AI VÀ MỘT CHÂN TRỜI MỚI: SỰ BIẾN ĐỔI CẤU TRÚC XÃ HỘI, GIÁ TRỊ SỐNG VÀ TRIẾT LÝ GIÁO DỤC TRONG KỶ NGUYÊN TRÍ TUỆ NHÂN TẠO
AI – Lực lượng biến đổi bộ mặt thế giới
Trong bối cảnh cách mạng công nghệ 4.0 đang diễn ra với tốc độ chóng mặt, trí tuệ nhân tạo (AI) nổi lên như một lực lượng then chốt, không chỉ thay đổi cách chúng ta làm việc, giao tiếp mà còn tái định hình toàn bộ cấu trúc xã hội và hệ thống giá trị sống của con người. AI không phải là một công cụ đơn thuần; nó là một cuộc cách mạng tư duy, một chân trời mới mở ra những khả năng vô tận nhưng cũng đặt ra những thách thức sâu sắc. Từ việc tự động hóa lao động đến hỗ trợ ra quyết định, AI đang len lỏi vào mọi ngóc ngách của cuộc sống, từ y tế, giáo dục, kinh tế đến văn hóa và tôn giáo. Chúng ta có thể dự đoán khá chắc chắn rằng, trong tương lai không xa, AI sẽ trở nên phổ biến đến mức không thể thiếu, giống như điện năng hay internet ngày nay.
Tuy nhiên, đón nhận sự thật ấy đòi hỏi chúng ta phải dám nhìn lại chính mình và, nếu cần, thay đổi “chiến thuật” sống. Không phải là chống lại AI, mà là tận dụng nó để nâng cao giá trị con người. Trong luận văn này, chúng ta sẽ khám phá sâu sắc về cách AI thúc đẩy sự chuyển dịch từ một xã hội dựa trên kiến thức và cạnh tranh sang một xã hội nhấn mạnh vào sự độc đáo cá nhân, sự phong phú nội tâm và thần thái sống. Chúng ta sẽ phân tích các khía cạnh tích cực của “cơn bão” AI, liên hệ với trào lưu hậu hiện đại, so sánh với các giá trị tôn giáo như Cựu Ước và Tân Ước, và cuối cùng, áp dụng vào bối cảnh giáo dục và Giáo hội Việt Nam. Qua đó, hy vọng rằng AI không chỉ là công cụ kỹ thuật mà còn là chất xúc tác cho một chân trời mới, nơi con người thực sự “sống ra hồn”.
1. AI và sự thay đổi cấu trúc xã hội: Từ kiến thức độc quyền đến truy cập dân chủ
AI thực sự đang làm biến đổi bộ mặt thế giới một cách sâu sắc và không thể đảo ngược. Hãy tưởng tượng một xã hội nơi mọi người đều có quyền truy cập vào kho kiến thức vô tận của nhân loại chỉ qua một chiếc điện thoại thông minh. Trong quá khứ, kiến thức là nguồn lực quý giá, thường bị giới hạn bởi địa vị xã hội, giáo dục và tài nguyên. Những người có “cái biết” cao sâu – như các học giả, chuyên gia – thường được đánh giá cao hơn những người có “cái sống” chân thật và phong phú, chẳng hạn như những nghệ sĩ, nông dân hay những cá nhân sống gần gũi với thiên nhiên. Điều này dẫn đến một hệ thống phân tầng xã hội dựa trên kiến thức, nơi giá trị con người được đo lường bằng lượng thông tin sở hữu.
Nhưng với AI, mọi thứ thay đổi. Các hệ thống như ChatGPT, Grok hay các trợ lý ảo khác cho phép bất kỳ ai cũng có thể hỏi và nhận câu trả lời tức thì về bất kỳ chủ đề nào, từ lịch sử cổ đại đến công thức toán học phức tạp. Trong tương lai gần, bậc thang giá trị này có thể chưa đảo ngược hoàn toàn, nhưng chúng ta có thể hy vọng rằng, với sự phát triển đúng đắn, AI sẽ làm cho yếu tố “sống” – tức là trải nghiệm cá nhân, cảm xúc và sự sáng tạo – được trân trọng nhiều hơn. Ví dụ, thay vì cạnh tranh về việc ai biết nhiều hơn về lịch sử thế giới, con người sẽ tập trung vào việc chia sẻ cách mà kiến thức ấy ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của họ, như một câu chuyện gia đình hay một bài học rút ra từ trải nghiệm.
Hơn nữa, AI sẽ làm phẳng hóa mặt bằng tri thức xã hội. Không còn sự hơn thua về độ cao thấp của kiến thức, mà thay vào đó là những sắc thái đa dạng và độc đáo của mỗi “vùng đất” cá nhân. Mỗi người sẽ trở thành một “vùng đất” riêng biệt, với những quan tâm, góc nhìn và cách tiếp cận khác nhau. Những trao đổi giữa con người không còn là cuộc so đo kiến thức, mà là biểu lộ những khía cạnh quan tâm riêng tư. Điều này giống như việc chuyển từ một cuộc thi điền kinh nơi ai chạy nhanh hơn thắng cuộc, sang một buổi triển lãm nghệ thuật nơi mỗi tác phẩm đều có giá trị độc đáo của riêng mình.
2. Từ “cái có” sang “cái là”: Giảm chủ nghĩa ưu tuyển, tăng chủ nghĩa độc đáo
Đi sâu hơn vào sự chuyển dịch này, chúng ta có thể thấy rằng sân chơi của “cái có” – tức là sở hữu kiến thức, tài sản, địa vị – sẽ dần nhượng bộ cho sân chơi của “cái là” – tức là bản chất tồn tại, sự độc đáo và chân thực của mỗi cá nhân. Trong tương lai, mỗi người bước vào đời sẽ luôn “ôm lấy” chiếc máy điện thoại bên mình, không phải để khoe khoang, mà để hỏi và biết tất cả mọi sự một cách dễ dàng. Điều này sẽ làm giảm thiểu chủ nghĩa ưu tuyển (elitism), nơi chỉ những người xuất sắc mới được công nhận, và chủ nghĩa anh hùng (heroism), nơi các cá nhân vĩ đại được tôn sùng như thần thánh.
Thay vào đó, chủ nghĩa độc đáo (individualism) sẽ lên ngôi. Mỗi người sẽ được đánh giá không phải qua lượng kiến thức tích lũy, mà qua cách họ thể hiện sự khác biệt của mình. Ví dụ, trong một cuộc thảo luận về biến đổi khí hậu, thay vì tranh cãi ai biết nhiều dữ liệu hơn, mọi người sẽ chia sẻ góc nhìn cá nhân: một nông dân nói về tác động đến mùa màng, một nghệ sĩ mô tả qua tranh vẽ, một nhà khoa học giải thích qua mô hình AI. Điều này không chỉ làm phong phú thêm cuộc đối thoại mà còn thúc đẩy sự đồng cảm và tôn trọng lẫn nhau.
Chúng ta đã thấy dấu hiệu của sự chuyển dịch này trong trào lưu hậu hiện đại (postmodernism), vốn nhấn mạnh vào sự đa dạng, khác biệt và phê phán các cấu trúc quyền lực thống trị. Hậu hiện đại bác bỏ ý niệm về một “sự thật tuyệt đối” và ủng hộ vô số góc nhìn cá nhân. Ảnh hưởng của nó lan tỏa nhanh chóng trong quần chúng, nhanh hơn các trào lưu triết học trước đây như chủ nghĩa hiện sinh hay chủ nghĩa duy lý. Trong chiều hướng đề cao sự khác biệt, hậu hiện đại và AI quả thực là “cặp đôi hoàn hảo”, tạo nên một cơn bão mạnh mẽ tràn quét khắp mọi ngõ ngách của cuộc sống con người. AI cung cấp công cụ để khám phá và thể hiện sự khác biệt ấy, trong khi hậu hiện đại cung cấp nền tảng triết lý để lý giải và ủng hộ nó.
3. Giá trị tích cực của “cơn bão” AI: Lời cảnh tỉnh cho con người
Dẫu sao, chúng ta cũng phải nhìn nhận những giá trị tích cực của “cơn bão” này. Trước hết, nó là lời cảnh tỉnh: hãy ngừng chạy đua để tìm lại dáng đi riêng tư của chính mình; hãy ngừng so sánh hơn thua để khám phá căn tính cái tôi. Trong xã hội hiện đại, con người thường bị cuốn vào vòng xoáy cạnh tranh, nơi giá trị được đo bằng thành tích, bằng cấp và thu nhập. AI, bằng cách dân chủ hóa kiến thức, buộc chúng ta phải đối mặt với câu hỏi: Nếu kiến thức không còn là lợi thế cạnh tranh, thì giá trị thực sự của tôi là gì?
Nếu dám lạc quan hơn, chúng ta có thể thấy rằng cơn bão AI và hậu hiện đại có thể tạo nên một môi sinh mới, khiến cho cơ chế giống như Cựu Ước rạn nứt để hé mở mầm sống của tinh thần Tân Ước. Trong Cựu Ước (Kinh Thánh Do Thái), sự công chính được tính toán bằng khả năng giữ lề luật chung nhiều hay ít; cá nhân bị giản lược thành một đơn vị trong bài toán của tập thể. Mọi người phải tuân thủ cùng một bộ luật cứng nhắc, và giá trị được đo bằng sự tuân thủ ấy. Ngược lại, Tân Ước (Kinh Thánh Kitô giáo) mang tính cá nhân hóa và nội tâm hóa lề luật. Sự công chính không còn là việc tuân thủ máy móc, mà là sự trung tín cá vị với ơn huệ Thánh Thần, tính đến hoàn cảnh riêng và ý hướng riêng của mỗi người. Tân Ước không phải là đề thi chung cho mọi thí sinh, mà là hành trình cá nhân của từng người.
Tương tự, trong kỷ nguyên AI, yếu tố chính để “sống ra hồn” sẽ không còn là điểm số qua một “đề thi” chung – như kỳ thi đại học hay đánh giá hiệu suất công việc dựa trên kiến thức – mà là sắc thái riêng của mỗi người. Hiện nay, nhiều người quan tâm đến AI vì kho kiến thức mênh mông của nó, nhưng dần dần, việc quan tâm đến kiến thức sẽ bão hòa. Chúng ta sẽ chuyển sang sự phong phú của những thần thái khác nhau: sự kiên nhẫn, sáng tạo, đồng cảm, và khả năng sống chân thực.
4. Triết lý giáo dục trong kỷ nguyên AI: Từ kiến thức và kỹ năng sang thần thái
Nói chung, triết lý giáo dục nhắm đào tạo con người trong ba khía cạnh: kỹ năng (skills), kiến thức (knowledge), và thần thái (attitude). Trước đây, việc học chủ yếu tập trung vào kiến thức (kỹ năng cứng), như học thuộc lòng công thức toán học hay lịch sử. Việc áp dụng kiến thức cách linh hoạt (kỹ năng mềm) phần lớn thuộc về năng khiếu riêng, và thần thái thường bị coi nhẹ, đặc biệt ở các nước đang phát triển như Việt Nam, nơi hệ thống giáo dục vẫn nhấn mạnh vào thi cử và điểm số.
Ngày nay, AI có thể đóng góp phần lớn trong lãnh vực kiến thức và hướng dẫn kỹ năng. Ví dụ, AI có thể dạy toán học, lập trình hay ngôn ngữ một cách cá nhân hóa, điều chỉnh theo mức độ của từng học viên. Do đó, trọng tâm của việc đào tạo cần chuyển sang khía cạnh thần thái: cách suy nghĩ, thái độ sống, đạo đức và sự sáng tạo. Giáo dục không còn là nhồi nhét kiến thức, mà là nuôi dưỡng bản sắc cá nhân, khuyến khích học sinh khám phá “cái là” của mình.
Có thể, hình ảnh của một nhà hiền triết Á châu – như Khổng Tử hay Lão Tử, với sự nhấn mạnh vào đạo đức, hài hòa và nội tâm – sẽ dần trở nên lý tưởng hơn so với một triết gia có cội nguồn văn hóa từ Hy-La (Hy Lạp-La Mã), như Aristoteles hay Plato, vốn tập trung vào logic và kiến thức lý thuyết. Trong Kitô giáo, dần dần người ta sẽ cảm nhận thấy một “chứng nhân” – người sống đức tin qua hành động và gương sáng – thì đáng quý hơn là “thầy dạy” – người chỉ truyền đạt kiến thức mà không sống thực.
5. Áp dụng vào bối cảnh Giáo Hội Việt Nam: Làm trong sáng việc học hành và thi cử
Hy vọng rằng sự chuyển đổi giá trị ấy cũng sẽ làm trong sáng hơn việc học hành và thi cử trong Giáo hội Việt Nam hiện nay. Hiện tại, hệ thống đào tạo linh mục và tu sĩ ở Việt Nam vẫn mang nặng tính hình thức, với các kỳ thi dựa trên kiến thức thần học và Kinh Thánh, thường dẫn đến tình trạng học thuộc lòng mà thiếu chiều sâu nội tâm. AI có thể hỗ trợ trong việc học kiến thức cơ bản, cho phép các chủng viện tập trung vào việc hình thành thần thái: sự cầu nguyện, phục vụ cộng đồng và sống chứng nhân.
Ví dụ, thay vì thi trắc nghiệm về Cựu Ước, các ứng viên có thể sử dụng AI để tra cứu thông tin, và kỳ thi tập trung vào cách họ áp dụng vào hoàn cảnh cá nhân, giống như tinh thần Tân Ước. Điều này sẽ giảm bớt áp lực cạnh tranh, thúc đẩy sự độc đáo và chân thực, giúp Giáo hội Việt Nam trở nên gần gũi hơn với quần chúng trong bối cảnh xã hội hiện đại.
Hy vọng về một chân trời mới
Tóm lại, AI không chỉ là công nghệ mà còn là chất xúc tác cho một chân trời mới, nơi con người thoát khỏi gông cùm của kiến thức độc quyền để ôm lấy sự độc đáo và thần thái sống. Dù có những thách thức, nhưng nếu chúng ta dám thay đổi “chiến thuật”, cơn bão AI và hậu hiện đại sẽ mở ra một môi sinh mới, tương tự sự chuyển tiếp từ Cựu Ước sang Tân Ước. Trong giáo dục và tôn giáo, đặc biệt ở Việt Nam, điều này hứa hẹn một sự trong sáng và nhân văn hơn. Hãy lạc quan và chủ động đón nhận, vì tương lai thuộc về những ai dám sống chân thực trong kỷ nguyên trí tuệ nhân tạo.
Lm. Anmai, CSsR
