ƠN CHÚA DIỆU KỲ: ÁNH SÁNG PHỤC SINH TỪ TĂM TỐI CUỘC ĐỜI – Truyện của Lm. Anmai, CSsR

29

ƠN CHÚA DIỆU KỲ: ÁNH SÁNG PHỤC SINH TỪ TĂM TỐI CUỘC ĐỜI

Cuộc đời này là một hành trình dài của những bất ngờ, những khúc quanh không lường trước. Đôi khi, giữa những bi kịch tưởng chừng không lối thoát, một bàn tay vô hình lại vươn tới, kéo chúng ta ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, mang đến ánh sáng của niềm hy vọng và sự đổi thay kỳ diệu. Câu chuyện của chị, một người phụ nữ đã đi qua nửa cuộc đời với những vết sẹo hằn sâu trên tâm hồn và thể xác, là một minh chứng hùng hồn cho Ơn Chúa Diệu Kỳ – một ơn huệ không thể cắt nghĩa bằng lý trí, chỉ có thể cảm nghiệm bằng trái tim.

Ngay từ những năm tháng đầu đời, cuộc sống của chị đã chìm trong một màu u ám. Sinh ra không biết mặt cha, một sự thiếu thốn tình cảm và điểm tựa ngay từ thuở ấu thơ. Rồi mẹ mất sớm, đẩy chị vào cảnh mồ côi, lay lắt lớn lên như dây bầu dây bí dại, nhờ nước mưa trời mà lớn lên. Không ai dạy dỗ, không ai chăm sóc trọn vẹn, chị phải tự mình vật lộn với cuộc đời, tự tìm kiếm lối đi giữa những khắc nghiệt của cuộc sống.

Trong cái vòng xoáy cô độc và thiếu thốn ấy, một thói quen nghiệt ngã đã bám riết lấy chị: hút thuốc lá. Chị không nhớ rõ khi nào, nhưng có lẽ chỉ tầm lên 9, 10 tuổi, khi mẹ bảo đi mua thuốc lá, vấn thuốc cho mẹ, chị đã bắt chước hút, và nghiện luôn từ bé. Thuốc lá trở thành người bạn đồng hành trong những tháng ngày đơn độc, một thói quen giải sầu, một cách để đối phó với những nỗi buồn không tên. Bây giờ đã ngoài 50, chị nghiện thuốc lá nặng, nó đã ăn sâu vào từng hơi thở, từng mạch máu. Chị đã cố gắng cai thuốc nhiều lần nhưng đều thất bại. Không hút thuốc, nghĩa là huyết áp cao, mất ngủ và rối loạn tiền đình kéo nhau đến, hành hạ chị cả về thể xác lẫn tinh thần. Chính vì sự lệ thuộc ấy, chị rất sợ việc cai thuốc. Vậy là cứ hút, như là thuốc chống bệnh chứ không phải là thuốc độc, thuốc bệnh như mọi người thường khuyên chị bỏ hút thuốc lá. Thuốc lá, đối với chị, không phải là thú vui, mà là một sự cần thiết để duy trì sự cân bằng mong manh của sức khỏe, một vòng luẩn quẩn không lối thoát.

Cuộc đời dường như không ngừng thử thách chị. Chị có chồng, có 2 đứa con, tưởng chừng đã tìm thấy bến đỗ bình yên. Nhưng rồi, chồng đánh đập chị phải bỏ xứ mà đi, để lại phía sau một mái ấm tan vỡ và những vết sẹo lòng không thể nhìn thấy. Chị trở thành người phụ nữ không chồng, không con, tứ cố vô thân, phải lay lắt đi làm mướn hết nơi này đến nơi khác. Suốt năm, suốt tháng chị đi làm, lấy công việc làm niềm vui sống tạm qua ngày, để quên đi những nỗi đau, những mất mát. Ngày mai là gì chị không cần biết, mà chắc chị cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến tương lai, ngày mai của cuộc đời mình. Cuộc sống của chị là một chuỗi ngày chỉ để tồn tại, không có mục đích, không có niềm hy vọng.

Giữa cuộc đời tưởng chừng đã tàn lụi, chỉ chờ ngày tận số ấy, một tia sáng bất ngờ lóe lên, một cánh cửa mới mở ra cho chị. Chị tin Chúa, có lẽ đúng như lời một chị phụ nữ trong Giáo xứ đã nói với chị rằng, Chúa đã tìm và cứu chị, vì cuộc đời chị có gì đâu ngoài hai chữ nghèo và buồn tủi. Đây không phải là sự tình cờ, mà là sự can thiệp đầy yêu thương của Thiên Chúa, Đấng không bao giờ bỏ rơi con cái của mình, ngay cả khi chúng lạc lối trong bóng tối.

Chị nhớ lại một buổi chiều hè định mệnh ấy, vì xưởng đông lạnh gặp sự cố kỹ thuật mà công nhân được về sớm. Không như mọi lần chị theo đám phụ nữ công nhân đi chơi hay ngồi tám chuyện, vì dễ gì có buổi nghỉ việc rỗi rãi để tự do đi chơi sau những giờ làm việc quần quật, chị về phòng nằm nghỉ. Và chính trong khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi ấy, Chúa đã sắp đặt để chị gặp được nhóm chị em phụ nữ trong Giáo xứ đi truyền giáoo. Lần đầu tiên trong đời, giữa căn phòng trọ nhỏ bé và cuộc đời đầy cô độc, chị biết được có một Thiên Chúa quyền năng rất yêu thương chị. Một Thiên Chúa quyền năng đã bằng lòng chết thay cho chị, để chị được sống và được cứu rỗi linh hồn.

Lần đầu tiên chị được đến nhà thờ, một nơi mà chị chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân tới. Lần đầu tiên chị được sống trong tình yêu thương chan hòa của những người cùng đức tin. Họ không phán xét quá khứ của chị, không nhìn vào những vết sẹo trên thân thể hay trong tâm hồn chị, mà chỉ trao cho chị sự chấp nhận, sự ấm áp và lòng trắc ẩn. Chị đã tìm được ánh sáng cho đời mình, chị quá vui, một niềm vui không thể diễn tả bằng lời, niềm vui được làm con Thiên Chúa. Từ nay, chị không còn là đứa trẻ mồ côi, không còn là người phụ nữ bị bỏ rơi. Chúa là Cha, là Chủ của cuộc đời chị. Chị không còn cô đơn, cũng không còn lo sợ khi được ở trong tay Ngài. Niềm tin ấy đã mang đến một sự bình an nội tâm mà chị chưa từng biết đến.

Những ngày sau khi tin Chúa là một hành trình khó khăn, một cuộc chiến đấu nội tâm đầy gian nan để chị kinh nghiệm tình yêu của Chúa dành cho mình một cách cụ thể. Trận chiến lớn nhất chính là việc cai thuốc lá. Chị đã tập cai thuốc lá, nhưng đầu óc chị quay cuồng, cổ họng khô đắng, tay chân rũ rượi, và nôn mửa liên tục. Những triệu chứng của hội chứng cai thuốc hành hạ chị đến tận cùng. Chị chỉ biết cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện. Cầu nguyện trở thành vũ khí duy nhất của chị trong cuộc chiến này, tiếng kêu từ tận đáy lòng xin Chúa nâng đỡ.

Rồi một biến cố xảy ra, một trận ốm tưởng chừng nguy kịch nhưng lại hóa thành cơ hội: Chị bị rối loạn tiền đình rất nặng, không nhúc nhích nổi người, chỉ cần mở mắt ra là chị xoay tít quay cuồng. Chị được mọi người trong Giáo Xứ, những người anh em mới quen biết, đưa đi cấp cứu trong tình trạng ngất lịm nguy kịch, huyết áp tụt. Trận ốm đã lấy đi ở chị 7 ký thịt – một điều mà bình thường chị không thể nào giảm cân được, dù có cố gắng thế nào.

Trận ốm tưởng chừng là bi kịch này lại đem đến cho chị một cảm giác thiêng liêng: cảm giác được yêu thương và được chăm sóc trong tình yêu mến chân thành. Lần đầu tiên trong đời, chị đón nhận tình cảm ấm áp, sự quan tâm không vụ lợi của những người anh em trong cộng đồng đức tin. Họ thăm hỏi, động viên, và cầu nguyện cho chị không ngừng. Điều này với chị là một phép màu, một điều gì đó quý giá, thiêng liêng mà có nằm mơ chị cũng không ngờ được. Chính những lời nâng đỡ, động viên, sự cầu nguyện của những chị em phụ nữ trong Giáo Xứ đã đem đến cho chị một sự an ủi ngọt ngào, một sức mạnh tinh thần để vượt qua nỗi đau thể xác.

Và cũng thật lạ lùng, sau trận ốm trở về, chị bỏ hẳn thuốc lá như một phép lạ mà chính chị cũng cảm thấy quá ngạc nhiên. Tròn 2 tuần ở bệnh viện, chị đâu có hút điếu nào, và những triệu chứng khó chịu của việc cai thuốc dường như không còn dữ dội như trước. Chị tự nhủ, không lý gì 2 tuần không hút thuốc, bây giờ lại hút trở lại thì làm sao dứt ra được, làm sao cai được thuốc lá? Suy nghĩ như vậy nên chị quyết tâm vứt hết thuốc lá có trong phòng, đoạn tuyệt những cám dỗ của mùi thuốc, đoạn tuyệt với thói quen cũ. Mà cũng lạ, chị chẳng thèm hút, miệng cũng chẳng nhạt hay khó chịu như trước đây, chị lại cảm thấy vui vô cùng vì mình đã tập tành từ bỏ đời sống cũ. Chúa đã chết thay cho chị trên thập giá để cứu rỗi linh hồn chị, lẽ nào từ bỏ thuốc lá vì Chúa, chị không làm được, huống hồ điều đó quá tốt cho chị mà bao năm qua chị đã thất bại trong thói quen xấu của mình. Chẳng nghi ngờ gì nữa, trận ốm chính là cơ hội để chị cai được thuốc lá, cho nên chị nghĩ ngay rằng, Chúa cho phép trận ốm xảy ra để chị bỏ được thuốc lá. Điều này chẳng phải quá lạ lùng và kỳ diệu trên cuộc đời chị sao? Đó là ân sủng được biến đổi từ trong đau khổ.

Sau trận ốm, cuộc sống của chị như bước sang một trang mới. Chị được công ty ưu ái không tăng ca và chuyển sang bộ phận kiểm hàng, công việc nhẹ nhàng hơn, ít áp lực hơn. Lương có thể ít hơn một chút, nhưng dù sao chị sống một mình, không nuôi nấng ai, nên chị sống vui vẻ thỏa lòng. Sự bình an trong tâm hồn đã khiến những lo toan vật chất trở nên nhẹ nhàng hơn.

Mỗi sáng Chúa nhật, chị dậy sớm đi nhà thờ học lớp giáo lý, trau dồi kiến thức về đức tin. Buổi chiều thì nhóm phụ nữ, cùng nhau học Kinh Thánh, chia sẻ đời sống, và cầu nguyện cho nhau. Cuộc sống của chị đã có màu sắc hơn quãng đời quá khứ đi qua, không còn là những chuỗi ngày tăm tối, vô vị. Chị vui vô cùng, như tìm được ánh sáng nơi cuối đường hầm, nơi cuộc đời tưởng như đã tàn lụi chỉ chờ ngày tận số. Chị đã tìm được một gia đình mới trong cộng đồng đức tin, tìm được một mục đích sống cao cả hơn.

Giáng sinh năm nay là một sự kiện đáng nhớ nhất trong cuộc đời chị, một dấu ấn không thể phai mờ. Chị đứng vào ca đoàn Cecilia của Giáo Xứ để tôn vinh Chúa, cất cao tiếng hát ngợi khen Thiên Chúa đã cứu rỗi mình. Chị là thành viên tích cực, trung tín của Hội các bà mẹ Công Giáo, cùng các chị em tập hát, thăm viếng những người đau yếu, hay phụ lo ẩm thực cho các buổi nhóm của Giáo xứ. Những giọt nước mắt của niềm vui và hạnh phúc, của sự phục hồi và chữa lành những tổn thương đi qua khiến chị không sao kiềm chế được. Chị là ai mà có được vinh dự lớn lao này, được đứng trong nhà Chúa, được cất tiếng hát ngợi khen Chúa? Quả thật Chúa đã tìm và cứu chị. Tình yêu của Chúa đã biến đổi chị, và cũng chỉ có quyền năng biến đổi diệu kỳ trong Cứu Chúa Giêsu mới cứu rỗi chị thoát khỏi chuỗi ngày buồn đau trong quá khứ, chỉ biết tìm đến thuốc lá như một thói quen giải sầu.

Nhìn cây thông Giáng sinh được trang hoàng lộng lẫy trong nhà Chúa, những ánh đèn lấp lánh như soi rọi vào tận sâu thẳm tâm hồn, chị chưa bao giờ trong đời nghĩ đến thôi, chị cũng không bao giờ hình dung ra diễm phúc này. Lòng ấm áp lạ thường, lòng biết ơn vô hạn, lòng reo vui hạnh phúc như một bài hát bất tận chị hát riêng cho mình, một bản Thánh ca không lời dâng lên Thiên Chúa.

Những năm tháng đến, cuộc đời dài sẽ qua đi, nhưng chị biết rằng Chúa sẽ đồng đi với chị trong những niềm vui, nỗi buồn, những lo lắng, bận rộn và phức tạp của cuộc sống. Chị đã không còn cô đơn trong cuộc đời. Niềm tin vào Chúa đã trở thành trụ cột vững chắc, là nguồn sức mạnh và an ủi không bao giờ cạn. Chị không còn sợ hãi tương lai, không còn lo lắng về những biến cố, bởi chị biết mình đang ở trong bàn tay của Đấng toàn năng, Đấng yêu thương mình vô điều kiện.

Câu chuyện của chị là một minh chứng sống động cho lời Kinh Thánh: “Nếu ai ở trong  Thiên Chúa, người ấy là thụ tạo mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới” (2 Cr 5:17). Từ một cuộc đời tưởng chừng không lối thoát, chị đã được phục sinh trong ân sủng Chúa. Từ một người bị nghiện ngập, đau yếu, cô độc, chị đã trở thành một người tràn đầy niềm vui, sức khỏe và tình yêu thương.

Và khi nhìn lên cây thông Giáng sinh, chị không chỉ thấy những ánh đèn lấp lánh, mà thấy ánh sáng của tình yêu Thiên Chúa, ánh sáng đã soi rọi cuộc đời chị, biến đổi chị từ trong ra ngoài. Chị biết ơn Chúa đã cho phép trận ốm xảy ra, bởi đó chính là cánh cửa dẫn chị đến với sự chữa lành và sự tự do. Chị biết ơn Chúa đã sai những người anh em đến với chị, trở thành những cánh tay nối dài của tình yêu Chúa.

Cuộc đời chị là một lời rao giảng hùng hồn, một bằng chứng sống động cho quyền năng biến đổi của Tin Mừng. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, dù chúng ta có chìm sâu trong bóng tối của tội lỗi, nghiện ngập, hay những vết thương lòng, Chúa Giê-su vẫn luôn ở đó, sẵn sàng dang tay đón Chị

Lm. Anmai, CSsR