Tình già

36

Nằm cạnh giường bệnh tôi là một cặp vợ chồng già. Ông chồng hơn 70 và bà vợ kém ông gần chục tuổi. Bà còn nhanh nhẹn lắm.

Nhìn các động tác đút cơm lau mặt thay bỉm cho ông thì biết. Rất nhanh gọn và sạch sẽ.

Trong phòng rồi cũng quen nhau hết. Bà nói bà là dân tộc Mường Hòa bình. Sẵn chút vốn liếng tiếng Mường ngày đóng quân trên Hòa bình, tôi xổ ra một câu mà bộ đội hay trêu gái bản. “Ủn ơi có hảo eng chăng?” Kiểu như oong xa lanh boong te của Căm pu chia. Tiếng Kinh ta là em có yêu anh không? Bà cười bảo anh nói tiếng Mường chuẩn quá.

Thế rồi bà kể đã 6 năm nay bà chăm ông chồng đột quỵ rồi ngã vỡ bánh chè. Chưa có đêm nào được một giấc ngủ ngon. Đêm nào cũng nằm cạnh giường hầu hạ đái ỉa đủ kiểu.Có những khi cầm bô giữ vòi cho ông đái đến nửa tiếng mới dặn ra một tí. Mà tính lại khó ngủ. Tỉnh dậy rồi thì không ngủ lại được.

Nghĩ rằng vợ chồng tình nghĩa như thế thì hẳn là thời trẻ họ chung thủy lắm. Nào ngờ câu chuyện của bà cũng đầy nước mắt đắng cay.

Ổng trước đây cũng là bộ đội . Còn bà cũng là bộ đội đóng quân gần nhau. Hai người bén duyên rồi thành vợ chồng.

Quê ông ở Thái bình. Ngày mới về làm dâu do khác nhau về phong tục tập quán nên bà mẹ chồng để ý từng li từng tí. Trong làng họ còn bảo bà bỏ bùa để lấy ông vì ông đẹp trai. Và họ lúc nào cũng nghĩ người dân tộc rất hay bùa ngải.

Ra quân chồng được đi Đức học nghề. Nước Đức tan rã ông về có món tiền mua được nhà riêng trên Hà nội.

Sau này ông đi học đại học và được làm trưởng phòng.

Lấy bà họ có với nhau hai đứa con gái. Bà mẹ chồng bảo đúng là cái đồ dân tộc không biết đẻ.

Ngày ấy em đúng là đứa khờ. Bà kể:

Một lần trong lúc giặt quần áo bà nhặt được mảnh giấy có dòng chữ: Anh là mảnh trời riêng của em nhé. Nghĩ chắc là chỉ ai viết vui vui ai ngờ.

Ngày trước lương thưởng đầy đủ đưa cho vợ. Một thời gian dài chỉ đưa gọi là chi tiêu còn chả còn để ra đồng nào. Hỏi thì bảo còn đóng góp vốn để làm bia. Ngày ấy nghề làm máy bia là trúng quả đậm. Với tay nghề tiện như ông thì các máy móc làm bia các ông làm chủ. Nhà nhà bia hơi.làng làng bia hơi. Bia ra cả đồng giải khát. Các ông bạn ông có người còn mua cả nhà đất vì bia. Còn ông góp vốn mà chả thấy thành quả gì. Bà vốn hiền lành nên cũng chả bận tâm chỉ lo con cái và nội trợ gia đình.

Mãi sau này bà mới phát hiện ra ông đã có bồ. Cô ta là kế toán của công ty. Bà vô cùng đau khổ và đã nhiều lúc định li dị ông. Bà mẹ chồng biết thì còn ủng hộ con trai . Bảo là có thằng cu thì mang về cho bà.

Về hưu được một năm trục trặc thì ổng đột quỵ. Ngày đi viện về bà chăm sóc thì nhà chồng còn theo dõi chỉ sợ bà đầu độc ông. Nhưng rồi suốt 6 năm hết viện nọ viện kia bà vẫn chăm ông tận tụy. Lúc này thì nhà chồng mới tỉnh mắt.

Đàn bà thật là thua thiệt đủ đường. Lúc trẻ ông sống vui thú với mảnh trời riêng vi vu tiếng sáo. Lúc già thì lại trở về với mảnh trời chung mà người tận tụy vẫn là người vợ chung tình. Chắc lúc tỉnh táo ông cũng ân hận lắm.

Bà bảo còn chút tình nghĩa thì vì các con cháu mà chăm sóc ông chứ trong lòng thì đau đớn lắm. Lúc này mà tình nhân có đến thì bà nhường ngay không thương tiếc.

Nhưng đã 6 năm rồi giường cứt chiếu đái nâng đỡ cả đêm làm bà mệt mỏi quá rồi. Cuộc đời thật là bất công. Nghĩ lúc ra viện thanh toán có hơn triệu mà còn gọi con gái mang vào là đủ biết hoàn cảnh thế nào rồi.

Tiền tình ông cho gái hết để cái thân xác ông dành cho bà..