TÌNH ĐÃ NHƯ VÔI …

65

TÌNH ĐÃ NHƯ VÔI …
“Cha ơi ! Cha có biết không ! Khi trước, Ba con còn khỏe, Ba con giúp cho người ta tiền tỷ. Đến giờ Ba con nằm một đống. Họ không thèm thăm hỏi chứ đừng nói gì đến là giúp …”
Dòng tâm sự của người em tinh thần cũng như là giọt nước tràn ly cho những ai sống không biết trước biết sau hay còn gọi là vô ơn bạc nghĩa. Chả hiểu sao con số vong ân bội nghĩa ngày mỗi ngày tăng thêm theo cấp số nhân chứ chả còn là con số cộng. Thường thì cũng có những người nhớ đến ân nhân của mình, nhớ đến người đã giúp mình và bằng mọi cách họ làm điều gì đó để gọi là tri ân người đã giúp nhưng rồi cũng không ít người quên ơn và phụ bạc.
Một câu chuyện cũng chả hay ho gì xảy đến với chuyện gia đình nọ. Khi còn chung sống với nhau, chả biết họ thề non hẹn biển thế nào nhưng xem chừng khá đình đám vì hay khoe mẽ. Một ngày kia không còn chung lối, họ không ngần ngại đưa ra nhiều và rất nhiều lời để thóa mạ nhau đến tận cùng. Nực cười vì mới ngày hôm trước họ còn chung đường chung lối với nhau.
Cũng chả phải là chia cắt. Đang cùng chung sống một mái nhà. Gia cảnh đơn sơ đến tột cùng. Chỉ có 2 chị em. Người chị vẫn chưa tìm được “bóng hồng”. Chị yêu thương 2 cháu gọi bằng bác đến đỉnh điểm nhưng bị người em phủ cũng điểm đỉnh.
Người chị không ngần ngại nói : “Bố ơi ! Mẹ con mà mất rồi thì chị em chia tay chứ không thể nào ở chung được. Em con nó kỳ đến phát lạ … Con lo cho con nó và lo cho mọi việc trong gia đình nhưng không bao giờ vừa ý nó. Ăn uống thì nó cứ để đó cho con dọn thôi. Con chịu hết nổi nó. Mẹ còn thì ráng ở chung chứ không thì Mẹ buồn”.
Câu chuyện buồn của gia đình nhỏ bé thân thương đó cứ như đau đáu trong tâm hồn. Dù chưa ra đi nhưng ở với nhau có lẽ chỉ là thêm gánh nặng trong đời. Tình đã như vôi rồi thì ở lại với nhau cũng chỉ là để phiền lòng. Và có lẽ đúng như câu nói đùa nhưng xem ra là thật : “chia tay sớm bớtt đau khổ !”.
Đau lòng và không phải là 1, là 2 mà là nhiều gia đình đến với bỉ nhân và cùng chung mẫu số than phiền đổ vỡ với nhau cũng chỉ vì quyền lợi và tiền. Đồng tiền tuy không có tiếng nói nhưng tiếng nói của nó đã làm tan vỡ bao nhiêu mối tương quan dường như tốt đẹp.
Và, khi ngoảnh lại để nhìn nơi gần nhất, có khi là trong mái ấm của mình chứ chả đâu xa. Người anh hết sức chăm bẵm cho em nhưng chưa ra đi đã thể hiện một thái độ lạnh đến khôn lường. Người anh có lẽ buồn lắm nhưng không còn cách nào khác là chấp nhận những đứa em như thế.
Quanh qua quẩn lại, biết bao nhiêu chuyện phủ cứ diễn ra bên đời. Chả hiểu sao ngày hôm nay người ta dễ đến và dễ đi với nhau như thế. Tình đời cũng thế mà tình người cũng vậy kia. Người ta quá dễ quên đi người đã cưu mang mình, đã chung chia nỗi đau của đời mình.
Dòng suy tư muốn như ngừng lại vì nghĩ mãi cũng chẳng ra và nhất là càng thêm đau đớn :
Hỡi cố nhân ơi chuyện thần tiên xa vời.
Tình đã như vôi mong chi còn chung đôi.
Cứ cuối mặt đi để nghe đời lầm lỡ.
Đừng níu thời gian cho thêm sầu vương mang.
Vâng! Có lẽ đúng như vậy khi tình đã như vôi rồi. Ở lại với nhau và ở lại trong nhau xem chừng ra càng thêm đau đớn. Tình đời nó cứ phủ và cứ ra đi như vậy đó. Cố nhạc sĩ tài hoa họ Trịnh cũng đã trải lòng :
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi khi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa
“Tình ta như núi rừng cúi đầu”. Nghe từng giọt mưa buồn rụng rơi trên chon von đỉnh trời, nghe từng giọt nắng dưới hố thẳm trầm ngâm hoài tưởng bóng hình tình vời vợi xa.
Và nghe đời chợt đã xanh rêu:
Còn thấy gì sáng mai đây thôi ta còn bạn bè
Giọt rượu nào mãi chua cay trong tình vẫn u mê…
Từ một ngày tình ta như núi rừng cúi đầu
Ôi tiếng buồn rơi đều,
nhìn lại mình đời đã xanh rêu…
Ý thức được những điều đó để rồi hãy trân quý những mối tình đẹp mà ta đã và đang có với nhau cũng như nâng niu nhau. Đơn giản là cuộc đời này qua đi rất nhanh và rất vội để khi nhìn lại thì ta đừng nuối tiếc vì đã mất đi những mối tình trân quý và nhất là đừng sống phụ bạc với nhau như vôi vậy.