hợp hài hòa với những không gian ảm đạm đó người họa sĩ đã khéo léo dùng hình ảnh đang hành quân của binh sĩ và để kết hợp hai trạng thái đối lập đó trong một bức tranh mà không gây cảm giác đối chọi cho người xem.
Họa sĩ Jacques David đã khéo léo kết hợp tất cả những chi tiết này càng làm nổi rõ lên nét Uy Dũng của Napoleon. Ở Đây chúng ta có thể thấy tài năng của họa sĩ Jacques – Louis David đã giúp nhân loại khắc họa lại một hình tượng vĩ nhân cho hậu thế sau này.
Trong tác phẩm của Jacques – Louis David chúng ta có thể quan sát thấy Ánh sáng chính lại được tập trung về Chú ngựa đang cất vó rất dũng mãnh kết hợp với cánh tay và hướng của tấm khăn choàng cũng như sự tạo thế của chú ngựa sống động, ý cảnh của tác phẩm tựa như đang nói (Tiến lên) về phía trước.
Mọi chi tiết xung quanh Napoleon luôn thể hiển rõ ràng tô điểm khiến người xem có thể nhận thấy sự Dũng mãnh của nhân vật trong tranh. Nơi gần nhất của bức tranh là hình ảnh viên đá có khắc tên nhân vật trong tranh và tên của địa danh trận chiến thắng lịch sử Cannibal của Ông.
Bức tranh đã lột tả được hình ảnh của một vị tướng tài nổi tiếng của nước Pháp, và ông cũng là một trong những vĩ nhân của thế giới, góp phần phong phú cho nền văn hóa của nhân loại.
Ngoài ra kiệt tác Napoleon – Bonaparte cũng đã khẳng định được rằng nhiếp ảnh không thể nào thay thế được Mỹ thuật chính thống. Cái Hồn, ý cảnh và sự sống động của những tác phẩm theo trường phái Tả thực của nghệ sĩ thời Phục Hưng là điều mà không loại hình nghệ thuật nào có thể thay thế được. Điều này là khẳng định.
Thuở thiếu thời của Napoléon Bonaparte
Napoléon sinh ngày 15-8-1769 tại Ajaccio, trên hòn đảo Corsica không bao lâu sau khi hòn đảo này được chính quyền Genoa bán cho nước Pháp. Napoléon là người con thứ tư trong gia đình 8 người con và là con trai thứ hai của ông Carlo Buonaparte và bà Letizia Ramolino.
Ông Carlo là một luật sư, có dòng dõi quý tộc của xứ Tuscan và dòng họ này đã di cư và sống trên đảo Corsica vào thế kỷ 16.
Với nguồn gốc đảo Corsica và tên theo tiếng Ý là Napoleone Buonaparte, Napoléon là một đứa trẻ ngoại quốc có tính tình địa phương, rất ghét người Pháp là lớp người bị dân chúng coi là kẻ áp chế. Khi lên 9 tuổi, Napoléon được cha gửi theo học trường quân sự tại Brienne-le-Chateau, một tỉnh nhỏ gần Troyes.
Napoléon là một thiếu niên nhạy cảm, cô đơn, thường bị các bạn cùng lớp bắt nạt. Sự tàn nhẫn của các bạn học đã khiến cho Napoléon thu mình vào các mơ mộng về vinh quanh cá nhân và chiến thắng quân sự.
Napoléon là một học sinh trung bình về phần lớn các môn học nhưng lại xuất sắc về Toán Học. Năm 1784, Napoléon được chọn lựa vào Học Viện Quân Sự Paris, theo binh chủng Pháo Binh. Trong thời gian Napoléon theo học tại thành phố Paris thì người cha qua đời vì bị ung thư bao tử vào tháng 2 năm 1785, để lại một gia đình sống trong hoàn cảnh eo hẹp.
Napoleon khi còn nhỏ (Ảnh: Historia Obscura)
Tháng 9 năm đó, Napoléon tốt nghiệp Học Viện Quân Sự với cấp bậc Thiếu Úy, xếp hạng 42 trong số 58 tân sĩ quan. Sau đó, Napoléon phục vụ tại Trung Đoàn Pháo Binh Le Fère, trú đóng tại Valence. Đây là trường huấn luyện các sĩ quan Pháo Binh trẻ. Napoléon tiếp tục học hỏi bằng cách tìm đọc rất nhiều sách vở về chiến thuật và chiến lược, đọc các tác phẩm của Voltaire và Rousseau, và cũng đã tập viết văn, đúc kết lại thành “Các bức thư về Đảo Corsica” (Lettres sur la Corse) trong đó mô tả các cảm tình của mình đối với nơi sinh trưởng.
Tháng 9-1786, Napoléon trở lại đảo Corsica và đã không tham gian vào Trung Đoàn Pháo Binh cho tới tháng 6-1788. Vào giai đoạn này, toàn thể nước Pháp đang sôi động vì các biến cố chính trị và cuộc Cách Mạng Pháp sắp sửa bùng nổ. Napoléon tin tưởng rằng chắc chắn sẽ có cuộc thay đổi chính trị tại nước Pháp
Tháng 9 năm 1791, Napoléon xin nghỉ phép và trở về sống tại đảo Corsica trong 3 tháng, và trong thời gian này, ông đã phục vụ trong quân đội địa phương của đảo (the Corsican National Guard). Sự tham gia vào câu lạc bộ Jacobin và khuynh hướng chính trị cấp tiến của Napoléon đã gây nên sự bất hòa giữa Napoléon và ông Paoli, một người bảo hoàng.
Sau khi cuộc Cách Mạng Pháp xẩy ra và Vua Louis 16 bị hành quyết vào tháng 1-1793, thì ông Paoli với chủ trương tách đảo Corsica ra khỏi nước Pháp, đã tuyên bố Napoléon là kẻ bị đặt ra ngoài vòng pháp luật. Các người trong gia đình Buonaparte đành phải rời khỏi hòn đảo, chạy qua đất Pháp. Napoléon trở về phục vụ trong Quân Đội Pháp và đóng tại thành phố Paris.
Dưới chế độ quân chủ Bourbon, Napoléon có rất ít hy vọng được thăng cấp nhưng khi cuộc Cách Mạng Pháp lên cao độ vào ngày 10-8-1792 với chế độ quân chủ đã bị lật đổ và một nước Cộng Hòa được thành lập, thì đây là cơ hội rất tốt, có tính quyết định đối với cuộc đời của Napoléon và đã mở ra để Napoléon tiến lên đài vinh quang.
Vào thời gian này, phần lớn các sĩ quan cao cấp của quân đội Pháp vẫn còn trung thành với nhà Vua nhưng Napoléon lại xét đoán thời cuộc theo một đường hướng khác. Nước Cộng Hòa Pháp hiện đang phải đối đầu với cuộc nội chiến và các cuộc chiến tranh với các nước lân bang. Nền Cộng Hòa đang rất cần các sĩ quan có khả năng và trung thành với chế độ mới.
Vào tháng 12-1793, Napoléon ra lệnh đặt các khẩu đại bác ở trên cao, hướng về hải cảng Toulon và bắn vào các tầu chiến Anh, vì vậy hạm đội Anh phải rút lui và quân Cách Mạng Pháp đã chiến thắng tại Toulon. Do chiếm được thành phố này, Napoléon được phong chức Thiếu Tướng (Brigadier General) lúc mới 24 tuổi.
Augustin de Robespierre, ủy viên chính trị của Quân Đội Cách Mạng Pháp, đã phải gửi cho người anh là Maximilien Robespierre khi đó là người đứng đầu chính quyền Pháp và là một trong các nhà lãnh đạo của thời kỳ khủng bố, một bức thư ca tụng “công lao ưu việt” của viên sĩ quan trẻ Napoléon Bonaparte, thuộc đảng Cộng Hòa. Napoléon đã thành công vì biết áp dụng khéo léo một kỹ thuật quân sự mới là Pháo Binh vào chiến tranh.
(Bonaparte vượt dãy Anpơ, tranh của Paul Delaroche vẽ năm 1848, trưng bày tại Bảo tàng Louvre.) (Ảnh: Wikipedia.org)
Thời kỳ Hội Đồng Chấp Chính
Vào tháng 5 năm 1795, khi Napoléon đang sống tại thành phố Paris thì Hội Nghị Quốc Ước đưa ra trưng cầu dân ý bản hiến pháp mới của năm thứ ba thuộc Nền Cộng Hòa Thứ Nhất, cùng với các đạo luật theo đó hai phần ba nhân viên của Hội Nghị Quốc Ước sẽ được bầu lại vào các hội nghị lập pháp mới. Cũng vào giai đoạn này, các người bảo hoàng muốn tái lập chế độ quân chủ, nên đã xúi giục dân chúng Paris nổi loạn, khiến cho cuộc trưng cầu dân ý không thể thực hiện được.
Lúc bấy giờ, Tử Tước Paul de Barras là người được Hội Nghị Quốc Ước giao cho các quyền lực, đã không tin cậy vào vị chỉ huy quân đội của Bộ Nội Vụ và do được biết tới chiến thắng của Napoléon tại Toulon, nên đã chỉ định Napoléon làm chỉ huy phó. Ngày 13 tháng Vendemaire năm thứ 4, tức là ngày 5-10-1795, khi đám đông biểu tình rầm rộ trước Điện Tulleries, Napoléon đã hạ lệnh đặt các khẩu đại bác và bắn thẳng vào đám người biểu tình.
Hàng trăm người chết và bị thương. Đường phố Paris nhờ vậy sớm trở lại yên tĩnh. Napoléon đã cứu được Hội Nghị Quốc Ước và chế độ Cộng Hòa, và rồi trở thành chỉ huy trưởng của quân đội thuộc Bộ Nội Vụ, nhờ đó biết được tất cả các tiến triển chính trị tại thành phố Paris. Napoléon được phong Trung Tướng và cũng là vị cố vấn quân sự cho chính phủ mới, là Hội Đồng Chấp Chính (The Directory) với Paul de Barras là một trong năm nhân vật điều khiển Hội Đồng này.
Chính vào thời gian này, Napoléon đã làm quen với góa phụ của Tướng Alexandre de Beauharnais, một người đã chết trên đoạn đầu đài trong thời kỳ khủng bố. Bà góa phụ này hơn Napoléon 6 tuổi, tên là Josephine Tascher de la Pagerie, là một người gốc gác thuộc hòn đảo Martinique miền Tây Ấn, có hai con và nhiều mối tình với vài nhân vật danh giá.
Cũng vào thời gian này, Napoléon đã tỏ ra trung thành với Hội Đồng Chấp Chính nhờ công lao giải tán một nhóm người Cộng Sản chủ trương do Francois Babeuf và Filippo Buonarroti, một người Ý mà Napoléon đã quen biết từ đảo Corsica.
Vào tháng 3 năm 1796, Napoléon được cử làm Tư Lệnh đạo quân Pháp tại Ý Đại Lợi, chỉ huy một chiến dịch mà Hội Đồng Chấp Chính trù liệu rằng Napoléon sẽ ngăn chặn đạo quân Áo đóng tại nước Ý trong khi các đạo quân Pháp lớn hơn sẽ băng qua nước Đức để đánh vào thành phố Vienna là thủ đô của nước Áo. Napoléon đã cưới Josephine de Beauharnais rồi 2 ngày sau, lên đường qua nước Ý, nhận chức vụ.
Khi tới Bộ Chỉ Huy quân đội Pháp đóng tại Nice, ông thấy rằng đội quân này, với quân số 43,000 người nhưng thực ra chỉ có 30,000 binh lính vừa thiếu ăn, vừa thiếu mặc, thiếu trang bị và không được trả lương đầy đủ. Ngày 28 tháng 3 năm 1796, Napoléon đã nói trước quân đội: “Hỡi các binh sĩ, các người trơ trụi, thiếu ăn. Các tỉnh giàu có và các đô thị to lớn sẽ ở trong quyền lực của các người và tại các nơi đó, các người sẽ tìm thấy danh dự, vinh quang và tài sản. Hỡi các binh sĩ của miền Ý Đại Lợi, các người cần phải có can đảm và cương quyết”.
(Ảnh: WordPress.com)
Ngày 12 tháng 4 năm đó, Napoléon đã đánh bại đạo quân Áo, chia cắt lực lượng này với đạo quân Sardina rồi tiến vào thành phố Turin. Vua của xứ Sardina là Victor Amadeus III phải xin đình chiến rồi sau Hiệp Ước Hòa Bình tại Paris vào ngày 15-5, hai xứ Nice và Savoy do người Pháp chiếm từ năm 1762, được sát nhập vào nước Pháp.
Vào thời gian này, có một kế hoạch cải biến nước Ý theo chế độ cộng hòa do một số nhà ái quốc người Ý, lãnh đạo do Buonarroti, nhưng ông này đã bị bắt cùng với Babeuf vì chống lại Hội Đồng Chấp Chính. Trước hoàn cảnh chính trị của nước Ý, Napoléon đã cho lập nên một chế độ cộng hòa tại Lombardi nhưng vẫn cho theo dõi các nhà lãnh tụ Ý, và vào tháng 10 năm 1796, Napoléon đã dựng nên nước Cộng Hòa Cisalpine bằng cách phối hợp xứ Modena và Reggio nell’ Emilia với các miền đất thuộc Giáo Hoàng là Bologna và Ferrara đang do quân đội Pháp chiếm đóng.
Khi lực lượng Pháp do Napoléon chỉ huy bao vây Mantua, các đoàn quân của nước Áo đã bốn lần vượt qua rặng núi Alps để tiếp cứu Mantua nhưng quân Áo đã bị Napoléon đánh bại. Tháng 1 năm 1797, đoàn quân Áo phải đầu hàng tại Rivoli và thành trì Mantua thất thủ. Sau đó, Napoléon đưa quân tiến tới Vienna. Khi còn cách thủ đô nước Áo 100 cây số, người Áo đã xin đình chiến.
Nước Áo bằng lòng nhường miền nam của xứ Hòa Lan cho nước Pháp và công nhận Cộng Hòa Lombardy thuộc về nước Pháp. Napoléon lo việc củng cố các chế độ cộng hòa tại miền bắc nước Ý là Cộng Hòa Ligurian (Genoa) và Cộng Hòa Cisalpine. Một số nhà ái quốc người Ý vào lúc này đã hy vọng rằng những phát triển chính trị này sẽ dẫn tới việc thành lập một quốc gia cộng hòa Ý theo kiểu mẫu của nước Pháp.
Các chiến dịch tại nước Ý do Napoléon điều khiển đã chứng tỏ thiên tài quân sự của ông, và cũng tại nước Ý, Napoléon đã làm phát triển một chiến thuật quân sự rất thành công, dùng làm căn bản cho các trận đánh lớn về sau. Napoléon đã dùng bộ óc bén nhậy của mình để quan sát các địa thế, hiểu rõ các chi tiết địa hình nào sẽ làm cản trở việc tiến quân.
Ông sớm đoán trước được các kế hoạch của kẻ địch. Khi bắt đầu vào trận chiến, Napoléon đã để dự trữ một lực lượng lớn, quan sát rõ ràng mặt trận và tìm ra điểm yếu nhất của lực lượng địch, dồn sức mạnh quân sự vào điểm đó, chia hai lực lượng địch rồi vào thời điểm quyết định, dùng lực lượng dự trữ hùng hậu, thanh toán ngay một nửa địch quân và kẻ địch đã phải kinh hoàng trước sức tấn công bất ngờ như vũ bão.
Napoléon Bonaparte là vị danh tướng có một khả năng đặc biệt, đó là nhận ra được thời điểm tốt nhất để tấn công. Bằng chiến thuật này, trong 11 ngày của năm 1796, Napoléon đã đánh bại đội quân Sardina đông gấp 5 lần. Napoléon đã theo đúng “nguyên tắc chia và chinh phục” (the principle of divide and conquer).
(Ảnh: Fineartamerica.com)
Napoléon còn tỏ ra có thiên tài về tâm lý và tuyên truyền. Ông đã nói trước hàng quân : “Trong hai tuần lễ, các người đã đạt được 6 chiến thắng. Các người đã bắt 15,000 tù binh. Các người đã giết chết hay làm bị thương 10,000 địch quân. Thiếu thốn đủ thứ, các người đã hoàn thành mọi nhiệm vụ. Các người đã chiến thắng mà không có đại bác, vượt qua sông mà không có cầu, tiến bước mà không có giầy, đóng quân mà không có rượu mạnh, và thường không có cả bánh mì.
Chỉ có các đoàn quân của nước Cộng Hòa, chỉ có các người lính của Tự Do mới có khả năng chịu đựng những thiếu thốn mà các người đang phải chịu đựng. . . Tất cả các người đang náo nức mang vinh quang về cho dân tộc Pháp, làm khiêm nhường các vị vua kiêu căng dám xiềng xích chúng ta. Các người hãy trở về làng mạc của các người và nói một cách hãnh diện rằng “ta đã ở trong đoàn quân chinh phục Ý Đại Lợi”
Trong chưa đầy một năm, Napoléon đã chiến thắng 14 trận lớn và hơn 70 trận nhỏ. Đội quân của ông đã chinh phục các miền giàu có và những nơi này đã phải nuôi ăn và đóng góp cho quân đội Pháp. Hàng triệu quan tiền được gửi về nước Pháp để làm giảm nhẹ các gánh nặng tài chính của chính phủ trung ương.
Vào tháng 10 năm 1797, nước Pháp và nước Áo đã ký kết Hòa Ước Campo Formio nhờ đó lãnh thổ Pháp được mở rộng. Napoléon trở về Paris và được đón mừng như một vị anh hùng. Napoléon Bonaparte đã mang lại vinh quang cho nước Pháp sau 5 năm chiến tranh trên lục địa của châu Âu.
Trở thành tổng Tài Thứ Nhất của nước Pháp (Premier Consul)
Khi lên cầm quyền “Tổng Tài Thứ Nhất”, Napoléon mới 30 tuổi, là một con người lùn và gầy, với mái tóc cắt sát nên được gọi là “le petit tondu” (chàng thanh niên nhỏ người có mái tóc cắt sát). Người dân Pháp vào thời gian này không biết rõ về cá nhân của Napoléon, họ đặt tin tưởng vào một nhân vật luôn luôn chiến thắng vì Napoléon là một chính trị gia khôn khéo, đã che dấu hai lần thất bại tại Dòng Sông Nile và tại pháo đài Acre.
Người dân Pháp vẫn còn ghi nhớ Hòa Ước Campo Formio, mang lại danh dự về cho nước Pháp. Người dân Pháp trông đợi Napoléon sẽ chấm dứt hệ thống chính quyền tham nhũng và không ổn định của Hội Đồng Chấp Chính, củng cố các thành quả chính trị và xã hội của Cách Mạng, cứu nguy và mang lại Hòa Bình cho xứ sở.
Từ khi lên làm Tổng Tài Thứ Nhất, Napoléon đã áp đặt chế độ độc tài quân sự lên toàn thể nước Pháp và thực chất của đặc tính này nằm trong Hiến Pháp.
Đối với nhiều người Pháp, Napoléon Bonaparte là con người của Định Mệnh (the Man of Destiny), là nhà cai trị xuất sắc nhất trong lịch sử của nước Pháp. Nhưng đối với các người khác của châu u, Napoléon lại là kẻ thù của các nền độc lập quốc gia.
Napoléon Bonaparte đã đoạt được hàng loạt chiến thắng quân sự nhờ thiên tài cầm quân của ông, nhờ các tướng lãnh tài giỏi và tinh thần chiến đấu anh dũng của quân sĩ dưới quyền, và cũng nhờ các lỗi lầm, sơ sót của địch quân. Từ nay, quân đội Pháp là lực lượng đáng sợ nhất và tiến bộ nhất của châu Âu.
Đạo quân này có những lính mới do chế độ quân dịch, với quân số mới vào khoảng 85,000 người mỗi năm và các tân binh được bổ sung vào các đoàn quân tinh nhuệ cũ để đáp ứng nhu cầu chiến trường. Các sĩ quan Pháp dưới thời Napoléon được thăng cấp trên căn bản khả năng hơn là thâm niên hay thế lực, và các cấp chỉ huy này quan tâm tới tinh thần chiến đấu của binh sĩ hơn là lo áp dụng kỷ luật nghiêm ngặt. Về phần quyết định trận đánh.
Sau thất bại ở Waterloo, Napoleon trở lại Paris và đến ngày 22/6/1815 thì thoái vị, nhường ngôi cho con trai mình. Sau đó, ông bị đày tới Saint Helena, một hòn đảo hoang vu trên Đại Tây Dương nằm ngoài bờ biển châu Phi và sống thầm lặng trên đảo trong suốt 6 năm.
Tháng 5/1821, Napoleon qua đời vì trọng bệnh, khi mới 52 tuổi. Năm 1840, thi thể của ông được đưa về Paris để tổ chức tang lễ và chôn cất dưới mái vòm của điện Invalides ở Paris.
Dù cuối cùng Napoleon bị đánh bại hoàn toàn, nhưng không ai có thể phủ nhận tài năng quân sự thiên tài của vị hoàng đế với chiều cao 1,69 m.
Napoléon Bonaparte là một danh nhân đã làm thay đổi Lịch Sử của nước Pháp và của Thế Giới..