Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Năm tôi lên 7 tuổi thì bố không may mất sớm, mẹ tôi một mình tần tảo nuôi nấng tôi ăn học suốt nhiều năm.
May mắn trong những năm tháng đó, hai mẹ con tôi nhận được sự giúp đỡ của cô chú. Nhờ đó mà mẹ con tôi cũng vượt qua được giai đoạn khó khăn và ổn định lại cuộc sống.
Tôi hiện tại đã có công việc ổn định, hàng tháng mức thu nhập cũng tạm ổn. Tuy nhiên vì gia đình không có điều kiện, vẫn chăm lo cho mẹ già, vẫn ở thuê và chăm sóc mẹ. Ở vùng quê, nghèo vật chất lẫn tinh thần .Chú tôi hiểu được nỗi khổ tâm này của tôi nên nhiều lần gặng hỏi, thậm chí còn đòi cho tôi vay tiền mua nhà. Tuy nhiên lần nào tôi cũng khéo léo từ chối, bởi nhà chú còn phải lo cho hai đứa con trai. Hai đứa con của chú thím đã đi làm và đã có gia đình riêng, hình như chú thím không hạp nên vẫn ở riêng tự chăm sóc nhau. Tôi vẫn hay chở mẹ đến chơi và làm những món ăn, những cuộc đưa người già đi chơi cho thoáng.
Thời gian cứ thế qua đi cho tới vài ngày gần đây thím tôi gọi điện báo tin dữ. Chú tôi dạo này sức khỏe kém, sau khi đi viện kiểm tra thì mới phát hiện bị ung thư, tình hình không mấy khả quan.
Ngay khi biết tin, sáng hôm sau tôi đi xe về quê thăm chú ngay lập tức. Nhìn chú gầy yếu nằm trên giường bệnh tôi không khỏi đau lòng. Mặc dù biết trước tiên lượng không mấy khả quan, nhưng tôi vẫn hết lời động viên chú cố gắng nghỉ ngơi điều trị. Dưới sự động viên của tôi cùng người thân, chú tôi cũng yên tâm hơn và đồng ý tiếp nhận chữa trị theo chỉ định của bác sĩ.
Cứ vậy chú tôi chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác được thêm một thời gian thì đột nhiên chú không đồng ý điều trị nữa mà đòi về nhà. Tôi nghe tin thì tức tốc gọi điện khuyên nhủ chú. Tuy nhiên chú nói với tôi rằng:
– “Chú thấy mức viện phí chữa trị quá đắt mà chẳng mấy khả quan, bản thân chú biết sức khỏe của mình như nào. Chú không muốn cố nữa vì như thế sau người mang nợ lại là vợ con chú”
Nghe chú nói vậy, tôi đỏ hoe cả mắt. Ngay ngày hôm sau, tôi mang toàn bộ số tiền tích góp nhiều năm, về đưa hết cho thím chú chữa bệnh. Tôi nói với chú rằng:
– “Chú cũng như người bố thứ hai của con, số tiền này chú cứ cầm lấy. Yên tâm chữa trị, tiền nong con có thể lo được cho chú”.
Nghe tôi nói vậy, chú nói đùa với tôi rằng:
-“Không uổng công chăm sóc nó bao năm, giờ cũng tới ngày được nhờ rồi”.
Sau đó tôi cùng chú nói chuyện phiếm với nhau cả một buổi chiều, cả hai ôn lại chuyện ngày tôi còn bé rất vui vẻ. Gần chập tối thì tôi xin phép về nhà vì mẹ tôi gọi về ăn cơm.
Trong thời gian chú bệnh thì hai con kêu bận việc, vì được học hành có bằng cấp nên công việc tốt lương tiền đều kêu :
-“ Nhà con cầm lo nuôi các cháu..Con không thể nghỉ việc chăm bố được..”
Nhà chú thím đã bán chia hai con, con lại làm ăn thua lỗ chú thím bán nốt nhà trả nợ. Chú thím ở trong căn nhà bên ngoại để trống vì chủ nhân đi lao động hợp tác chưa có ý định về. Tiền cũng hết cũng cạn kiệt mà bệnh chưa khỏi. Hôm nay bác sĩ quyết định mổ cắt khối u với mức đóng tiền 200 triệu .
Hai con chú thím nói :
– Chú già rồi mổ cũng chết, mà không mổ cũng chết lấy tiền đâu ra ..
Chú cũng muốn buông xuôi nên muốn điều trị thuốc Nam. Thì cậu chủ nhà về phép. Cậu chủ nhà gọi thím là dì ruột thấy vậy góp vào 150 triệu và nói chăm sóc phần tôi, cậu hết phép phải đi rồi, sang bên ấy thu xếp sẽ gửi thêm..
Ca mổ thành công. Tôi đưa mẹ về ở luôn dưới đó để tiện chăm sóc chú, bên nhà ngoại của cô rất tốt họ giúp đỡ nhiều, ngày nào tôi cũng 30- 40km đi làm trên này ..
Trước mắt cứ vậy đã. Tôi cũng cố gắng tần tiện lo tiền thuốc cho chú, gạo thì bên nhà ngoại cô hay cho, rau thì mẹ và cô nuôi gà trồng rau, thỉnh thoảng cậu bên kia gửi tiền về nữa.
Cạnh nhà chú thím ở có một cô có hai con gái cũng đơn thân, cô gái đầu làm công ty may và bán xôi sáng với mẹ lo cô em học trên thành phố thỉnh thoảng tôi cũng nhờ vả hai mẹ con cô ấy được. Tôi tiến bộ trong công việc vậy được chuyển sao bộ phận kinh doanh thì đi công tác nhiều, đang băn khăn thì con gái đầu cô ấy nói :
– Anh cứ đi kiếm tiền đi để mẹ và cô chú em làm về chăm sóc cho, đừng ngại, phụ nữ làm dễ hơn anh ..
… …
Gần 40 tuổi tôi làm mân cơm cúng gia tiên chúng tôi về với nhau. Hơn năm sau có em bé. Vậy là có bà ngoại và hai bà nội, ông nội chăm cháu, hình như có trẻ con cả nhà tôi đều khoẻ mạnh, chú kiểm tra đã không còn tế bào ung thư, chú đi làm vẽ tranh trên gốm sứ để phụ tôi.
Mấy đứa con chú thím cũng ít ghé thăm, phần xấu hổ và có lẽ làm ăn thua lỗ nên cũng ngại..Nhà vẫn ở vì cháu thím đã định cư hẳn nước ngoài chỉ nói về già sẽ về khi ấy sẽ xin lại chắc cũng 25 năm nữa.
Nhưng bên nhà vợ có căn nhà cũ của mẹ vợ, nên hai vợ chồng lại tiết kiệm xây nhà bên ấy. Em vợ đã lấy chồng Nam tiến và nói chị nuôi mẹ ký giấy từ chối thừa kế để anh chị tiện xây. Em cũng khá giả tháng gửi mẹ 5 triệu để bà tiêu..
Cứ từ từ đong đầy Đức, Hiếu thì cuộc sống sẽ khá lên thôi ..
– Thương người là thương bản thân mình mọi người nhỉ .,
Con gái rượu của ba