Home Blog Page 327

Ở Hiền Gặp Lành

Ở Hiền Gặp Lành 

Từ lúc còn học Trung học, tôi đã thích nghề dạy học, thích được tiếp xúc, gần gũi với các em học sinh. Nhưng số phận lại không cho tôi đậu vào trường Sư Phạm, mà lại đậu vào trường Quốc Gia Hành Chánh.

            Sự  yêu thích nghề dạy học cứ theo  đuổi tôi , ngay cả khi tôi đã là một viên chức hành chánh. Năm 1967, tôi được bổ nhiệm làm Phó Quận Trưởng quận Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên. Sự yêu thích được dạy học đã thúc đẩy tôi làm đơn gởi đến Ty Giáo Dục tỉnh Thừa Thiên, sau khi được sự chấp thuận của Trung Tá Quận Trưởng. Ty Giáo Dục Thừa Thiên đã đồng hóa văn bằng Tốt Nghiệp Quốc Gia Hành Chánh của tôi với văn bằng Cử Nhân. Và họ sắp xếp cho tôi dạy Công Dân Giáo Dục lớp Đệ Tứ và Quốc Văn lớp Đệ Ngũ tại trường Trung Học Phú Lộc. Tôi thỏa mãn với ước nguyện của mình là được sống và sinh hoạt với các em học sinh tươi trẻ . Tôi chăm chỉ giảng dạy và rất thương mến các em. Số học sinh của tôi vào khoảng 5, 6 chục em, cả nam lẫn nữ. Trong số các nam sinh lớp Đệ Tứ, tôi mến em Liêm nhất. Em thông minh, tánh tình hiền hòa, các bạn trong lớp ai cũng mến em.
            Một hôm, khi đi quan sát ở ấp Hòa Mậu, thuộc xã Lộc Trì, tình cờ tôi gặp em Liêm. Em sống chung với cha mẹ nơi đó và là đứa con duy nhất của gia đình. Liêm vui vẻ mời tôi ghé thăm gia đình em. Đây là một gia đình quá nghèo, nhà cửa rách nát , xiêu vẹo. Cha mẹ em trồng khoai  sắn quanh nhà , và chỉ  đi làm thuê, làm mướn cho những gia đình khá giả trong làng, chứ không có công việc làm  ổn định.  Tôi thành thật nói với Ông Sửu, cha của cháu Liêm: ” Thưa bác, nếu bây giờ bác có chút ít tiền, bác làm gì để  cải thiện cuộc sống của gia đình và nhất là giúp cho em Liêm được tiếp tục ăn học? ” Ông Sửu trầm ngâm một chút , rồi nói : ” Thưa thầy, nếu tôi có ít tiền, tôi sẽ mua lại 2 sào ruộng ở gần nhà đây để canh tác, có thể sống được.Hai sào ruộng đó đã bị bỏ hoang từ mấy năm nay… ” Sau đó, tôi đã nhờ ông Xã Trưởng liên lạc với chủ ruộng, mua lại phần đất ấy , rồi giao cho gia đình ông Sửu canh tác.
            Từ khi có hai sào ruộng để cày cấy, gia đình ông Sửu bắt đầu có cuộc sống tương đối đầy đủ, không còn thiếu thốn như trước nữa.
            Vào một ngày Chúa Nhật, vợ chồng tôi đi thăm một trại chăn nuôi heo và gà của Thầy Tứ ở Nam Giao. Thấy những con heo, giống Durock, da màu vàng, vừa lạ mắt vừa dễ thương. Tôi bèn nghĩ đến gia đình em Liêm, nên mua 2 con heo con, một cái, một đực, mang biếu gia đình ông Sửu. Ông Bà mừng rỡ và chăm sóc kỹ lưỡng lắm , nên heo chóng lớn.  Chỉ chín, mười tháng sau, ông Sửu khoe là heo đã gần 100 kí.  Ông Sửu gầy giống cho heo đẻ. Lứa đầu tiên, heo đẻ được 7 con. Trong làng chưa ai có giống heo này, nên nhiều người hỏi mua, ông không bán. Nhưng sau thấy được giá, ông bán bớt 5 con, còn để lại 2 con tiếp tục nuôi gầy giống. Riêng con heo đực, bà con trong làng xin phối giống, ông cũng thu được khá nhiều tiền.
            Trong những ngày gần Tết Đinh Mùi, khi vào lớp học, tôi thấy nhiều em học sinh đã mặc áo quần mới. Nhưng em Liêm vẫn mặc áo quần bình thường như mọi ngày.
            Nhân dịp cuối tuần, vợ chồng chúng tôi qua chợ Đông Ba mua cho Liêm một bộ áo quần mới,  áo ” sơ mi ” trắng, quần dài màu xanh đậm. Hôm sau, tôi đem bộ áo quần mới  này tặng cho Liêm. Em mặc vừa vặn, nét mặt vui mừng , hớn hở. Ông Sửu cảm động nói : ” Cháu Liêm năm nay đã 15 tuổi, đây là lần đầu tiên cháu có một bộ áo quần mới nhân dịp Tết sắp đến, không biết nói gì cho hết  để cám ơn ông bà Phó “.
            Mấy tháng sau, vào một buổi trưa, ông Sửu đến tìm tôi ở quận, mặt mày buồn bã, ngơ ngác. Ông nhìn trước, nhìn sau, thấy không có ai, ông ghé sát vào tai  tôi và xúc động nói : ” Ông Phó ơi , thằng Liêm bị ” giải phóng ” bắt đi mất rồi, họ nói họ chiêu mộ thằng Liêm làm du kích chứ không có ý làm hại gì nó đâu ! ” Tôi sững sờ, thương cháu Liêm, và thương ông Sửu quá vì ông chỉ có một đứa con mà thôi. Tôi miễn cưỡng an ủi ông Sửu: ” Bác yên lòng, bác sống thật thà, chất phác, chắc Trời sẽ thương đến cháu Liêm mà phù hộ cho cháu “.
            Khoảng năm 1968, 1969 và 1970, chính phủ giúp cho các xã, ấp trùng tu, tái thiết lại những cơ sở dân dụng công cộng như đê điều, cầu cống, đường sá, đình làng v.v. Dân chúng xã Lộc Tụ ( Quận Phú Lộc ) đã lập dự án, xin trùng tu lại đình làng của xã, do đã bị hư hại nặng nề vì chiến tranh. Đơn xin của dân chúng xã Lộc Tụ đã được Hội Đồng Bình Định Và Phát Triển tỉnh Thừa Thiên chấp thuận, được Cơ Quan Viện Trợ Mỹ ( USAID ) tài trợ.
            Với ngân khoản được cấp, và với quyết tâm xây dựng lại quê hương của dân chúng, đình làng xã Lộc Tụ đã được tái thìết, đẹp đẻ, uy nghi. Hội Đồng Xã quyết định tổ chức Lễ Khánh Thành đình làng mới một cách long trọng , với sự chủ tọa của Trung Tá Quận Trưởng. Nhưng Trung Tá Quận Trưởng  đã ủy nhiệm tôi thay mặt cho ông trong buổi Lễ Khánh Thành đó.
            Đến ngày, giờ đã được ấn định, tôi đi đến đình làng Thừa Lưu để làm nhiệm vụ. Đình làng nằm cách quốc lộ khoảng 500 mét. Khi xe của tôi dừng lại ở đầu con đường mòn dẫn vào đình làng, tôi thấy nhiều người đứng ở đó. Tôi nghĩ là họ đứng đón tôi như những lần trước. Nhưng khi tôi vừa bước xuống xe, thì hai vị bô lão đến nắm tay tôi và nghiêm nghị nói : ” Ông Phó quay về quận ngay đi, ông không nên vào đây! “.
            Nhìn vẻ mặt bồn chồn, lo lắng của mọi người chung quanh, tôi hiểu, họ không muốn tôi đi vào đình làng. Hình như có vấn đề gì đó không tốt lành sẽ xảy đến cho tôi, nếu tôi đi vào đó.
            Tôi vội vã lên xe quay về quận. Khi đến trụ sở xã Lộc Tụ, tôi vào văn phòng xã, xử dụng máy truyền tin của xã, liên lạc với Trung Tá Quận Trưởng, báo cáo sự việc vừa xảy ra.
            Với kinh nghiệm, Trung Tá hiểu ngay có một sự việc gì đó không bình thường, có thể xảy ra ở đình làng. Ông lập tức điều động 2 trung đội địa phương quân cơ hữu của quận, một tiểu đội Cảnh sát Dã Chiến, phối hợp với một trung đội Nghĩa Quân của xã, mở cuộc hành quân bao vây khu vực đình làng Thừa Lưu. Lực lượng hành quân đã mau chóng bắt được 2 tên du kích và 3 kẻ lạ mặt tình nghi. An Ninh Quân Đội đã lấy khẩu cung và khai thác ngay 2 tên du kích . Kết quả được biết :  Chúng âm mưu ám sát ngươì sẽ đến chủ tọa, cắt băng khánh thành đình làng, bằng cách bố trí 2 khẩu thượng liên, một khẩu đặt trên cây đa, một khẩu đặt trên nóc đình làng.  Cả 2 khẩu thượng liên đó đều chĩa mũi vào vị trí vị chủ tọa sẽ đứng cắt băng khánh thành. Mật lệnh khai hỏa là một hồi chiêng trống từ đình làng vang lên. Trường hợp âm mưu này được thực hiện , thì vị chủ tọa cắt băng khánh thành không thể nào thoát chết được. Nếu tôi không được cảm tình của dân chúng ở đây, họ sẽ không cảnh giác, và ngăn cản tôi đâu, có lẽ ngày đó tôi đã chết ở đình làng Thừa Lưu rồi.
            Ngày 30 tháng 8 năm 1970, toàn quốc tổ chức bầu cử bán phần Thượng Viện. Cuối ngày , tôi có nhiệm vụ áp tải tất cả thùng phiếu của Quận Phú Lộc về Tòa Hành Chánh tỉnh để kiểm phiếu. Đoàn xe chở thùng phiếu gồm nhiều chiếc, một xe bọc thép ( chạy bằng bánh cao su) dẫn đầu, kế đến là một xe GMC chở thùng phiếu, sau đó là 2 xe GMC chở Nghĩa Quân theo hộ tống. Khi đoàn xe đến một khoảng đồng trống gần xã Lộc Điền ( truồi ) thì bị VC phục kích. Chúng bắn cháy chiếc xe bọc thép dẫn đầu, nhưng bị các nghĩa quân phản ứng dữ dội, chúng phải rút lui, không kịp phá chiếc xe chở thùng phiếu. Tôi hoảng sợ, nhảy ra khỏi xe, rồi lăn xuống một cái rãnh cạn bên đường.. Tôi nghĩ rằng càng xa chiếc xe chở thùng phiếu , thì càng an toàn, nên tôi bò vào những bụi rậm gần đó. Quá lo sợ, trời lại tối nên tôi không nhận ra được phương hướng nào nữa. Tôi cứ cắm đầu, cắm cổ bò. Khi tôi bò đến một khoảng đất có nhiều bụi gai, thì một tiếng nói vang lên, tuy nhỏ nhưng rõ ràng : ” Ông Phó !  ông Phó ! dừng lại ngay, ông đi về hướng đó là chết, chúng nó bố trí dầy đặc ở đó. ” Phản ứng tự nhiên, tôi dừng lại, nhìn quanh xem  ai đã nói với tôi câu đó. Nhưng tôi rụng rời  kinh hải khi một du kích xuất hiện, tay lăm lăm khẩu súng AK47. Anh ta lôi tôi xuống một hố cá nhân gần đó, rồi lễ phép nói : ” Thưa thầy, em là Liêm đây, thầy đừng sợ, thầy cứ nằm dưới hố cá nhân này , ém đến sáng, khi nào có lính quận đến, rồi hãy ra. Em đi đây. ” Anh ta biến mất sau những bụi rậm.
             Đang nằm dưới hố, bỗng tay tôi chạm vào một con vật gì lạnh ngắt. Tôi rùng mình sợ hãi, vì nghĩ rằng đó là một con rắn. Trong hoàn cảnh nầy mà bị rắn độc cắn., thì vô phương cứu chữa. Nhờ một chút ánh sáng le lói của mãnh trăng hạ tuần từ trên cao rọi xuống, tôi thấy đó là một con nhái chứ không phải con rắn. Tôi bắt con nhái , rồi nhẹ nhàng thả nó lên miệng hố. Tôi thì thầm với nó : ” Nhái ơi, tau cứu mầy đấy nhé ! đi về nhà đi, kẻo cha mẹ mầy trông ! “
            Tôi chợt nghĩ số phận của tôi, rồi sẽ ra sao đây. Tôi nhắm mắt lại và lâm râm cầu nguyện : ” Lạy Chúa, lạy Mẹ. con xin phó thác mạng sống của con trong tay Chúa, trong tay Mẹ. Xin Chúa, xin Đức Mẹ che chở, phù hộ cho con ! ” Tự nhiên tôi thấy bớt sợ hãi, và trong đầu óc tôi, bắt đầu nhen nhóm chút hy vọng.
            Tôi nằm im dưới hố, nhưng câu nói của chú du kích mà tôi không nhìn rõ mặt, cứ văng vẳng bên tay tôi: ” Thưa ông Phó, em là Liêm đây, thầy đừng sợ! “. Liêm là ai trong hàng ngũ địch quân mà lại cứu tôi. Đầu óc tôi rối loạn . Quá mệt mõi, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
            Tôi giật mình thức giấc, mơ hồ nghe như có tiếng bước chân đi trên lá khô. Nhìn qua kẽ lá ngụy trang trên miệng hố, tôi thấy Đại Úy Thuật, Chi Khu Phó, mặc đồ trận, tay cầm khẩu M16, dẫn đầu một toán lính, đi hàng ngang, đang tiến về phía tôi. Tôi mừng rỡ , la thật lớn : ” Đại Úy Thuật, tôi  đây ! ” Đại Úy Thuật dừng lại , đứng im một lát rồi hô lớn : ” Ai đó! lập lại đi !.. ” Tôi dùng hết sức mình, kêu lớn : ” Đại úy Thuật, tôi đây, Phó Uyển đây ! ” Đại úy Thuật và một nghĩa quân đến kéo tôi từ dưới hố lên. Tôi không đi được, nên một anh nghĩa quân phải cõng tôì đi về hướng quốc lộ.
             Đại Úy Thuật đã báo cáo  sự việc với Trung Tá Quận Trưởng, nên khi chúng tôi vừa ra đến quốc lộ, đã thấy Trung Tá Quận Trưởng đứng đón tôi ở đó. Ông ôm chầm lấy tôi và cảm động nói : ” Chúc mừng ông Phó, tôi cứ nghĩ là ông Phó đã bị tụi nó bắt đi rồi ! “.
            Trung Tá Quận Trưởng cho xe đưa tôi lên nhà tôi ở Huế ngay. Bước vào nhà, tôi quá xúc động, ôm nhà tôi vào lòng, và chỉ nói được một tiếng ” Em ” khi nghĩ lại những sự việc đã xảy ra đêm hôm qua.
            Ngay khi ấy, nhiều xe hơi dừng lại trước nhà tôi. Đại Tá Tỉnh Trưởng, Ông Phó Tỉnh Trưởng, nhiều vị Trưởng Ty và vài nhân viên tháp tùng Đại Tá, đến thăm tôi. Đại Tá thân mật nắm tay tôi và nói : ” Chúc mừng ông Phó, thấy ông Phó trở về bình an, tôi mừng lắm ! Tối hôm qua, khi nhận được tin chẳng lành, tôi đã điện thoại cho Cha Trinh ở Giáo Xứ Phú Cam, nhờ Cha dâng một Thánh Lễ, xin bình an cho ông Phó . Thật bất ngờ, sáng nay nghe tin ông Phó an toàn trở về, tôi vui mừng lắm ! “
            Mọi ngươì đến bắt tay chúc mừng tôi.  Thì ra việc tôi mất tích đêm hôm qua, đã gây xúc động  cho các giới chức tỉnh Thừa Thiên. Nay thấy tôi bình an trở về, ai cũng vui mừng. Nhưng không một ai biết lý do nào đã giúp tôi an toàn trở về.
            Khi những vị khách đã ra về, nhà tôi đến bên tôi, ngạc nhiên hỏi : ” Anh, có chuyện gì vậy ? ” Tôi vỗ vỗ vào vai nhà tôi và nói : ” Anh sẽ kể cho em nghe , chuyện dài dòng lắm ! “
            Năm 1971, tôi được thuyên chuyển đi làm Phó Quận Hương Thủy. Cuối năm 1972, tôi được điều động ra làm Phó Tỉnh Trưởng Quảng Trị. Tháng 12 năm 1973, tôi lại được đổi vô làm việc ở tỉnh Phong Dinh ( Cần Thơ ) cho đến ngày mất nước. Tôi đi tù cải tạo cho đến 1982 mới được cho về.
            Gia đình tôi đi dịnh cư ở Mỹ theo diện HO từ tháng 11/1992.
            Năm 2008, được tin bà mẹ nuôi của tôi đau nặng. Bà đang ở Vỹ Dạ, Huế. Năm ấy bà đã gần 100 tuổi. Vợ chồng chúng tôi vội vã về thăm bà. Ngoài thuốc men đầy đủ, mỗi ngày nhà tôi nấu cháo, hầm súp cho bà thời. Thật vui mừng, vì chỉ mấy ngày sau, bệnh tình của bà mẹ nuôi của tôi đã thuyên giảm, ăn uống bình thường, nói cười vui vẻ.
            Một hôm, chúng tôi nhận được điện thoại của chị Cam Đường, bạn học cùng lớp với nhà tôi , mời chúng tôi xuống Cầu Hai chơi, nhân dịp làng tổ chức cúng vị Thần Hoàng của làng. Chị ấy cho biết là vui lắm, ở xa về mà gặp dịp nầy là hên lắm đó ! Chúng tôi nhận lời mời của chị Cam Đường ngay, và hứa sẽ xuống Cầu Hai đúng ngày, giờ. Chúng tôi thuê một xe nhỏ để đi. Nhà tôi còn rủ thêm 2 người bạn nữa, cùng đi với chúng tôi.
            Đã được báo trước, nên khi xe vừa đến chợ Cầu Hai , đã thấy chị Cam Đường đứng đón chúng tôi. Chị ấy dẫn chúng tôi đến đình làng Đông Lưu ( Cầu Hai). Hôm nay là một ngày hội lớn của làng. Cờ đuôi nheo được treo khắp nơi. Dân làng hớn hở, tấp nập tụ tập ở đình làng.
            Chúng tôi vào ngồi ở hàng ghế cuối cùng của Giang Đại Sảnh. Trước mặt chúng tôi là một bàn thờ lớn, hoa quả, hương đèn rực rỡ; một con heo quay vàng rộm, đặt trên một cái bàn ở trước bàn thờ. Vừa ngồi yên chỗ, một hồi chuông,  trống bát nhã vang lên rộn rã, báo hiệu giờ hành lễ sắp đến. Một vị bô lão, mặc áo rộng xanh, đầu đội khăn đóng, bước ra nói với bà con tham dự lễ Chạp đang ngồi trong đại sảnh: ” Thưa quí vị quan khách, thưa quí bà con, hôm nay chúng ta tụ họp nơi đây để cử hành lễ ” Chạp “, kính ngày húy kị Ngài khai canh  của vùng đất mà chúng ta đang sống. Với lòng thành kính và biết ơn, chúng ta sẽ cử hành những nghi lễ cổ truyền mà ông cha chúng ta đã truyền lại cho con cháu, để dâng lên Ngài khai canh. Trước khi cử hành các nghi lễ, chúng tôi xin giới thiệu một số quan khách đã đến tham dự ngày giỗ ” Chạp ” hôm nay. Chúng tôi xin giới thiệu Ông Phó Chủ Tịch Huyện Phú  Lộc, chúng tôi xin giới thiệu Ông Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Xã Lộc Trì, chúng  tôi xin giới thiệu vị Đại diện Mặt Trận Tổ Quốc huyện Phú Lộc, chúng tôi xin giới thiệu đồng chí Lê Văn Liêm, Chỉ huy quân sự xã Lộc Trì.. “
            Vừa nghe vị bô lão xướng tên Lê Văn liêm, tôi sững sờ tự hỏi : ” Đây có phải là em Liêm, học trò của tôi ngày trước không ? “. Vừa vui mừng, vừa phân vân, tôi đi đến trước mặt người đàn ông vừa đứng dậy chào bà con khi được xướng tên là Lê Văn Liêm. Đứng trước mặt anh ấy, dù đã 41 năm trôi qua, tôi vẫn nhận ra ngay đây là em Liêm , người học trò của tôi ngày xưa, mà tôi thương mến. Tôi cảm động nói với Liêm : ” Em Liêm, em có nhận ra tôi không ? Tôi là thầy Uyển đây ” Chàng thanh niên sau một khoảnh khắc ngơ ngác, đã ôm chầm lấy tôi: ” Ông Phó , ông Phó..” Liêm nghẹn ngào, không nói thêm gì được nữa, hai hàng nước mắt chảy dài xuống má  “..
            Liêm quên mình đang đứng giữa đình làng, và có nhiều người hiện diện nơi đây, anh quay xuống hàng ghế kế cận và vui mừng gọi lớn : ” Ba ! ông Phó đây nè! “
Một cụ già mặc áo dài đen, bịt khăn đóng, đứng bật dậy, chạy đến ôm chầm lấy tôi. Ông cảm động thì thầm bên tai tôi: ” Ông Phó, ông còn sống, tạ ơn trời đất ” Đôi mắt ông đỏ hoe..
            Liêm nói với vị bô lão điều khiển chương trình: ” Thưa bác Hương Cả, tình cờ hôm nay, chúng tôi gặp lại một người bà con thân thiết của gia đình, đã thất lạc gần 50 năm nay. Xin bác cho phép gia đình chúng tôi về nhà trong chốc lát, chúng tôi sẽ trở lại ngay. “
            Liêm và ông Sửu kéo tay tôi ra ngoài. Ông bà Sửu cứ nắm chặt tay tôi, như sợ tôi biến đi mất ( ? )
            Nhà của ông bà Sửu bây giờ là một căn nhà gạch, lợp toles, không còn là một căn nhà lá lụp xụp như xưa nữa. Bước vào nhà, chúng tôi vừa ngồi xuống ghế, bỗng  ông bà Sửu và Liêm quì xuống trước mặt chúng tôi, rồi cùng cúi gập người , lạy 3 lạy, trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Tôi đỡ ông bà Sửu đứng dậy, và cảm động nói : ” Hai bác làm gì vậy? Sao lại dành cho chúng tôi sự tôn kính quá to lớn như vậy ? Chúng tôi có công lao gì để xứng đáng nhận đại lễ này ? “. Ông Sửu nói ngay: ” 3 lạy nầy cũng chưa xứng đáng với công ơn mà ông Phó đã dành cho gia đình tôi ” Ông chỉ ra đám ruộng ngoài xa, xanh mướt, mới trổ đòng đòng. Ông chỉ vào đàn heo đông đúc ở cuối vườn, ông chỉ vào căn nhà…và nói : ” Tất cả của cải  nầy là của ông Phó đã cho gia đình tôi . “
            Tôi thân mật cầm tay ông Sửu và nói : ” Bác Sửu ơi, 2 sào ruộng và mấy con heo , có đáng gì so với ân huệ to lớn mà cháu Liêm đã dành cho tôi ! “. Liêm vội ngắt lời tôi: ” Thưa thầy, chuyện xảy ra đêm hôm ấy, không một ai hay biết. Vậy em xin thầy hãy quên chuyện ấy đi, em cám ơn thầy! ” Ông Sửu không biết chuyện gì, chỉ trố mắt nhìn tôi và Liêm. Rồi ông nói tiếp : ” Năm 1971 nghe ông Phó đổi lên quận  Hương Thủy,chúng tôi có lên đó tìm ông Phó. Nhưng ở quận Hương Thủy cho biết ông Phó đã đổi ra Quảng Trị. Chúng tôi lại ra Quảng Trị, mong gặp được ông Phó , nhưng lúc đó, ông Phó đã đổi vô tỉnh Phong Dinh-Cần Thơ, tận trong Nam….cho đến 30 tháng 4 năm 1975, chúng tôi không hề biết tin tức gì về ông Phó nữa! Từ đó, chúng tôi chỉ sống với kỷ niệm, với lòng biết ơn và thương nhớ ông Phó. Chúng tôi cứ nghĩ là ông Phó đã chết, nên cha con chúng tôi thiết lập một bàn thờ, để thờ ông Phó. Trên bàn thờ không có ảnh, không có bài vị, chỉ có hai chữ ” Ông Phó ” do cháu Liêm viết lên một tấm bìa cứng. Tuy đơn sơ như thế, nhưng mỗi ngày, vợ chồng, cha con chúng tôi đều thắp nhang lên bàn thờ để tưởng nhớ đến ông Phó. “
            Bà Sửu tiếp lời ông Sửu: ” Thưa ông Phó, ngày hôm nay được gặp lại ân nhân của gia đình chúng tôi, chúng tôi sẽ bắt gà, bắt vịt nuôi trong nhà để làm một bữa cơm thiết đãi ông bà Phó và các vị cùng đi. Ngày hạnh phúc hôm nay, chúng tôi đã trông chờ gần 50 năm rồi đó “.
            Nhưng một người bạn của nhà tôi, chị Như Quê nhắc nhỡ: ” Anh chị Uyển ơi, chúng ta đã hẹn với các bạn ở Huế, trưa nay tụi mình sẽ dùng cơm với các bạn, mà bây giờ đã hơn 11 giờ rồi. Chúng ta nên xin phép hai bác Sửu, đi lên Huế kẻo các bạn chờ. “
            Tôi đành phải cáo lỗi với ông bà Sửu và cháu Liêm. Ông Sửu buồn buồn nói với chúng tôi : ” Gặp lại ông bà , chúng tôi vui mừng khôn xiết, mà ông bà đã vội ra đi, biết khi nào mới gặp lại ông bà. ” Tôi an ủi ông bà Sửu: ” Vì chúng tôi đã hẹn trước với các bạn, chúng tôi phải có mặt ở Huế trưa nay. Chúng tôi sẽ về thăm hai bác và cháu Liêm. ” Ông bà Sửu và cháu Liêm , bùi ngùi từ biệt chúng tôi..Khi mọi người đã lên xe, chúng tôi vẫn thấy gia đình ông Sửu buồn bã nhìn theo.
            Chiếc xe con chở chúng tôi đã chạy đều trên quốc lộ, hướng về Huế. Bỗng chị Hồ Thị Hảo, một người bạn của nhà tôi, nói với mọi người trên xe : ” Hôm nay, chúng tôi tình cờ biết được câu chuyện của anh Uyển và gia đình ông Sửu. Câu chuyện làm chúng tôi ngạc nhiên và xúc động lắm, nhất là đoạn kết, lại rất có hậu, làm chúng tôi nhớ đến vài câu ca dao, tục ngữ của quê hương mình, thật hay, thật đúng , như câu : ” Trồng cây ngọt thì được ăn trái ngọt ” hoặc câu : ” Gieo nhân nào thì gặt quả ấy ” hay câu: ” Ở hiền thì gặp lành “…Xin chúc mừng anh. 

Người “khôn khéo” tưởng mình thông minh, đâu ngờ lại không bằng kẻ ngốc

Người “khôn khéo” tưởng mình thông minh, đâu ngờ lại không bằng kẻ ngốc

Người “khôn khéo” tưởng mình thông minh, đâu ngờ lại không bằng kẻ ngốcNgười “khôn khéo” tưởng mình thông minh, đâu ngờ lại không bằng kẻ ngốc

Có một loại thông minh, luôn tìm cách phá vỡ mọi quy tắc, đầu cơ trục lợi, gian trá hại người, gọi là “khôn khéo”. Mặc dù cũng có người coi nó là một dạng “thông minh”, nhưng cuối cùng lại khiến cho người ta cảm thấy xem thường, chán ngán.

Người ta nghĩ rằng có tài năng thì phải bộc lộ hết ra ngoài, chứng minh với xã hội để mưu cầu tiến thân. Nhưng cổ nhân thực sự cho rằng cách xử thế “giả ngốc” mới là vẹn toàn nhất.

Khôn khéo – Thói xấu che khuất trí tuệ, phá hủy nhân cách 

Người ta thường nói: “Người có tầm mắt và trái tim hẹp hòi thì trời đất không bao giờ là rộng lớn“. Người khôn khéo luôn chỉ chú ý đến lợi ích, làm việc thường không có nguyên tắc, tự cho rằng bản thân lợi hại, có thể chiếm được tiện nghi. Nhưng thực ra thứ quan trọng nhất họ thiếu lại chính là trí tuệ, không thể đảm bảo thành công lâu dài.

Một người quá thông minh cũng thường không thể sống lâu. Như trong “Hồng Lâu Mộng” có nói: “Người tỏ ra thông minh chính là đang đe dọa tính mạng của bản thân“. Trong “Hàn Phi Tử” cũng nói, thông minh không bằng trung thực, làm người đừng quá thông minh. 

Người khôn khéo luôn giỏi tính toán người khác, nhưng ít khi nghĩ đến những thiếu sót của mình, đây là điểm yếu lớn nhất của họ. Người này chỉ mải mê lo đoạt được lợi ích, giữ được danh lợi, luôn có tâm lý đề phòng, lo sợ, cuộc sống vì thế cũng mất đi lạc thú. Trong đầu của họ luôn chỉ quanh quẩn hết ta tính toán ngươi lại đến ngươi tính toán ta, cả thân lẫn tâm đều thật mệt mỏi.

Đặc điểm lớn nhất của kiểu người này chính là không ngại phá hại lợi ích của người khác, làm tổn hại đến đạo đức xã hội chỉ để thu lợi ích cho mình. Người này xem việc chiếm đoạt lợi ích của người khác là “thông minh”, xem gian xảo là một loại “năng lực”. Bản chất của họ chính là không tuân thủ quy tắc, thích sử dụng thủ đoạn, là một loại khôn khéo và lõi đời.

Chẳng hạn vào thời Dân Quốc, có một người vô cùng khôn khéo tên là Lý Tông Ngô. Ông ta tổng kết kết hết thảy những quy luật từ xưa đến nay, cuối cùng viết thành một quyển sách tên là “Hậu Hắc Học”. Kinh nghiệm thành công được tổng kết qua 2 điểm chính: Da mặt phải dày, tâm phải hắc ám. Và cảnh giới cao nhất của nó chính là, da mặt dày mà không trông thấy, tâm hắc ám mà lại như không màu.

Người khôn khéo này luôn lấy mình làm trung tâm để nhìn nhận vấn đề. Những người như vậy thường tỏ ra lanh lợi, biết cách nói chuyện, làm việc thành thạo, ứng đối linh hoạt, thiên biến vạn hoá, gió chiều nào che chiều ấy.

Tuy nhiên thứ khôn vặt ấy thực chất khá thiển cận, dễ bị người khác nhìn ra. Một khi bị người khác nhìn ra, giá trị của bạn sẽ bị hạ thấp hoàn toàn. Người ta chỉ có thể hợp tác một, hai lần với bạn, khi đã nhìn thấu rồi thì sẽ mau chóng tránh xa.

Hơn nữa, làm người không nên tự cho rằng bản thân mình thông minh nhất, còn người khác đều là kẻ ngốc. Cứ nghĩ rằng tất cả chuyện trong thiên hạ đều nằm trong tay mình thì cuối cùng thông minh lại bị thông minh hại, giống như tự vác đá đập vào chân mình.

Kẻ ngốc nghếch nhất lại chính là người thông minh

Làng Tương Hương có lưu truyền một câu chuyện cười như sau. Tương truyền rằng, khi Tăng Quốc Phiên đọc sách ở nhà, chỉ một đoạn văn ngắn ngủi mà đọc đi đọc lại hồi lâu vẫn không sao thuộc được. Một tên trộm định bụng chờ ông ngủ say, thừa cơ lẻn vào khoắng đồ. Nhưng trời đã khuya lắm rồi mà đợi mãi đợi mãi vẫn thấy ông chong đèn, không chịu đi ngủ.

Cuối cùng, tên trộm sốt ruột, không đợi thêm được, bèn nhảy ra khỏi chỗ nấp, lớn tiếng quát: “Đầu óc đần độn như ngươi thì đọc sách gì kia chứ?”. 

Câu chuyện cười này cũng có nguyên do của nó. Tư chất bẩm sinh của gia tộc họ Tăng vốn không xuất sắc gì cho lắm. Cha của Tăng Quốc Phiên là Tăng Lân Thư thi tú tài 17 lần, mãi tới năm 43 tuổi mới may mắn đỗ.

Tư chất của Tăng Quốc Phiên cũng không có gì gọi là xuất sắc. Thành tựu cả đời của ông, có thể nói chính là nhờ sự trợ giúp của chữ “ngốc”. Tăng Quốc Phiên có thể khai thông con đường khoa cử, cũng là dựa vào sức mạnh của cái “ngốc” này.

Cha của Tăng Quốc Phiên biết rõ căn khí của con, nên từ nhỏ đã bắt con đặt công phu vào việc học, nếu một câu đọc không hiểu thì không được đọc câu khác; một quyển sách chưa đọc xong, thì không đọc quyển khác; không hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, thì tuyệt đối không được ngủ. Tăng Quốc Phiên không hiểu cái gì là “kỹ xảo”, cái gì là “đường tắt”, chỉ biết một con đường đi thẳng về phía trước, không đụng bức tường không quay đầu lại.

Trải qua những tháng ngày học tập vất vả, Tăng Quốc Phiên lại phát hiện ra, ngốc nghếch cũng có chỗ tốt của nó. Người ngốc nghếch không có tư chất thông minh, do đó sẽ khiêm tốn hơn người khác. Người ngốc nghếch từ nhỏ học hành đã gặp nhiều trắc trở do đó năng lực chống lại những trắc trở trong cuộc sống vô cùng mạnh.

Người ngốc nghếch cũng không biết dùng kỹ xảo, gặp vấn đề chỉ biết xông thẳng vào giải quyết nên không để lại con đường chết cho mình.Trái lại, những người khôn lanh không muốn chịu khổ, gặp khó khăn liền đi đường vòng, nền tảng vô cùng yếu, dễ dàng đổ vỡ. Cho nên, “kém cỏi” thoạt nhìn là chậm, nhưng kỳ thực lại là nhanh nhất, bởi vì đây là thành công thiết thực, không lưu khiếm khuyết.

Tăng Quốc Phiên đánh trận thực sự cũng dựa vào tinh thần ‘ngốc nghếch’ này. Cả đời ông rất giỏi đánh những trận chiến ngốc nghếch, thậm chí là xuẩn ngốc. Khi tham chiến ông không tham cái lợi nhỏ, không cầu mưu kế kỳ lạ, mà chọn cách thiết thực, làm đâu chắc đấy.

Ông nói: “Đánh nhau phải đánh được chữ Ổn”. Cả đời ông dùng binh, không bao giờ đánh trận mà không có sự chuẩn bị, không tham chiến khi không có sự chắc chắn. Ông cũng bỏ nhiều tâm huyết để nghiên cứu tình hình quân ta quân địch, từ cách bố trí chiến đấu, cho đến việc cung ứng hậu cần, cách cứu viện trong tình huống bất lợi… Sau khi tính toán kỹ lưỡng ông mới hạ quyết tâm đánh trận.

Cả đời Tăng Quốc Phiên đối nhân xử thế luôn lấy chân thành làm gốc, lấy ‘ngốc nghếch’ làm nền. Ông luôn yêu cầu chính mình “không nói mạnh miệng, không cầu hư danh”. Khi hành sự, ông tình nguyện để người khác chiếm lợi, chứ không chịu đoạt lợi cho riêng mình. Dẫu người khác dùng kỹ xảo để lừa gạt, ông vẫn dùng sự chân thành, sự ngốc nghếch để đối đãi lại với họ.

Tăng Quốc Phiên nói được là làm được. Tả Tông Đường vì lòng ghen tỵ mà cả đời không phục Tăng Quốc Phiên. Ban đầu thì nói móc đả kích, cuối cùng lại lấy oán trả ơn, vậy mà Tăng Quốc Phiên cả đời vẫn không hề tính toán, chấp nhất.

Lý Hồng Chương là đệ tử của ông, nhưng cũng thường giở trò khôn vặt, mưu tính với ông. Tăng Quốc Phiên lại vì mến mộ tài của họ Lý mà trước sau không hề thay dạ đổi lòng, vẫn luôn quan tâm, bao dung, cất nhắc Lý Hồng Chương. Hồng Chương do đó cả đời cảm kích ông tới rơi lệ. Những năm cuối đời mình hễ mở miệng là ông lại nhắc tới 3 chữ “Sư phụ tôi”.

Chính cách đối nhân xử thế bao dung, khiêm tốn như vậy, mà số bằng hữu của Tăng Quốc Phiên nhiều vô kể, mưu sĩ dưới trướng nhiều như nước, mãnh tướng như mưa. Vậy nên ông mới có thể cầm quân, chỉ huy như ý, đánh thắng được Hồng Tú Toàn, Dương Tú Thanh.

Tăng Quốc Phiên nói rằng: “Kẻ ngốc nghếch nhất thiên hạ có thể thắng người thông minh nhất thiên hạ”. Sự tinh anh, sáng suốt của Tăng Quốc Phiên được xây dựng trên nền tảng ngốc nghếch như vậy. Ông đã vắt kiệt trí óc, dốc hết tâm can vào đó. Quả thực, “ngốc” đến tột cùng thì chính là “thông minh” tột đỉnh vậy.

“LỬA HỒNG” … VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI

“LỬA HỒNG” … VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI

                Nhìn vào thực trạng của xã hội, điều đáng buồn khi thấy nghệ thuật sân khấu phải khép lại bởi cơn lốc của một nền văn hóa đánh mất đi cảm thức của nghệ thuật, của văn hóa … Thay vào đó là những sân chơi kiểu “mì ăn liền” kiểu “game show” bắt chước từ hải ngoại. Người ta vội vàng theo nguồn cảm hứng nhất thời để quên đi một nền nghệ thuật sân khấu đậm chất văn hóa Việt.

Một sân khấu 5 B Võ Văn Tần vang bóng một thời cũng đã khép lại

                Sân khấu kịch nói Hồng Vân cũng không còn mạnh như xưa

                Hoàng Thái Thanh cũng ráng gồng gánh trên vai mình những nỗ lực và cố gắng …

                Đứng trước cơn lốc của nền kinh tế thị trường, của cơn bão phim ảnh bạo lực, trò chơi mang tính náo nhiệt để rồi không còn mặn nồng với văn hóa nghệ thuật nữa.

                Những ngườ yêu mến nghệ thuật, làm nghệ thuật cũng nản lòng bởi lẽ những nỗ lực của mình đều không không trước mặt công chúng. Giản đơn là niềm đam mê nghệ thuật giảm xuống trầm trọng bởi những tác động trên con người và xã hội.

                Và rồi, thánh ca thánh nhạc của Công Giáo cũng bị kéo theo ảnh hưởng đó. Thánh Nhạc – Thánh Ca hết sức gần gũi cũng như đưa tâm hồn người Công Giáo đến gần Chúa hơn nhưng rồi cũng phai nhạt bởi lẽ ngày nay ai ai cũng vướng bận chuyện cơm – áo – gạo – tiền. Và rồi, một trong những câu lạc bộ nhạc Thánh tên tuổi như “Lửa Hồng” cũng phải dừng bước thôi.

                Trong khung cảnh hết sức khách quan và bình dị, một tín hữu nhỏ hèn như bỉ nhân đây rất vui khi hay tin “Lửa Hồng” đã cháy trở lại. Và chắc có lẽ không chỉ mình bỉ nhân mà những ai quan tâm, yêu mến Thánh Nhạc đều thấy lóe lên một niềm vui.

                Như mọi người đã biết, tối ngày thứ Tư tuần Bát Nhật Phục Sinh, 4 tháng 4 năm 2018 vừa qua “Lửa Hồng” đã thắp sáng lại sau thời gian dài lịm tắt.

                “Lửa Hồng” đã trở lại ! Tín hiệu đáng mừng nhưng cũng đáng lo bởi lẽ xã hội ngày hôm nay không còn như xã hội ngày xưa khi “Lửa Hồng” mới nhen nhúm nữa.

                “Anh đã trở lại và lợi hại hơn xưa” đó là câu “cửa miệng” của tuổi teen bây giờ. Câu nói như hàm ý rằng sau thời gian vắng bóng, “chàng” hay “nàng” của ngày hôm nay khác ngày hôm qua và ngày hôm qua khác của ngày hôm kia.

                Tạ ơn Chúa với biết bao nhiêu hồng ân và với biết bao nhiêu bàn tay thêu dệt và bởi biết bao nhiêu tấm lòng nhiệt huyết, “Lửa Hồng” đã cháy trở lại và điều mong ước của mọi người là “Lửa Hồng” của 2018 không phải là “Lửa Hồng” của năm 1998 nữa. Vẫn mang trong mình cái hồn của “Lửa Hồng” nhưng cần lắm một “Lửa Hồng” mặc cho mình một chiếc áo mới phù hợp với hoàn cảnh hiện đại hơn.

                Nếu như tinh tế một chút, ta sẽ thấy những “hạt sạn” trong đêm diễn. Đêm diễn đã không vẹn  tròn như mong muốn. Thế nhưng, dù sao đi chăng nữa ta cũng ghi nhận và trân trọng nỗ lực không của riêng ai trong đêm nhạc.

Qua đê nhạc, ta nhận thấy từ nỗ lực, hy sinh, ưu ái của Đức Cha Phụ Tá Giáo Phận Luy Nguyễn Anh Tuấn đến sự hiện diện từ Thánh Lễ cho đến hết đêm diễn. Cạnh đó, có sự hiện diện của Cha Phêrô Nguyễn Văn Hiền – Giám Đốc Trung Tâm Mục Vụ Sài Gòn (cũng là cha linh hướng của “Lửa Hồng” thì khi mới thành lập), Cha Gioan Lê Quang Việt – đặc trách giới trẻ Giáo Phận Sài Gòn và nhiều Cha nữa cùng với anh chị em nhạc sĩ và ca sĩ và giáo dân yêu mến Thánh Ca đã làm nên một đêm nhạc ấn tượng.

                Để Câu Lạc Bộ Lửa Hồng cũng như để cho các chương trình kế tiếp được trôi chảy và xuyên suốt cũng như để đi vào lòng người không phải là chuyện đơn giản. Vẫn còn đó trước mắt những ưu tư, những lo lắng của ngày mai. Thế nhưng, tất cả đều có thể nếu nại vào ơn Chúa Thánh Thần và sự sẻ chia của mọi người.

                Trước tiên rất cần Cha Đặc Trách Giới Trẻ Sài Gòn phải làm điều gì đó để cho chương trình được sống động hơn và nhất là đưa “Lửa Hồng” đến các bạn trẻ trong các giáo hạt và giáo xứ. Đơn giản “Lửa Hồng” là sân chơi cũng như là nơi mời gọi các khuôn mặt trẻ đóng góp bài hát và lời ca. Nếu như Cha nhiệt tình hưởng ứng và kêu gọi thì các bạn trẻ mới nhiệt tình đáp ứng.

Rất cần sự khiêm hạ chịu lắng nghe của người chủ nhiệm.

                Rất cần sự cộng tác hết mình và hết tình của các nhạc sĩ và ca sĩ.

                Rất cần những tay đàn, tay trống “thả hồn miên man” theo tâm tình của nhạc sĩ và ca sĩ nữa.

                Rất cần những chuyên viên âm thanh, ánh sáng, hình ảnh để đưa ra những thước hình, thước video trọn vẹn và trong âm nhất.

                Và đặc biệt, đặc biệt hơn cả là sự hiệp nhất và yêu thương. Điều này phải nại vào ơn Chúa Thánh Thần hơn cả vì nếu “không có Thầy, anh em không làm gì được”.

                Ta thấy nhiều nhóm, nhiều hội đoàn, cộng đoàn không chóng thì chày cũng tàn lụi bởi lẽ họ đã không vâng nghe theo Thánh Thần. Chính vì sự thiếu đoàn kết và yêu thương để rồi không tồn tại và dù có tồn tại đi chăng nữa cũng chỉ là khoe mẽ phô trương.

                Cần và cần lắm một “Lửa Hồng” cháy lên ngọn lửa yêu mến nồng nàn. Kinh nghiệm của những cộng đoàn, hội nhóm chắc có lẽ cũng là bài học tốt để “Lửa Hồng” ngước xem.

                Chính vì vậy, rất cần mỗi người hãy ngồi xuống và bỏ đi cái tôi của mình ra khỏi “cuộc chơi” để Câu Lạc Bộ không phải là câu lạc bộ của những người vui tính, của những người yêu âm nhạc mà là của những người yêu mến Đức Kitô, của những người khám phá Đức Kitô qua những ca từ và nhạc khúc, của những người sống gắn kết với Đức Kitô. Có như vậy, Câu Lạc Bộ không còn chỉ là nơi quy tụ về khả năng, về tài năng mà là nơi quy tụ tình yêu thương trong một gia đình có Chúa Thánh Thần soi dẫn.

                Mong sao mỗi thành viên trong Câu Lạc Bộ ngày mỗi ngày yêu thương nhau hơn, hiệp nhất với nhau hơn để qua lời ca tiếng hác, dòng nhạc của mình mọi người sẽ khám phá ra Lòng Thương Xót của Thiên Chúa trên cuộc đời này. Có như vậy, “Lửa Hồng” mới là “Lửa Hồng”chính hiệu mang yêu thương vào nơi oán thù, mang thứ tha vào nơi lăng nhục, mang an hòa vào nơi tranh chấp, mang chân lý vào chốn lỗi lầm và “Lửa Hồng” là ánh sáng của Chúa Thánh Thần chiếu soi vào trần gian đang còn nhiều bóng tôi mây mù bao phủ.

Vẻ đẹp độc đáo của Đền Lòng Thương Xót Chúa – Giáo Phận Thái Bình

Vẻ đẹp độc đáo của Đền Lòng Thương Xót Chúa – Giáo Phận Thái Bình

Vẻ đẹp độc đáo của Đền Lòng Thương Xót Chúa - Giáo Phận Thái Bình

Nhà thờ Giáo xứ Bác Trạch nay được đổi tên thành Đền Thánh kính Lòng Thương Xót Chúa tọa lạc tại Thôn Bác Trạch – Xã Vân Trường – Huyện Tiền Hải – Tỉnh Thái Bình – Giáo phận Thái Bình.

Nhà thờ Bác Trạch thuộc xã Vân Trường, huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình. Linh mục Chánh xứ Bác Trạch  là cha Aug. Nguyễn Quang Huy.

Hạt giống Tin Mừng được gieo vào đất Bác Trạch năm 1735 dưới thời vua Lê – chúa Trịnh.

Bác Trạch là giáo xứ lớn nhất Giáo phận Thái Bình với 6.541 nhân danh ( thống kê 2011).

Tân  Thánh đường được xây dựng với thời gian 7 năm (13/10/2006 -13/10/2013) và là nhà thờ thứ 6 trong lịch sử giáo xứ Bác Trạch.

Nhà thờ Bác Trạch có chiều dài:  92,5m; chiều rộng: 32m, tháp chuông cao: 61m, tum đầu cao: 57m.

Tổng kinh phí xây dựng nhà thờ Bác Trạch là: 58, 6 tỉ đồng. Vật liệu xây dựng nhà thờ Bác Trạch: 46 vạn gạch, 351 tấn sắt, 527 tấn vôi, 2.859 tấn xi măng, 15 m3 gỗ lim, 1000 m2  đá các loại, khoảng 1000 m2 sơn trong ngoài, 122 tấm kính tranh; gần 100 tượng tròn, phù điêu, tranh vẽ các loại.

2 tháp chuông treo bộ chuông gồm 6 quả. Trong đó, quả chuông lớn nhất có trọng lượng là 3 tấn.

Đồng hồ treo ở tiền sảnh nhà thờ có đường kính 4 m.

Nhà thờ có gần 100 bức tượng, phù điều và tranh vẽ, cùng với hàng trăm bức tranh vẽ in trên kính; gần chục bộ cửa đại với những hình ảnh các thánh sống động và 100 bộ cửa trong kính ngoài chớp.

Ngoài sự đồ sộ, lộng lẫy, nguy nga nhà thờ Bác Trạch được trang trí với những đường nét hoa văn rất tỉ mỉ và cầu kì từ cánh hoa hay đường chỉ nhỏ nhất. | Báo Công Giáo

Với quy mô và tầm vóc của mình, nhà thờ Bác Trạch là một trong số những giáo đường lớn  nhất tại Việt Nam.

NGÔI SAO NHẠC ROCK, MARCELO ROSSI, ĐOẠT GIẢI THƯỞNG “HỒNG Y NGUYỄN VĂN THUẬN” CỦA TÒA THÁNH .

Marcelo Rossi.jpgLà một linh mục, tuy nhiên cha Marcelo Rossi lại trở thành một ngôi sao sáng, nghệ sĩ Ki tô giáo nổi tiếng nhất ỏ Châu Mỹ La tinh, Cha đã có trên 11 triệu album nhạc bán ra tính đến thời điểm này. Marcelo Rossi được biết nhiều bởi các nhạc điệu nhẹ nhàng, thanh thoát, vui tươi của Ngài, trình bày trong các dĩa nhạc, CD, DVD. Ngài thường xuyên xuất hiện trên các chương trình TV phát đều đặn nhiều buổi khác nhau trong các ngày cuối tuần, chương trình trên radio có tới 3 triệu người lắng nghe hàng ngày, một con số mà hiệp hội ký giả truyền thanh Brazil phải công nhận là điều kỳ diệu. Năm 2003, Cha Marcelo làm phim đầu tay “Maria, Mẹ Thiên Chúa”, bộ phim gây bão tố trong các rạp chiếu phim ở Brazil, đứng hạng thứ bẩy về doanh thu từ các xuất chiếu trong các rạp. Linh mục Rossi, tuy có doanh số dĩa hát, phim ảnh, sách viết bán chạy hạng nhất ở Ba Tây và các nơi khác, trị giá hàng mấy chục triệu mỹ kim nhưng ngài lại sống rất đơn sơ và nghèo khó về tiện nghi vật chất. Cha thường xuất hiện trên sân khấu trong chiếc áo dòng cũ hơi bạc màu.Toàn bộ số tiền thu được đều dành cho việc xây dựng nhà Chúa, đóng góp cho quỹ truyền thông Tin Mừng và trao tặng cho người nghèo.

Ngày 21, tháng 10, năm 2010 Đức Thánh Cha Bê nê đic tô thứ 16 trao giải thưởng “Hồng y Nguyễn Văn Thuận – Liên đới và Phát triển 2010” cho Cha nhằm công nhận “sự tận tụy dâng hiến cho Giáo hội Công Giáo như một nhà truyền giảng Phúc Âm hiện đại”

Khi còn là một thanh niên trẻ, anh Rossi sinh hoạt trong nhóm cầu nguyện Canh Tân Đặc Sủng, rồi sau đó theo ơn gọi của Chúa, Cha được thụ phong vào ngày 1 tháng 12 năm 1994. Cha trẻ Marcelo bắt đầu tăng tiến và nhiệt thành trong việc rao giảng Tin Mừng Cứu Độ, như người thợ gặt cần mẫn, Cha thu hoạch được rất nhiều hoa trái đức tin, có đông những đoàn người đến tham dự thánh lễ do Ngài dâng tại giáo xứ Thánh Rosalia, vùng Santo Amaro, Sao Paolo. Càng ngày con số tham dự thánh lễ càng đông, lên đến số chục ngàn, việc phụng vụ thánh lễ được dời đến và cử hành ở những chỗ có sức chứa càng lớn hơn, cứ thế giáo dân tham dự đông đúc, tăng trưởng lên, cho đến khi Ngài phải sử dụng đại lộ Liên Hiệp Quốc ở thủ đô nước Brazil,và ngay cả đến sân vận động Maracana (sân vận động có sức chứa gần 200 ngàn người, lớn nhất thế giới) làm nơi dâng lễ. Cha nhận định “Chúng ta không thể cứ thế ngồi chờ cho mọi người đến nhà thờ, hội thánh phải đi ra, gặp gỡ tín hữu và đem họ trở về”.

Có dịp đến gặp Cha, mọi người quý mến sự  thiện toát ra trên khuôn mặt và đời sống của Cha .Bạn có thể cùng với trên một triệu lượt người  tham dự thánh lễ với Cha qua youtube link ở đây:

 và cùng với trên 35 triệu lượt người, tham dự buổi ca nhạc trẻ ở đây :

Thuở ban đầu, không phải là Cha Marcelo không gặp nhiều khó khăn từ phía các đấng bề trên, do mục vụ có vẻ cách tân của ngài, Các Đức Giám Mục biết sự nguy hiểm tiềm ẩn của mục vụ đang hình thành, có thể dễ dàng biến dị thành phụng vụ trong mớ tình cảm thái quá giống như các giáo phái Tin Lành  Diễn Dịch nhưng đồng thời các Ngài cũng ý thức được các kinh nghiệm của Cha Marcelo Rossi là rất mực quan trọng, bởi vì đó là phản hồi đàu tiên trên diện rộng lớn có thể dùng để chống lại sự tan biến, thưa di, mất dần dân số Công Giáo trong lịch sử của Brazil. Chính hồng y Claudio Hummes đã nói “Ở Brazil, con số người theo đạo công giáo giảm dần theo tỉ lệ 1% mỗi năm, Năm 1991 có 83 phần trăm, nay chỉ còn 67%. Cứ một linh mục công giáo thì có 2 mục sư Tin Lành …” Theo thời gian, khi mọi sự đã rõ ràng hơn.

 Giáo Hội càng ngày càng thông cảm, công nhận và chúc lành cho công việc mang tính Canh Tân Đặc Sủng của Cha Marcelo. Có lẽ phần thưởng lớn nhất Chúa ban cho Cha, là được cùng với Đức Thánh Cha và các bạn trẻ khắp thế giới ca ngợi Chúa Giê Su muôn vàn kính yêu, và ngài đã được toại nguyện với điều mơ ước này. Trong dịp hè năm 2013, Cha cùng với các linh mục Canh Tân Đặc Sủng chia sẻ niềm vui của ca ngợi, thờ phượng trước hàng mấy triệu bạn trẻ qui tụ về Rio de Janeiro để tham dự Ngày Giới Trẻ Thế Giới.

Ngày nay vị linh mục thể thao, ca sĩ, nhạc sĩ, kiêm nghề sản xuất phim ảnh và truyền hình sắp bước vào tuổi ngân khánh linh mục, Cha đã hoàn tất mạng lưới truyền thông mục vụ Tin Mừng TV với mấy ngàn cộng tác viên. Cha không còn phải đơn độc trong việc quảng bá niềm vui kỳ diệu và lớn lao của Tin Mừng nữa, ngược lại, cha có nhiều bạn hữu cùng chung chí hướng. Từ những bước đi ban đầu của Cha, nay có nhiều các linh mục ca sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ sáng tác khác, như linh mục dòng Thánh Tâm Fabio de Melo, hay linh mục Hewaldo Trevisan, Reginaldo Mazotti, các ngài đều trong độ tuổi tứ tuần và có bề ngoài thánh thiện đáng mến cũng như cách nói làm hứng khởi, làm phát sinh hy vọng.

Nguyện xin Chúa ban thêm  thật nhiều các vị linh mục thánh thiện như cha Marcelo Rossi.

Xin Mẹ Maria cầu cho chúng con được có rất nhiều linh mục hiếu thảo trọn tình với Mẹ như cha Rossi.

 

Peyo, con ngựa có tấm lòng vàng ở bên cạnh các bệnh nhân ở bệnh viện

Từ nhiều tháng nay ở nhà hưu dưỡng người bệnh và người già không còn tự động Les Vergers de la Chartreuse, tỉnh Dijon, nước Pháp có một chương trình hơi đặc biệt. Peyo, chú ngựa đực giống 500 kí lô thường hay đến thăm bệnh nhân ở đây. Một kinh nghiệm trị liệu thật đặc biệt.

Bây giờ Peyo có thói quen đi theo ông Hassen Bouchakour, người huấn luyện Peyo đến nhà hưu dưỡng Chartreuse. Peyo đi qua các hành lang và gặp các người bệnh ở đây, có khi còn vào tận phòng của họ nếu người đó bị bệnh phải nằm liệt giường.

“Bác sĩ Peyo”

Trước khi đi thăm bệnh, Bác sĩ Peyo, ở đây người ta gọi Peyo là bác sĩ, chuẩn bị rất kỹ, đuôi được tết lại, chân bôi dầu, thân mình được xức một loại kem sát trùng, rồi phải mặc áo vì phải tôn trọng điều kiện vệ sinh rất nghiêm nhặt. Nhưng một khi vào nhà hưu dưỡng hoặc bệnh viện thì bác sĩ Peyo đi đứng thoải mái như ở nhà mình, từ thang máy, đến hành lang và cho đến phòng bệnh nhân. Từ khi thầy Hassen của Peyo biết Peyo có một năng khiếu rất đặc biệt, “nhạy cảm” với những người yếu ớt thì ông hướng Peyo đi vào con đường… chữa trị!

Trong một phóng sự trên đài truyền hình France 3 Bourgogne, một nhân viên ở đây giải thích giòng họ ngựa mang niềm vui đến cho người lớn tuổi rất nhiều. Các bệnh nhân không sợ trước thân thể đồ sộ của Peyo, ngược lại họ còn thích và cười đùa với nó. Có khi Peyo còn có kỷ niệm riêng với người bệnh mà nhân viên không biết. Ông Pierre có vẻ rất thích khi có Peyo đến thăm, ông còn đặt cho con ngựa tên “chú ngựa tuyệt vời”. Ông vừa vuốt ve Peyo, vừa nói với người dạy ngựa: “Tôi nghĩ đến nó hoài”.

Còn với bà Solange thì Peyo kê đầu mình gần với đầu bà. Đây không phải là lần đầu tiên bà được Peyo thăm vì một tháng hai lần, hai thầy trò Peyo đều đến đây.

Cô Murielle Carillon, trị liệu gia chuyên về nghệ thuật cho biết: “Mỗi lần Peyo đến thăm là mỗi lần Peyo đem điều kỳ diệu đến. Đây là một con ngựa rất đặc biệt. Như bà Solange đây, bình thường bà rất khép kín và có khi còn hung hăng. Bà không còn đi một mình được nữa, hai tay phải giữ hai bên sườn. Nhưng khi tiếp xúc với con ngựa, bà là một người khác. Bà cười với nó, bà đưa tay ra cho nó liếm. Con ngựa vuốt ve bà theo cách của nó. Con ngựa để ý đến đôi chân bất động của bà và liếm chân bà”. 

“Peyo không phải là Lộ Đức”

Cô Sandrine Bougenot làm việc ở nhà hưu dưỡng cho biết: “Thật ngạc nhiên, hôm trước khi Peyo đến, nhiều bà đi đến tiệm cắt tóc!” Cô kể: “Trong số các bà có bà Irène, bà gần như chỉ nói tiếng mẹ đẻ Hungaria của mình, nhưng khi tiếp xúc với Peyo, bà bắt đầu nổi tiếng Pháp. Thật lạ!” Khi hai thầy trò Peyo nghe chuyện này, ông Hassen nói: “Peyo không phải là Lộ Đức. Peyo chỉ dịu dàng với bệnh nhân, Peyo khơi dậy trong chốc lát những chuyện ăn sâu trong lòng họ, nhưng Peyo không làm… phép lạ!”

Nhưng cuộc gặp gỡ của Peyo với ông Hassen lại là chuyện lạ lùng. Ông Hassen Bouchakour là kỵ sĩ, người dạy ngựa chuyên nghiệp, ông gặt rất nhiều huy chương về dạy ngựa nghệ thuật. Cách đây sáu năm, để có thêm các tiết mục mới, ông tìm một con ngựa mới. Người ta giao Peyo cho ông. Vấn đề là mới đầu hai bên không hợp nhau. Ông cho biết: “Nó là con ngựa chứng, tôi không muốn cưỡi nó. Tôi đã định bán nó. Rồi có một ngày như cái chốt được mở ra. Hai bên hiểu nhau”.

Ông Ducharme, người lo cho căn nhà hưu dưỡng nói: “Giao tiếp giữa con ngựa và ông Hassen thật kỳ diệu. Họ thường xuyên kết nối với nhau và không cần người này khi nào cũng phải ở bên cạnh người kia”.

“Luôn có một quả tim đang đập”

Trong các buổi trình diễn, ông để ý Peyo khi nào cũng đến gần những người khuyết tật, như một bản năng. Khi tiếp xúc với họ, bình thường hung dữ thì nó lại dịu dàng với họ. Trong thời gian này ông Hassen Bouchakour bị mất một người thân, và đây là yếu tố quyết định cho một thiện hướng đặc biệt chưa từng có. Trong vòng ba năm, ông làm việc cật lực với Peyo. Ông kể: “Tôi phải dạy Peyo kiềm chế thăng bằng của mình ở nhiều loại đất khác nhau, tôi phải dạy Peyo nghe theo lệnh mới được đi vệ sinh, phải quen với đủ mọi tiếng động”.  Ông Hassen giải thích: “Tôi phải dạy như vậy vì theo tôi đó là văn hóa. Ở Maghreb, trẻ em lo cho người lớn. Mục đích của tôi là làm cho mọi người hiểu, không phải vì mình bị bệnh mà bị bỏ rơi. Mình đừng quên là trong người bệnh, luôn có một quả tim đang đập”. Và khi ông thấy năng khiếu lạ lùng của con ngựa khi nó đến gần những người mong manh nhất thì lúc đó ông muốn đi xa hơn.

Bây giờ hai thầy trò tiếp tục có những buổi trình diễn và chạy đua, đi khắp nơi trên thế giới và nước Pháp. Và nhờ hiệp hội “Các đôi guốc của quả tim” hai thầy trò tìm đến các người lớn tuổi và người bệnh qua các chuyến thăm của nhiều nhà hưu dưỡng ở Pháp. Những giây phút này quá đặc biệt, gần như ngoài không gian và thời gian.

Marta An Nguyễn dịch

“LỬA HỒNG” ĐÃ SÁNG LẠI SAU PHỤC SINH

“LỬA HỒNG” ĐÃ SÁNG LẠI SAU PHỤC SINH

32

            Có thể nói là kém may mắn, cộng với nhiều yếu tố khách quan để rồi “Lửa Hồng” đã khép lại vào “nơi bí ẩn” trong 5 năm liền.

            Những lý do khách quan có để rồi “Lửa Hồng” cháy lại. Cũng dễ hiểu vì phần nào đó do ảnh hưởng của một Xã Hội không còn quan tâm đến những món ăn tinh thần về âm nhạc và đặc biệt là Thánh Nhạc. Ngày nay, cái gì cũng vội vã, cái gì cũng cho xong để rồi không còn thời gian cũng như chả còn bận tâm để tìm đến những nguồn sống của con người.

            Đời sống con người sẽ thật chán khi không có âm nhạc và người Kitô hữu sẽ buồn bã biết bao nhiêu nếu không có Thánh Ca.

            Những dòng nhạc Thánh của các linh mục, nhạc sĩ như Hải Linh, Dao Kim, Nguyễn Duy, Thành Tâm, Kim Long, Ngọc Kôn, Thế Thông, Duy Tân, Tiến Linh, Thông Vi Vu, Phanxicô, Xuân Quế, Ân Đức, Tiến Lộc, Mộng Huỳnh, Trầm Hương, Thiện Cẩm, Hoài Đức, Hoàng Kim, Hùng Lân, Khắc Xuyên … đã đi vào lòng người và đã góp phần rất lớn cho di sản Thánh Ca Việt Nam. Những khuôn mặt gạo cội, những khuôn mặt cổ thụ dường như đã và đang khép lại chờ những tài năng mới.

            Ắt hẳn rất nhiều người Công Giáo gồm các tu sĩ, linh mục, giám mục và giáo dân ai ai cũng thao thức có một dòng nhạc Thánh mới sau nhiều năm dài vắng bóng. Rất nhiều thao thức để có những người có động lực sáng tác Thánh Ca, hát Thánh. Một trong những tâm hồn nhạc sĩ thao thức đó, có thể nói là nhạc sĩ Giuse Lê Đức Hùng. Anh được biết đến hết sức đặc biệt qua tác phẩm để đời “Làm dấu”.

            Dẫu khá nổi tiếng nhưng hết sức bình dị và đáng yêu. Ai nào đó gặp Anh, không ngỡ rằng Anh là “chủ” của những tác phẩm Thánh Ca đi vào lòng người như “Làm Dấu”, “Lòng Chúa Xót Thương”, “Hồng Ân”, “Xác Tín”… lại là một Kitô hữu hết sức đơn sơ và vui vẻ. Anh luôn nở nụ cười trên môi khi tiếp xúc với ai đó trong cuộc đời. Chắc có lẽ từ đó mà một dòng nhạc Thánh hết sức tâm tình lại tuôn trào trong tâm hồn Anh và thế là viết nhạc …

            Và với hết tâm tình, cùng với sự cộng tác, động viên của nhiều nhạc sĩ Công Giáo như Khắc Dũng, Việt Dũng, Xuân Huy, Phan Ngọc Hiến, Phan Hùng … và các ca sĩ Công Giáo thân quen như Minh Khoa, Hà Bảo Thu, Phi Nguyễn, Xuân Trường, Tuyết Mai, Nguyễn Hồng Ân … nhạc sĩ Lê Đức Hùng đã làm cho “Lửa Hồng” cháy lại. Cùng với những thao thức đó, có thể nói đó chính là sự quan tâm, ưu ái hết sức của Cha Sở họ đạo Tân Định Phaolô Nguyễn Quốc Hưng. Tuy không phải phụ trách gì về giới trẻ hay Thánh Nhạc, nhưng chỉ vì lòng yêu mến Giáo Hội và muốn góp chút sức mình để vực dậy Thánh Ca nhất là nhóm “Lửa Hồng” nên Cha Phaolô đã ưu ái dành Hội Trường lớn của Tân Định để làm “nơi chốn” cho “Lửa Hồng” cháy lại.

            Bao nhiêu ngày ấp ủ và dưỡng nuôi, chiều tối ngày thứ Tư trong tuần Bát Nhật Phục sinh 4 tháng 4 năm 2018 như là ngày sinh nhật của “Lửa Hồng”.

            “Lửa Hồng” 2018 tái xuất hiện với chủ đề “Đừng Sợ”

            18 g 30, thật sốt sắng, ấm cúng và sâu lắng, cộng đoàn đã quy tụ bên bàn tiệc Thánh Thể Tạ ơn với Đức Cha Luy Nguyễn Anh Tuấn.

            Chủ tế Thánh Lễ Tạ Ơn chiều tối nay là Đức Cha phụ tá Luy Nguyễn Anh Tuấn. Cùng đồng tế với Đức Cha Luy có Cha Phaolô – Cha Sở Tân Định, Cha Phêrô Nguyễn Văn Hiền – Giám Đốc Trung Tâm Mục Vụ Giáo Phận Sài Gòn, Cha Gioan Lê Quang Việt – đặc trách Giới Trẻ Giáo Phận Sài Gòn, Cha Giuse Tiến Lộc và Cha Đaminh Lâm Đức Hùng DCCT.

            Trong bài chia sẻ, Đức Cha Luy cảm ơn sự “trở lại” của “Lửa Hồng”. Đức Cha rất chân tình để nói rằng Chúa Thánh Thần vẫn hoạt động trong Giáo Hội và khi Thánh Thần thổi lần thứ 2 thì “Lửa Hồng” phải cháy hết tình và hết mình …

            Sau Thánh Lễ, mọi người cùng dùng chung với nhau bữa ăn nhẹ.

            20 giờ 00, chương trình Thánh Ca mừng “Lửa Hồng” cháy lại được bắt đầu.

            Đến với chương trình Thánh Ca đặc biệt đêm nay, mọi người lại nhận ra giọng của người dẫn chương trình hết sức dễ thương đó là MC Minh Quân. Có thể nói Minh Quân cũng là một trong những người ủ ấp, đam mê Thánh Ca và hiện tại Anh cũng là những người nhiệt huyết với nhóm nhạc “Chút Xíu” của Anh. Không chỉ hát Thánh Ca phục vụ miễn phí mà còn chia sẻ với người nghèo khi “Chút Xíu” hiện diện.

            Minh Quân rất khéo để dẫn dắt một chương trình đặc biệt hôm nay.

            Không quá tâng bốc, không quá đãi bôi và cũng không quá cao ngạo … Anh đưa mọi người trở về với “Chút Xíu” từ thuở “tạo thành” qua những thăng trầm của cuộc sống cũng như ngày “trở lại” hôm nay.

            Chương trình Thánh Ca tối nay được các ca sĩ trình bày hết sức “phiêu”. Chúng tôi bắt gặp gương mặt trẻ Minh Khoa và chưa quá già của Hà Bảo Thu rất “phiêu” trong phần trình diễn của mình.

            Xuân Trường vẫn mãi dí dỏm và nhiệt tình mỗi khi xuất hiện trên sân khấu.

            Hồng Ân và Phi Nguyễn vẫn đậm đà và tròn giọng khi hát Thánh Ca.

            Chương trình đẹp nhất có thể nói là giọng ca của cô giáo đậm chất nhân văn đến từ Giáo Xứ Thị Nghè mang tên Bích Thơ. Bích Thơ đã để lại cho cả khán phòng sự ngưỡng mộ hết sức xứng đáng dành cho Cô.

            Xen kẽ chương trình, cộng đoàn lại đón nhận tâm tình “Đừng Sợ” của Cha Phêrô Nguyễn Văn Hiền. Cha Phêrô đã mời gọi “Chúa mời gọi các bạn đi đâu cứ đi theo Chúa và sẽ thấy những bất ngờ”.

            Phải nói rằng Cha Phêrô là “linh hồn” của “Lửa Hồng” bởi lẽ từ đầu và cho đến ngày hôm nay, Cha luôn luôn đồng hành và hiện diện với “Lửa Hồng”

            Với linh mục dễ thương Tiến Lộc thì rất vắn gọn : “Tôi tự hào hôm nay 75 tuổi, chống gậy đến đây để tham dự”.

            Còn với Cha Phaolô Hưng thì đơn giản : “Cảm ơn Lửa Hồng đã trở lại … Nơi đây chúng ta có nhà nguyện, có những phút lắng đọng bên nhau, cùng cầu nguyện, chia sẻ, ca tụng Chúa … Có một điều con vẫn tâm niệm : Có Chúa là có tất cả và khi có Chúa ở cùng ta có thể làm được …”

Và rồi thay lời muốn nói Cha gởi đến cộng đoàn bằng nhạc phẩm “Đừng bỏ con Chúa ơi” của nhạc sĩ Xuân Huy.

Và cộng đoàn được thưởng thức “Tình Ngài luôn mãi bên con” của Xuân Huy với giọng ca của Bích Thơ.

“Thắp sáng niềm tin” của nhạc sĩ Phan Ngọc Hiển đã khép lại chương trình Thánh Ca đêm nay. Và ơn bình an từ Đức Cha Luy gửi đến cộng đoàn trước khi ra về.

Như tâm tình của Đức Cha Luy và của Cha Phêrô và có lẽ cũng là ước mong của nhạc sĩ Giuse Lê Đức Hùng và mọi người Công Giáo. Thánh Thần vẫn hoạt động và vẫn nhóm lên trong lòng người tín hữu lòng nhiệt thành tông đồ để rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa. Và Thánh Thần vẫn tuôn đổ ngọn lửa tình yêu trên các ca, nhạc sĩ Công Giáo để từ đó tuôn trào dòng nhạc Thánh để đưa mọi người hướng tâm hồn lên với Chúa và “cầu nguyện 2 lần”
21234567891011121314151617181920212223242526272829303132333435363738394041
11234567891011121314151617181920212223242526272829303132333435363738394041424344
312345678910111213141516171819202122232425262728293031323334353637
512345678910111213141516171819202122232425262728293031323334353637
3412345
3512
6123456789101112131415161718192021222324252627282930
71234567891011121314151617181920212223242526272829303132
81234567891011121314151617181920212223242526272829303132
91234567891011121314151617181920212223242526272829
36123

10-2
11-2
111234567891011121314151617181920212223242526
12123456789101112131415161718192021222324
131234567891011121314151617181920212223
14123456789101112131415161718192021
1512345678910111213141516171819202122
1612345678910111213141516171819202122
17123456789101112131415161718
191234567891011121314151617
2012345678910111213141516
2112345678910
221234567
33123
231234567
241234567
2512345
261234
27123
28123
291234

301234
311234

321234

25 nhà khoa học lừng danh nói về Thiên Chúa

Dù ai nói rằng khoa học và tôn giáo không hòa hợp với nhau nhưng những người đoạt giải Nobel và các nhà khoa học này thì không.
25 nhà khoa học lừng danh nói về Thiên Chúa
25 nhà khoa học lừng danh nói về Thiên Chúa
Johannes Kepler (1571–1630), Một trong những nhà thiên văn vĩ đại nhất:

“Thiên Chúa thật vĩ đại. Quyền năng Ngài vĩ đại và sự khôn ngoan thì vô hạn. Hãy ca tụng Ngài bằng ngôn ngữ của mình, hỡi trời và đất, mặt trời và mặt trăng, các tinh tú. Lạy Thiên Chúa và là Đấng Tạo Dựng nên con! Với trí khôn giới hạn của con, con muốn loan báo sự kỳ diệu của các công trình Ngài cho mọi người hiểu được”

Nicolaus Copernicus (1473–1543), nhà thiên văn học và là người đề xuất thuyết nhật tâm (heliocentrism):

“Ai có thể sống cận kề với một trật tự hoàn bị nhất và trí năng siêu vượt của Thiên Chúa mà không cảm thấy dâng trào những cảm hứng cao quý? Nào ai không thán phục vị kiến trúc sư của tất cả các công trình này?”

Isaac Newton (1643–1727), nhà sáng lập vật lý lý thuyết cổ điển:

“Điều ta biết được chỉ là một giọt nước, điều ta chưa biết là cả một đại dương bao la. Những xếp đặt và hài hòa của vũ trụ chỉ có thể xuất phát từ bản vẽ của một Đấng toàn năng và toàn tri”

Carl Linnaeus (1707–1778), nhà sáng lập môn thực vật học hệ thống:

“Tôi đã thấy Thiên Chúa toàn năng, vô hạn và vĩnh cửu đi ngang qua rất gần, và tôi quỳ xuống bái lạy Ngài”

Alessandro Volta (1745–1827), người khám phá ra các ý niệm cơ bản về điện:

“Tôi tuyên xưng đức tin Công giáo Roma, thánh thiện và tông truyền. Tôi tạ ơn Thiên Chúa đã ban cho tôi đức tin này, nhờ đó mà tôi có một ý hướng vững chắc để sống và chết”

Andre-Marie Ampere (1775–1836), người khám phá ra các định luật cơ bản về điện:

“Thiên Chúa vĩ đại biết bao và khoa học của chúng ta chỉ là chuyện vặt vãnh!”

Augustin Louis Cauchy (1789–1857), nhà toán học kiệt xuất và nhà sáng lập môn Toán phân tích phức tạp (complex analysis):

“Tôi là Kitô hữu, có nghĩa là tôi tin vào thần tính của Đức Kitô, giống như tất cả các nhà thiên văn vĩ đại khác cũng như các nhà toán học lớn trong quá khứ”

Carl Friedrich Gauss (1777-1855), được cho là “Ông hoàng của các nhà toán học” vì đã đóng góp nhiều vào lãnh vực toán học và khoa học:

“Khi giờ cuối cùng đã điểm, chúng ta vui sướng hân hoan vì sẽ nhìn thấy Đấng mà chúng ta chỉ có thể thấy lờ mờ trong tất cả những khám phá của chúng ta”

Justus von Liebig (1803–1873), nhà hóa học lừng danh:

“Sự vĩ đại và trí khôn vô tận của Đấng Tạo Hóa sẽ chỉ được nhận thấy bởi những người cố công rút ra những ý tưởng của mình từ cuốn sách vĩ đại mà chúng ta gọi là thiên nhiên”

Robert Mayer (1814–1878), nhà khoa học tự  nhiên (Định luật bảo tồn năng lượng):

“Tôi đang dần kết thúc cuộc đời mình với sự quả quyết rằng: khoa học thật sự và triết học thật sự không là gì khác ngoài là môn dẫn nhập cho Kitô giáo”

Angelo Secchi (1803–1895), nhà thiên văn học lừng danh:

“Từ chiêm ngưỡng đất trời đến Thiên Chúa chỉ là một khoảng cách ngắn”

Charles Darwin (1809–1882), Thuyết tiến hóa:

“Tôi không bao giờ từ chối sự hiện hữu của Thiên Chúa. Tôi nghĩ thuyết tiến hóa phù hợp với niềm tin vào Thiên Chúa. Tôi cho rằng bằng chứng mạnh mẽ nhất về sự hiện hữu của Thiên Chúa đó là ta không thể giải thích hay hiểu được vũ trụ mênh mông vượt xa mọi phép tính toán và không thể giải thích được rằng con người là kết quả của ngẫu nhiên”

Thomas A. Edison (1847–1931), nhà sáng chế nắm giữ 1200 bằng sáng chế:

“Tôi tôn trọng và ngưỡng mộ tất cả các kỹ sư, đặc biệt là người kỹ sư vĩ đại nhất: Thiên Chúa”

Carl Ludwig Schleich (1859–1922), nhà phẫu thuật nổi tiếng, người tiên phong của phương pháp gây tê tại chỗ (local anesthesia):

“Tôi trở thành tín hữu qua kính hiển vi và quan sát thiên nhiên, và tôi muốn đóng góp theo khả năng mình vào sự hòa hợp giữa khoa học và tôn giáo”

Guglielmo Marconi (1874–1937), nhà sáng chế vô tuyến điện thoại, giải Nobel 1909:

“Tôi hãnh diện tuyên xưng rằng mình là một tín hữu. Tôi tin vào quyền năng của sự cầu nguyện, và tôi tin không chỉ như là người Công giáo mà còn là một nhà khoa học”

Robert Millikan (1868–1953), Nhà vật lý Hoa Kỳ, giải Nobel 1923:

“Tôi có thể khẳng định rằng việc từ chối đức tin là thiếu nền tảng khoa học. Theo quan điểm của tôi, không có bất kỳ sự mâu thuẫn nào giữa đức tin và khoa học”

Arthur Eddingtong (1882–1946), Nhà thiên văn học người Anh, nhà toán học và vật lý thiên thể:

“Trong số những người sáng tạo nên thuyết vô thần thì không có ai là nhà tự nhiên học. Tất cả họ đều là những triết gia tồi”

Albert Einstein (1879–1955), người đặt nền cho vật lý hiện đại (Thuyết tương đối), giải Nobel 1921:

“Những ai nghiêm túc nghiên cứu khoa học đều chắc một điều là trong tất cả những định luật của vũ trụ đều có bóng dáng của một thần linh siêu vượt lên trên con người và chúng ta phải cảm thấy mình thật thấp kém”

Max Planck (1858–1947), người sáng tạo nên vật lý lượng tử (quantum physics), giải Nobel 1918:

“Do xung lượng của kiến thức đòi hỏi, không gì ngăn cản chúng ta liên kết trật tự của vũ trụ với Thiên Chúa của tôn giáo. Đối với người tin, Thiên Chúa đứng ở đầu câu chuyện; đối với nhà vật lý, Thiên chúa ở cuối câu chuyện”

Erwin Schrödinger (1887–1961), người khám phá ra cơ học sóng (wave mechanics), giải Nobel 1933:

“Kiệt tác tinh vi nhất là tác phẩm của Thiên Chúa, theo các nguyên tắc cơ học lượng tử (quantum mechanics)…”

Howard H. Aiken (1900-1973), người tiên phong trong lãnh vực máy tính:

“Vật lý hiện đại dạy tôi rằng thiên nhiên không thể tự xếp đặt mình theo trật tự. Vũ trụ là một khối trật tự khổng lồ. Vì vậy, nó đòi hỏi một “Nguyên Nhân Đầu Tiên” thật vĩ đại và không phụ thuộc vào đinh luật biến đổi năng lượng hai và vì thế đó là Đấng Siêu Nhiên”

Wernher von Braun (1912–1977), kỹ sư tên lửa và kiến trúc sư không gian:

“Trên hết mọi sự là vinh quang Thiên Chúa, Đấng mà con người và khoa học khám phá và tìm kiếm mỗi ngày với sự tôn kính thẳm sâu”

Charles Townes (1915), Nhà vật lý cùng nhận giải Nobel 1964 Nobel vì đã khám phá ra các nguyên tắc của tia laser:

“Là người có tôn giáo, tôi cảm thấy được sự hiện diện và can thiệp của Đấng Sáng Tạo ở cách xa tôi nhưng luôn rất gần … một trí năng góp phần sáng tạo nên các định luật của vũ trụ.”

Allan Sandage (1926-2010) Nhà thiên văn Hoa Kỳ, người tính toán tốc độ giãn nở của vũ trụ và tuổi của nó bằng cách quan sát các vì sao xa:

“Thuở thiếu thời tôi là người vô thần. Khoa học đã đưa tôi đến kết luận rằng thế giới này phức tạp hơn tôi tưởng. Tôi chỉ có thể giải thích mầu nhiệm hiện hữu bằng cách nại vào một Đấng Siêu Nhiên”

Tấm danh thiếp và sự ngạc nhiên:

Một sinh viên trẻ ngồi cùng toa xe lửa với một ông già đang lần hạt. Anh mạnh dạn bắt chuyện với ông: “Thay vì lần hạt, tại sao ông không dành thời gian học hỏi và tự đào luyện bản thân đôi chút nhỉ? Tôi có thể gởi cho ông một cuốn sách hướng dẫn” Ông già đáp: “Anh làm ơn gởi cuốn sách đến địa chỉ này”, và ông trao cho anh sinh viên tấm danh thiếp. Tấm danh thiếp ghi là: Luis Pasteur, Viện khoa học Paris. Anh sinh viên cảm thấy xấu hổ vô cùng. Ạnh định khuyên nhủ một học giả lừng danh nhất của thời đại mình, nhà sáng chế ra vaccines, được cả thế giới ca tụng và là một người siêng năng lần hạt

Tác giả Javier Ordovás
là nhà kinh tế học đã viết hơn 500 bài báo về các vấn đề Công giáo

Giới thiệu bài hát Hallelujah

Xin giới thiệu với các bạn một bài hát tên là Hallelujah. Từ hallelujah theo tiếng Do Thái có nghĩa là “Praise His Holy Name”, lời cảm tạ Chúa…

Bài hát Hallelujah được viết bởi ca sĩ – nhạc sĩ Leonard Cohen phát hành trong album Various Positions của ông vào năm 1984. Mặc dù ban đầu bài hát không gạt hái mấy thành công nhưng mấy năm gần đây có rất nhiều các nghệ sĩ bản phối lại bài hát này.

Bài Hallelujah có âm hưởng của nhạc Waltz và thánh ca. Bối cảnh của bài hát là câu chuyện của vua David và nàng Bethesda trong kinh thánh Hebrew (Bible of Judges). Chuyện kể rằng khi nhà vua đang đi dạo trên mái nhà thì bắt gặp nàng Bathesda đang tắm. Bathesda là vợ của Uriah, con của một trong các quân sư của vua David. Vua David đem lòng khao khát Bathesda và đã khiến nàng có thai. Vua David do không muốn nhận tội lỗi của mình đã cố gắng mọi cách buộc Uriah trở về với Bathesda từ chiến trường và hi vọng Uriah nghĩ rằng đứa trẻ là con mình. Nhưng Uriah đã không về và sau đó đã bị bỏ rơi và hi sinh trong chiến trận theo lệnh của vua David. Vua David sau đó cưới Bathesda làm vợ. Hành động bất chính đó của vua David đã khiến Chúa trời phiền lòng nên đã trừng phạt vua David. Đứa trẻ sau khi sinh ra đã bị ốm nặng và qua đời sau vài ngày.

Câu chuyện của vua David và nàng Bathesda là một bài học về sức mạnh của niềm tin, tránh xa tội lỗi và sự trừng phạt thích đáng của Chúa Trời đối với kẻ phạm tội.

Các bạn cùng nghe bản Hallelujah do Cohen trình bày và một số bản phối lại rất thành công như bản của Alexandra Burke. Bài hát này của cô đã đứng đầu bảng xếp hạng các bài hát dịp Giáng Sinh của Anh vào tháng 12 năm 2008. Ngoài ra bản do Il Divo trình bày cũng là một trong những bản mà mình yêu thích nhất vì giai điệu rất nhẹ nhàng.

Chúc các bạn một ngày tươi hồng.

I’ve heard there was a secret chord
That David played, and it pleased the Lord
But you don’t really care for music, do you?
It goes like this
The fourth, the fifth
The minor fall, the major lift
The baffled king composing Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Your faith was strong but you needed proof
You saw her bathing on the roof
Her beauty in the moonlight overthrew you
She tied you to a kitchen chair
She broke your throne, and she cut your hair
And from your lips she drew the Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Baby I have been here before
I know this room, I’ve walked this floor
I used to live alone before I knew you.
I’ve seen your flag on the marble arch
Love is not a victory march
It’s a cold and it’s a broken Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

There was a time when you let me know
What’s really going on below
But now you never show it to me, do you?
And remember when I moved in you
The holy dove was moving too
And every breath we drew was Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Maybe there’s a God above
But all I’ve ever learned from love
Was how to shoot at someone who outdrew you
It’s not a cry you can hear at night
It’s not somebody who has seen the light
It’s a cold and it’s a broken Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

You say I took the name in vain
I don’t even know the name
But if I did, well, really, what’s it to you?
There’s a blaze of light in every word
It doesn’t matter which you heard
The holy or the broken Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

I did my best, it wasn’t much
I couldn’t feel, so I tried to touch
I’ve told the truth, I didn’t come to fool you
And even though it all went wrong
I’ll stand before the Lord of Song
With nothing on my tongue but Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah

Tôi nghe tương truyền có bản hợp âm bí ẩn
David đã xướng và nó làm vui lòng Chúa
Nhưng Ngài đâu thực sự quan tâm đến âm nhạc, phải không Ngài?
Khúc nhạc ngân như thế này
Quãng tư, quãng năm
Điệu thứ trầm, điệu trưởng cao
Đức vua lụn bại sáng tác bản Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Niềm tin của ông đã vững mạnh nhưng ông cần sự thử thách
Ông thấy nàng ấy đầm mình trong bể tắm trên mái
Vẻ đẹp của nàng dưới ánh trăng làm ông mê đắm
Nàng trói ông vào chiếc ghế nhà bếp
Nàng lật đổ ngai vàng của ông và cắt mái tóc ông
Và từ môi ông, nàng buông lời Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Em yêu, tôi đã ở chốn này trước đây
Tôi biết căn phòng này, tôi đã bước trên sàn này
Tôi đã từng sống một mình trước khi tôi biết em
Tôi thấy lá cờ em treo trên mái vòm cẩm thạch
Tình yêu đâu phải khúc quân hành trong chiến thắng
Đó là sự lạnh giá và đau khổ, Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Đã từng có lúc khi em để tôi biết
Điều gì thực sự đang diễn ra ở dưới đó
Nhưng giờ em không bao giờ cho tôi thấy nữa, phải không em?
Và tôi nhớ lúc tôi đã đến bên đời em
Bồ câu thánh cũng chắp cánh theo cùng
Và từng hơi thở chúng ta trút đều là Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Có lẽ có Thượng Đế ngự trị trên cao kia
Nhưng tất cả những gì tôi đã học từ tình yêu
Là làm thế nào để bắn ai đó đấu súng với bạn
Đó không phải là lời khóc than bạn nghe buổi đêm
Đó không phải là một ai đó đã thấy ánh sáng
Đó là sự lạnh giá và đau khổ, Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Bạn bảo tôi đã mang chữ danh hão huyền
Tôi còn không biết thanh danh là chi
Nhưng nếu tôi biết, thực sự, nó là gì đối với bạn?
Đó là ánh sánh chói lóa trên từng lời
Không quan trọng điều bạn đã nghe
Thánh thần hay đau khổ, Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Con đã cố hết sức, đó không phải quá nhiều
Con không thể cảm nhận nên con cố gắng chạm vào
Con đã kể sự thật, con không đến để dối Ngài
Và dẫu khi mọi chuyện đều sai trái
Con sẽ đứng trước Khúc Hát Thánh Thần
Không có gì trên đầu lưỡi con ngoài lời Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah

1. Bản gốc do Leonard Cohen trình bày:

2. John Cale trình bày:

3. Jeff Buckley trình bày:

4. Alexandra Burke trình bày:

5. ‘Hallelujah’ tiếng Nga, giọng trẻ em:

Hoàng tử Bé và những suy tư người lớn

 

.

Ngày 16/5 này, tập bản thảo cuốn sách lừng danh “Hoàng tử Bé” của nhà văn Pháp Antoine de Saint – Exupéry được mang ra bán đấu giá ở Pháp. Tập bản thảo này đã được tìm thấy trong bộ sưu tập của một tư nhân, người cũng không ngờ là mình đang sở hữu một báu vật văn học ở tầm cỡ như thế. Các chuyên gia của nhà bán đấu giá Artcurial đã giúp xác định được nguồn gốc tập bản thảo này. Sơ bộ, giá khởi điểm của tập bản thảo “Hoàng tử Bé” là 50 nghìn euro, cao gấp mười lần giá bản chữ ký của nhà văn Saint – Exupéry…

.

Cổ tích cho cả người lớn

Saint – Exupéry từng viết đi viết lại Hoàng tử Bé nhiều lần. Phương án cuối cùng được in thành sách bằng tiếng Anh The Little Princengày 6/4/1943 tạiNew York nhờ nhà xuất bản Reynal & Hitchcock (dịch giả là Katherine Woods). Phải tới năm 1946, nhà xuất bản Editions Gallimard mới in tác phẩm này lần đầu bằng nguyên bản tiếng Pháp.

Tập bản thảo mới được tìm thấy có lẽ được ghi ở thời điểm năm 1941 và có những đoạn không được công bố sau này trong các chương 17 và 19.

Trong tập bản thảo này có kể về chuyến thăm của Hoàng tử Béxuống trái đất – hành tinh thứ bảy trong cuộc du ngoạn của cậu. Saint – Exupéry viết: “Nếu chúng ta tập hợp tất cả các cư dân của hành tinh này, cả người da trắng, da vàng, da đen, trẻ em, người già, phụ nữ và đàn ông, không bỏ sót ai cả, thì toàn bộ nhân loại có thể đủ chỗ ở tại Long-Island”. Theo ý kiến của các chuyên gia, việc nhắc tới tên “Hòn đảo dài” mà một phần trên đó là thành phố New York, càng cho thấy, chắc chắn tác phẩm này được viết ở chính nơi đó.

Các tư liệu khác cho biết, nhà văn đã thuê ngôi biệt thự The Bevin House ở Asharoken của New York để ngồi viết Hoàng tử Bé. Khi in ra, trong sách cũng có phần tranh kèm theo của chính Saint – Exupéry. Đó không chỉ đơn thuần là những bức vẽ minh họa mà là một bộ phận không thể tách rời và rất hài hòa với nội dung tác phẩm: bản thân tác giả và các nhân vật cũng luôn nhắc tới các bức vẽ và thậm chí còn tranh luận về chúng. Các bức tranh độc nhất vô nhị trong Hoàng tử Bé đã phá bỏ rào cản ngôn ngữ và trở thành một bộ phận giao tiếp hình mà ai cũng có thể hiểu được.

Hoàng tử Bé là tác phẩm được phổ biến nhất của Antoine de Saint – Exupéry. Nó đã được dịch sang hơn 180 thứ tiếng và rất nhiều thổ ngữ. Tính cho đến nay đã bán được tới hơn 200 triệu bản sách Hoàng tử Bé trên khắp thế giới. Năm 1999, báo Pháp Le Monde đã xếp nó ở vị trí thứ tư trong danh sách “100 cuốn sách thế kỷ”. Đây là cuốn sách mà trẻ em đọc rất thích thú nhưng người lớn cũng có thể rút ra nhiều bài học bổ ích.

Mắt trẻ thâm trầm

Hoàng tử Bé là một câu chuyện cổ tích nhưng lại ẩn chứa rất nhiều hình tượng đầy tính hình tượng về nhân gian. Trong lời đầu chương một, Saint – Exupéry đã viết (bản dịch của Bùi Giáng): “Tôi xin lỗi các bé con, vì đã đề tặng cuốn sách này cho một người lớn. Tôi có một lẽ chân xác để tự bào chữa, và xin được thứ lỗi: người lớn nọ là người bạn chí thiết trong đời tôi. Tôi còn một lẽ nữa: người lớn nọ có thể hiểu hết mọi sự ngay cả những cuốn sách viết cho bé con, người ấy cũng hiểu nốt. Tôi còn một lẽ thứ ba để được tha thứ: người lớn nọ hiện sống ở nước Pháp, và đang chịu đói và rét. Y thật cần được an ủi. Nếu tất cả những lẽ đó không đủ để bào chữa cho mình, thì tôi rất muốn đề tặng cuốn sách này cho đứa con mà xưa kia người lớn nọ vốn đã từng là (nó) vậy. Mọi người lớn, ban sơ, đều đã từng là những bé con. (Nhưng ít người trong số đó ghi nhớ điều kia)”.


Hình minh họa của sách.

.

Hoàng tử Bé vốn sống ở tiểu tinh cầu B612, nơi có ba ngọn núi lửa (một đã tắt) và một bông hồng… Rồi một ngày kia, Hoàng tử Bé rời tiểu tinh cầu của mình để đi chu du vũ trụ và thăm một số tiểu tinh cầu khác (có số từ 325 đến 330). Trên mỗi một tiểu tinh cầu đó có một người lớn cư trú và tất cả những người lớn này đều rất kỳ dị trong con mắt nhìn của Hoàng tử Bé. Thí dụ, ông vua “vận xích bào và da lông chồn bạch, nghiễm nhiên chễm chệ trên một cái ngai vàng rất đơn sơ và rất trọng thể”. Ông vua này có tư duy rất tân tiến, đến mức lý tưởng: “Nếu ta ra lệnh cho một vị tướng lãnh phải biến thể ra làm hình hài con chim biển, và nếu vị tướng không tuân lệnh ta, thì lỗi không phải ở nơi vị tướng. Lỗi là ở ta vậy”.

Ở một hành tinh khác, Hoàng tử Bé đã gặp một kẻ cư trú tính tình thích khoe khoang. Đây là kẻ yêu mình tới mức hoang tưởng. Vừa thấp thoáng thấy bóng Hoàng tử Bé, gã đã reo lên: “A! A! Hôm nay là ngày kẻ thán phục mình tới viếng mình kia đó!”. Vốn tất thèm khát được tung hô nhưng gã lại phải sống ở nơi không có ai khác ngoài gã nên mọi chuẩn bị của gã cho các lễ nghi nhận lời chúc tụng rốt cuộc rất kỳ cục, dấm dớ trong cách nhìn của Hoàng tử Bé… Cậu cũng thấy anh chàng bợm nhậu ở hành tinh tiếp theo cũng kỳ cục không kém vì anh ta suốt ngày đêm dầm mình vào rượu chỉ để quên đi nỗi xấu hổ vì mang tiếng là… bợm nhậu! Hoàng tử Bé cũng kinh ngạc trước ông làm áp phe suốt ngày bận tối mặt mũi chỉ vì việc đếm các ngôi sao mà ông ta cho rằng là của mình… Hoàng tử Béchỉ duy nhất đánh giá cao người thắp đèn sống trên tiểu tinh cầu bé nhất trong số các tiểu tinh cầu. Tiểu tinh cầu này cứ một phút quay một vòng. Công việc của người này là thắp đèn để chào ngày mới và tắt đèn để chào đêm tới.


Hình minh họa cho cuốn Hoàng tử Bé

.

Trước đây, người này chỉ phải sáng tắt đèn và tối thì thắp đèn lên. Thế nhưng, tiểu hành tinh quay càng ngày càng nhanh hơn và đến lúc mà Hoàng tử Bé xuất hiện trên tiểu hành tinh đó, người này không còn lấy một giây để nghỉ ngơi. Mỗi phút phải thắp đèn và phải tắt đèn một lần. Và Hoàng tử Bé đã nghĩ thầm khi rời khỏi tiểu hành tinh đó: “Anh chàng này sẽ bị mọi kẻ khác xem khinh, từ ông vua đến gã khoe khoang, ông bợm nhậu, ông áp-phe. Tuy nhiên, chính chàng mới là kẻ duy nhất mà ta thấy không lố bịch đó. Ấy có lẽ vì chàng bận tâm lo tới những gì khác hơn là chính bản thân mình…”.

Tới tiểu hành tinh tiếp theo, Hoàng tử Bé đã gặp một ông già là nhà địa lý. Thoạt tiên cậu cũng tưởng đó là một nghề thú vị vì “biết rõ biển khơi ở đâu, sông ngòi ở đâu, sa mạc ở đâu”. Thế nhưng, nhà địa lý này lại chẳng bao giờ rời khỏi cái bàn của mình để đi tìm hiểu thực tế vì ông ta bảo ông ta không phải là nhà thám hiểm: “Nhà địa lý đâu có phải là kẻ kê khai toán định những phố thị, những sông ngòi, những núi rừng, những đại dương và những sa mạc. Nhà địa lý quan trọng lắm, có phải giỡn đâu mà lang thang phôi pha tháng ngày đìu hiu đi dạo! Nhà địa lý không rời bàn giấy của mình. Ngồi tại phòng giấy mà tiếp kiến các nhà thám hiểm. Nhà địa lý chất vấn họ, và ghi vào sổ những kỷ niệm của họ. Và nếu những kỷ niệm của một kẻ trong bọn họ xem ra có vẻ đáng lưu tâm, thì nhà địa lý liền cho người đi mở cuộc điều tra về đạo đức của nhà thám hiểm”. Nhà địa lý yêu cầu Hoàng tử Bé mô tả về tiểu tinh cầu của mình để ông ghi chép lại.Hoàng tử Bé nhắc đến những ngọn núi lửa và cả đóa hoa hồng. Thế nhưng, nhà địa lý lại từ chối ghi chép hoa vì “hoa vốn là phù du”. Hoàng tử Bé bị sốc bởi trong mắt chàng “hoa là cái xinh nhất!”.

Và nhà địa lý đã giải thích: “Địa lý lục là những cuốn sách quý nhất trong mọi thứ sách. Chúng chẳng thể trở thành trần hủ, lỗi thời, quá mối bao giờ. Ít khi có cái sự vụ một ngọn núi dời chỗ, di lịch địa điểm. Rất ít khi một đại dương cạn ráo hết nước. Chúng ta viết, chúng ta ghi chép những sự vật thiên thu, những sự vụ vạn đại, những sự kiện vĩnh viễn muôn năm, trường tồn cùng tuế nguyệt”. Khi hiểu ra được kiếp phù du của đóa hồng, Hoàng tử Bé cảm thấy ân hận: “Đóa hoa của ta là phù du và nó chỉ có bốn chiếc gai nhọn để tự bảo vệ tấm thân trước cõi đời! Thế mà ta đã nỡ bỏ nó lại một mình nơi quê ta!”.

Rồi theo lời khuyên của nhà địa lý, Hoàng tử Bé tới trái đất, nơi “thường xảy ra những sự vụ ly kỳ và thơ mộng phiêu bồng nhất vũ trụ”. Và tới nơi, chàng đã nhận thấy đó “không phải một tinh cầu lai rai như những lai rai tinh cầu! Người ta đếm ra có tới một trăm mười một ông vua tại trái đất (cố nhiên không quên những ông vua da đen) bảy ngàn nhà địa lý, chín trăm ngàn nhà áp phe, bảy triệu rưỡi gã say ca múa cô đơn dưới nguyệt, ba trăm mười một triệu gã khoe khoang lố bịch, nghĩa là khoảng hai nghìn triệu con người lớn…”.


Bìa sách Hoàng Tử Bé của NXB Hội Nhà Văn.

.

Trên trái đất, Hoàng tử Bé nhìn thấy một khu vườn có rất nhiều hoa hồng và cậu cảm thấy rất đau khổ. Bởi lẽ, đoá hoa hồng ở trên tiểu hành tinh của cậu từng kể cho cậu rằng: “Nàng ta vốn là một cành thiên hương duy nhất trong chủng loại của nàng, một mình lộng lẫy nằm ở giữa vũ trụ bên cạnh càn khôn. Thế mà tại đây, coi kìa, có cả một loạt năm nghìn đóa, giống hệt như nhau, xúm xít trong một thửa vườn sum suê chật ních”.

Và cậu đã đau đớn nhận thức ra rằng: “Ta đã tưởng mình giàu sang vô hạn với một đóa hoa duy nhất, té ra mình chỉ sở hữu có một đóa hồng thông thường mà thôi. Té ra hoa của mình và ba ngọn hỏa sơn của mình sâu chỉ tới hai đầu gối của mình, và một ngọn thì có lẽ tắt ngấm vĩnh viễn, té ra mọi cái đó không đủ khiến cho ta thành một vị hoàng tử lớn lao chi cho lắm…”. Thế là “duỗi thân xuống cỏ”, Hoàng tử Bé đã “nằm khóc miên man”. May sao lúc đó có một con chồn xuất hiện và đã cho cậu một điều bí mật, một cách giải thích khác để cậu thấy rằng, đóa hoa hồng của cậu là duy nhất và đặc biệt vì bông hoa đó đã cảm hóa được cậu. Và Hoàng tử Bé đã kiêu hãnh nói với cả vườn hồng muôn màu ngàn tía: “Các nàng đẹp, nhưng các nàng trống rỗng ở bên trong… Người ta không thể vì các nàng mà chết đi trong ngậm ngùi tưởng niệm. Hẳn nhiên, đóa hồng của ta, một bộ hành đi qua ắt tưởng là nó giống các nàng. Nhưng riêng nó, nó lại quan trọng hơn hết thảy các nàng, bởi vì chính nó được ta tự tay tưới nước. Bởi vì chính nó đã được ta che giữ sau một tấm bình phong. Bởi vì chính nó đã được ta bắt sâu, diệt bọ (trừ một vài con để lại nhằm những cánh bướm mai sau). Bởi vì chính nó đã được ta lắng tai nghe than vãn, hoặc nghe tán hươu tán vượn diễm kiều tài tử, hoặc đôi lúc lại được nghe cả cái lặng im câm nín như chiều Xuân vắng vẻ thanh hà. Bởi vì đó là đóa hồng của hồn ta tưởng nhớ…”.

Những nhận thức của Hoàng tử Bé thực ra là những lời nhắc nhở cho những người lớn đã vội quên đi tuổi thơ mình mà không biết rằng, đó mới chính là quãng thời gian ta có nhiều suy tư đúng đắn nhất.